Đối diện với ánh mắt thâm thúy của Norman, tim An Cẩn đập nhanh như nai chạy, mặt nóng lên, cậu nhỏ giọng nói: "Tôi biết."
Tất nhiên cậu biết Norman đối tốt với cậu không phải vì tinh thần lực.
Norman nhận ra hàng mi của người cá nhỏ đang không ngừng rung động, như một cây cọ nhỏ lướt qua lướt lại khiến lòng hắn ngứa ngáy không thôi.
Ngón tay khẽ nhúc nhích, hắn cố gắng kìm chế cảm xúc muốn chạm vào người cá nhỏ, thầm nhắc nhở mình, thời cơ vẫn chưa đến.
Đúng lúc này trí não kêu vang, hắn nhìn tin nhắn, nói với người cá nhỏ: "Tôi ra ngoài một lát."
An Cẩn nhìn Norman rời đi, đong đưa cái đuôi, bơi đến chỗ gần cửa nhất.
Một lúc sau, Norman đẩy một xe quần áo vào, trên xe có rất nhiều loại quần áo, quần ngắn quần dài, thậm chí có cả váy dành cho nam, màu sắc chủ đạo là xanh trắng và đen xám.
An Cẩn vịn tay lên bờ, hơi hơi dựng thẳng thân mình, tầm mắt đảo qua một lượt, xác định tất cả đều làm theo số đo của cậu.
Cậu lập tức hiểu ra đây là quần áo Norman mua tặng cậu trong lúc cậu đang tắm.
Norman đẩy xe quần áo đến trước mặt người cá nhỏ thì dừng lại, hắn nói: "Không biết em thích kiểu nào nên mỗi loại đều mua hai bộ, nếu em không thích thì mua thêm sau."
Nói xong, hắn chợt nghĩ An An vẫn luôn giữ hình dáng của người cá, có lẽ chưa biết phải mặc như thế nào.
Hắn chỉ vào cái quần phía trước: "Mỗi chân xỏ vào một ống, kéo lưng quần lên trên, sau đó cài cúc kéo khóa là được."
Vừa nói vừa đưa tay chỉ vào lưng quần, khóa kéo và cúc cài, còn hướng dẫn cách kéo khóa cài cúc một lượt.
An Cẩn nhìn ngón tay thon dài hữu lực của Norman, tim bỗng đập nhanh hơn.
Norman hướng dẫn xong, hơi nhăn mày, cảm thấy bản thân suy nghĩ chưa chu đáo, đi đến bên cạnh xe quần áo, đảo mắt một vòng, chọn ra một cái quần ở nhà: "Loại này chỉ cần kéo lên là xong."
An Cẩn nhìn hắn nghiêm túc chỉ bảo, trong lòng vừa ngọt ngào vừa ấm áp, cười bảo: "Cảm ơn anh, tôi biết phải mặc thế nào rồi, đồ anh mua đều rất phù hợp." Cậu ngừng lại, nói thêm: "Tôi rất thích."
Đôi mắt màu lam trong sáng của người cá nhỏ toát lên vẻ chân thành.
Norman thầm nghĩ, bảng xếp hạng trang phục yêu thích của thanh thiếu niên trên tinh võng quả là chính xác. Hắn quyết định lúc nào có thời gian lại dựa theo bảng xếp hạng mà mua thêm đồ dùng cần thiết cho người cá nhỏ.
Đồ mà người cá và thiếu niên cần dùng chắc chắn không giống nhau.
Ánh mắt hắn tràn ngập ý cười: "Em thích là được."
Hắn gọi người máy đến, xếp quần áo trên xe vào tủ quần áo, cuối cùng trên xe chỉ còn lại một cái túi hình vuông màu đen.
Túi được làm từ chất liệu cứng cáp, màu đen hơi bóng, thoạt nhìn còn có đường vân, An Cẩn cảm thấy thật quen mắt, rất giống loại túi đựng đồ trang sức thời hiện đại, vừa nhìn đã biết là hàng cao cấp.
Lúc người máy cầm cái túi định đặt vào tủ, An Cẩn vội nói: "Khoan đã."
Người máy chỉ biết tuân theo mệnh lệnh đã nhận từ Norman, không dừng lại, tiếp tục cầm cái túi đi về phía tủ quần áo.
An Cẩn chỉ vào cái túi, nghiêm túc nói với Norman: "Tôi không thể nhận món quà quý giá kia."
Norman nhìn theo hướng tay của người cá nhỏ, khuôn mặt hơi cứng lại, trầm mặc một giây mới đáp: "Không quý."
An Cẩn thấy hắn tỏ ra không được tự nhiên, càng khẳng định đồ bên trong vô cùng đáng giá. Norman lúc nào cũng giữ thần sắc bình thản, loại vẻ mặt này rất giống chột dạ vì nói dối.
Hơn nữa Norman không hỏi cậu có thích hay không đã trực tiếp cất vào tủ, như thể sợ cậu sẽ từ chối vậy.
An Cẩn tự hỏi một chút, nhìn Norman đầy chờ mong: "Tôi muốn xem thử."
Cậu tính kỹ rồi, liếc mắt một cái liền nói không thích, trả lại cho Norman.
Cậu không thích châu báu, dù không muốn từ chối ý tốt của Norman nhưng cậu càng không muốn lãng phí tiền của.
Norman thoáng chần chừ, thầm nghĩ người cá nhỏ chưa thấy bao giờ, dù đã từng thấy cũng không biết dùng, cần dạy thì vẫn phải dạy.
Hắn bảo người máy mang cái túi quay lại, cầm trong tay, ngồi xuống trước mặt người cá nhỏ.
Hắn lấy ra một cái hộp từ trong túi, duy trì biểu tình nghiêm túc, vừa xé lớp giấy bọc cái hộp vừa nói: "Đây là thứ mặc ở bên trong cùng, phải mặc nó trước khi mặc quần."
An Cẩn nhìn món đồ bằng vải vừa xuất hiện, lập tức nhận ra đó là thứ gì, trong lòng không khỏi kêu rên, vì cớ gì quần lót phải đóng gói xa xỉ như vậy chứ!
Mạt đỏ trên mặt cậu dần dần lan ra tai rồi trườn xuống cổ.
Đã thế Norman còn nói thêm: "Để tôi dạy em mặc như thế nào."
Mắt thấy ngón tay Norman nhéo vào lớp vải, cổ tay khẽ nâng, cơ hồ sắp giũ cái quần qua hướng dẫn tỉ mỉ, An Cẩn vội vàng vươn tay nắm lấy cổ tay hắn, đầy mặt xấu hổ: "Tôi, tôi biết."
Động tác của Norman ngừng lại, trước tiên là bị xúc cảm mềm mại mát lạnh từ lòng bàn tay người cá nhỏ làm cho thất thần, sau là hiểu được ý tứ trong lời người cá nhỏ nói, ánh mắt không khỏi tối xuống: "Làm sao em biết?"
Người cá nhỏ vừa mới thành niên chưa lâu, thời gian hóa ra đôi chân cũng ngắn, vì che giấu không muốn để lộ mà luôn duy trì cái đuôi, một việc riêng tư như cách mặc quần lót thì cậu học được từ đâu chứ?
Đương nhiên An Cẩn không thể nói là mình đã mặc vài chục năm rồi, cậu nghĩ nghĩ rồi đưa ra đáp án hợp lý nhất: "Anh từng mặc."
Norman nhớ ra đã có lần mình chỉ mặc mỗi cái quần lót đứng trước mặt người cá nhỏ, cũng nhớ cả bộ dáng thẹn thùng của người cá nhỏ lúc đó.
Hắn rũ mắt, thấy người cá nhỏ đỏ từ mặt tới tai và cổ, ngón tay nắm chặt lấy thành hồ, dáng vẻ hết sức xấu hổ.
Bộ dáng hiện tại của người cá nhỏ khiến hắn vừa rung động vừa mềm lòng, ánh mắt hắt hơi tối, liếc nhìn cái quần lót vẫn chưa giũ ra, hình dáng của nó lúc được cuộn lại và lúc được mặc trên người không hề giống nhau.
Sao người cá nhỏ lại biết đây là thứ gì?
Chợt nghĩ người cá nhỏ vô cùng thông minh, hắn vừa nói phải mặc ở trong cùng, người cá nhỏ có thể đoán ra cũng không có gì lạ.
Hắn dịu dàng nói: "Em biết rồi thì tôi không nói nữa, tôi sẽ bảo người máy giặt qua một lần rồi để vào góc tủ quần áo."
An Cẩn vội vàng gật đầu, buông cổ tay Norman ra, chỉ muốn cái quần lót lập tức biến khỏi tầm mắt hai người.
Norman đóng hộp đựng lại, đưa cho người máy, dặn nó giặt sạch rồi cất.
An Cẩn thở phào, cuối cùng cũng thấy không còn ngại nữa.
Norman không kìm lòng nổi, xoa đầu người cá nhỏ, cảm thấy có chút bịn rịn: "An An, tôi phải đến quân bộ, giữa trưa sẽ về ăn cơm cùng em."
An Cẩn gật đầu, hiện tại đã quá giờ đi làm bình thường của Norman, hắn vì cậu mới đi trễ.
Cậu ngẩng đầu: "Giữa trưa gặp."
Tâm tình vốn đang ủ rũ vì sắp phải đi của Norman lập tức bừng sáng trở lại nhờ ánh mắt màu lam của người cá nhỏ.
Hắn rời khỏi phòng người cá, đi đến quân bộ, vừa ra khỏi cửa đã muốn quay về.
Ngồi trên xe bay, ngắm cảnh vật hai bên đường vùn vụt lui về đằng sau, hắn lơ đãng liếc nhìn bản thân trong gương, cảm thấy khuôn mặt dịu dàng này có phần xa lạ.
Giây tiếp theo, trong đầu hắn hiện lên nụ cười của người cá nhỏ, con ngươi màu nâu hơi sáng lên.
Sau khi Norman đi, An Cẩn đong đưa cái đuôi, bơi qua đường hầm ngũ sắc vào trong hồ nước ở hoa viên.
Buổi sáng mặt trời không quá gắt, cậu tìm một góc có tán cây, ghé vào thành hồ, thân mình nấp trong bóng mát, duỗi đuôi phơi nắng.
Cậu cẩn thận quan sát cây giống, thấy mầm dưa và các loại mầm khác đều toàn thân xanh biếc, không có chút tạp chất nào, vô cùng khỏe mạnh.
An Cẩn thầm nghĩ, xem ra chỉ cần hạt giống và đất trồng thanh khiết thì thực vật mọc lên cũng sẽ không nhiễm tạp chất.
Nhưng xác suất có đạt tới 100% hay không thì còn phải quan sát thêm!
Cậu chống cằm tự hỏi, còn chuyện gì chưa làm không nhỉ?
Sáng nay Norman đã báo với ông chủ công ty thực tế ảo, nói hôm nay không thể bán xiên nướng, bởi vậy không cần tới thế giới thực tế ảo; trung tâm người cá thì chiều mới đi.
Xác định không có việc gì, cậu nằm nhoài lên thành hồ, hai tay bắt chéo, nghiêng đầu gối lên cánh tay, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Từ khi đến thế giới này, chưa bao giờ cậu vận động nhiều như tối qua, hơn nữa còn không ngừng sử dụng năng lực cảm nhận, bởi vậy cả tinh thần lẫn thân thể đều hết sức mỏi mệt.
Chỉ trong chốc lát, cái đuôi đã ngừng đong đưa, cậu nhanh chóng ngủ say.
Đến lúc cái đuôi nóng lên cậu mới thức giấc, còn chưa thanh tỉnh đã thấy cái đuôi liên tục khuấy đảo làm nước hồ sóng sánh, cho tới khi lấy lại cảm giác thoải mái mát mẻ nó mới nhẹ nhàng đong đưa như cũ.
An Cẩn tỉnh lại giữa tiếng nước ào ạt, nhìn thời gian, phát hiện đã ngủ được bốn tiếng, ánh sáng mặt trời từ màu vàng nhạt đã chuyển sang vàng rực.
Cậu trở mình, tầm mắt rơi xuống mặt hồ, lập tức bị ánh nắng phản chiếu làm cho lóa mắt.
Bảo sao cái đuôi thấy nóng như vậy!
Cậu đong đưa đuôi, bơi qua thông đạo vào nhà, nhiệt độ bên trong luôn ổn định, vừa vào cậu đã thoải mái thở nhẹ, vẫy đuôi sung sướng.
Cậu bơi đến chỗ phao con cua, dựa vào nó nổi trên mặt nước, vừa định mở trí não xem video dạy học thì lại liếc thấy thùng đựng dịch dinh dưỡng và cái hộp bằng kim loại trên giá để đồ.
Cậu vận chuyển dị năng nước thanh lọc một số ống dịch dinh dưỡng, đến khi tinh thần lực không còn đủ 1/5 mới dừng lại.
Sau đó, cậu nhìn cái hộp bằng kim loại bên cạnh, trong đó đựng thú hạch.
Cậu suy ngẫm hồi lâu, nếu đã để Norman biết mình có dị năng nước thì cũng không cần che giấu phương pháp thăng cấp dị năng.
Kỳ thật cậu đã sớm nghĩ tới, với trình độ của các chuyên gia ở thế giới có lẽ có thể tìm ra cách khôi phục tinh thần lực từ thú hạch.
Có điều... Cậu cau mày, nếu thật sự tìm ra cách ấy thì nhân loại sẽ không cần người cá nữa, vậy người cá sẽ ra sao đây?
Trước kia, lúc tinh lọc hạt giống cậu chưa biết nhiều về người cá, bởi vậy cậu chẳng mấy băn khoăn, thậm chí còn cảm thấy nếu nhân loại có thể xử lý vấn đề tạp chất thì quá tốt.
Nhưng bây giờ cậu đã hiểu về người cá, cũng biết cách người cá và nhân loại chung sống.
Hai bên đáp ứng nhu cầu của nhau, người cá cung cấp tinh thần lực, nhân loại đảm bảo đồ ăn và nơi ở cho người cá.
Nếu nhân loại không cần người cá nữa, tình cảnh của người cá sẽ vô cùng khó khăn.
Vì được nhân loại nuôi dưỡng nên từ khi sinh ra người cá đã sống trong cảnh an nhàn, thông qua chuyện của Duệ Duệ và Linh linh là đủ biết họ không thể thích ứng với đại dương.
Hôm qua cậu sử dùng năng lực cảm nhận để dẫn đường nên họ không gặp phải đàn hải thú mà chỉ gặp vài cá thể đơn lẻ, nhưng dù là thế thì họ cũng đã chật vật không thôi, nếu không có dị năng nước chắc chắn họ sẽ bị thương.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo trở nên nghiêm túc, cậu quyết định tạm thời không nói cho Norman việc mình dùng thú hạch để thăng cấp dị năng.
Cậu không tài nào gánh vác nổi hậu quả do công dụng của thú hạch được phát hiện gây ra.
Giờ phút này, An Cẩn đột nhiên cảm nhận được áp lực và trách nhiệm đè nặng trên vai.
Cậu nhận ra chỉ một hành động rất nhỏ của mình cũng có thể ảnh hưởng tới vận mệnh của người cá. Hiện tại cậu đã tạo nên ảnh hưởng rồi, nhân loại đã bắt đầu phát hiện người cá có chỉ số thông minh.
An Cẩn thở phào, cũng may là ảnh hưởng tốt.
Nếu đã biết người cá có trí tuệ, bản thân cậu cũng đang là người cá thì không thể ngó lơ được, nói sao thì địa vị xã hội hiện tại của người cá cũng chỉ là thú cưng.
Cậu ngẫm nghĩ hồi lâu, quyết định trước tiên phải quan sát người cá, hiểu được mong muốn của họ rồi lại tính.
.
Giữa trưa, Norman không quay về một mình mà dẫn theo Mục Thần và Tiểu Ngân.
An Cẩn còn chưa trông thấy người đã nghe Tiểu Ngân tức giận nói: "Thú hai chân ngu xuẩn, An An nhảy xuống biển, ngươi dẫn ta đến đây làm gì!"
Một lát sau, cửa phòng bị gõ vang, không đợi Norman hỏi, An Cẩn lập tức hô to: "Mời vào."
Norman mở cửa đi vào, Mục Thần cũng đẩy Tiểu Ngân vào, Tiểu Ngân lơ lửng trong xe người cá, vừa hưng phấn vừa ngạc nhiên kêu lên: "An An!"
An Cẩn tươi cười chào hỏi y.
Mục Thần không để Tiểu Ngân phải giục, nhanh chóng mở xe người cá, Tiểu Ngân liền theo dòng nước trôi xuống hồ.
Tiểu Ngân đong đưa cái đuôi màu bạc linh hoạt, bơi tới bên cạnh An Cẩn, lượn quanh cậu một vòng: "Cậu bị bắt về từ lúc nào? Duệ Duệ và Linh Linh đâu? Nếu có tôi ở đó, nhất định không để thú hai chân bắt về!"
Y càng nói càng tức: "Tôi muốn xuống biển tìm các cậu nhưng lại bị thú hai chân khống chế!"
An Cẩn vội vàng nói: "Duệ Duệ và Linh Linh cũng đã trở lại, bọn tôi đều tự nguyện quay về chứ không phải bị bắt về."
Mục Thần nhìn An Cẩn, day day thái dương, dáng vẻ hết sức đau đầu: "An An, cậu giúp tôi khuyên Tiểu Ngân một chút, để y đừng có luôn miệng đòi nhảy xuống biển."
An Cẩn gật đầu đáp ứng, quay sang nghiêm túc nhìn Tiểu Ngân, đem chuyện trải qua ngoài biển kể lại một lần, đặc biệt cường điệu sự hung dữ của hải thú.
Mục Thần thấy Tiểu Ngân chịu an phận, thở phào một hơi: "Hôm đó người cá ở trung tâm người cá quá đông, thấy các cậu nhảy xuống biển, toàn bộ đều đòi nhảy theo, cũng may đội bảo an kịp thời không chế bọn họ."
An Cẩn kinh ngạc, sau đó nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc, thần sắc trở nên lo lắng.
Cậu vội vàng quay sang phía Norman: "Tôi muốn đến trung tâm người cá, khuyên các người cá không được làm bừa."
Norman: "Ăn trưa xong tôi sẽ đưa em đi." Hắng ngừng lại rồi nói thêm: "Đừng lo, bọn họ sẽ không gặp nguy hiểm đâu."
Hôm qua người cá nhỏ đã phải chịu đói, hắn không thể để cậu bị đói thêm nữa.
An Cẩn tuy nóng ruột nhưng không muốn làm Norman lo lắng, vả lại cậu cũng hiểu lời Norman nói là sự thật.
Xảy ra chuyện Duệ Duệ và Linh Linh, trung tâm người cá chắc chắn sẽ đề cao cảnh giác.
Quả nhiên, lúc hai người hai cá đã ăn uống no đủ ngồi xe bay tới trung tâm người cá, An Cẩn lập tức nhìn thấy khoảng sân ngoài cửa trung tâm đã xây tường cao hai bên sườn, căn bản không thể nhảy xuống biển được nữa.
Vào khu giải trí, An Cẩn phát hiện ở đây có rất nhiều người cá, không khí lại không giống bình thường.
Cậu có thể cảm nhận rõ ràng tâm tình của người cá, có vô cùng kích động như thể giây tiếp theo phải tìm ai đó đánh một trận, cũng có mông lung mờ mịt.
Cậu vừa mới xuống nước, các người cá đã sôi nổi quay sang phía cậu, ánh mắt tràn ngập chờ mong.
An Cẩn ngẩng lên nhìn Norman: "Tôi đi chơi cùng họ, buổi chiều gặp."
Tầm mắt của Norman đảo qua các người cá một lượt, hắn đã sớm nhận ra người cá nhỏ rất được người cá hoan nghênh.
Hắn không khỏi cảm thấy khẩn trương, ngày nào người cá nhỏ cũng đến trung tâm người cá, thời gian cậu ở bên các người cá này còn nhiều hơn cả hắn.
Hắn đưa tay xoa đầu người cá nhỏ: "An An, Cốc Cốc là ai?"
Hắn nhớ rõ bạn của người cá nhỏ ngoài Tiểu Ngân thì chủ yếu chỉ có Duệ Duệ, Linh Linh và Cốc Cốc.
Duệ Duệ và Linh Linh đã thành bạn lữ, người cá nhỏ rõ ràng đối đãi với Tiểu Ngân như bạn bè, chỉ còn Cốc Cốc là hắn chưa biết.
An Cẩn thấy hơi bất ngờ, nghiêng đầu nhìn quanh mặt hồ, bởi vì cảm thấy chỉ tay vào người khác là bất lịch sự nên cậu chỉ nhìn về phía Cốc Cốc, cười nói với Norman: "Chính là người cá đuôi xanh lá kia, có tóc màu xanh sẫm."
Norman đưa mắt nhìn sang, lại cúi xuống quan sát người cá nhỏ, thấy cậu chỉ lịch sự mỉm cười, ánh mắt nhìn Cốc Cốc không có gì khác mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Có điều, nghĩ tới việc An An ở bên người cá lâu như vậy, hắn vẫn thấy không yên tâm, giả vờ lơ đãng hỏi: "Em thấy Cốc Cốc có đẹp không?"
An Cẩn hơi hơi nghi hoặc, nhưng vẫn thành thật gật đầu: "Đẹp."
Cậu chưa gặp một người cá nào xấu cả, hình như người cá rất được tạo hóa ưu ái, diện mạo đều rất tinh xảo.
Ánh mắt Norman khẽ động, hắn trầm giọng hỏi: "Đẹp hơn tôi à?"
An Cẩn sửng sốt, trong mắt bất giác hiện lên vẻ kinh ngạc, so sánh diện mạo của nhân loại và người cá dường như có điểm không thích hợp.
Đột nhiên, bên cạnh truyền tới tiếng bật cười không kiềm nén được, An Cẩn và Norman đồng thời quay đầu nhìn sang.
Mục Thần xoa xoa mặt, cố gắng duy trì vẻ mặt thản nhiên, có điều khóe môi cứ cong lên không ngừng. Hắn không nhịn nổi nữa, quay lưng về phía Norman và An Cẩn, ngoác miệng cười to.
Tiểu Ngân lơ lửng bên bờ hồ, thẳng lưng khoanh tay trước ngực, nhìn dáng vẻ của Mục Thần, mày cơ hồ nhăn thành chữ "xuyên". (川)
Y nhếch môi để lộ răng nanh nhọn hoắt: "Ngu xuẩn, ngươi định dùng hàm răng bằng phẳng kia để dọa ta à?"
An Cẩn nghe thấy lời này của Tiểu Ngân, dù không nhìn trực diện cũng có thể đoán ra biểu tình của Mục Thần, cậu nói: "Thượng tướng Mục Thần, anh há miệng lộ răng sẽ khiến Tiểu Ngân cho rằng anh đang đe dọa hoặc khiêu khích cậu ấy!"
Thân hình Mục Thần cứng đờ, lập tức lấy lại dáng vẻ nghiêm túc, liếc nhìn hàm răng sắc nhọn của Tiểu Ngân, vội vàng giải thích: "Tiểu Ngân, em tuyệt đối đừng hiểu lầm! Anh không dọa em!"
Tầm mắt Norman một lần nữa dừng trên mặt người cá nhỏ, An Cẩn bị cặp mắt thâm thúy kia nhìn mà tim đập bịch bịch.
Tiếng cười của Mục Thần đả thông suy nghĩ của cậu, cậu đã đoán ra vì sao Norman lại hỏi như vậy.
Cậu liếc Norman một cái, nhanh chóng rũ mắt, nhỏ giọng bảo: "Anh đẹp hơn." Còn khẳng định: "Rất tuấn tú."
Trái tim Norman nhất thời đập dồn dập như trống ra trận, mi mắt khẽ run, hầu kết lăn lộn trên dưới, ngón tay siết chặt, hồi lâu mới khắc chế được xúc động muốn hôn nhẹ người cá nhỏ.
Hắn cọ xát ngón cái và ngón trỏ một chút, trầm giọng: "An An, buổi chiều gặp."
Norman cùng Mục Thần rời đi, hắn nhìn thoáng qua dáng vẻ nhịn cười của Mục Thần, nhàn nhạt hỏi: "Buồn cười lắm à?"
Mục Thần vội vàng lấy lại vẻ mặt nghiêm túc: "Không hề."
An Cẩn chờ khi bóng dáng Norman biến mất mới thay đổi tầm mắt.
Tiểu Ngân bơi tới bên cạnh cậu, nhìn ra cửa: "An An, cậu muốn bất ngờ tấn công bọn họ hả?"
An Cẩn đang định trả lời lại liếc thấy sắc vàng kim, Linh Linh đã tới bên cạnh cậu, cũng nhìn về phía cửa: "An An không ra tay là bởi chưa nắm chắc à? Tôi có thể giúp cậu!"
Duệ Duệ ôm lấy eo Linh Linh, vội vàng góp lời: "Tôi cũng giúp!"
"Tôi cũng giúp!"
An Cẩn quay sang, thấy Cốc Cốc ở cạnh Tiểu Ngân, các người cá khác cũng bơi tới phía sau.
An Cẩn: "..." Cậu dở khóc dở cười, vội vàng nói: "Không phải, tôi không muốn tấn công bọn họ, bọn họ đều là... bạn của tôi."
"An An kết bạn với thú hai chân luôn à?!" Linh Linh kinh ngạc.
An Cẩn giải thích: "Tôi có thể giao tiếp với các cậu, cũng có thể nói chuyện với nhân loại – tức thú hai chân ấy, chỉ cần có thể giao lưu là có thể kết bạn với nhau."
Duệ Duệ cũng rất tò mò: "Tôi chỉ nhìn Linh Linh chằm chằm thôi."
An Cẩn đưa tay che lại khuôn mặt nóng bừng, cố gắng bình tĩnh lại, nói sang chuyện khác: "Ra giữa hồ chơi đi."
Sau khi tới giữa hồ, cậu hỏi: "Trước khi tôi đến, các cậu đang làm gì?"
Vừa dứt lời cậu đã phát hiện cảm xúc của các người cá lại trở nên phức tạp khác nhau, mỗi người một kiểu.
Duệ Duệ nói: "Tôi và Linh Linh đã kể cho họ nghe những chuyện chúng ta trải qua ở ngoài biển."
"Tôi nhất định phải ra biển! Tôi không sợ hải thú, tôi nhất định có thể đánh thắng bọn chúng!"
"Tôi cũng thế! Chỉ cần nghĩ đến việc nhìn đâu cũng thấy nước là tôi thấy tự do vô cùng!"
Liên tiếp vài người ứng tiếng.
An Cẩn phát hiện cảm xúc của mấy người cá này đều tràn ngập hưng phấn và ý chí chiến đấu.
Cặp mắt màu lục lấp lánh của Cốc Cốc trở nên ảm đạm, y rầu rĩ nói: "Nếu thú hai chân không quan tâm đến tôi nữa thì tôi sẽ không còn cài tóc đẹp, không còn đồ ăn, cũng không có chỗ ở."
"Không ngờ thú hai chân lại quan trọng như vậy, sau này tôi sẽ không nặng tay với hắn, nếu không có thú hai chân thì chẳng biết tôi sẽ thế nào."
"Tôi rất thích cuộc sống hiện tại nha, vô cùng vui sướng."
"Tôi cũng vậy, đại dương xem ra rất nguy hiểm, còn vừa loạn vừa dơ, cứ như bây giờ mới tốt."
"Nhưng lỡ thú hai chân không nghe lời thì phải làm sao?"
"Rời bỏ thú hai chân, cuộc sống của chúng ta sẽ rất khó khăn ư?"
An Cẩn cẩn thận nghe các người cá bàn tán, đột nhiên phát hiện, dù cùng là người cá nhưng mỗi người lại có suy nghĩ khác nhau, có người muốn giữ nguyên cuộc sống hiện tại, cũng có người hướng tới biển cả tự do.
Cậu cảm nhận được sự lo lắng của các người cá, càng kiên quyết sẽ tạm thời không để Norman biết chuyện thú hạch.
Ít nhất là đến khi người cá có thể rời khỏi nhân loại, sinh sống độc lập.
Dù biết chưa chắc đã tìm được cách khôi phục tinh thần lực từ thú hạch nhưng cậu không dám mạo hiểm.
Cậu trấn an các người cá: "Không cần lo, nhân loại cung cấp đồ ăn chỗ ở và đối xử tốt với các cậu là bởi các cậu hát cho họ nghe, xem như đáp ứng nhu cầu của họ."
"A! Sau này tôi sẽ hát nhiều hơn."
"Hừ, tôi biết ngay là thú hai chân bị tiếng hát của tôi mê hoặc mà!"
"An An, cậu có thể bảo thú hai chân đưa tôi ra biển không?"
"Đúng thế, An An, Duệ Duệ nói thú hai chân nhà hắn đã làm theo lời cậu, không bắt hắn rời xa Linh Linh nữa."
An Cẩn nhìn những cặp mắt chờ mong kia, nghĩ nghĩ rồi bảo: "Chúng ta cùng nhau xem phim tài liệu về biển cả đi, xem xong các cậu hẵng đưa ra quyết định."
Cậu bật trí não, tìm phim tài liệu về biển, mở màn hình giả lập, điều chỉnh vị trí màn hình để tất cả người cá có thể nhìn rõ.
Thế là, nhóm người chăm sóc người cá ngồi trong phòng pha lê bất ngờ được thấy cảnh các người cá cùng nhau xem phim!
Một người nhìn kỹ màn hình: "Không phải phim giải trí, là phim tài liệu về biển!"
Một đám người cá lơ lửng trong nước ngẩng đầu nhìn màn hình, cảnh tượng này quả thực khiến người khác phải ngạc nhiên.
Một người chăm sóc bóp cổ tay: "Tiếc là không thể chụp ảnh, bằng không cảnh tượng bây giờ chắc chắn sẽ gây sốt trên tinh võng!"
An Cẩn ở giữa các người cá, phiên dịch ngôn ngữ tinh tế sang ngôn ngữ người cá.
Hình ảnh trên màn hình chuyển từ mặt biển phẳng lặng tới khung cảnh dưới đáy biển, đá ngầm, xoáy nước... Đại dương cất giấu đủ loại nguy hiểm, ngay cả hải thú có hình thể to bằng nửa tòa nhà nếu gặp phải cũng khó lòng sống sót.
Các người cá kinh hô hết lần này tới lần khác, từ nhỏ họ đã sống tại Viện Nghiên cứu Khoa học, nơi nhiều nước nhất mà họ thấy cũng chỉ có khu giải trí, không hề biết nước ở ngoài kia lại nguy hiểm đến vậy.
Ngoài những nguy cơ rình rập còn có những cơn bão biển khó lường, khi chiếu cảnh những đợt sóng cao hơn chục mét khắp khu giải trí toàn là âm thanh của sóng biển.
An Cẩn phiên dịch đủ loại kiến thức, từ sự biến hóa của khí hậu đại dương tới sự thay đổi của dòng hải lưu, cuối cùng là sự di chuyển của các đàn cá.
Hai tiếng sau, An Cẩn bấm nút tạm dừng, cổ họng của cậu hơi khó chịu. "Xin lỗi, tôi phải nghỉ ngơi một lát."
Các người cá hoàn hồn sau cơn sốc, vội vàng chăm sóc: "An An mau uống nước đi."
"An An không cần tiếp tục đâu!"
"An An, tôi hiểu rồi, cậu không muốn để chúng tôi ra biển là vì lo lắng cho chúng tôi."
An Cẩn lấy nước tinh khiết từ túi không gian trong trí não ra, uống hai ngụm mới thấy cổ họng dễ chịu một chút.
Cậu nhìn các người cá: "Đúng vậy, tôi rất lo lắng. Các cậu không lớn lên ở đại dương, không có cha mẹ chỉ dạy cách sinh tồn ngoài biển, không hề am hiểu sự biến động của biển cả, không biết gì về các loại hải thú, các cậu cứ như vậy mà tới đó thì quá nguy hiểm. Nếu có một ngày các cậu đủ khả năng sinh tồn nơi biển rộng thì chỉ cần các cậu muốn, tôi sẽ ủng hộ các cậu."
Các người cá lặng thinh một chốc.
"Từ hôm nay trở đi tôi sẽ tìm hiểu kiến thức về biển, học kỹ thuật bắt và giết hải thú."
"Tôi cũng học! Nhất định phải cho hải thú biết sự lợi hại của tôi!"
"Tôi không muốn ra ngoài biển, cuộc sống bây giờ rất tốt."
"Biển cả thật đáng sợ, tôi không đi đâu."
"..."
An Cẩn lắng nghe những phản ứng khác nhau của người cá, không cảm thấy bất ngờ.
Người cá vốn đến từ biển cả, tất nhiên luôn có khát vọng với biển, nhưng họ có trí tuệ nên cũng dễ dàng yêu thích sự tiện lợi của cuộc sống hiện đại, điều này cũng dễ hiểu.
Suy cho cùng thì từ nhỏ người cá đã quen hưởng thụ, mỗi người đều có tính cách và thói quen riêng.
Cậu xoa xoa cổ, cảm thấy ngày nào cũng phải phiên dịch như vậy thì thật không ổn.
Bỗng nhiên mắt cậu sáng lên, có thể phát minh máy phiên dịch mà!
Với nền khoa học kỹ thuật của thế giới này, phát minh ra máy phiên dịch sử dụng ngôn ngữ tinh tế và ngôn ngữ người cá không hề khó.
Đến lúc đó có thể để cả con người và người cá cùng đeo, như vậy hai bên sẽ dễ dàng giao tiếp với nhau.
Cậu lập tức nói ra ý tưởng của mình. "Như vậy, các cậu có thể tự xem phim tài liệu, đồng thời còn xem được các loại chương trình khác và hiểu được lời nói của nhân loại."
"Tôi đồng ý! Hứ, thú hai chân nhà tôi quá ngu ngốc, chưa bao giờ hiểu ý tôi."