An Cẩn nghe thấy tiếng gầm lập tức phản ứng lại, đó là người bạn nhỏ mà chủ nhân tìm cho cậu, phát âm của bọn họ giống nhau.
Đầu tiên cậu hơi sửng sốt, sau đó lập tức trở nên vui vẻ.
Cậu có thể giao tiếp với người cá khác!
An Cẩn mong đợi nhìn về phía cửa, tiếng gầm và những lời hung dữ của người cá càng lúc càng gần.
Bên trong còn xen lẫn giọng nói của một người đàn ông xa lạ: "Tiểu Ngân, bình tĩnh một chút, đừng tức giận."
An Cẩn hơi căng thẳng, tính tình người bạn nhỏ này hình như không được tốt cho lắm.
Ba phút sau Norman dẫn khách tiến vào phòng người cá.
Khách đến là một người đàn ông anh tuấn cùng với một người cá vây đuôi màu bạc.
Người cá đuôi bạc ngồi trên xe điện. Loại xe này cũng gần giống như xe trượt, chỉ khác ở chỗ thay vị trí bàn đạp bằng một vật chứa hình chữ nhật, bên trong có nước.
Tiểu Ngân hung dữ tức giận nhìn Norman, đuôi không ngừng đập vào đáy bể muốn nhảy ra ngoài, thế nhưng bị Mục Thần đè lại.
Tiểu Ngân trông thấy kẻ thù thì một lòng muốn dạy dỗ, thế nhưng ngay cả góc áo của đối phương cũng không chạm được, không khỏi thở gấp.
Y nhe răng với Mục Thần đang cản mình: "Thú hai chân khốn nạn, ngươi dám ngăn cản ta!"
Nói rồi vung móng vuốt về phía mặt của Mục Thần.
Đồng tử An Cẩn đột nhiên co lại, kinh sợ kêu ra tiếng: "Đừng mà."
Cậu cực kỳ hiểu rõ độ sắc bén của móng tay người cá, đánh xuống như vậy nhất định mặt người đàn ông kia sẽ tàn mất.
Song cảnh khuôn mặt đẫm máu mà cậu tưởng tượng không hề xảy ra.
Khoảnh khắc móng tay của người cá chạm vào mặt người đàn ông, màu sắc da nửa mặt của người nọ bỗng chốc sậm lại, móng tay không rạch ra bất kỳ vết thương nào trên mặt.
"Á..." Đầu Mục Thần khoa trương lệch về một bên, cơ thể giống như bị sức mạnh quá lớn đánh trúng, theo quán tính quay nửa vòng sau đó quỳ một gối xuống đất, bụm mặt kêu đau đớn.
Tiểu Ngân hừ lạnh, nhìn anh ta bằng nửa con mắt: "Thú hai chân ngu xuẩn, biết sự lợi hại của ta chưa! Xem ngươi còn dám ngăn cản ta nữa không."
An Cẩn nhìn biển tinh thần của Mục Thần bỗng chốc có một đám sợi tinh thần biến thành màu xám, đoán rằng sự thay đổi trên da của anh ta ban nãy là do tiêu hao tinh thần lực mà ra.
Đang nghĩ ngợi chợt nghe thấy lời nói của người cá, cậu kinh hãi ngước mắt nhìn về phía đối phương.
Đồng tử và đuôi của người cá đều là màu trắng bạc, tóc xám bạc, ngũ quan là kiểu xinh đẹp nghịch ngợm, lúc này đang nhướn mày tỏ ra đắc ý.
Nét diễn của người đàn ông kia giả trân như vậy, người cá nọ không nhìn ra sao?
Thậm chí còn thực sự tưởng rằng mình đã đánh người đến quỳ gối?
Norman cạn lời nhìn Mục Thần: "Cậu nên đến Bộ Nghệ thuật diễn kịch đi."
Mục Thần bụm mặt đứng lên, ngữ khí bất lực: "Còn không phải là vì cậu à? Cậu cũng để em ấy đánh một lần rồi giả vờ thua, như vậy em ấy sẽ vui ngay."
Norman từ chối: "Không."
"Chỉ là mánh khóe dỗ người cá mà thôi." Mục Thần nghi hoặc nhìn Norman: "Lẽ nào cậu chưa từng dỗ An An như thế?"
Norman: "Chưa từng."
Mục Thần kinh ngạc: "Lúc An An tấn công cậu thì cậu làm thế nào?"
"Cậu ấy chưa từng tấn công tôi." Norman nói, đoạn nhìn về phía hồ.
Tiểu Ngân dạy bảo xong thú hai chân nhà mình thì quay đầu nhìn An Cẩn, ánh mắt hai người chạm nhau.
An Cẩn nở một nụ cười thân thiện.
"Cậu vừa muốn ngăn tôi?" Tiểu Ngân hơi hất cằm, đánh giá nhìn An Cẩm.
An Cẩn chớp chớp mắt, thành thật nói: "Tôi sợ cậu đánh người ta bị thương."
Tiểu Ngân nhe răng: "Tên đó là thú hai chân tôi thuần phục, cậu quan tâm làm gì? Có phải vừa ý tên đó rồi không? Tên đó đã bị tôi thuần phục rồi, đừng mơ nữa!"
"Hả?" An Cẩn mờ mịt, đột nhiên cảm thấy cậu vui mừng quá sớm rồi.
Cho dù có thể giao lưu với người cá, nhưng dường như bọn họ có sự khác biệt rất lớn.
Norman nhìn chằm chằm răng nanh lộ ra của Tiểu Ngân, hỏi Mục Thần: "Liệu Tiểu Ngân có bắt nạt người cá không?"
Mục Thần: "Người cá khác không trêu chọc em ấy thì em ấy cũng lười để ý. Đừng lo, An An nhà cậu là người cá thuần sắc, dù đánh nhau thì người nên lo lắng là tôi mới đúng."
Vẻ mặt Norman nghiêm túc, hắn chưa từng thấy người cá nhỏ đánh nhau, hơn nữa người cá nhỏ còn rất nhát gan.
Hắn cảnh giác nhìn Tiểu Ngân, đề phòng Tiểu Ngân ra tay với người cá nhỏ.
Giác quan người cá vô cùng mạnh, chú ý tới ánh mắt của Norman, Tiểu Ngân lập tức trừng mắt về phía hắn: "Được lắm! Ta suýt chút quên mất phải tìm ngươi báo thù. Ngươi còn dám nhìn ta, có phải ngươi đang khiêu khích ta không?!"
Y để lộ ra răng nanh, đuôi vỗ xuống dưới, cơ thể nhảy lên, vươn tay về phía Norman.
Mục Thần nhanh chóng xông đến ôm lấy cả người Tiểu Ngân: "Đừng tức giận nữa, cẩn thận tay lại gãy tiếp đó."
Tiểu Ngân bị chặn lại lần nữa, tức giận đánh Mục Thần, bị Mục Thần nhanh chóng thả xuống hồ.
Mục Thần thuần thục lấy từ túi không gian ra ba hộp cơm cỡ quyển bài tập, mở nắp hộp bày trước mặt Tiểu Ngân: "Ăn chút đồ nguôi giận nào."
Quả nhiên lực chú ý của Tiểu Ngân bị đồ ăn hấp dẫn, hừ nhẹ một tiếng: "Thú hai chân, cuối cùng ngươi cũng hiểu chuyện rồi."
Mục Thần thấy y không nhe răng vung vuốt nữa thì biết mình đã dỗ dành xong, để y tự vui chơi.
"Bệ hạ, cậu cách mép hồ xa chút đi, bằng không nhất định em ấy sẽ định tấn công cậu." Mục Thần đứng cạnh Norman nói.
Norman liếc nhìn người cá nhỏ nhà mình đang dò xét đến gần Tiểu Ngân, trầm mặc lùi về sau.
"An An xinh đẹp thật." Mục Thần nhìn An Cẩn khen ngợi, nhìn một lúc bỗng cảm thấy không bình thường: "An An cũng an tĩnh quá nhỉ! Không phải bị ốm chứ?"
Norman: "Không ốm, cậu ấy rất an tĩnh, rất ngoan."
Mục Thần không thể tin nổi mở to mắt, an tĩnh? Ngoan? Đây là từ ngữ dùng dể miêu tả người cá à?
Mục Thần hâm mộ nói: "Cậu tốt số thật đấy!"
Nghĩ đến điểm quan trọng nhất, anh hỏi: "Hiệu quả trị liệu bằng tiếng hát của cậu ấy thực sự rất tốt à?"
Norman mặt vô cảm: "Vẫn chưa biết."
Mục Thần: "Mới mua mấy ngày, lại thêm cậu không có kinh nghiệm nuôi người cá, không biết dỗ cậu ấy vui vẻ cũng là bình thường." Anh cười hỏi: "Cần tôi truyền thụ kinh nghiệm cho cậu không?"
"Không cần." Norman thầm nghĩ, kinh nghiệm của nhà khác căn bản không thích hợp dùng cho người cá nhỏ nhà hắn.
Trong hồ, An Cẩn vừa nghe hai người nói chuyện vừa quan sát Tiểu Ngân ăn.
Chỉ thấy người cá bắt một con cá dẹt lên, cắn một miếng to tựa như ăn bánh, sau đó nhanh chóng nhai.
Chưa đến mười giây đã ăn xong một con.
An Cẩn bị cách ăn cuồng dã này làm cho sững sờ, trái tim thắt lại, lặng lẽ liếc nhìn Norman.
Lúc chủ nhân thấy cậu ăn, liệu có cảm thấy rất kỳ lạ không?
Sau khi ăn đồ ăn đã loại bỏ tạp chất thì cậu không còn hứng thú với đồ ăn chưa được xử lý nữa.
Tiểu Ngân nhìn cậu một lượt, từ mái tóc dài không đủ mềm mượt đến toàn thân không có tí trang sức nào, đột nhiên ném cá trong tay xuống.
Hoặc nói là đập thì càng thích hợp hơn, ngay cả hộp cơm cũng bị đập trượt về phía trước.
Giọng điệu của Tiểu Ngân cực kỳ tức giận: "Có phải cậu vẫn chưa thuần phục được thú hai chân của cậu không? Tên đó không dâng đồ ăn cho cậu à? Không đưa cậu đi hưởng thụ phục vụ hả?"
"Tôi biết ngay hắn là một tên thú hai chân xấu xa mà! Số cậu đen quá đó!" Tiểu Ngân trừng Norman trên bờ.
An Cẩn bị phản ứng của y dọa cho giật mình, mơ mơ hồ hồ.
Tiểu Ngân bơi đến trước mặt cậu, tay phải vỗ lên vai trái cậu, há miệng lộ ra răng nanh sắc nhọn: "Học theo tôi này."
An Cẩn: "..." Cậu không hề muốn học đâu.
Tiểu Ngân di chuyển bàn tay từ trên vai tới sau gáy cậu, móng tay dán vào da gáy, hung dữ nói: "Học mau!"
Norman đứng trên bờ thấy vậy cơ thể lập tức cử động, Mục Thần nói: "Đừng lo."
Lưng An Cẩn tê dại, cậu còn chưa hiểu rõ người cá, không cách nào nắm rõ tính tình của bọn họ, không biết đây là dọa thật hay dọa giả.
Cậu lặng lẽ mở miệng, lộ ra tám cái răng tiêu chuẩn, cụp mắt nhìn xuống, nhịn không được vươn tay sờ răng nanh.
Răng nanh của cậu hình như ngắn hơn của Tiểu Ngân một chút.
Tiểu Ngân nhìn cậu chằm chằm, không hài lòng lắm: "Cậu chẳng có sức uy hiếp nào hết, hèn chi không thuần phục được thú hai chân! Hắn hung ác như vậy, cậu thế này căn bản không dọa được hắn đâu!"
"Chẳng lẽ cậu không phát hiện ra thú hai chân của cậu cứ nhìn chằm chằm cậu suốt sao? Chắc chắn là hắn đang chuẩn bị tấn công cậu, cậu phải khiến hắn sợ hãi!"
An Cẩn: "Không, có lẽ anh ấy không có ý nghĩ này đâu."
"Cậu khờ thật đấy." Tiểu Ngân ngữ khí nghiêm túc, "Chắc chắn cậu đã bị thú hai chân lừa rồi, trông hắn có vẻ rất xảo quyệt."
An Cẩn liếc nhìn Norman chính trực lẫm liệt, cậu cảm thấy có lẽ người cá này không hiểu ý nghĩa của từ xảo quyệt.
"Cậu hiểu lầm rồi, anh ấy đối xử với tôi rất tốt, cậu xem." Cậu chỉ vào bức tường, "Tôi có thể xem video bất cứ lúc nào."
Cậu suy nghĩ một chút, vẫy đuôi bơi đến bên bờ xa nhất, cầm lấy hai con cua to làm bữa khuya: "Đây là đồ ăn anh ấy đưa, tôi ăn không hết nên định để ăn đêm."
Ánh mắt Tiểu Ngân chuyển từ con cua sang mặt An Cẩn, quét mắt lên xuống trầm giọng nói: "Tôi hiểu rồi."
Y cào cào mái tóc bạc: "Quả nhiên không dùng vũ lực được, dựa vào mặt đẹp cũng có thể thuần phục thú hai chân, ban đầu tôi không thuần phục được hắn chỉ là vì không đủ đẹp!"
An Cẩn: Cậu căn bản không hiểu!
Cậu sắp xếp lại phương thức tư duy của người cá một chút, trong suy nghĩ của người cá kia, con người cung cấp thức ăn cho bọn họ không phải là vì bị đánh cho khuất phục, mà là bị thu hút bởi khuôn mặt xinh đẹp.
Cậu nhịn không được hỏi: "Đối với con người mà nói, chúng ta là gì vậy?"
Tiểu Ngân: "Đương nhiên là chủ nhân người cá rồi!"
Tiểu Ngân nói xong thì bơi về lấy một con cá, sau đó bơi trở lại trước mặt An Cẩn: "Chúng ta đấu một trận đi, cậu thua thì đưa đồ ăn cho tôi."
An Cẩn đưa cua cho y: "Không cần đấu, tôi tặng cậu."
Tiểu Ngân nhìn cậu chằm chằm: "Cậu đang đề nghị giao phối với tôi à?"
Tiểu Ngân nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu: "Cậu kỳ lạ ghê á."
An Cẩn mờ mịt: "Sao vậy?"
Tiểu Ngân: "Người cá chúng ta chỉ đưa thức ăn cho con nhỏ. Còn nếu đưa thức ăn cho người cá trưởng thành thì là vì tìm bạn đời."
An Cẩn: "Ngại quá, tôi không biết."
"Cậu kỳ lạ thật. Đây không phải chuyện sinh ra đã biết sao? Trí nhớ cũng không kém đến mức sẽ quên hẳn đi chứ."
Vẻ mặt An Cẩn lúng túng, thầm nghĩ may mà con người không hiểu lời họ nói, bằng không cậu sẽ lộ tẩy ngay.
"Cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết, chúng ta trao đổi đồ ăn có được không?"
Tiểu Ngân đồng ý trao đổi.
An Cẩn điều chỉnh vị trí, quay lưng với hai người trên bờ, cắt một miếng cá ở trên lưng con cá, loại bỏ tạp chất trước khi bỏ vào miệng.
Cậu loại bỏ tạp chất đã vô cùng thuần thục. Thực tế dù có đối diện với người khác thì cũng chưa chắc người kia đã có thể phát hiện ra miếng cá đã được làm sạch trước khi cậu cho vào miệng.
Mấy ngày liên tục An Cẩn đều ăn đồ ăn giống nhau, hiện tại cậu rất hài lòng với đồ ăn mới, tuy ít nước nhưng chất thịt tươi chắc, ngon lắm.
Khi cậu ăn đến miếng thứ ba, trước khi kịp cho miếng cá vào miệng thì đã có một bàn tay đột nhiên vươn tới.
Cổ tay cậu bị nắm lấy, sau đó miếng cá bị cướp đi, cổ tay chớp mắt được buông lỏng.
"Ê!" Cậu giật nảy mình, đuôi vỗ trong nước.
Tiểu Ngân híp mắt, vẻ mặt say mê nuốt miếng cá, ánh mắt long lanh nhìn An Cẩn: "Ngon quá đi! Tôi còn muốn nữa!"