Norman kết nối trí não của người cá nhỏ với quả cầu livestream rồi dạy cậu cách điều chỉnh hình thức quay chụp.
Ở trong lòng hắn, người cá nhỏ chính là một đứa nhỏ có chỉ số thông minh của người trưởng thành, hắn muốn dẫn dắt cậu trưởng thành nên không can thiệp trực tiếp mà chỉ đưa đường dẫn lối cho cậu thôi.
An Cẩn học rất nghiêm túc, hai tay đặt lên thành hồ, đầu ghé sát lại lắng nghe Norman hướng dẫn các thao tác điều khiển.
Norman ngồi trên bờ, cậu ở dưới nước, thân hình Norman cao lớn còn cậu thì mảnh mai thon thả, lúc ghé lại nghe giảng gần như đã sắp dán sát vào lồng ngực Norman.
Hô hấp của Norman như ngừng lại, hắn nỗ lực giữ cho giọng nói của mình nghe thật tự nhiên: "Em thử đi."
An Cẩn dùng trí não điều khiển quả cầu livestream, lần lượt thay đổi thử các loại hình thức.
Người cá nhỏ cúi đầu sử dụng trí não, hàng mi mảnh dài cong vút, đôi môi đỏ hồng hơi mím lại, thoạt nhìn cực kỳ nghiêm túc, cũng vô cùng đáng yêu.
Trong lòng Norman hơi ngứa ngáy, ngón tay khẽ cử động, thật sự rất muốn chạm vào người cá nhỏ, thế nhưng lại sợ dọa đến cậu nên đành kiềm chế.
Nghĩ tới việc sẽ có rất nhiều người trông thấy người cá nhỏ, cặp mắt nâu của hắn trở nên hơi thâm trầm: "An An."
An Cẩn ngẩng đầu, nghi hoặc chớp mắt.
Sắc mặt Norman nghiêm nghị, ngữ khí đàng hoàng: "Ban ngày là thời gian làm việc, người xem rất ít. Tôi nghĩ hàng ngày nên livestream sau giờ cơm tối, như thế mới có nhiều người xem."
Những lời hắn nói đều là thật, thế nhưng trong lòng vẫn có chút chột dạ. Thân phận của người cá nhỏ không bình thường, cho dù đang trong giờ làm việc, chỉ cần một người phát hiện cậu đang livestream thì độ hot tuyệt đối sẽ tăng lên vèo vèo.
Vì tâm tư riêng nên hắn hy vọng người cá nhỏ livestream vào buổi tối, khi đó hắn có thể theo sát và hỗ trợ toàn bộ quá trình.
An Cẩn suy nghĩ, gật đầu đồng ý với Norman: "Được, sau giờ ăn tối mới livestream."
Không phải cậu sợ độ hot không cao mà cậu chỉ nghĩ livestream sau giờ ăn tối thì sẽ không ảnh hưởng tới sinh hoạt hàng ngày của mình.
Buổi sáng cậu phải tới thế giới thực tế ảo loại trừ tạp chất, sau đó còn phải học chữ, buổi chiều phải luyện tập dị năng, buổi tối có Norman ở nhà, cậu không tiện rèn luyện nhưng có thể livestream.
Nghĩ tới đây thì An Cẩn thở dài: Mình bận rộn quá đi.
Chỉ tiếc đột nhiên lại thành kẻ mù chữ, bằng không mọi chuyện sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều, cũng may năng lực học tập của cậu tiến bộ đáng kể.
Norman thấy người cá nhỏ thở dài, tưởng cậu đang thất vọng thì không khỏi âm thầm tự trách.
Người cá nhỏ chuyện gì cũng không hiểu, hắn nói thế nào cậu liền tin thế đó, vậy mà hắn lại vì lòng riêng nên lợi dụng sự ngây thơ của cậu.
Vì thế hắn bèn sửa lời: "Thật ra nếu em thích thì cũng có thể livestream vào ban ngày. Điều tôi vừa nói chỉ đúng với người thường, em là người cá thuần sắc, hoàn toàn không cần lo lắng về độ hot."
An Cẩn lắc đầu, cười bảo: "Tôi thấy buổi tối hợp lý hơn."
Norman thầm vui vẻ, xoa đầu người cá nhỏ.
An Cẩn suy nghĩ, hỏi: "Anh thấy nền tảng livestream nào tốt?"
Norman: "Đường Lẫm có quản lý một nền tảng livestream tên là Tinh Hải Live, tôi sẽ bảo trợ lý giúp em soạn hợp đồng với quyền lợi cao nhất."
Mục đích chủ yếu của An Cẩn không phải là kiếm tiền, bây giờ kiếm được tiền có thể coi như niềm vui bất ngờ, suy cho cùng thì cuộc sống sau này của cậu vẫn cần đến tiền.
Thuốc A dù rất đáng giá nhưng đa phần tiền thu được đều dùng để "chuộc thân". Cậu nhịn không được mà liếc nhìn Norman, tự hỏi liệu Norman có đồng ý hay không.
Có điều Norman đã thừa nhận bọn họ giống nhau, chắc hắn sẽ đồng ý nhỉ?
Lúc trước cậu vốn muốn nói chuyện bán thuốc A với Norman, thế nhưng bây giờ cậu quyết định tạm hoãn, chờ sau khi có được tự do thì lại bàn bạc vậy.
Dù sao thì trước khi được tự do cậu vẫn thuộc quyền sở hữu của Norman, theo lý mà nói thì tiền cậu kiếm được cũng sẽ thuộc về hắn.
Suy nghĩ của cậu lại quay về chuyện trước mắt, nhớ lại những điều khoản trong hợp đồng ở thế giới trước kia, cậu không khỏi lo lắng: "Tôi không có thẻ căn cước, có thể ký hợp đồng được sao?"
Norman: "Cứ dùng căn cước của tôi để ký hợp đồng, tiền thì chuyển vào tài khoản của em."
Hắn nói xong thì giật mình.
Hắn thích người cá nhỏ, không phải là muốn cậu phụ thuộc vào hắn mà muốn để cậu trở thành bạn đời của hắn. Thế nhưng thân phận hai người lại không hề bình đẳng.
Quan hệ bạn đời là quan hệ bình đẳng, nhưng hiện giờ xã hội chỉ coi người cá nhỏ như một thú cưng bình thường chứ không phải một sinh vật có trí tuệ và thân phận độc lập.
Hắn lập tức có chủ ý riêng, càng thêm để bụng đến việc người cá nhỏ livestream.
Hắn liên hệ với trợ lý, dặn trợ lý soạn một bản hợp đồng đảm bảo lợi ích cao nhất, chọn tài khoản thụ hưởng là tài khoản của người cá nhỏ, còn tên người ký hợp đồng thì dùng tên của hắn.
Sau khi trợ lý nhận được hợp đồng đã ký kết thành công, nhìn thấy cái tên "Norman Larsen" thì không khỏi hoảng sợ.
Larsen là họ của Hoàng tộc Obis, tuyệt đối không có chuyện trùng tên!
Hắn vội vàng báo tin cho ông chủ: "Đường tổng! Đây là sự thật ạ? Bệ hạ đăng ký phát sóng trên Tinh Hải hả?"
Norman trả lời bằng tài khoản của Đường Lẫm: "Đúng vậy, khi nào phát sóng thì quản lý cẩn thận một chút."
Trợ lý: "Đường tổng cứ yên tâm, chúng tôi sẽ không để lọt bất kỳ bình luận không hay nào!"
Sau đó hắn ta lại hỏi thêm: "Có cần sắp xếp chương trình quản lý cấp cao không? Có cần tuyên truyền trước cho bệ hạ không?"
Norman: "Không cần."
Ký hợp đồng xong, Norman kết nối quả cầu livestream với Tinh Hải, nói với người cá nhỏ: "Lúc livestream chỉ cần bật lên là được."
An Cẩn gật đầu, suy nghĩ chốc lát rồi bảo: "Tôi chờ anh về mới livestream."
Cậu muốn để khán giả dần dần nhận ra cậu có chỉ số thông minh cao, từng bước tiến lên, lần đầu livestream nên có Norman tham dự, sau này sẽ livestream một mình.
Cậu quyết định tối nay sẽ quan sát năng lực tiếp nhận của người Obis, nếu tốt thì mới đẩy mạnh tiến độ, nhanh chóng chuyển sang mục học tập ngôn ngữ, nếu không tốt lắm thì cứ tiến hành từ từ vậy.
Norman rất vui mừng, việc người cá nhỏ chờ hắn về mới livestream quả là rất hợp ý hắn.
Hắn tới quân bộ, dù vạn phần không muốn nhưng hắn vẫn hiểu rõ, một khi người cá nhỏ livestream nhất định sẽ nổi tiếng toàn tinh võng, chuyện này chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Nếu đã như vậy thì tại sao không để người cá nhỏ vui vẻ hơn chứ?
Huống chi, càng có nhiều người thì kế hoạch của hắn càng dễ thực hiện.
Hắn lên mạng, đăng nhập vào tài khoản cá nhân: "7 rưỡi tối nay Tinh Hải sẽ có livestream của An An."
Chưa đầy một phút khu bình luận đã bùng nổ!
[Có phải tôi đang nằm mơ không???]
[Tôi về ngủ tiếp đây!]
[Aaa! Rốt cuộc tôi lại có thể nhìn thấy người cá nhỏ rồi! Cảm ơn bệ hạ!]
[Không còn lòng dạ nào làm việc, cầu mong nhanh đến buổi tối aaa!]
[Không còn lòng dạ nào làm việc +1]
Tiêu đề "người cá thuần sắc livestream" nhanh chóng cực hot trên tinh võng, quần chúng sôi nổi ngồi xổm chờ livestream.
An Cẩn không hề hay biết về chuyện này. Sau khi Norman rời đi, cậu vào thế giới thực tế ảo thanh lọc tạp chất trên đồ nướng, kiểm tra số dư tài khoản, phát hiện số dư tài khoản cá nhân của mình đã hơn 500 nghìn.
An Cẩn cảm thấy công việc này quả thực quá tuyệt vời, mỗi ngày chỉ tiêu tốn một chút thời gian, dù có hao phí tinh thần lực trong thế giới thực tế ảo nhưng cũng không ảnh hưởng đến thế giới thực, chẳng khác nào kinh doanh không cần vốn.
Sau khi offline, cậu dựa vào phao con cua, nổi trên mặt hồ xem video học tập. Học tới chữ "cẩn", mắt cậu sáng lên, cậu lập tức đọc theo vài lần, dùng tay vẽ qua vẽ lại trên mặt nước mấy lượt cho đến khi nhớ kỹ mới thôi.
Buổi chiều Norman vừa bước vào phòng người cá đã thấy người cá nhỏ đặt hai tay trên bờ hồ, chào đón hắn bằng cặp mắt sáng bừng cùng nụ cười rạng rỡ.
Tâm trạng của hắn lập tức thăng hoa, hắn đi tới trước mặt người cá nhỏ rồi ngồi xuống: "Sao lại vui vẻ như vậy?"
An Cẩn mở trí não, bật màn hình giả định lên, phía trên chỉ có hai chữ cái đã đánh sẵn: An Cẩn.
Cậu chỉ vào màn hình, ngữ khí tràn đầy phấn khởi: "Tên của tôi."
Norman hơi giật mình: "An Cẩn?"
An Cẩn gật đầu, nghĩ một hồi lại nói: "An An là nhũ danh, An Cẩn là tên gọi."
Norman nhận ra tư duy của người cá nhỏ đã giống với nhân loại, thậm chí còn hiểu thế nào là tên gọi.
Hắn khen: "Tên rất hay, An An thật thông minh!"
An Cẩn cười cong mắt, nghe được lời khen của Norman thì rất vui vẻ. Đây là tên ông nội đặt cho cậu, cậu rất thích, cũng rất quý trọng.
Norman nhìn người cá nhỏ, người cá nhỏ có năng lực học tập rất mạnh, tốc độ trưởng thành mau lẹ, có lẽ sẽ nhanh chóng thực sự trưởng thành và hiểu được chuyện tình cảm.
Trái tim hắn không khỏi đập nhanh hơn vài lần.
Hắn âm thầm quyết định, phải sớm giúp người cá nhỏ làm xong thẻ căn cước.
An Cẩn rất vui, bữa tối chọn mấy món ăn để chúc mừng, còn thêm nước dưa hấu đỏ tươi để không khí càng thêm vui vẻ.
Ôm tâm trạng cực tốt, cậu bắt đầu chuẩn bị livestream.
Cậu cúi đầu kiểm tra áo và váy đuôi cá của mình, xác định tất cả đều chỉnh tề, suy nghĩ một lát bèn thả tóc ra, tùy ý để buông xõa sau lưng, dây buộc tóc thì đeo vào cổ tay.
Nếu như tình huống thích hợp cậu có thể biểu diễn kỹ năng tự mình buộc tóc.
Khuôn mặt tinh xảo của người cá nhỏ lấp ló sau mấy lọn tóc trông càng thêm xinh đẹp, trái tim Norman như sắp nhảy khỏi lồng ngực tới nơi.
Hắn mê muội vì người cá nhỏ mất rồi.
Cố tình lúc này người cá nhỏ còn quay lại cười với hắn, cặp mắt như vầng trăng khuyết: "Tôi chuẩn bị bật quả cầu livestream đây."
Norman nháy mắt cảm thấy bản thân như một thằng nhãi 17 18 tuổi, nhịp tim của hắn đã hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát.
Cũng may hắn quanh năm duy trì vẻ mặt nghiêm nghị nên thần sắc thoạt nhìn không một chút thất thố, vẫn bình thản như thường.
Norman: "Bật đi, tôi ở bên cạnh em."
Người máy đưa tới một cái ghế sofa, đặt trước giá để đồ, Norman ngồi ở đó sẽ không lọt vào màn hình livestream.
An Cẩn chỉnh màn hình livestream sang cỡ lớn, đợi Norman ngồi ổn mới bật quả cầu livestream lên.
Cậu nhìn vào màn hình, kinh ngạc phát hiện số fan không phải là số 0 mà là một con số rất lớn với cái đuôi làm từ một chuỗi số 0 dài dằng dặc. Cậu còn chưa kịp nhìn rõ đã bị làn sóng bình luận dọa cho hoảng sợ.
Chỉ trong nháy mắt, nhân khí phòng livestream tăng lên vùn vụt, mạng suýt thì bị nghẽn, may là trợ lý biết người cá nhỏ muốn livestream nên đã bố trí ổn thỏa từ sớm, tình trạng nghẽn mạng lập tức được khắc phục.
[A a a, An An vẫn xinh đẹp như vậy!]
[Thật ngoan nha, còn biết xem phim hoạt hình, đáng yêu quá đi!]
[Nếu không nhìn thấy đuôi cá, tôi còn tưởng là một mỹ nhân cơ]
[Oa, ngón tay người cá nhỏ vừa thon dài vừa tinh tế, lại không để móng tay dài]
[Ô, móng tay dài ra rồi]
An Cẩn chỉ ngẫu nhiên đọc được một bình luận, các dòng bình luận lướt quá nhanh, cậu thực sự không nhìn rõ.
Nghĩ nghĩ, cậu quyết định xem thử phản ứng của khán giả một chút, liền nhấn vào màn hình giả định, lựa chọn chức năng lọc bớt các bình luận giống nhau, thoáng chốc khu bình luận trở nên sáng sủa hơn nhiều.
[Trời ơi, cậu ấy còn biết dùng bảng điều khiển kìa]
[Tôi thấy rõ là người cá nhỏ tự làm, không phải bệ hạ!]
[Thông minh quá à, thật ngưỡng mộ, người cá vừa ngoan ngoãn vừa thông minh như vậy tìm ở đâu thế? Tôi cũng muốn có!]
[Trong mơ thứ gì cũng có, tắm rửa đi ngủ là có ngay thôi.]
An Cẩn phát hiện hình như khán giả không cảm thấy kỳ quái, trong lòng bắt đầu có suy đoán về năng lực tiếp thu của họ.
Hai mắt cong cong, cậu tiếp tục xem phim hoạt hình, toàn bộ quá trình không hề nói lời nào, giữ nguyên dáng vẻ say mê.
Khu bình luận vẫn không hề bình lặng, mấy từ kiểu như "đáng yêu", "ngoan ngoãn", "muốn có" xuất hiện không ngừng.
An Cẩn thấy mặt bị tóc cọ ngưa ngứa, bèn đưa tay vén tóc ra sau tai, rồi lại đặt tay lên bụng, bộ dáng hết sức ngoan hiền.
Chỉ một động tác đơn giản như vậy cũng đủ khiến khán giả la hét chói tai, khu bình luận tất cả đều là "A a a..."
An Cẩn vô tình liếc qua, gương mặt không khỏi nóng lên, dù cách một màn hình cậu vẫn có thể cảm nhận được sự nhiệt tình của khán giả.
Mắt cậu lóe sáng, điều này với cậu là chuyện tốt, khán giả càng thích cậu thì càng dễ dàng đón nhận sự khác biệt của cậu.
Tỷ như Norman và Hornard vậy, hai người họ tiếp nhận rất nhanh.
Trong phim hoạt hình, Joy đang tham gia biểu diễn văn nghệ trên lớp, Joy đi lên bục giảng hát một bài hát thiếu nhi, các bạn học bên dưới sôi nổi vỗ tay.
An Cẩn chớp chớp mắt, nâng tay lên, bắt chước họ vỗ tay, hai mắt sáng lấp lánh, biểu tình không hề khác các bạn nhỏ.
[Đáng yêu quá đi, đã chụp lại cảnh bảo bảo vỗ tay!]
[Sao tôi lại thấy cậu ấy đang bắt chước nhỉ?]
[Đôi mắt của người cá nhỏ vừa đẹp vừa linh động, cảm giác đặc biệt thông minh!]
[Thật không dám giấu, tôi vừa nuốt nguyên cả quả chanh, hâm mộ bệ hạ quá à, tôi cũng muốn có người cá như vậy TvT]
[Muốn có +1]
Norman dựa vào ghế sofa đọc bình luận, thường thường ngẩng đầu nhìn người cá nhỏ.
Quả nhiên đúng như hắn nghĩ, người cá nhỏ khiến người ta yêu thích vô cùng.
Lúc thấy người cá nhỏ vỗ tay, trong mắt hắn chứa đầy suy tư, người cá nhỏ đang cố tình bắt chước.
Hắn rất hiểu người cá nhỏ, động tác vỗ tay kia cậu căn bản không cần học, bây giờ làm ra bộ dáng này hiển nhiên là cố ý.
Không hiểu vì sao trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh người cá nhỏ nói chuyện ngoài đời thực.
Ngày ấy người cá nhỏ cũng giống thế này, bắt chước vai chính trong phim hoạt hình, có điều lúc đó là đang học nói.
Một suy đoán lập tức xuất hiện, hắn kinh ngạc nhìn về phía người cá nhỏ, sẽ không phải như hắn nghĩ đó chứ?
Trên thực tế người cá nhỏ đã sớm nói được, chỉ vì cẩn thận mới không mở miệng, cậu đang chờ đến khi xác định đủ an toàn mới chịu lên tiếng ư?
Nếu đúng như vậy thì tâm trí của người cá nhỏ còn trưởng thành và thông minh hơn so với tưởng tượng của hắn.
Tia sáng lóe lên trong con ngươi màu nâu, hắn liếc nhìn khuôn mặt người cá nhỏ sau đó rũ mi che đi ý cười trong mắt.
Tim hắn đập thật nhanh, thậm chí hắn còn muốn lập tức kiểm chứng suy đoán của mình.
Hắn tự nhắc nhở bản thân rằng thời cơ chưa tới, phải kiềm chế xúc động.
Hắn không muốn làm rối loạn kế hoạch của người cá nhỏ, muốn xem thử người cá nhỏ còn làm được những gì. Hành động hiện tại của người cá nhỏ rõ ràng đang cố ý chứng tỏ chỉ số thông minh của cậu.
Ý cười trong mắt Norman càng sâu, lúc cậu chứng tỏ năng lực ngôn ngữ với hắn trước đó cũng làm y hệt bây giờ!
Liếc nhìn bình luận "muốn có người cá nhỏ", hắn híp mắt, nặc danh gửi tới hai chữ "nằm mơ".
Bỗng nhiên một loạt bình luận xuất hiện khiến Norman sầm mặt.
[Aaa, người cá nhỏ ngoan như vậy, hiền dịu chuẩn vợ hiền quá, muốn kết hôn với cậu ấy ghê]
[Bệ hạ, từ hôm nay trở đi, ngài chính là ba vợ của tôi!]
Sắc mặt Norman lập tức biến đen, vốn định đợi thêm một lúc rồi mới ra tay, nhưng bây giờ hắn không nhịn được nữa.
Hắn đi đến bên cạnh hồ, tiến vào phạm vi màn ảnh.
[Bệ hạ thật đẹp trai!]
[Bệ hạ mặc thường phục thoạt nhìn rất tốt tính!]
Norman ôn hòa gọi: "An An, lại đây."
An Cẩn theo bản năng quay đầu lại, nhìn hắn với vẻ nghi hoặc, thấy hắn vẫy tay, do dự một chút liền đong đưa cái đuôi mà bơi đến.
Cậu bơi tới ven bờ, vịn tay lên thành hồ, nghiêng đầu tỏ vẻ ngơ ngác.
Khu bình luận một mảnh sôi trào.
[Người cá nhỏ nhà bệ hạ ngoan vãi!]
[Thật muốn thật khao khát, bệ hạ bán cho tôi đi, cầu xin ngài!]
[Sao có thể nghe lời đến vậy chứ! Lúc bệ hạ nói chuyện, ngữ khí cũng thật dịu dàng nha]
Norman nhìn về phía màn hình giả định đã phóng đại, An Cẩn cũng dõi theo ánh mắt hắn, vừa thấy liền cau mày, môi cũng hơi mím lại.
Norman lập tức nhận ra người cá nhỏ mất hứng, trong lòng khẽ động.
Người cá nhỏ chắc chắn có nhận thức riêng, nên lúc nhìn thấy những bình luận kia mới không vui.
Điều này khiến hắn càng thêm kiên quyết làm theo kế hoạch đã định.
Hắn đưa tay ôm lấy bả vai người cá nhỏ. An Cẩn kinh ngạc quay đầu lại, thấy Norman nhìn vào quả cầu livestream, nghiêm túc nói: "Giới thiệu một chút, đây là An Cẩn, bạn lữ của ta."
An Cẩn ngây người. Trước đó cậu còn cho rằng lời Tiểu Ngân nói là đúng, Norman đối tốt với cậu như thế vì cậu là chủ nhân người cá của hắn.
Sao giờ lại thành bạn lữ rồi!
Giữa lúc sửng sốt, cậu bỗng nhiên hiểu ra ý nghĩa của hai từ kia, trái tim lập tức nhảy loạn, cặp mắt màu ngọc bích kinh ngạc nhìn Norman.
Norman không để ý tới khu bình luận đang sôi sục, thấy người cá nhỏ ngây người liền cho rằng người cá nhỏ đã bị hắn dọa.
Hắn xoa đầu người cá nhỏ, nhìn vào quả cầu livestream, thu hồi vẻ ôn hòa trong mắt, dùng vẻ mặt sắc lạnh nói thêm: "Nghiêm túc mà nói, đây là bạn lữ ta đã lựa chọn, vẫn đang trong quá trình theo đuổi. Em ấy vô cùng thông minh vô cùng đáng yêu, ta vì em ấy mà mê muội."
Xúc cảm ấm áp mềm mại trên đỉnh đầu khiến An Cẩn hoàn hồn, ai ngờ lại nghe được một câu như vậy, đại não lập tức rơi vào trạng thái chết máy.
Tới khi tỉnh táo lại, cậu vội vàng đóng kênh livestream.
[???]
[Sao lại thế này? Có phải tôi bị ù tai không?]
[Tôi nghe thấy bệ hạ thông báo... Thông báo đối tượng của ngài là người cá?]
[Tôi cũng nghe thấy! Trời ạ, lẽ nào đây là livestream ở phim trường?]
[Dù thấy hơi khó tin nhưng người cá nhỏ vừa đẹp vừa ngoan ngoãn, vừa an tĩnh vừa nghe lời, nếu là tôi thì tôi cũng muốn có người yêu như vậy]
[Muốn có người yêu như vậy +1, chẳng những bớt lo lại xinh đẹp, còn biết khôi phục tinh thần lực!]
[Giời ơi, càng ngày càng cảm thấy người cá mới là bạn đời tốt nhất của nhân loại.]
[Tỉnh tỉnh, anh tưởng người cá nào cũng giống An An sao? Chắc anh chưa từng thử nghiệm độ sắc bén của móng tay người cá rồi!]
[Sao lại ngừng livestream chứ? Tôi còn muốn xem mà!]
[Xem cái gì mà xem? Không thấy ánh mắt hung hãn của bệ hạ à?]
Cảm xúc của An Cẩn dao động kịch liệt, cậu nắm chặt tay, hít sâu, cuối cùng suy nghĩ bắt đầu lưu chuyển.
Cậu nhìn Norman, có chút khẩn trương: "Anh... Vì sao anh lại nói như vậy?"
Norman cảm thấy người cá nhỏ vừa hoảng hốt vừa khẩn trương, ánh mắt khẽ động, nhắc nhở bản thân không được làm người cá nhỏ sợ.
Hắn hỏi: "An An, mục đích livestream của em là gì?"
An Cẩn sửng sốt, không nghĩ hắn lại đưa ra vấn đề này: "Tôi đã nói rồi mà, tôi muốn mọi người cũng như anh, đều cảm thấy chúng ta giống nhau."
"Cho nên em định thông qua việc livestream để khán giả từ từ nhận ra em rất thông minh và có năng lực học tập, sau đó còn muốn nói chuyện bằng ngôn ngữ tinh tế, phải không?"
An Cẩn không thấy bất ngờ khi Norman nhận ra ý tưởng của cậu, dù sao biểu hiện tối nay của cậu cũng quá rõ ràng, "Phải."
Norman: "Tôi đã nói mà, tôi sẽ giúp em."
An Cẩn siết chặt ngón tay: "Nhưng... Sao phải nói như vậy?"
Norman: "Tôi muốn để tất cả mọi người đều biết, tôi theo đuổi em vì em có suy nghĩ độc lập, vì em vô cùng thông minh, tôi bị em thu hút."
Đối diện với cặp mắt thâm thúy của hắn, trái tim An Cẩn bang bang nhảy loạn: "Cám ơn anh, thực ra anh không cần đích thân ra mặt, tôi có thể tự mình đối phó với bình luận trên mạng."
Cậu hoàn toàn không ngờ Norman lại làm như vậy.
Về lý mà nói, biện pháp của Norman hết sức hiệu quả. Norman đã chứng tỏ cậu rất thông minh, thậm chí thông minh tới nỗi khiến Norman phải "theo đuổi" cậu.
Như vậy, người Obis chắc chắn sẽ cảm thấy hứng thú với sự thông minh của cậu, sau này xem livestream sẽ càng chú ý đến trí tuệ của cậu hơn.
Một khi phát hiện cậu thật sự thông minh, họ sẽ tán đồng cách nói của Norman.
Rõ ràng cách này đem lại hiệu quả nhanh hơn so với ý định để khán giả xem livestream từ từ nhận ra sự thông minh của cậu.
Dù đã dùng lý trí để phân tích, song những lời Norman nói vẫn đánh sâu vào lòng cậu, hơn nữa Norman còn dùng ánh mắt chân thành tha thiết như vậy nhìn cậu, khiến cậu sắp hiểu lầm.
Cậu hoảng hốt dời mắt, "Cảm ơn anh."
Norman: "Không cần cảm ơn, tôi cũng đang giúp chính mình thôi."
An Cẩn không hiểu giương mắt nhìn hắn.
Norman nghiêm túc nhìn cậu: "An An, tuy em là người cá nhưng lại rất đặc biệt, tôi muốn giúp em được công nhận là sinh vật có trí tuệ. Tôi tin là bọn họ nhất định sẽ đồng ý cung cấp thẻ căn cước chứng minh thân phận của riêng em."
An Cẩn ngây người.
Norman nhìn ánh mắt ngơ ngác của người cá nhỏ, xoa xoa đầu cậu: "An An muốn có thân phận độc lập, không muốn dựa vào nhân loại, đúng không?"
An Cẩn lập tức gật đầu, cảm thấy không tài nào tin được, đầu óc hơi hơi hỗn loạn: "Anh... Việc này với anh có chỗ không hay."
Nếu cậu có thân phận độc lập thì Norman không thể giữ cậu lại nữa, nhưng Norman lại rất cần cậu cung cấp tinh thần lực.
Norman thoáng sửng sốt, hắn không nghĩ người cá nhỏ sẽ nhắc tới vấn đề đó, điều này cho thấy người cá nhỏ hiểu rất rõ tầm quan trọng của bản thân. Hắn liền hỏi: "Sau khi có thân phận độc lập, An An sẽ không tiếp tục cung cấp tinh thần lực cho tôi nữa ư?"
"Tất nhiên là có!" An Cẩn trả lời theo bản năng.
Ánh mắt Norman hiện lên ý cười: "Vậy thì tốt rồi, sau khi An An có thân phận độc lập, tôi muốn mời em tiếp tục cung cấp tinh thần lực cho tôi."
Sự tình phát triển vượt ngoài dự đoán của An Cẩn, nhưng có Norman giúp đỡ, cậu hiển nhiên càng dễ đạt được mục tiêu hơn.
Có điều, theo kế hoạch ban đầu của cậu, sau khi có thân phận độc lập cậu sẽ rời đi, dùng thân phận con người để sinh sống. Bây giờ ngẫm lại, sau khi có thân phận độc lập, cậu có thể yên tâm rời đi nữa không đây?
Đáp án là "không." Cậu sẽ lo lắng cho Norman, hơn nữa không phải lúc nào cậu cũng có thể duy trì hình người, ở lại thủ đô Obis là an toàn nhất.
Cậu gật đầu: "Được."
Lòng cậu vẫn thấy ngờ vực, Norman làm như vậy đâu có lợi cho anh ta.
Nhỡ cậu từ chối thì sao? Vả lại, sở hữu dù sao cũng tốt hơn đi thuê chứ?
Cậu không nhịn được bèn hỏi ra miệng, cứ giữ loại nghi ngờ này trong lòng thì chẳng dễ chịu chút nào.
Norman nhìn thẳng vào cặp mắt đầy nghi hoặc của người cá nhỏ, nghiêm túc nói: "Tôi thích em, muốn ở bên em, em có thân phận độc lập, như vậy mới công bằng với em."
An Cẩn giật mình, cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc Norman thích cậu.
Norman quá mức ưu tú, hắn là người đàn ông ưu tú nhất mà cậu từng biết, nếu ở thế giới trước đây thì có lẽ cậu sẽ động tâm.
Suy cho cùng, cậu thích đàn ông, gặp được người đàn ông ưu tú thì sao có thể không động lòng cho được?
Nhưng sau khi tới thế giới này, sinh tồn mới là chuyện quan trọng nhất; đến lúc không cần lo lắng vấn đề sinh tồn thì cậu lại nhận ra mình chỉ là sủng vật, làm sao có thể sinh ra tâm tư gì với người khác.
Norman thấy người cá nhỏ ngây người tại chỗ, dịu dàng nói: "An An không hiểu cũng không sao, em còn nhỏ, tôi sẽ chờ em lớn lên. Chờ khi em được công nhận là sinh vật có trí tuệ, tôi sẽ xin được làm người giám hộ của em."
Nói xong, hắn mở trí não, gửi cho người cá nhỏ một phần tư liệu, "Đây là chương trình học sơ đẳng của Obis, trước hết em cứ ở trong nhà học tập, đợi khi có được thân phận độc lập rồi lại tính."