Trở Thành Người Cá Được Nuôi Dưỡng

Chương 37: Túng quẫn đến nỗi vây đuôi cũng dựng ngược



Chương 37: Túng quẫn đến nỗi vây đuôi cũng dựng ngược

Chuyển ngữ: MéoChỉnh sửa: Sắc

An Cẩn đọc bình luận, thầm nghĩ tư tưởng của người Obis thật thoáng.

Người cá trong mắt họ là thú cưng, vậy mà còn có thể nói đùa kiểu "cưới người cá" như vậy.

Cậu tiếp tục lướt xuống dưới, thấy một hàng dài bình luận @Đường Lẫm, dò hỏi xem có bán người cá không, cậu nhớ lại cảnh trước đó không lâu cậu nhóc kia đòi cậu với Norman.

An Cẩn cụp mắt, đôi môi đỏ bất giác mím chặt.

Sau khi trở thành người cá, biết người cá là thú cưng, trong tiềm thức của cậu chỉ có suy nghĩ: Tiếp tục sống thật tốt.

Sau mạt thế, cậu sâu sắc nhận ra một điều, có thể sống sót đã là một điều vô cùng tài giỏi, cậu theo bản năng muốn sống tiếp, cho dù chỉ là làm thú cưng.

Cậu làm rất tốt, trở thành thú cưng được yêu thích, nhưng cũng không dám hoàn toàn yên tâm.

Mãi đến khi biết được tầm quan trọng của người cá đối với con người thì rốt cuộc cậu cũng yên tâm, không lo bị bỏ rơi cũng không lo về sự an toàn nữa.

Gần đây Norman đối xử với cậu ngày càng tốt, thái độ đối với cậu ngày càng giống với con người chứ không phải thú cưng, cậu cảm thấy rất vui, rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Nhưng bây giờ thấy phản ứng và thái độ của người ngoài, cậu cảm thấy như đang tự lừa dối chính bản thân mình.

Cậu vẫn là thú cưng như cũ chứ không phải một con người có tư cách độc lập.

"Mệt à?" Norman thấy sắc mặc người cá nhỏ sa sút, hơi lo lắng hỏi, "Tôi đưa cậu trở lại hồ."

An Cẩn sực tỉnh, đối diện với con ngươi màu nâu mang theo sự quan tâm, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Không mệt."

Cậu phát hiện hình như cậu càng ngày càng tham lam, lúc đầu chỉ hy vọng đừng bị vứt bỏ, có thể sống tốt ở thế giới này.

Bây giờ đã nhận được sự trân trọng của Norman nhưng vẫn cảm thấy không đủ.

Có lẽ bởi vì bản chất cậu là con người, mà con người là động vật tính xã hội, cần sự thừa nhận của người khác chứ không chỉ là sự thừa nhận của một cá nhân.

Thậm chí cậu còn không thể khẳng định rằng liệu sự thừa nhận của người này có giống với suy nghĩ của cậu không.

Ánh mắt Hornard rời khỏi trí não, nhìn về phía Norman: "Bệ hạ, rất nhiều người @Đường Lẫm, muốn để An An mở livestream."

Ý thức lãnh thổ của bệ hạ vô cùng mạnh, từ trước đến nay phạm vi biệt thự luôn bị cấm vào.

Với tư cách là bác sĩ tư, ông là người có số lần vào biệt thự nhiều nhất, nhưng cũng chỉ được vào khi có việc.

Điều này cũng có nghĩa là cơ hội ông thấy người cá nhỏ cũng cực kỳ ít ỏi.

Ánh mắt ông không khỏi mang theo chút mong đợi: "Không bằng để An An mở livestream đi?"

Trước đó Norman đã đọc được vô số bình luận để lại cho Đường Lẫm, hoàn toàn không định để ý: "Không mở."

Hornard không muốn dễ dàng từ bỏ, chỉ xuống người cá nhỏ: "Biết đâu An An thích thế thì sao?"

"Cậu ấy không thích bị người khác chú ý." Norman nói xong, còn nhìn về phía người cá nhỏ hỏi, "Cậu muốn mở livestream không?"

An Cẩn vô thức muốn lắc đầu, cậu không thích bị người ta để ý nhiều, nhất là bây giờ cậu vẫn chưa xác định được cơ thể liệu có xảy ra tình trạng gì hay không, càng không muốn cân nhắc.

Song cậu như nghĩ đến gì đó, động tác lắc đầu chợt dừng lại.

Nếu cậu muốn người khác thừa nhận cậu, hiểu cậu có khả năng độc lập, không coi cậu như thú cưng nữa mà là như một sinh vật có trí tuệ giống con người. Vậy thì không thể cứ che giấu năng lực của cậu mãi được.

Norman từng nói sẽ nghĩ cách khiến tất cả mọi người đều chấp nhận chuyện cậu biết nói, nhưng cậu không thể toàn dựa vào Norman.

Bản thân cậu cũng có thể thử khiến người khác chấp nhận cậu!

Nếu đột nhiên công bố chuyện cậu có thể nghe nói tiếng tinh tế, có lẽ người Obis sẽ ngạc nhiên, hoảng sợ, thậm chí còn có người muốn nghiên cứu cậu.

Nhưng nếu cứ tuần tự từng bước, để lộ từng chút một thì đợi tới khi cậu thể hiện hết năng lực, rất có khả năng người Obis sẽ chấp nhận sự thật này một cách tự nhiên.

Ít nhất sẽ không khiếp sợ như khi đột ngột biết.

Hơn nữa đợi tới lúc cậu hoàn toàn để lộ thì cấp bậc dị năng của cậu cũng không thấp, cho dù có người lòng dạ xấu xa thì cậu cũng hoàn toàn có khả năng phản kháng.

Thực ra với năng lực có thể trừ bỏ tạp chất của cậu, dù cho có trực tiếp nói ra thì dựa vào sự quan trọng của cậu đối với Obis, cậu cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì.

Nhưng nếu như vậy, người Obis chưa chắc đã thực sự coi cậu như sinh vật trí tuệ mà chỉ xuất phát từ lợi ích nên đáp ứng bất cứ yêu cầu nào của cậu.

Cũng giống như chưa chắc tất cả người Obis đều thích người cá, có thể bọn họ chỉ vì năng lực của người cá nên mới đối xử tốt với người cá.

An Cẩn suy nghĩ một hồi, trong lòng đã có kế hoạch sơ bộ, nghĩ xong cách để khiến người Obis từng bước chấp nhận chuyện cậu có thể nghe và nói tiếng tinh tế.

Đây là bước đầu tiên để người Obis cảm thấy được cậu là sinh vật trí tuệ.

Cậu nhìn Norman, ánh mắt kiên định: "Nếu cơ thể không sao thì tôi muốn livestream."

Norman vô cùng kinh ngạc: "Không phải cậu không thích bị người khác chú ý sao?"

An Cẩn không nói rõ kế hoạch của mình: "Tôi rất có hứng thú với livestream."

Norman đối diện với ánh mắt sáng long lanh của người cá nhỏ, suy nghĩ chốc lát, gật đầu: "Được."

.

Bốn rưỡi chiều, Norman đeo mặt nạ con nhộng, mang khuôn mặt bình thường của Đường Lẫm, mặc bộ tây trang màu sẫm phẳng phiu đưa An Cẩn đến Bệnh viện Người cá.

Hắn đã nhắn trước với Jona, đi thẳng đến phòng kiểm tra tầng ba từ lối đi VIP.

Diện tích phòng kiểm tra cực kỳ rộng lớn, bên trong có đủ các loại thiết bị, còn có một hồ bơi 20x20m.

Jona chào người cá nhỏ màu xanh lam, An Cẩn vô thức nở nụ cười.

Jona đưa cho Norman một cây kim lấy máu, nói với Norman: "Làm xét nghiệm máu trước, đợi có kết quả sẽ tương đối chậm."

Nụ cười của An Cẩn lập tức biến mất, căng thẳng mím chặt môi.

Norman nhận lấy, trông thấy vẻ mặt lo lắng của người cá nhỏ thì vỗ về nói: "Đừng sợ, không đau, rất nhanh sẽ ổn thôi."

An Cẩn hơi do dự, Norman vươn tay đến sát xe người cá làm mẫu: "Duỗi tay tới đây, nhắm mắt lại một lát, mở mắt ra sẽ xong ngay."

An Cẩn hít sâu một hơi, chầm chậm vươn tay ra mép thùng chứa, sau đó nhắm mắt lại.

Norman nhanh chóng dùng kim đâm lên đầu ngón tay cậu, lấy một giọt máu: "Được rồi."

An Cẩn không cảm thấy đau nhức, cậu mở mắt nhìn đầu ngón tay, chỉ có một chấm đỏ cực nhỏ.

Jona kích động nhìn người cá nhỏ: "An An ngoan quá đi! Hơn nữa cảm giác rất thông minh, như thể hiểu được cậu nói chuyện."

Norman giao máu cho Jona: "Cậu ấy quả thực rất thông minh."

Jona cảm khái: "Nếu người cá nào cũng phối hợp thế này thì mỗi lần kiểm tra sức khỏe sẽ không phá đến mức hệt như đánh nhau với kẻ thù."

Ông giao máu cho giáo sư Kim, chỉ buồng kiểm tra sát tường: "Đường tiên sinh, anh bế An An đến đó đi."

An Cẩn nhìn về phía buồng kiểm tra hình con nhộng, nửa dưới chứa nước, nửa trên là cửa khoang tự động trong suốt.

Cậu được bế tới khoang kiểm tra, nằm ngửa ở bên trong, đối diện với ánh mắt vỗ về của Norman, mắt hơi cong cong.

Norman lùi ra sau một bước, cửa khoang trong suốt tự động đóng lại.

"Tít..." Thiết bị kiểm tra bắt đầu hoạt động.

An Cẩn chỉ cảm thấy nhiệt độ trong khoang hơi tăng lên, ngoài ra thì không hề có cảm giác nào khác.

Năm phút sau cậu được Norman bế ra ngoài.

Jona lại cảm thán một lần nữa: "Tôi còn tưởng rằng phải tốn ít nhất nửa giờ mới có thể thuận lợi làm xong kiểm tra, không ngờ An An lại phối hợp như vậy."

Trí não của Jona kêu lên, nhận được kết quả xét nghiệm máu, kết quả từ khoang xét nghiệm cũng đồng thời truyền đến trí não của ông, ông mở hai tờ báo cáo ra, bắt đầu nghiêm túc đọc.

Sau khi đọc xong, ông hỏi Norman: "Khi rụng vảy, tâm trạng cậu ấy thế nào? Có biểu hiện đau đớn không?"

Norman lắc đầu: "Cậu ấy không cảm thấy gì cả."

Nghĩ tới cảnh người cá nhỏ tự kiểm tra vảy, vẻ mặt nghiêm túc của Norman hơi dịu lại, trước lúc hắn đưa vảy cá ra thì người cá nhỏ thậm chí còn không biết mình bị rụng vảy.

Jona: "Mặc dù rất kỳ lạ nhưng kết quả kiểm tra cho thấy cậu ấy rất khỏe mạnh, chỉ là cơ thể vẫn còn trong trạng thái trưởng thành." Ông nói, ánh mắt hơi sáng, "Đây là một phát hiện quan trọng, kỳ trưởng thành của người cá thuần sắc và người cá bình thường không giống nhau."

Nghe được kết quả kiểm tra, vẻ mặt Norman và An Cẩn đều thả lỏng rất nhiều.

Jona đề nghị: "Đường tiên sinh, để cẩn thận hơn, tôi cho rằng sau này mỗi ngày đều nên kiểm tra cơ thể cho An An."

Norman đồng ý đề nghị này, hắn không muốn sức khỏe của người cá nhỏ gặp vấn đề chút nào, hắn nói: "An An sợ người lạ, tôi sẽ mời bác sĩ Hornard làm kiểm tra cho An An."

Jona vốn muốn đích thân kiểm tra, nghe vậy thì hơi thất vọng, thế nhưng Hornard quả thực là ứng cử viên thích hợp hơn: "Có thể, lát nữa tôi sẽ liên lạc với Hornard tiên sinh, tôi hy vọng mỗi ngày đều có thể nhận được báo cáo kiểm tra của An An."

Norman gật đầu, Jona là chuyên gia người cá uy tín nhất, có Jona thường xuyên quan tâm tình trạng sức khỏe của người cá nhỏ thì hắn cũng yên tâm.

Sau khi kiểm tra xong, Norman đẩy xe người cá rời khỏi phòng kiểm tra.

Hắn không trực tiếp rời đi, mà đến băng truyền tự động giữa hai tòa cao ốc bệnh viện và Trung tâm Người cá, trong chốc lát đã được chuyển đến Trung tâm Người cá.

Trung tâm Người cá vô cùng rộng lớn, bởi vì chỉ người mang theo người cá mới được vào nên trông có vẻ hơi trống trải, nhưng cứ cách một đoạn sẽ có một người máy trí năng đứng gác, cung cấp trợ giúp cho khách hàng.

An Cẩn hiếu kỳ nhìn xung quanh.

Norman thấy người cá nhỏ tò mò thì giải thích: "Trung tâm Người cá chia thành bộ phận hộ lý và bộ phận giải trí, bây giờ tôi đưa cậu đến bộ phận hộ lý, chăm sóc tóc."

Bốn mươi phút sau, mái tóc của An Cẩn lại một lần nữa trở nên mượt mà hết sức, có độ bóng nhẹ.

Cậu chống tay lên ván giường ngồi dậy, cúi đầu để tóc xõa trước vai, dùng lòng bàn tay vuốt vuốt, cực kỳ hài lòng.

Ánh mắt nhân viên hộ lý sáng rực nhìn An Cẩn, vẻ mặt mong đợi quay về phía Norman: "Đường tiên sinh, tôi là thành viên trong nhóm fans của người cá thuần sắc, tôi có thể chụp ảnh chung với cậu ấy không?"

Ánh mắt Norman khẽ động, liếc mắt nhìn người cá nhỏ đang cẩn thận bó tóc lại với nhau, chụp ảnh chung?

Hắn từ chối không chút do dự: "Không được."

Nhân viên hộ lý rất thất vọng, chốc lát sau đã lấy lại tinh thần: "Đường tiên sinh, hình như cậu ấy muốn buộc tóc, tôi có thể giúp cậu ấy không?"

Rất nhiều người nuôi người cá ghét kẻ khác xum xoe với người cá của mình, lo người cá sẽ thân thiết với kẻ khác hơn, ảnh hưởng đến hiệu quả của giọng hát với mình.

Vì vậy nếu không được sự cho phép, bọn họ tuyệt đối không thể làm bất cứ chuyện gì không liên quan đến công việc với người cá.

Norman lại từ chối một lần nữa: "Không cần."

Hắn bước đến trước mặt người cá nhỏ, An Cẩm cảm thấy trước mắt hơi tối, ngẩng đầu.

Norman giơ tay, hai tay lướt từ má qua vành tai rồi chạm đến gáy người cá nhỏ, phát hiện có tóc dính trên da nên hắn dùng lòng bàn tay xoa nhẹ.

Lòng bàn tay hắn mang theo vết chai mỏng, lúc xoa vùng da cổ khiến An Cẩn không kiềm chế được mà khẽ run, vô thức rụt cổ lại.

Norman cúi đầu, người cá nhỏ ngẩng mặt nhìn hắn, lông mi vừa dài vừa cong hơi run rẩy, đôi mắt màu xanh lam mở to, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Norman nhẹ nhàng nói: "Đừng sợ, tôi sẽ không tấn công cậu."

Hắn vừa nói vừa vén tóc dính trên cổ người cá nhỏ lên, gom vào trong mái tóc, hai bàn tay chắp sau đầu người cá nhỏ, tất cả tóc đều được buộc gọn lại với nhau.

Vành tai An Cẩn hơi đỏ, thế nhưng không rụt cổ lại tránh nữa.

Cậu hiểu Norman đang giúp cậu buộc tóc, do e ngại nhân viên hộ lý bên cạnh nên cậu không nói mình không sợ, cũng không nói cảm ơn.

Chỉ ngoan ngoãn cúi đầu để Norman dễ buộc hơn.

Bởi vì động tác này nên cậu cách Norman cực gần, quanh chóp mũi đều là hơi thở của hắn, tim cậu không chịu kiểm soát đập nhanh hơn, bàn tay chống trên giường hơi cuộn lại.

Ánh mắt Norman thoáng qua ý cười, người cá nhỏ sẵn sàng để lộ cần cổ mảnh khảnh, rõ ràng đã vô cùng tín nhiệm hắn.

Nhân viên hộ lý kinh ngạc than: "Quan hệ của ngài và người cá tốt thật đấy, trước giờ tôi chưa thấy người cá nào tín nhiệm con người đến vậy."

Khóe miệng Norman xuất hiện chút ý cười, sau đó rất nhanh lại biến mất.

Hắn lấy một chiếc dây cột tóc màu xanh lam từ trong trí não không gian ra, mà An Cẩn lúc này cũng hơi nghiêng đầu, giơ tay trái lên, ngón trỏ và ngón áp út khép vào nhau, dây cột tóc ở trên hai ngón tay.

"Tôi có, cũng là cột tóc xanh lam, cậu giữ lại sau này dùng tiếp." Norman nói, nhẹ nhàng buộc mái tóc dài xinh đẹp màu xanh lam của người cá nhỏ.

Sau khi buộc xong, hắn nhẹ nhàng ấn chỗ cột tóc: "Có chặt không? Da đầu có bị kéo không?"

An Cẩn lắc đầu, thực tế thì Norman buộc hơi lỏng, cậu liếc mắt là có thể nhìn thấy kiểu buộc tóc, có phần giống với tạo hình của bộ phim cổ trang nào đó.

Norman lùi về sau một bước, muốn nhìn xem thành quả như thế nào: "An An, ngẩng đầu."

Người cá nhỏ ngẩng đầu, mái tóc bị buộc lại nhưng hơi lỏng khiến khí chất của cậu càng thêm dịu dàng, Norman hơi giật mình, ánh mắt thoáng qua chút kinh diễm.

"Đẹp quá đi mất!" Nhân viên hộ lý nhỏ giọng cảm thán.

An Cẩn chớp chớp mắt, hơi ngượng ngùng.

Norman bế người cá nhỏ lên, hơi nghiêng người ngăn chặn tầm mắt của nhân viên hộ lý, đặt người cá nhỏ vào lại trong xe người cá rồi hỏi: "Muốn đến trung tâm giải trí chơi không?"

An Cẩn đan tay đặt trên bụng, lắc đầu.

Norman lập thức hiểu ý cậu, nhanh chóng trở lại xe bay.

Xe bay khởi động, Norman để người cá nhỏ chọn món ăn: "Quay về nghỉ ngơi một lát là có thể ăn được."

An Cẩn mở trí não chọn một phần cá hấp, thêm cả một con cua cay rồi nhìn về phía Norman.

Norman đưa những món hắn chọn cho cậu xem: "Tôi đã chọn xong rồi."

Hai người trở về chỗ ở, cùng nhau ăn bữa tối thịnh soạn, An Cẩn hát cho Norman nghe một bài trước khi hắn rời khỏi phòng người cá.

Trạng thái biển tinh thần của Norman rất tốt, đã không còn sợi tinh thần màu đen nữa, chỉ có một ít sợi tinh thần màu xám.

An Cẩn nghĩ, có lẽ ngày mai biển tinh thần của Norman sẽ đạt tới trạng thái sung mãn.

Norman cảm nhận được cảm giác tinh lực dồi dào chưa từng có, nghiêm túc nói cảm ơn người cá nhỏ: "Cảm ơn An An."

An Cẩn cười: "Đừng khách sáo."

Norman nhìn nụ cười của người cá nhỏ, lòng chợt rung động, hắn trầm mặc một lúc rồi hỏi dò: "An An, có thể chụp ảnh chung với tôi không?"

An Cẩn hơi sững người, nhanh chóng nhớ lại lời của nhân viên hộ lý, cậu hơi nghiêng đầu nghi ngờ nhìn Norman: "Không phải anh cũng định tham gia nhóm fans đấy chứ?"

Norman nghiêm túc nói: "Không."

An Cẩn thầm nghĩ cũng phải, tham gia nhóm fans quả thực không phù hợp với tác phong làm việc của Norman.

Cậu xoay người tựa lưng vào thành hồ, cùng hướng với Norman, quay đầu nhìn hắn: "Anh muốn chụp thế nào?"

Norman tính toán chênh lệch chiều giữa hai người một chút, nói: "Cậu ngồi lên bờ được không?"

An Cẩn gật đầu.

Norman khom lưng bế người cá nhỏ tới bên bờ ngồi, tự nhiên để cậu tựa vào hắn.

An Cẩn gần như bị Norman ôm nửa người, đầu tựa vào ngực hắn, vành tai cậu hơi đỏ, đang muốn nhích ra một chút thì lại nghe Norman nói: "Được rồi."

Cậu chống tay lên mặt đất, nhẹ nhàng trượt xuống nước, xoay người xem ảnh, cảm thấy hơi thân mật.

Ánh mắt nhìn lướt qua gò má phủ vảy cá của cậu, nghĩ đến mấy kiểu ảnh chụp chung của chủ nhân và thú cưng mình từng thấy trước đây, lại cảm thấy hình như vẫn ổn.

Norman cực kỳ hài lòng với bức ảnh, tâm trạng vui vẻ rời khỏi phòng người cá.

An Cẩn ngửa mặt nổi trên mặt nước, thong thả vẫy đuôi tiêu thực sau bữa ăn.

Khoảng chừng mười lăm phút sau, cậu lật người định đổi tư thế bơi, đột nhiên có một tia sáng xanh lóe lên, cậu vội vàng nhìn qua thì thấy hai mảnh vảy cá chìm dưới đáy hồ.

Lòng cậu chợt căng thẳng, bơi xuống đáy hồ nhặt vảy lên, sau đó vểnh đuôi kiểm tra kỹ càng, rất nhanh đã phát hiện vị trí rụng vảy.

Một mảnh ở giữa phía trước, một mảnh ở vị trí chếch dưới phía sau.

Cậu dùng đầu ngón tay chạm vào, vảy cá mới mềm mại, ngoài việc chạm lên thấy hơi ngứa thì không có cảm giác khác nào.

Cậu đặt vảy cá vào trí não không gian, lúc nhìn đuôi bỗng nhiên có một loại dự cảm xấu.

Vảy cá rụng không có quy luật thế này, vậy chẳng phải sau này đuôi của cậu sẽ đậm nhạt lẫn lộn, vô cùng khó coi sao?

Sự thực đã chứng minh rằng suy nghĩ của cậu không hề sai.

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, điều đầu tiên cậu làm là nhìn xuống đáy hồ, lại trông thấy ba mảnh vảy cá, mặt trước đuôi có thêm hai chỗ hình quạt màu nhạt, phía sau cũng có thêm một cái.

An Cẩn nhặt vảy cá lên cất đi, đến nhà vệ sinh rửa mặt.

Cậu nhìn mặt mình trong gương, vảy cá xanh lam hai bên má xếp đều đặn ngay ngắn, hơi sáng lấp lánh, rất đẹp.

Cũng may chỉ rụng vảy trên đuôi, chứ nếu rụng vảy ở mặt mà còn chỗ này thiếu một mảnh, chỗ kia thiếu một mảnh thì không chỉ là khó coi nữa, mà là quá đáng sợ.

Cậu chọn bữa sáng, dùng xe trượt thông minh đi đến phòng bếp, chốc lát sau người máy đưa nguyên liệu nấu ăn tới, cậu loại trừ tạp chất rồi trở lại phòng người cá.

Mặc dù không cảm thấy đau nhức, bác sĩ cũng nói cậu rất khỏe mạnh, thế nhưng tần suất rụng vảy cao thế này vẫn làm cậu thấy hơi lo lắng.

Cảm thấy thường xuyên ở trong nước sẽ tốt hơn.

Cậu mới ra khỏi phòng bếp thì gặp được Norman đang định đến phòng người cá.

Norman lập tức phát hiện trên đuôi của người cá nhỏ lại rụng vảy, hắn khẽ cau mày, lo lắng hỏi: "Có khó chịu không?"

An Cẩn lắc đầu, thở dài: "Xấu lắm."

Ánh mắt Norman lướt qua đôi má hơi phồng lên của người cá nhỏ, trong mắt thoáng ý cười: "An An rất xinh đẹp."

An Cẩn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, hơi xấu hổ nói: "Tôi cũng không để ý bề ngoài lắm đâu, chỉ là thế này trông hơi kỳ cục."

Norman: "Không kỳ cục."

Xe thông minh dừng ở bên hồ, An Cẩn nhảy xuống nước, đuôi vẫy nhẹ, lúc định nổi lên thì bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, cúi đầu nhìn lại thấy hai mảnh vảy cá chầm chậm chìm xuống.

An Cẩn: ...

Cậu vội vàng bơi tới đón vảy cá vào tay.

Cậu quay người nổi lên, biên độ vẫy đuôi chậm hơn so với bình thường một chút, cậu bơi tới bên bờ, hai tay vịn mép hồ, hít sâu một hơi rồi quay đầu.

Cũng may, không tiếp tục rụng vảy nữa.

Kiểu rụng vảy này thực sự đáng sợ, cậu cảm nhận được nỗi sợ hãi của con người khi bị rụng tóc.

Norman tuy rằng cũng lo lắng cho người cá nhỏ, nhưng nhìn bộ dạng đáng yêu của cậu thì trong mắt không khỏi thoáng qua ý cười.

Hắn dùng bữa sáng cùng người cá nhỏ, sau khi ăn xong, quản gia báo cáo Hornard đã tới.

Lúc Hornard trông thấy An Cẩn cũng sửng sốt: "Lại rụng bao nhiêu?"

An Cẩn nhớ rất rõ: "Bảy mảnh."

Hornard vội vàng kiểm tra cho cậu.

Norman hỏi: "Thế nào?"

Hornard: "Số liệu cho thấy cậu ấy rất khỏe mạnh." Ông nhìn người cá nhỏ, "Cậu có khó chịu không?"

An Cẩn lắc đầu.

Hornard: "Vậy là tốt rồi, nếu có triệu chứng khó chịu thì nhất định phải nói cho bệ hạ ngay."

An Cẩn ngoan ngoãn gật đầu, cậu sẽ không lấy sức khỏe của bản thân ra làm trò đùa.

Hornard gửi kết quả kiểm tra cho Jona, lại tiếp tục nói về việc rụng vảy, sau đó rời khỏi phòng người cá.

Norman cũng không ở lại lâu, vì hôm qua livestream nên hắn đã nghỉ phép một ngày, hôm nay phải tới quân bộ, cần đi khảo sát một căn cứ quân sự.

Trước khi đi, hắn yêu cầu người máy không được cách xa người cá nhỏ, kiểm tra thấy tình trạng cơ thể người cá nhỏ không ổn thì lập tức báo cáo.

An Cẩn ra vườn hoa kiểm tra đất trồng hạt giống, thấy không có tạp chất thì lại bơi về phòng.

Cậu đội mũ thực tế ảo, trừ bỏ tạp chất của xiên nướng và gia vị sau đó trở lại phòng thiết lập, đổi một khuôn mặt hệ thống khác, đồng thời đổi dáng người phổ thông nhất và giọng nói thanh niên bình thường.

Tổng cộng chi phí hết 300 tinh tệ, cậu ngớ người, sao lại trở nên đắt như thế!

Cậu tìm đọc hướng dẫn, lần đầu tiên chọn dùng mặt hệ thống 10 tinh tệ, lần thứ hai 100, lần thứ ba 1000, cứ vậy suy ra, mà dáng người và giọng nói thì giá khởi điểm là 100.

An Cẩn nghĩ đến dáng người của Norman ở thế giới ảo, cậu đoán có lẽ đã tốn không ít tiền.

Cậu lấy hình tượng người qua đường A hoàn toàn mới để đến thế giới ảo một lần nữa.

Thế nhưng rất không may, lúc online lại gặp phải Duran.

Duran hơi sửng sốt, tưởng cậu là nhân viên của Công ty Thực tế ảo nên cười chào hỏi: "Xin chào."

An Cẩn chớp mắt, thấy vẻ mặt cậu ta tự nhiên nên cũng chào hỏi lại sau đó đi ra ngoài.

Cậu đi mua một chiếc xe trí năng trước, lái tới lối vào rừng duy nhất của thị trấn khu người mới rồi xuống xe.

Cậu không đi theo đường bị thợ săn giẫm thành lối mà đi dọc bên mép, đi thẳng đến một nơi vô cùng hoang vu vắng vẻ mới dừng lại.

Cậu hoàn toàn giải phóng năng lực cảm nhận, chắc chắn xung quanh không có ai thì mới vận chuyển dị năng nước.

Hai mũi tên nước nhanh chóng xoay tròn trước người cậu, suy nghĩ của cậu vừa chuyển, mũi tên nước chia nhau bắn vèo ra ngoài, cắm vào hai cái cây phía trước, thân cây to chừng cánh tay.

Gần như cùng lúc đó hai cái cây bị chặt đứt, ngọn trên nghiêng ngả va vào cây bên cạnh, thân cây lung lay, lá cây phát ra tiếng xào xạc.

Mắt An Cẩn sáng lên, bước tới quan sát mặt cắt của thân cây, trên mặt cắt có vết cháy do nhiệt năng xoay chuyển sản sinh ra, thêm cả vết ướt của tên nước tiêu tan.

Cậu suy tư chốc lát, mạch suy nghĩ thay đổi, bụi cây phía trước đột nhiên xuất hiện xoáy nước, tốc độ xoáy nước càng ngày càng nhanh, bụi cỏ nhỏ bị cuốn lên, mặt đất nơi đó rất nhanh đã trống không.

Cùng lúc đó, An Cẩn nhạy cảm cảm nhận được, bởi vì cậu dùng dị năng nước nên không khí gần đó nhanh chóng trở nên khô hanh.

Cậu kiểm soát xoáy nước biến thành hơi nước, bay trở lại trong không khí lần nữa.

Nếu lúc gặp nguy hiểm mà vùng lân cận không có nguồn nước, nước trong không khí là có hạn, sức mạnh của dị năng nước cũng sẽ bị hạn chế.

Nhưng An Cẩn không hề lo lắng, dị năng nước cấp bậc càng cao thì nước cậu có thể điều động càng nhiều.

Khi cấp bậc cao hơn, cậu hoàn toàn không cần lo nước không đủ dùng, dù sao cũng cùng một vị trí, không chỉ có nước trong không khí mà còn có mạch nước ngầm.

Quan trọng nhất vẫn là thăng cấp!

Cậu luyện đến 11 rưỡi, offline chọn bữa trưa.

Lúc chọn món, cậu nhớ tới Norman chỉ có thể uống dịch dinh dưỡng, thầm nghĩ mình không thể hưởng thụ một mình được.

Chuyển phát nhanh ở thế giới này nhanh như vậy, đợi đầu bếp làm bữa trưa xong rồi gửi đến quân bộ thì cũng không phiền lắm.

Có điều đồ ăn quá thơm, có thể sẽ bị người khác phát hiện.

Cậu suy nghĩ, gửi tin nhắn cho Norman: "Giờ nghỉ trưa anh có tiện ăn cơm không? Nếu tiện thì tôi chọn món cho đầu bếp làm rồi để người máy chuyển phát nhanh cho anh."

Norman nhận được tin nhắn của người cá nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc ôn hòa hơn rất nhiều: "Cậu tự ăn đi, tôi uống dịch dinh dưỡng."

Hắn thích nhưng không mê muội mỹ thực, trong nhiều trường hợp thì dùng dịch dinh dưỡng sẽ tiện lợi hơn.

Hành động chu đáo của người cá nhỏ càng khiến hắn vui mừng hơn so với chuyện được ăn đồ ngon.

.

Lại qua hai ngày nữa, tần suất rụng vảy của An Cẩn ngày càng cao, cũng vì vậy mà kế hoạch livestream của cậu chỉ có thể hoãn.

Điều khiến cậu cảm thấy an tâm hơn là cậu không hề khó chịu, kết quả kiểm tra cũng chứng tỏ cậu rất khỏe mạnh.

5 giờ chiều An Cẩn luyện xong dị năng, offline khỏi thế giới ảo.

Cậu tháo mũ xuống, vô thức nhìn đáy hồ, lúc trông thấy một đám lớn vảy cá thì cũng đã bình tĩnh hơn.

Cậu bơi xuống đáy hồ cẩn thận nhặt vảy cá lên, sau đó quan sát đuôi muốn nhìn xem là nơi nào rụng vảy.

Sau đó cậu sững người, mặt đỏ bừng.

Vảy cá ở vùng quan trọng phía trước đuôi, chỗ ngay dưới bụng của cậu, mất rồi!

Nơi đó phủ một lớp vảy mới màu xanh lam nhạt, trông rất mát mẻ, vô cùng đẹp.

Nhưng mà cực kỳ xấu hổ là, rất trong suốt!

Trước đây cậu còn nghĩ dù có thay hết vảy thì cũng chẳng sao hết, chỉ là màu sắc trở nên nhạt chút thôi.

Nhưng bây giờ cậu phát hiện ra, cậu quá ngây thơ!

Cậu nhìn nơi đó, mảng đỏ trên gương mặt nhanh chóng lan tới mang tai.

Hóa, hóa ra không có vảy che chắn, là cái dạng này.

An Cẩn liếc nhìn qua thì không dám nhìn tiếp nữa, sau một lúc lại không khỏi tò mò, sau khi nhịn xấu hổ quan sát xong thì tổng kết lại là, rất giống trước đây, có lẽ vì là đuôi cá chứ không phải đôi chân, phần bụng và phía dưới liền nhau tạo thành một vùng bảo vệ, mà vảy cá chính là cánh cửa bảo vệ.

Cậu bỗng nhiên ý thức được, nếu như vậy...

Cậu vội vàng quay đầu, vểnh đuôi lên nhìn phía sau.

An Cẩn: "..."

Túng quẫn đến nỗi vây đuôi cũng dựng ngược.

Cậu không thể nào tiếp tục nói rằng vảy cá chính là quần áo nữa.

Bộ dạng thế này, sao có thể gặp người khác?

Cậu vội vàng mở trí não muốn mua mấy món đồ phù hợp với đuôi của người cá, nhưng ngoài váy của con gái ra thì chẳng hề có cái nào thích hợp.

Cậu nhìn một lượt, sắp tới giờ Norman tan làm rồi, cũng không quan tâm nhiều nữa mà trực tiếp mua một chiếc váy dài nửa người màu đen.

Vừa mới chốt đơn xong thì nét mặt cậu chợt cứng đờ, Norman về rồi!