Trở Thành Nam Nhân Dã Man Nhất Trong Trò Chơi

Chương 86



“Ngày giỗ bên sông”.

Tên của bộ phim điện ảnh này và phần giới thiệu đã làm Lê Tiệm Xuyên nảy sinh liên tưởng không tốt.

Có điều, hắn không chắc nó có liên quan đến cái chết của phu nhân Ilyushin hay không, nhưng chắc chắn có chỗ kỳ lạ.

Lê Tiệm Xuyên đặt đĩa CD và áp-phích trở lại vị trí ban đầu, tiếp tục lục soát tủ sách.

Ngăn dưới tủ sách chứa đầy các áp phích và tạp chí liên quan đến Morde, ngăn trên là một số lượng lớn sách ảnh và sách triết học nặng trịch.

Có nhiều cuốn sách đã bị rách mép, việc một đứa trẻ mới lớn lại thường thường đọc những cuốn sách tối nghĩa như vậy đúng là kỳ lạ.

Tốc độ đọc của Lê Tiệm Xuyên rất nhanh, từng cuốn sách được kiểm tra qua, chẳng lâu sau hắn đã hiểu đại khái nội dung mà cậu chủ nhỏ này thường hay xem.

Các chồng sách trong tủ sách được sắp xếp gọn gàng, từ cao đến thấp, cẩn thận và sạch sẽ.

Tuy nhiên, Lê Tiệm Xuyên phát hiện có một khoảng cách khá rộng giữa hai cuốn sách ở góc dưới cùng. Hắn quan sát vết bụi rơi và xác định chỗ trống này không phải là do không đủ chỗ để đặt thêm sách, mà là cuốn sách vốn được đặt ở đây đã bị lấy đi.

Trừ cái đó ra, tủ sách bị những đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm không còn gì đáng chú ý.

Lê Tiệm Xuyên lại đi xung quanh phòng ngủ một vòng, nhìn những bức tranh treo khắp phòng một lần nữa.

Những bức tranh này hoặc rất thật hoặc rất lạ, nhưng nét vẽ khá non nớt, Lê Tiệm Xuyên đoán là do cậu chủ nhỏ kia vẽ.

Từ đó thấy được cậu chủ nhỏ có tài năng hội họa thiên bẩm, trên bàn chất đầy bài tập về nhà và vài bức vẽ đơn giản, ngoài ra còn có vài cuốn sách tư vấn tâm lý.

Từ vở bài tập, Lê Tiệm Xuyên biết được tên của cậu chủ nhỏ là Scott, năm nay năm tuổi, sinh ra đã mắc bệnh tự kỷ, vì vậy chỉ sống trong dinh thự và cơ bản không đi ra ngoài.

Cuộc sống trong dinh thự của Scott tương đối đơn điệu, nó không thích những trò chơi vận động nô đùa mà những đứa trẻ bình thường yêu thích, mà lại thích một số hoạt động yên tĩnh hơn như câu cá ___ Lê Tiệm Xuyên nhìn thấy một vài cần câu và xô nhỏ đựng cá dựa ở góc phòng gần cửa sổ.

Chỉ là cần câu khô ráo, nhưng đáy xô hình như có nước.

Hơn nữa, nếu Lê Tiệm Xuyên nhớ chính xác thì trong dinh thự Murphy chỉ có dòng sông nhỏ kia là có thể câu cá, không còn ao hồ nào khác.

Cái này có thể liên quan đến bờ sông kia.

Sau khi đọc bức thư, Lê Tiệm Xuyên phát giác mình cũng bắt đầu nghi ngờ cậu chủ nhỏ một cách vô thức.

Nghĩ đến bức thư kia, Lê Tiệm Xuyên đi tới bệ cửa sổ, kéo rèm cửa và nhìn ra ngoài.

Vị trí này đúng là đối diện với khu rừng nhỏ ở phía xa.

Nếu ánh trăng đủ sáng, nói không chừng có thể nhìn thấy những gợn sóng lấp lánh trên sông.

Nhưng nếu chỉ dựa vào cái này và vài bộ phim như có ám chỉ nhất định thì không đủ để dán một cái nhãn cho cậu chủ nhỏ Scott.

Lê Tiệm Xuyên nhìn chằm chằm khu trừng trong hoa viên trong chốc lát, từ từ chắp ghép lại bức tranh được miêu tả trong bức thư.

Hắn tưởng tượng có một đứa trẻ ngồi ở vị trí bệ cửa sổ, quỳ gối dựa trên bệ cửa sổ, lặng lẽ đẩy cửa sổ ra, nhìn lướt qua xung quanh.

Chính tại thời điểm này, trái tim của Lê Tiệm Xuyên chợt đập chậm lại.

Hắn nhìn về một phía bên ngoài cửa sổ, lập tức nhận ra cảm giác khác thường ban nãy là gì ___

Phòng của Scott nằm ở phía bên trái của tòa nhà cổ, trong khi phòng của thám tử Caumont nằm ở phía bên phải về phía nam. Tòa nhà này có cấu trúc hình bán nguyệt, đứng ở hai phòng có thể nhìn thấy nhau. Nhưng lúc này, ở vị trí trung tâm của tòa nhà có một chỗ phình ra.

Đó là một bức tranh sơn dầu khổng lồ được niêm phong trưng bày trong bệ kính ngoài trời từ lúc buổi triển lãm bắt đầu.

Bức tranh sơn dầu này che khuất các cửa sổ của hai căn phòng, cũng chắn luôn tầm nhìn của hai bên trái phải.

Nói cách khác, nếu bức thư kia là do Caumont gửi đến, vậy thì Caumont sẽ không thể nhìn thấy phòng của cậu chủ nhỏ từ phòng của mình.

Caumont đang nói dối ư?

Hay là… bức thư này vốn không phải do Caumont viết?

Trong lòng Lê Tiệm Xuyên lập tức nhồi đầy nghi ngờ.

Truyện chỉ được post tại vulactruongan.worpress.com

Nguyên nhân hắn đoán chủ nhân của bức thư là Caumont, một là do Loose từng được người đến tìm và ở cửa phòng Loose có tàn xì gà; hai là cách cư xử của Caumont lúc ban ngày có vẻ rất có hứng thú hợp tác với Loose, đồng thời tỏ vẻ quan tâm nhất định đối với cậu chủ nhỏ Scott.

Nhưng bây giờ, mọi thứ không còn như hắn tưởng tượng.

Nếu bức thư này không nói dối thì chỉ có một vài căn phòng bên trái hướng về phía nam là có thể nhìn thấy cửa sổ phòng cậu chủ nhỏ. Các tầng giữa, tầng trên và tầng dưới, dù cao hay thấp cũng không thể nhìn thấy bệ cửa sổ của cậu chủ nhỏ.

Và trong phạm vi này, chỉ có phòng của phu nhân Murphy, phòng của Dolan __ người đã chế nhạo Caumont vào sáng sớm và phòng của Lê Tiệm Xuyên.

Là thật hay là giả?

Sẽ là người nào đây?

Trực giác của Lê Tiệm Xuyên cho thấy điểm này rất quan trọng, nhưng hắn có cảm giác rơi vào màn sương mù dày đặc, không thể bắt được điểm sáng đó.

Hắn nhíu mày, cố gắng kiểm kê những manh mối và thông tin trong đầu.

Kế hoạch tối nay là sau khi rời khỏi phòng của cậu chủ nhỏ, hắn sẽ đến tìm Caumont. Mặc dù Lê Tiệm Xuyên nghi ngờ chủ nhân của bức thư không phải là Caumont nhưng hắn không định thay đổi kế hoạch.

Hắn thở hắt ra, liếc nhìn căn phòng của Scott một lần cuối, đảm bảo không bỏ sót thứ gì, sau đó chìa tay đẩy cửa sổ, chuẩn bị nhảy ra ngoài.

Nhưng kỳ lạ thay, lúc hắn đẩy cửa sổ ra giữa chừng, đột nhiên gặp phải một lực cản dưới lòng bàn tay.

Lê Tiệm Xuyên vô thức nhìn qua, liền thấy một dấu tay đẫm máu đột nhiên xuất hiện trên kính cửa sổ.

“Chết tiệt, lại đến nữa rồi!”

Ấn đường của Lê Tiệm Xuyên co giật, cơ bắp cánh tay căng cứng, ngay lập tức đẩy mạnh cửa sổ, đồng thời xương khớp phần thân trên uốn cong một cách kỳ lạ, chen qua cửa sổ đã mở ra khoảng 40 cm để chui ra ngoài.

Nhưng vào lúc Lê Tiệm Xuyên dồn lực đẩy cửa sổ, lực cản kia đột nhiên biến mất. Lê Tiệm Xuyên nhất thời không phản ứng kịp, toàn bộ cửa sổ phát ra một tiếng ầm, nứt toạc vì gặp chấn động mạnh.

Tiếng động này chắc chắn đã đánh thức những người trong phòng, Lê Tiệm Xuyên nghiến răng thầm mắng, chỉ có thể vội vàng rời đi.

Tuy nhiên, khi cơ thể của Lê Tiệm Xuyên vượt qua cửa sổ và dừng lại trên bệ cửa sổ, bóng tối vốn đen kịt không chút ánh sáng của dinh thự đột nhiên bị bóp méo và biến thành phòng của Scott.

Vô số đôi mắt đỏ sống lại, chậm rãi chớp mắt, từng ánh mắt lạnh lẽo và rợn tóc gáy tập trung hết vào Lê Tiệm Xuyên.

Đôi chân của Lê Tiệm Xuyên giẫm lên thảm, vừa liếc nhìn liền cảm thấy tốc độ chớp của những đôi mắt chi chít đỏ ngầu như máu kia càng lúc càng nhanh, hoa hết cả mắt.

Hắn lùi lại một bước, quay đầu nhìn cửa sổ, lại thấy cửa sổ phía sau đã thay đổi.

Cửa sổ kính vốn được che bằng tấm màn cửa tối màu không biết đã bị chặn kín bằng vài tấm ván gỗ từ khi nào, từng dấu tay máu từ từ xuất hiện trên cửa sổ.

Dấu tay máu rất nhỏ, có hơi giống với bàn tay của trẻ con, mảnh khảnh và sắc nhọn, lan ra từ bên dưới cửa sổ giống như có một đứa trẻ nằm bò trên cửa sổ đang trèo lên trên, tiến lại gần Lê Tiệm Xuyên.

Một tiếng thở nhẹ và lạnh lẽo đột nhiên lướt qua trước mặt.

Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn xung quanh, nhặt một chiếc ghế lên và vung mạnh về phía cửa sổ.

Nhưng chiếc ghế đập vào cửa sổ mà không phát ra âm thanh nào, như thể đập vào một lớp màng mềm của hư vô, sức mạnh bơm vào bị bật ngược trở lại.

Xem ra không thể chạy thoát bằng đường cửa sổ, Lê Tiệm Xuyên nhanh chóng xoay người chạy về phía cửa.

Mới chạy hai, ba bước, đôi mắt trên sàn nhà dưới chân đột nhiên ngọ nguậy, đôi chân của Lê Tiệm Xuyên giống như bước vào một vũng chất lỏng đặc sệt dính dớp, khiến hắn không thể dùng sức.

Cả căn phòng giống như một con quái vật bằng xương bằng thịt thức giấc, phát ra tiếng òm ọp, mùi hôi thối nồng nặc lập tức tràn ngập căn phòng.

Vào khoảnh khắc hai chân mất sức, Lê Tiệm Xuyên dứt khoát gập người bổ nhào về phía cuối giường.

Vì mỗi điều kiện tử vong của trò chơi hộp ma đều có cơ hội phá giải nhất định, nên hiện tượng ma quái bất ngờ lúc này cũng sẽ có cách phá giải.

Lê Tiệm Xuyên hành động nhanh lẹ, sau khi víu lấy lan can giường, hắn dồn sức rút hai chân ra, tung người lên giường, nhanh chóng móc ra một mẩu nến nhỏ từ sau lưng, bật lửa châm nến.

Truyện chỉ được post tại vulactruongan.worpress.com

Tuy nhiên, cây nến rất hữu ích ở trong hành lang đã không sáng lên sau hai, ba lần châm.

Tay có cảm giác ươn ướt, Lê Tiệm Xuyên sờ vào tim nến, thậm chí không biết nó đã bị ướt từ lúc nào.

Lúc này, tốc độ di chuyển của dấu vân tay kia ngày càng nhanh hơn, đã bò đến cuối giường, cách Lê Tiệm Xuyên chưa đầy một mét.

Máu loãng đen đỏ thấm qua tấm ra giường màu xanh nhạt, cực kỳ chói mắt.

“Nếu nến không xài được…” vulactruongan.wp.com

Cảm giác chóng mặt ngày càng nặng nề, Lê Tiệm Xuyên cảm thấy số lượng mắt trước mặt hình như đang tăng lên, hình như có bóng dáng mơ hồ của một đứa trẻ quỳ gối ở gần những dấu tay máu kia.

Đứa trẻ cảm nhận được cái nhìn của hắn, cái đầu đen nhỏ ngẩng lên, để lộ khuôn mặt của một bà già.

Lê Tiệm Xuyên hết hồn, muốn đứng dậy và nhảy sang đồ nội thất khác, song xung quanh lại quay cuồng.

Hắn khó thở, ngẩng đầu lên một cách vô thức.

Trên đầu hắn là một làn sóng nước lay động.

Hắn há miệng, một lượng nước lớn chảy vào mũi miệng hắn, làm hắn bị sặc.

Phổi kéo xé đau đớn, Lê Tiệm Xuyên cảm thấy như đang đặt người vào một dòng sông êm đềm, chỉ có thể gắng sức tỉnh táo lại và cố gắng bơi về phía trước.

Mặt sông như ở gần kề.

Lê Tiệm Xuyên vẫn cắn răng bơi, song sức mạnh chân tay nhanh chóng biến mất, cơ thể ngày càng nặng nề.

Hắn cảm thấy mình ở rất gần mặt sông, chỉ cần một cú đạp nước là sẽ hít vào không khí trong lành, nhưng ý thức của hắn dần trở nên hỗn loạn, đôi mắt ngâm trong gợn nước nhìn ra phía ngoài.

Một cái bóng ngược mảnh khảnh của nữ giới xuất hiện trên mặt sông.

Vào khoảnh khắc cái bóng này xuất hiện, cổ tay của Lê Tiệm Xuyên đột nhiên bỏng rát.

Cơn thiêu đốt này khiến ý thức của Lê Tiệm Xuyên vật lộn lấy lại tỉnh táo.

Lợi dụng sự tỉnh táo này, trong đầu hắn lóe lên toàn bộ bố cục của phòng cậu chủ nhỏ Scott, rồi hắn nhắm chặt mắt lại, không còn tin vào những gì nhìn thấy trước mặt nữa, mà dựa vào nhận thức về vị trí của bản thân, lộn người về phía sau, nhanh chóng mò mẫm về phía trước, chẳng mấy chốc đã chộp được một vật thể có bền mặt nham nhám.

Cảm giác ngạt thở ngày càng nghiêm trọng.

Sắc tím kỳ dị lan khắp mặt Lê Tiệm Xuyên, nhận thức về cơ thể dần biến mất. Không thể do dự được nữa, hắn rút chiếc bật lửa ra từ trong túi rồi châm lửa đốt vật thể hắn chạm vào ban nãy.

“Rào!”

Tiếng gợn sóng vang lên.

Sự trói buộc vô hình đột nhiên biến mất.

Lê Tiệm Xuyên thở ra, hít mạnh vài lần, mở mắt ra rồi bất chợt đối diện với một hàng đinh thép ngay ngắn và sắc bén ___ hắn chắc chắn một điều rằng chỉ cần nhích về trước một centimet nữa thôi, những chiếc đinh thép này sẽ xuyên qua đầu của hắn.

“… Hay lắm.” Edit by Lam Thương

Lê Tiệm Xuyên đè lại câu chửi thề trong cổ họng, nhắm mắt lại, lùi về phía sau.

Hắn cảnh giác nhìn quanh, thấy rằng mình không còn ở trong phòng ngủ nữa, mà là đang nằm trên bồn rửa tay ở phòng tắm trong phòng cậu chủ nhỏ.

Chiếc gương vốn được treo ở phía trên bồn rửa được thay thế bằng những hàng đinh thép rỉ sét dày đặc, trên đinh thép vẫn còn dính máu và thịt vụn, mùi tanh hôi xộc vào mũi.

Hình như trong tay hắn đang cầm cái gì đó.

Lê Tiệm Xuyên nhìn xuống, đó là hộp đĩa phim “Ngày giỗ bên sông”, phần mép bị lửa đốt phân nửa, vừa khéo đốt rụi hình ảnh con sông trên bìa giấy.

“Vẫn là tranh vẽ sao?”

Có vẻ như hắn chưa hoàn toàn thoát khỏi nó.

Hiện tượng siêu nhiên lần này và lần đầu tiên dường như có mối liên hệ nào đó, nhưng chúng không giống nhau.

Lê Tiệm Xuyên cảm thấy ban nãy hắn thoát ra được là chó ngáp phải ruồi, hoặc có lẽ vì hiện tượng siêu nhiên đã đưa tới một số thay đổi đặc biệt trong phòng cậu chủ nhỏ Scott.

Nếu đúng là vế sau thì có khả năng hắn đã nắm được một phần của sự thật.

Hắn liếc nhìn phòng tắm, không có gì bất thường ngoại trừ trên gương.

Suy nghĩ một lúc, Lê Tiệm Xuyên vẫn mở cửa phòng tắm và bước ra ngoài, trở lại phòng ngủ.

Phòng ngủ trước mặt vẫn chưa trở lại bình thường, cửa sổ vẫn bị niêm phong bằng những tấm gỗ và dấu tay đẫm máu. Những con mắt kia đang chuyển động một cách kỳ quặc, như thể phía sau có vô số người rình trộm vô hình.

Chỉ là, ngoại trừ cái đó ra thì không còn chuyện quái lạ nào xảy ra nữa.

Lê Tiệm Xuyên thử mở cửa phòng nhưng cánh cửa cũng bị chặn lại bằng những tấm gỗ.

Cửa sổ bị chặn kín.

Những đôi mắt như đã yên tĩnh lại, Lê Tiệm Xuyên đảo qua toàn bộ căn phòng, cuối cùng dừng lại trên tủ sách.

Hắn không nghĩ đó là ảo giác của mình rằng một phần đôi mắt mà Scott vẽ đang nhìn cố định vào tủ sách.

Hắn vẫn cảm thấy tủ sách này có vấn đề.

Lê Tiệm Xuyên mở tủ sách, phát hiện vị trí bỏ trống trước đó hiện đang bị chiếm giữ bởi một cuốn sách bìa cứng màu đen và gáy màu trắng.

“Cuốn sách này không xuất hiện trong căn phòng bình thường, hiện tượng siêu nhiên của vòng này rốt cuộc là gì…”

Lê Tiệm Xuyên suy ngẫm, rút cuốn sách ra.

Truyện chỉ được post tại vulactruongan.worpress.com

Cuốn sách dày cứng nằm trong tay, trước khi mở ra nhìn, Lê Tiệm Xuyên đột nhiên nghe thấy một tiếng click, tủ sách trước mặt từ từ trượt sang một bên như cánh cửa, để lộ một lối vào nhỏ hẹp âm u.

Lê Tiệm Xuyên đi đến trước lối vào, cảm giác được một cơn gió lạnh rất nhẹ thổi tới từ trong lối đi.

Hắn không thể nhìn xuyên qua bóng tối bên trong, đưa tay chạm vào mép lối vào, là một bức tường đá bằng phẳng.

Vì bên trong tối đen như mực nên Lê Tiệm Xuyên dự định ở lại căn phòng bị bịt kín này xem cho xong quyển sách bìa da cứng rồi mới đi vào.

Chỉ là, giống như biết được suy nghĩ của Lê Tiệm Xuyên, tủ sách lại chậm rãi chuyển động, lối vào sắp sửa khép lại.

Lê Tiệm Xuyên không dám đánh cược lối vào này chỉ mở ra một lần hay nhiều lần, vì vậy không do dự nữa mà nhanh chóng lách người chui vào.

Lối vào đóng lại phía sau.

Lê Tiệm Xuyên lập tức rơi vào trong bóng tối giơ tay không thấy năm ngón.

Hắn thử vươn tay sờ một cái, phát hiện đây không phải là mặt sau của tủ sách, mà là một bức tường đặc ruột.

Thị lực của hắn không có đất dụng võ ở đây, vì vậy chỉ có thể lấy bật lửa ra để chiếu sáng.

Ánh lửa bùng lên.

Lê Tiệm Xuyên đảo mắt nhìn một vòng, lối đi này rất hẹp, đủ cho một người trưởng thành đi qua, hơn nữa cũng không dài như hắn nghĩ.

Lối đi này rất ngắn, hơn mười mét ở phía trước chính là đầu cùng, đầu cùng cũng là một cánh cửa bị niêm phong bằng ván gỗ.

Ánh sáng yếu ớt của chiếc bật lửa từ từ lướt qua cánh cửa.

Lê Tiệm Xuyên nhìn qua một vết nứt trên tấm ván gỗ, thấy được một cái nhãn nhỏ, hình như viết hai chữ phòng tranh.

Cánh cửa không thể đi qua, Lê Tiệm Xuyên tiếp tục cầm bật lửa kiểm tra những chỗ khác trong lối đi.

Quan sát một lúc, hắn chợt nghe thấy một ít tiếng động nhỏ xíu.

Lê Tiệm Xuyên phân biệt nơi phát ra tiếng động, tới gần một bên tường, mò mẫm một hồi thì tìm thấy một viên gạch lỏng lẻo.

Hắn tắt bật lửa, ngón tay móc vào mép viên gạch rồi từ từ lấy nó ra.

Một tia sáng lờ mờ bắn tới, kèm theo một giọng nữ đè thấp.

“Tôi cảnh báo cậu, luật sư Zach, tiền đã chảy vào túi của cậu, nếu cậu không thể tìm Scott về cho tôi, tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của cậu với tất cả mọi người…”

Giọng nữ không nể mặt, lạnh lùng nói.

Lê Tiệm Xuyên kề sát tai tới.

Vị trí của người phụ nữ đang gọi điện thoại rất gần với bức tường này, bằng vào lỗ tai cực thính, Lê Tiệm Xuyên loáng thoáng nghe được giọng nói ở đầu kia điện thoại: “Thưa bà, tôi… sẽ cố gắng hết sức… nhưng bà không có lập trường để trách móc tôi… đây là cuộc hợp tác giữa hai chúng ta, lẽ nào bà muốn nuốt lời sao?”

Giọng nam kia vừa đứt quãng vừa không rõ, nhưng Lê Tiệm Xuyên vẫn nghe thấy âm sắc của giọng nói này.

Rất quen thuộc, rất giống với người chơi mang thân phận luật sư mà hắn gặp phải trong vụ án Nunally ở lượt đầu tiên.

Nhưng nam luật sư đã chết ở vòng đầu tiên rồi cơ mà.

Là ai đang ở phía bên kia của điện thoại?

Hay là nói, chủ nhân của giọng nói kia đúng là nam luật sư, nhưng cũng không phải là nam luật sư. Suy đoán kia của hắn có thật là một mặt sự thật cuối cùng hay không?

Lê Tiệm Xuyên nhíu mày, tập trung lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người.

Người trong phòng rất có thể là phu nhân Murphy mà hắn chưa nhìn thấy kể từ khi đến chỗ này.

Thông qua lời nói của nam luật sư, có vẻ gã ta là luật sư Zach, người chịu trách nhiệm điều tra vụ mất tích của cậu chủ nhỏ Scott. Ngoài ra, hình như giữa gã và phu nhân Murphy có một loại giao dịch hợp tác nào đó.

Thật ra Lê Tiệm Xuyên cảm thấy rất kỳ lạ khi một vụ án mất tích lại được giao cho một luật sư thay vì cảnh sát.

“Tôi không nuốt lời, luật sư Zach.”

Giọng nói của phu nhân Murphy bình tĩnh đến nỗi không nghe ra cảm xúc, “Tôi chỉ không muốn tiền của tôi bị tiêu không đúng chỗ. Hơn nữa, thời gian đã chín mùi, cậu luật sư, cậu cần phải hành động. Con đường dẫn đến dinh thự đã bị sạt lở, buổi triển lãm sẽ bế mạc vào ngày kia, tôi hy vọng tới lúc đó, tôi có thể lập tức nhìn thấy Scott thân yêu của tôi.”

Luật sư Zach nói: “Đây không phải là một nhiệm vụ dễ dàng, thưa bà… ngoài tầm kiểm soát… nhưng miễn là có tiền… đủ tiền…”

Phu nhân Murphy chế giễu: “Cậu đúng là một luật sư công có lương tâm…”

Nói xong câu đó, lại lạnh nhạt nói: “Tôi đã mệt rồi, luật sư Zach. Tôi nghĩ cuộc gọi lần này của chúng ta kết thúc được rồi, chỉ cần tìm Scott về cho tôi thì tiền không phải là vấn đề.”

“Được, tôi đã rõ, tiền không thể mua tài năng trở về, phải không, phu nhân?”

Tiếng cười của Zach truyền tới: “Chúc ngủ ngon, phu nhân thân mến… Tôi sẽ… xin hãy yên tâm… mọi thứ sẽ như bà mong muốn.”

Một tiếng cạch vang lên, điện thoại bị cúp máy.

Phu nhân Murphy đặt điện thoại xuống một cách nặng nề, tâm trạng dường như không được bình tĩnh như giọng nói.

Lê Tiệm Xuyên nhìn ra từ kẽ hở của viên gạch, phát hiện góc độ này rất khéo, viên gạch này đúng lúc nằm gần sàn nhà, ở phía trước có một chậu hoa che khuất hơn nửa tầm nhìn, đồng thời cũng làm cho người trong phòng không thể chú ý đến kẽ hở này.

Một đôi giày cao gót màu đen đi ngang qua từ cách đó không xa, chiếc đầm đỏ thẫm phủ kín bàn chân.

Ngay sau đó là tiếng cửa cùm cụp khẽ vang lên, phu nhân Murphy trong phòng hình như đã đi ra ngoài.

Lê Tiệm Xuyên lại yên lặng chờ đợi.

Hắn không biết phu nhân Murphy rời phòng để làm gì và sẽ rời đi bao lâu, nhưng hiện tại Lê Tiệm Xuyên không còn nơi nào để đi ngoại trừ chỗ này. Vì vậy, hắn xắn tay áo lên, đeo găng tay rồi nhanh chóng tháo dỡ bức tường không chắc chắn.

Việc tháo gỡ viên gạch đầu tiên hình như đã chạm phải một công tắc nào đó của bức tường, những viên gạch gần đó đều có hơi lung lay.

Lê Tiệm Xuyên vừa nhanh chóng gỡ gạch vừa chú ý đến động tĩnh bên ngoài.

Chỉ mất chưa đầy mười phút, một cái lỗ đủ cho một người có thể trèo qua đã xuất hiện.

Hắn nhét quyển sách bìa đen vào trong lòng, nằm rạp xuống bò ra ngoài, lại như bịt tay trộm chuông mà dịch chậu hoa che cái lỗ lại, rồi nhanh chóng bước đến cửa sổ.

Cùng lúc hắn mở cửa sổ, một tiếng kẽo kẹt truyền đến từ cửa phòng.

Ánh mắt sắc bén của Lê Tiệm Xuyên lia nhanh ra phía sau, xoay người nhảy ra bệ cửa sổ, cánh tay dồn sức đong đưa, rồi rơi xuống bệ cửa sổ bên cạnh như một con mèo đen linh hoạt.

Bên ngoài là bóng đêm nặng nề, sương mù lạnh lẽo.

Lê Tiệm Xuyên không quay đầu nhìn nữa mà giống như con tắc kè liên tục bật nhảy và leo trèo không chút tiếng động giữa các bệ cửa sổ.

Hai phút sau, Lê Tiệm Xuyên cuối cùng cũng trở về phòng mình.

Chui vào phòng từ cửa sổ, Lê Tiệm Xuyên không bật đèn.

Hắn nhanh chóng đi vào phòng tắm, tắm gội qua loa, thay đồ ngủ, sắp xếp mọi thứ như cũ, sau đó mới đeo găng tay lại và mở cuốn sách bìa đen mang ra từ căn phòng kỳ quái kia.

Khi cuốn sách bìa đen được mở ra, một dòng chữ tiếng Anh đỏ như máu xuất hiện trên trang tiêu đề ___

Cuốn sách ác ma.

Đây là “Cuốn sách ác ma bị mất” trong trong nhiệm vụ hung thủ ư?

Lê Tiệm Xuyên hơi nhướng mày.

Hắn đưa tới mũi ngửi, phát hiện dòng chữ được viết bằng máu thật, hơn nữa còn có thể là máu người. Kiểu chữ này hơi non nớt, rất giống với chữ viết tay nhật ký của Scott mà hắn từng xem qua.

Cuốn sách này là của cậu chủ nhỏ Scott sao?

Ánh mắt của Lê Tiệm Xuyên tối lại, lật từng trang sách.

Ngoài dự đoán của Lê Tiệm Xuyên, phần lớn các trang trong cuốn sách này đều bị bỏ trống.

Chỉ có ba trang có nội dung, theo thứ tự là ba bức tranh.

Bức tranh đầu tiên là một cầu thang tối om, trong bóng tối dày đặc phía trên cầu thang có một đôi mắt mở to đỏ tươi, trông thê lương và ghê rợn. Bức tranh thứ hai là một bông hoa nở rộ, màu sắc từ xa đến gần, từ màu hồng nhạt đến màu đỏ đậm và dần dần lan ra, màu sắc ở cuối mép bức tranh như vũng máu đen dâng lên, sền sệt và đậm đặc.

Và bức tranh thứ ba, ngẫu nhiên lại là một dòng sông nhỏ chảy qua khu rừng tĩnh mịch.

Một bóng lưng phụ nữ đen mờ nhạt đứng bên bờ sông, người phụ nữ hình như đang ngẩng đầu nhìn ra một hướng bên ngoài khu rừng, nhưng ở hướng đó chỉ có bóng đêm sâu lắng, nồng đậm đến nỗi không thể tan chảy.

Điều thu hút sự chú ý của Lê Tiệm Xuyên là phần dưới cùng của bức tranh, thời gian được viết bằng nét chữ non nớt.

Thời gian này chính là thời gian tử vong của phu nhân Ilyushin được xác định bởi bác sĩ pháp y.

Xem ra cái chết của phu nhân Ilyushin không thể tách khỏi cậu chủ nhỏ Scott.

Chỉ là thật khó để nói liệu Scott là hung thủ, nhân chứng hay là đồng phạm.

Lê Tiệm Xuyên quan sát ba bức tranh này một lúc, khóe mắt liếc thấy đã bốn giờ sáng, không bao lâu nữa trời sẽ sáng.

Hắn đặt quyển sách bìa đen xuống, dự định ngủ một chút.

Nhưng suy nghĩ này vừa mới hình thành, còn chưa kịp nằm xuống thì hắn đã nghe thấy một tiếng hét chói tai truyền tới từ bên ngoài.

“A a a ___!”

“Baker! Đó là Baker!”

Là một giọng nữ.

Ánh mắt của Lê Tiệm Xuyên lập tức sáng bừng, vội vã chạy tới mở cửa, định bụng sẽ chạy đến nơi phát ra âm thanh để xem như thế nào thì bàn chân vừa bước ra một nửa chợt khựng lại.

Mọi người ở trong hành lang này đều bị đánh thức, từng cánh cửa mở ra, có khách lục tục bước ra.

Chỉ là những vị khách này, Lê Tiệm Xuyên không nhận ra ai cả.

Trước khi đi ngủ đêm qua, hắn rành rành thấy tận mắt người đàn ông ria mép, Dolan, Caumont và hai người phụ nữ bước vào những căn phòng này. Thế mà lúc này, tất cả đều đã biến mất.

Lúc này, cánh cửa bên cạnh Lê Tiệm Xuyên đột nhiên mở ra và Caumont, người rõ ràng trông trẻ trung hơn đang mặc đồ ngủ bước ra.

Đôi mắt đại bàng sắc bén nhìn xung quanh một vòng rồi đáp xuống người Lê Tiệm Xuyên, lộ ra một chút ngạc nhiên: “Ngài có phải là công tố viên Loose không? Đằng trước hình như xảy ra chuyện rồi, cùng đi xem chứ, ngài Loose?”

Lê Tiệm Xuyên sững sờ, chầm chậm gật đầu.

Hết chương 86