Mục Thần sặc nước, thuần thục nổi lên mặt nước, giơ tay vuốt nước trên mặt rồi nhanh chóng vén tóc ra sau đầu, gạt phần tóc dính trước trán ra.
Đang chớp mắt để làm khô mắt thì chợt nghe thấy tiếng nước quen thuộc, hắn biết đó là tiếng đuôi Tiểu Ngân rẽ nước, hắn nghiêm mặt lại, vô thức bày ra tư thế phòng ngự.
Tay phải Tiểu Ngân vỗ lên vai trái Mục Thần, vung đuôi một cái nhanh chóng ép Mục Thần vào bờ.
Mục Thần nằm ngửa, nhìn Tiểu Ngân đè trên người mình, cảm nhận được móng vuốt dài kề cổ, vội nói: "Chủ nhân Tiểu Ngân, đừng kích động, đừng tức giận, anh xin lỗi!"
Tiểu Ngân nhíu chặt mày: "Thú hai chân, ngươi không có chút khí phách nào cả."
Mục Thần: "..." Hắn dở khóc dở cười, hỏi dò, "Em muốn anh đánh lại à?"
"Ngươi dám?" Ngón trỏ sắc nhọn của Tiểu Ngân trượt qua lại trên cổ Mục Thần, nhe răng thấp giọng nói, "Ta sẽ giết ngươi!"
Cơ thể Mục Thần cứng đờ, những tiếng hăm dọa của người cá trước đây hắn nghe được đều là tiếng gắt gỏng chói tai, dù là tiếng gào thét trầm thấp cũng khiến người nghe khó chịu.
Máy phiên dịch được trang bị kĩ thuật mô phỏng âm thanh sinh vật tiên tiến nhất, mặc dù lời nói của Tiểu Ngân đã trải qua phiên dịch, nhưng chất giọng truyền vào tai hắn có âm điệu ngữ khí giống hệt với Tiểu Ngân.
Cảm giác như chính Tiểu Ngân đang nói tiếng tinh tế, tiếng gào thét vốn chẳng có giá trị đe dọa cụ thể nào bây giờ lại tạo ra cảm nhận khác hẳn trước đây, da đầu Mục Thần không khỏi tê dại.
Tiểu Ngân khẽ nhướn mày, nhìn Mục Thần bằng nửa con mắt, cười lạnh: "Hừ, thú hai chân nhát gan, nhịp tim của ngươi tăng nhanh rồi."
Mục Thần nhìn thấy biểu cảm quen thuộc trên mặt Tiểu Ngân, bình tĩnh trở lại.
Trước đây mỗi lần đánh nhau, khi hắn giả vờ thua thì Tiểu Ngân sẽ bày ra vẻ mặt này.
Cảm giác khó hiểu trước đó biến mất ngay tức khắc, tuy rằng đã biết nói chuyện nhưng Tiểu Ngân vẫn là Tiểu Ngân đơn thuần.
Khóe miệng hắn giật giật, kìm nén xúc động muốn trợn mắt: "Em bỏ tay ra đã, anh luôn phải sử dụng tinh thần lực để không bị thương, rất lãng phí."
Tiểu Ngân trợn tròn đôi mắt bạc: "Thú hai chân đáng ghét! Ngươi đang ra lệnh cho ta đó hả?"
Mục Thần cảm giác móng tay sắc nhọn của y càng dí sát vào cổ mình, chớp chớp mắt, ngữ khí dịu dàng chân thành nói: "Anh đang cầu xin em."
Tiểu Ngân: "Hừ, dù ngươi làm nũng thì ta cũng sẽ không dễ dàng thả ngươi ra đâu!"
Mục Thần cảm thấy nhức đầu không thôi, tự nhiên nói chuyện được với nhau xong còn phiền hơn trước kia, nếu không hiểu nhau thì bây giờ hắn đã có thể trực tiếp đánh trả rồi nhảy lên bờ, chạy trước rồi nói sau.
Nhưng hắn cảm thấy hẳn là Tiểu Ngân không thực sự động thủ mà chỉ đe dọa, kiên nhẫn hỏi: "Em có chỗ nào chưa hài lòng thì nói ra để anh thay đổi được không?"
Tiểu Ngân nghiêm túc nói: "Ngươi chẳng có khí phách gì cả, ra ngoài sẽ làm mất mặt ta! Có phải nếu bị người cá khác tùy tiện đe dọa một cái là ngươi sẽ nhận người cá khác làm chủ nhân không?"
Y càng nói càng tức giận, con ngươi bạc nhìn chăm chăm Mục Thần: "Đáng hận, ngươi do ta thuần dưỡng, chỉ có thể nhận ta làm chủ nhân!"
Mục Thần nghệt mặt đối diện với con ngươi bạc của y, không biết nên bày ra vẻ mặt gì mới tốt.
"Một mình chủ nhân là ngươi đã đủ khiến ta chân tay luống cuống rồi." Hắn nghiêm túc nói, "Người cá khác không dọa được ta, ta chỉ không có khí phách trước mặt ngươi thôi."
Vẻ mặt Tiểu Ngân hớn hở thấy rõ, y nhấc cái tay đang kề cổ Mục Thần ra, hừ nhẹ: "Thú hai chân xảo quyệt, thật biết nói những lời dễ nghe."
Mục Thần cử động cần cổ mới vừa rời xa nguy hiểm, nghe lời y nói thì không nhịn được mà giật giật môi. Hắn liếc nhìn đuôi cá bạc khoan thai đong đưa, có chút muốn cười nhưng phải nhẫn lại.
"Thú hai chân, ta muốn ăn cá dẹt!" Tiểu Ngân dạy dỗ xong thú hai chân, tâm trạng rất tốt, muốn ăn bữa tối.
Mục Thần bò lên bờ: "Đợi chút, mang đến cho em ngay đây."
Nhà Tạ Ly.
Garrot đeo máy phiên dịch lên cho Duệ Duệ, vẻ mặt mong đợi: "Đại Hồng, nghe hiểu không?"
Duệ Duệ nhìn ông hai giây, lộ ra răng nanh: "Ngươi gọi ai là Đại Hồng?"
Garrot thông minh sửa lại: "Duệ Duệ!" Mắt ông cực sáng, "Ngươi thực sự có thể nghe hiểu ta nói chuyện rồi!"
Duệ Duệ ôm Linh Linh, cau mày, giọng điệu ghét bỏ: "Thú hai chân của anh ngu thật ấy."
Gân xanh trên trán Garrot giật giật, hóa ra Duệ Duệ không biết ăn nói như vậy!
Ông sờ khuyên tai, có chút muốn tháo xuống.
Linh Linh nói với Tạ Ly vẫn im lặng: "Bọn ta muốn kết hôn, bọn ta quyết định coi nơi này làm phòng tân hôn, sau này cũng sống ở đây!"
Tạ Ly nghe được kết hôn, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, sau đó gật đầu.
"Như vậy sao được!" Garrot lớn tiếng nói, "Vậy làm sao ta có thể nghe Duệ Duệ hát!"
Linh Linh chớp chớp con ngươi bạch kim: "Thì ngươi cũng sang đây ở, không được à?"
Duệ Duệ hừ một tiếng: "Thật là thú hai chân ngu xuẩn."
Garrot chợt nghĩ, cũng có lý! Ông nhìn Tạ Ly: "Tiểu... Viện trưởng Tạ, phải phiền anh rồi!"
Tạ Ly lãnh đạm nói: "Nhà bên cạnh đang bán, anh có thể hỏi thăm."'
.
Các người cá ở trong phòng trò chuyện suốt không ngừng, giọng của người cá và người chăm sóc lẫn lộn vào nhau, căn bản không nghe rõ ai đang nói chuyện và đang nói gì.
An Cẩn không nghe thấy tiếng la hét và tiếng kêu gào đau đớn, lòng nghĩ may là cậu đã nhắc nhở người cá trước rằng con người coi bọn họ như thú cưng, tình hình có vẻ rất hữu dụng.
Cậu thoát khỏi phòng trò chuyện, ngẩng đầu, đang định nói chuyện với Norman thì thấy Norman khẽ cau mày.
Cậu sửng sốt, quan tâm hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi sao? Trông anh không vui lắm."
Con người thâm thúy của Norman nhìn thẳng cậu, giọng điệu trầm thấp: "Thời gian em ở cùng với người cá còn nhiều hơn ở với tôi, rất nhiều."
Norman nói rõ thêm: "Buổi sáng em còn đặc biệt đến trung tâm Người cá một chuyến."
Long mi chớp nhanh một cái, An Cẩn hơi dùng sức nắm chặt bờ hồ, bàn tay bị ép chặt quá đến mức móng tay sắc nhọn xòe ra, cậu giơ đầu ngón tay lên, móng tay lại rụt vào.
"Tôi, tôi đến trung tâm Người cá là bởi vì có việc muốn hỏi Duệ Duệ và Linh Linh..." Cậu thầm hít sâu một hơi, "Anh..."
Cậu muốn hỏi Norman, cảm giác hắn đối với cậu có giống như Duệ Duệ nói hay không.
Lúc này, trí não hai người đồng thời vang lên, đầu bếp thông báo ăn cơm được rồi.
An Cẩn mím môi, lời muốn nói bị cắt ngang, can đảm nổi lên mất sạch, quyết định để nói sau: "Chúng ta đến phòng ăn ăn cơm đi."
Con ngươi Norman hơi động, người cá thân nhất của người cá nhỏ là Tiểu Ngân, có chuyện gì mà không hỏi Tiểu Ngân mà lại hỏi đôi bạn lữ Duệ Duệ và Linh Linh?
Hắn không khỏi có chút mong đợi, muốn biết người cá nhỏ muốn nói gì, nhưng không lập tức hỏi ngay, không muốn làm phiền người cá nhỏ ăn cơm.
Ăn tối xong, hôm nay không cần dịch tài liệu nữa, An Cẩn đề nghị: "Tôi muốn ra hoa viên đi dạo, nhân tiện luyện tập đôi chân."
Norman gật đầu đồng ý: "Cùng nhau."
An Cẩn tách nước khỏi váy đuôi cá, sau khi váy đuôi cá khô hẳn cậu mới biến đuôi thành đôi chân, đến phòng người cá đi dép chống thấm nước trước rồi mới cùng Norman ra hoa viên.
Lúc này bầu trời tối mịt, sao treo lơ lửng trên bầu trời tỏa ra ánh sáng xanh bạc, cả hoa viên đều bao phủ bởi ánh sáng u ám, lộ ra vẻ thần bí và tĩnh mịch.
An Cẩn xuyên qua hành lang, lúc đi đến hoa viên thì hai mắt sáng lên, vườn hoa sáng như ban ngày.
Norman: "Nhìn mặt đất, cẩn thận đừng để vấp ngã."
An Cẩn ừm một tiếng, chậm rãi sóng đôi cùng hắn đi dạo.
Đi được một lúc, An Cẩn nhìn hồ nước cách đó không xa, nhớ tới tâm trạng không vui trước đó của Norman, cậu chợt nhận ra quả thực rất lâu rồi mình không chơi cùng Norman!
Cậu quay đầu nhìn Norman: "Anh ở đây đợi tôi một lát."
Cậu nói xong, quay người bước vào trong nhà.
Norman không hiểu lắm nhưng lúc người cá nhỏ quay người, hắn thấy được đôi mắt sáng long lanh của người cá nhỏ nên tùy cậu muốn làm gì thì làm, chỉ nhắc nhở một câu: "Đừng vội, đi chậm chút."
An Cẩn không quay đầu 'ừm' một tiếng, gấu váy đuôi cá chật, cậu muốn đi nhanh cũng không nhanh nổi.
Cậu đi đến cửa phòng người cá đã hơi mỏi chân, vịn khung cửa nghỉ ngơi.
Đường đi không xa nhưng vì bước chân nhỏ nên tần suất nhấc chân rất cao, đôi chân vẫn chưa luyện tập nhiều, bước nhanh rất mệt.
Nghỉ một lát, cậu đi đến khu đồ chơi cạnh giá để đồ, lấy hết cả bóng da xanh và bóng kêu ở trên cùng.
Vừa nghĩ đến việc phải bước nhanh quay lại thì cậu không khỏi nhíu mày, cúi đầu nhìn váy đuôi cá, suy nghĩ chốc lát, ra quyết định.
Norman đợi tại chỗ không lâu, thì trông thấy bóng dáng của người cá nhỏ, ánh mắt hơi ngưng đọng.
Váy đuôi cá của người cá nhỏ ngắn mất phân nửa, chỉ còn lại phần trên đầu gối, cẳng chân thon dài thẳng tắp không bị che chắn, trắng đến lóa mắt.
An Cẩn cảm thấy váy đuôi cá sau khi thay đổi thực sự quá dễ chịu, hai chân không có cảm giác bó chặt, đi lại vừa nhanh vừa thoải mái.
Cậu bước tới trước mặt Norman, giải thích: "Thế này tiện đi đường hơn, tôi sẽ luôn mặc, không lãng phí."
Norman: "Không sao, em thích kiểu như này à?"
An Cẩn không hề thích mặc váy ngắn, nhưng chỉ có váy ngắn vừa thích hợp đi đường, lại phù hợp với chân, cậu nói: "Tiện."
Norman nhìn qua rồi thôi, không nhìn lung tung.
An Cẩn lắc lắc quả bóng da cầm bên tay trái, mắt cong cong nói: "Đến hồ nước, tôi chơi cùng anh."
Ánh mắt Norman thoáng dừng trên quả bóng da, nói: "Chơi cùng tôi?"
An Cẩn gật đầu: "Khả năng chịu đựng của em không tốt lắm, nhưng có thể sử dụng dị năng nước, có thể để anh chơi thỏa thích!"
Norman nhìn đôi mắt xanh biển xinh đẹp của người cá nhỏ, nhận ra người cá nhỏ dường như đang hiểu lầm gì đó, nghiêm túc nói: "Đây là đồ chơi người cá ưa thích nhất."
"Không sao đâu mà, tôi cảm thấy chơi vui là được, không ai quy định chỉ có..." Giọng nói An Cẩn dần nhỏ lại, câu 'chỉ có người cá chơi' không thể nói hết.
Cậu chớp mắt, đột nhiên phản ứng lại: "Anh mang tới để 'chơi' tôi?"
Norman gật đầu, An Cẩn giương to mắt, nghĩ đến cảnh 'chơi' trước đây, nghiêm túc nói: "Tôi không thích nhặt bóng."
Trong mắt Norman thoáng qua ý cười, nhận lấy quả bóng da trong tay cậu: "Lần đó không phải 'chơi' em."
Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của người cá nhỏ, hắn trầm mặc giây lát mới giải thích: "Là muốn rèn luyện khả năng chịu đựng của em, muốn đưa em ra chiến trường."
An Cẩn sốc, hoàn toàn không ngờ Norman lại có loại suy nghĩ này.
Rất nhanh, sắc mặt cậu trở nên nghiêm túc: "Nhất định phải có khả năng chịu đựng tốt mới có thể ra chiến trường à?"
Norman nói: "Sẽ an toàn hơn."
An Cẩn: "Dị năng nước của tôi đủ để bảo vệ bản thân."
Norman rủ mắt nhìn người cá nhỏ: "An An muốn cùng tôi ra chiến trường à?"
An Cẩn chớp mắt nhưng không dời ánh nhìn, gật đầu: "Ừm, tôi có thể cung cấp tinh thần lực cho anh, theo anh đi tôi sẽ yên tâm hơn."
Trước đây trong căn cứ có một đôi tình nhân người bình thường và người dị năng, khi người dị năng ra ngoài giết tang thi tìm kiếm đồ ăn, người bình thường chỉ có thể đợi ở căn cứ.
Cậu từng thấy dáng vẻ người kia vì không biết tình hình người yêu, vô cùng bất an, tâm thần không yên.
Nếu Norman ra chiến trường, dù cho có thể dùng trí não liên lạc thì chắc chắn cậu vẫn không thể nào yên tâm.
Ánh mắt Norman hơi sáng lên, nhìn chăm chăm người cá nhỏ.
An Cẩn bị hắn nhìn đến má nóng bừng, nhìn sang chỗ khác: "Anh, anh đã không thích chơi thì để tôi đi cất." Cậu vừa nói vừa giơ tay, ý bảo Norman đặt quả bóng vào tay cậu.
Norman nhìn lòng bàn tay trắng nõn mềm mại của người cá nhỏ, đặt tay trái trống của mình lên tay cậu, nắm chặt.
Tim An Cẩn đập thình thịch, ngón tay vô thức muốn cuộn lại nhưng lại bị Norman nắm trong tay, đầu ngón tay vừa nâng lên chạm vào lòng bàn tay Norman đã bị nắm chặt hơn.
Cậu cúi đầu nhìn ngón chân, thành thật nói nhỏ: "Hỏi xem họ xác định mình thích nhau như thế nào."
Ánh mắt Norman càng sáng hơn, tầm nhìn rơi trên vành tai đỏ bừng của người cá nhỏ, rất muốn đưa tay lên sờ nhưng một tay nắm bóng, một tay nắm tay người cá nhỏ, không đủ tay.
Thế là hắn bèn cúi người, gần như hỏi bên tai người cá nhỏ: "Hỏi được gì rồi?"
An Cẩn cảm nhận được hơi thở ấm nóng của hắn, cơ thể nhẹ run, đầu vô thức nghiêng sang một bên, sau đó cậu nghe thấy một tiếng cười khẽ.
Tiếng cười mang theo từ tính, hệt như dòng điện chạy thẳng đến não An Cẩn.
Bản năng An Cẩn cảm thấy Norman cố ý, Norman chắc chắn đã đoán ra, đang trêu chọc cậu!
Cậu mím môi, quay đầu đối diện với con ngươi nâu thâm thúy của Norman, lặp lại câu trả lời của Duệ Duệ một lần nữa, ánh mắt bất giác rơi trên môi Norman.
Tim cậu đập rất nhanh, nhưng vẫn cố gắng duy trì dáng vẻ bình tĩnh, lịch sự hỏi: "Em... Em có thể làm chút chuyện thân mật với anh không?"
Yết hầu Norman trượt lên xuống, ánh mắt hơi kinh ngạc, âm trầm nói: "Có thể."
An Cẩn nín thở, cậu kiễng chân, chầm chậm lại gần Norman, khi sắp đến gần thì dừng lại một chút, sau đó nhanh chóng chạm môi vào khóe miệng Norman.
Vừa chạm là rời ra ngay, chân cậu chạm đất, trong đầu như có pháo hoa đang nổ vang, ánh mắt cậu thoáng hoảng loạng, cố gắng giữ bình tĩnh rồi ra vẻ tán thưởng ngạc nhiên: "Môi anh mềm thật."
Thực sự khác với vẻ nghiêm túc thường ngày của Norman.
Duệ Duệ nói rất đúng, thích một người, là thực sự rất muốn gần gũi thân mật với đối phương, lúc trước cậu không nghĩ đến, bây giờ chỉ vừa nghĩ thôi đã rất động lòng.
"Bộp..."
An Cẩn vô thức muốn quay đầu nhìn nhưng trước mắt chợt tối sầm, gáy bị một bàn tay to nắm lấy, môi truyền đến xúc cảm ấm áp.
Trong chớp mắt, cậu vô thức vùng vẫy theo bản năng nhưng sau khi nhận ra chuyện gì xảy ra thì cậu nhanh chóng bình tĩnh lại, ngoan ngoãn phối hợp.
Mười giây sau, con tim đập loạn nhịp của An Cẩn bình tĩnh lại một chút, chớp mắt, trong lòng không khỏi nghi hoặc.
Norman định dán môi như vậy suốt ư?
"Anh..." Lại qua thêm năm giây, An Cẩn không nhịn được lên tiếng, mặc dù cảm thấy rất xấu hổ, nhưng cậu thực sự rất muốn hỏi Norman.
Khi nói, môi cậu mấp máy chạm vào môi Norman, hô hấp Norman rõ ràng gấp gáp hơn một chút.
Norman cảm nhận đôi môi mềm mại của người cá nhỏ, bản năng hắn cảm thấy không đủ, chỉ có thể hôn lâu hơn chút.
Trong đầu hắn chợt hiện lên một số cảnh tượng nóng bỏng nhưng hắn cố kiềm chế không dám động chạm lung tung, sợ dọa đến người cá nhỏ.
Ba giây sau, hắn lui lại, dời tay khỏi gáy An Cẩn, tay còn lại buông tay An Cẩn ra, hai tay ôm lấy An Cẩn vào lòng, cằm nhẹ gác lên vai An Cẩn.
Hắn cảm thấy bản thân như quay lại tuổi đôi mươi, ôm người cá nhỏ mà hạnh phúc không thôi.
Hắn bình tĩnh lại nỗi lòng, thầm tính toán trong đầu tiến hành từng bước như thế nào.
An Cẩn hơi nghiêng đầu, nhìn thấy vành tai đỏ bừng của Norman thì tâm trạng xấu hổ của cậu bỗng chốc tan biến đi rất nhiều, có chút kinh ngạc lại có chút muốn cười.
Mặc dù cậu chưa từng yêu đương, thậm chí chưa từng nghĩ sẽ gặp được người ở bên mình cả đời, nhưng thời buổi hiện đại thông tin bùng nổ, cậu vẫn biết chút ít về hành vi thân mật giữa hai người yêu nhau.
Đặc biệt là hôn, những icon ngốc nghếch liên quan đến nụ hôn cậu đã thấy không chỉ một cái.
Bỗng nhiên nhớ tới phim tình cảm mà Norman xem cùng cậu trước đây, dường như toàn bộ đều rất trong sáng, chạm môi một chút thôi cũng coi như thân mật lắm rồi.
Cho nên, Norman không biết ư?
An Cẩn đang nghĩ lung tung thì chợt rùng mình, cậu bị Norman sờ dái tai.
Giọng Norman hơi khàn: "Môi em mềm hơn."
An Cẩn bịt tai, mặt nóng như thiêu, không muốn tranh luận vấn đề này với Norman.
Ánh mắt Norman rất sáng, trên mặt lộ ra ý cười rõ ràng hiếm thấy: "An An thích anh đúng không?"
An Cẩn có chút xấu hổ, nhưng vẫn thành thực ừm một tiếng, lại gật đầu.
Ngón tay Norman xoa lông mi cậu: "Anh rất vui."
An Cẩn không nhịn được cong mắt cười, cậu nắm lấy tay Norman, nhỏ giọng oán trách: "Nhột lắm."
Ánh mắt cậu lướt qua môi Norman, vẫn không nhịn được hỏi: "Anh, có phải anh chưa từng yêu đương đúng không?"
Norman gật đầu, trong mắt lóe lên một chút nghi hoặc.
Chuyện này cả Tinh Minh đều biết, cuộc đời hắn bị chiến đấu chiếm cứ một nửa, thậm chí trước đây còn có người đoán Hoàng hậu Obis sẽ là Thiên Lang, cơ giáp của hắn.
Tại sao người cá nhỏ lại đột nhiên hỏi vấn đề này? Là bởi vì có dục vọng chiếm hữu với hắn, không thích hắn có kinh nghiệm yêu đương, hay vì gì khác?
An Cẩn nhếch khóe miệng, không nói thêm gì nữa.
Cậu nghĩ, cậu và Norman đều là những chiếc chiếu mới trong chuyện yêu đương, cứ thuận theo tự nhiên chung sống là được, không cần phải làm một số chuyện theo kinh nghiệm của người đi trước.
"Chúng ta đi..." Cậu bước sang bên cạnh, sơ ý giẫm phải vật gì đó, cơ thể loạng choạng được Norman ôm kịp.
An Cẩn quay đầu cười với Norman, cúi đầu liền thấy quả bóng da bị cậu giẫm phải đang lăn rất xa.
Cậu lập tức hiểu ra, tiếng 'bộp' trước đó là tiếng quả bóng da rơi xuống đất.
Norman nhìn theo đường nhìn của người cá nhỏ, buông tay, nhặt quả bóng da lên: "Muốn chơi không?"
An Cẩn đã biết được chân tướng chẳng hề có hứng thú với quả bóng da, cậu lắc đầu, cầm lấy quả bóng rồi dùng dị năng rửa sạch sẽ: "Em muốn đến thế giới ảo rèn luyện dị năng."
Norman: "Anh đi cùng em."
Thế là hai người vào nhà, An Cẩn cất bóng da và bóng kêu lên kệ, nhảy xuống hồ, ngửa đầu nhìn Norman: "Anh về phòng đi, chúng ta gặp trong thế giới ảo."
Norman mới vừa xác định tâm ý với người cá nhỏ, không muốn rời người cá nhỏ chút nào, sai người máy chuyển sô pha tới, ngồi lên ghế rồi đội mũ thực tế ảo vào.
Lần trước An Cẩn offline ở quán xiên nướng, vừa khéo ở trấn nhor, cậu nhanh chóng tụ hợp với Norman.
An Cẩn trông thấy Norman cao lớn, cong mắt: "Phải đến nơi hoang vu một chút, nếu không sẽ bị người khác phát hiện."
Norman nhẹ nhàng ôm người cá nhỏ lên, để cậu ngồi lên vai mình.
An Cẩn khẽ hô một tiếng, tay vịn vai Norman, hơi ngượng ngùng, lại có chút ngọt ngào, cảm giác không giống trước đây.
Cậu lén nhìn sườn mặt của Norman, lại nghiêng đầu qua.
Norman đi đến một con phố, nơi đó đang đậu một chiếc mô tô kim loại màu đen bóng loáng, vẻ ngoài rất hoang dại rất ngầu lòi lóa mắt.
Mắt An Cẩn lập tức sáng lên: "Đây là của anh?"
Norman 'ừ' một tiếng, thả cậu ngồi xuống trước rồi mình mới ngồi lên, nắm tay người cá nhỏ đặt lên eo hắn: "Ôm chặt."
Dáng người An Cẩn bình thường, hai tay không thể nào ôm hết eo Norman, chỉ có thể cố ngồi gần hết sức, lòng bàn tay cảm nhận rõ ràng cơ bụng của Norman.
Norman xác nhận cậu ngồi vững, khởi động mô tô, mười phút sau xe chạy đến bìa rừng hẻo lánh ít người đặt chân đến.
Ban đầu, Norman chỉ đứng bên mô tô nhìn An Cẩn luyện tập, một lúc sau, hắn ra tay tấn công, giúp An Cẩn đo độ mạnh của tường nước.
Có Norman giúp đỡ, hiệu suất luyện tập của An Cẩn càng cao, lúc Norman thấy màng nước trên tay người cá nhỏ, gơi ý có thể lợi dụng dòng nước thay đổi hướng tấn công của kẻ khác.
An Cẩn thử nghiệm một hồi lâu mới có được hiệu quả mong muốn, khả năng phòng ngự càng mạnh hơn nữa.
Mãi đến khi Norman nhắc nhở, cậu mới offline.
Norman nhìn về phía hồ, bắt gặp đôi mắt xanh biển của người cá nhỏ, vì thời gian không còn sớm nữa, không thích hợp ở lại.
Ánh mắt Norman dừng lại trên môi người cá nhỏ một lát, chúc cậu ngủ ngon rồi quay về phòng nghỉ ngơi.
.
Buổi sáng, các quân đoàn trưởng đang tụ tập nói chuyện với nhau, trên mặt quân đoàn trưởng quân khu 6 mang theo vết thương, sau khi đến gần thì giọng phấn khích: "Các ông biết tại sao người cá sớm tối đều hát không?"
Quân đoàn trưởng quân khu 2 chỉ vào màn hình hiển thị trước mặt: "Có phải anh chưa vào nhóm không?"
"Nhóm gì?"
"Nhóm trò chuyện Người chăm sóc người cá."
Quân đoàn trưởng quân khu 2 kéo quân đoàn trưởng quân khu 6 vào nhóm, trong nhóm đang nói chuyện hăng say.
"Tôi hỏi qua rồi, người cá nhà tôi cũng là vì muốn đồ ăn trở nên ngon hơn mới hát, chẳng trách khả năng hồi phục không bằng trước đây, nhưng số lần nhiều hơn nên tổng lại vẫn rất khả quan."
"Tôi ra sức nói lời ngon tiếng ngọt cũng không thể lấy được một con cá ngon từ trong tay người cá, người cá ăn ngon lành lắm, tôi nhìn mà phát thèm."
"Anh còn dám xin cá à? Tôi quen miệng nên sáng ra vừa nói 'Ta là chủ nhân của ngươi' xong lập tức bị dạy dỗ một trận."
"Thật sự không ngờ người cá lại cho rằng bọn họ là chủ nhân, các anh đều nhận chủ nhân luôn rồi à?"
"Cái này có gì mà không thể nhận?" Garrot vừa gửi tin vừa nói, "Nghĩ mà xem, dỗ đủ mọi cách, muốn gì mua nấy, chỉ sợ người ta không vui, đấy không phải chủ nhân thì là cái gì? Hát cho tôi chính là cứu mạng tôi, vậy chính là chủ nhân của tôi!"
Không ít người hưởng ứng.
"Thực ra, các anh không phát hiện là người cá rất đơn thuần à? Bây giờ có thể nói chuyện với nhau, tôi cảm thấy như đang nuôi con."
Trong nhóm yên lặng trong nháy mắt, tiếp theo đó là một dãy tin nhắn liên tiếp: "Suỵttttttt!
"Chú cẩn thận bị người cá biết được đấy!"
"Ông đang nói chuyện khủng khiếp gì vậy! May mà tôi không mở loa ngoài, bị người cá nhà tôi nghe thấy chắc chắn sẽ làm ầm lên cho coi!"
Sau khi đẩy tin nhắn kia mất hút rồi mới có người nói: "Thực ra cũng khá giống."
"Đồng cảm."
.
Buổi trưa vừa tan làm, Norman lập tức ngoan ngoãn lái xe bay trở về hoàng cung.
Hắn hỏi người máy người cá nhỏ ở đâu, xong lập tức đi thẳng đến phòng ăn.
Người cá nhỏ quay lưng về phía cửa, mặc váy đuôi cá ngắn, chân đi dép xăng-đan hở ngón, đang rót nước trái cây.
An Cẩn rót xong, đặt hai ly nước vào hai vị trí trên bàn, quay đầu cười với Norman: "Có thể ăn rồi."
Norman đến gần, không còn kiềm chế như trước đây, giơ tay chạm nhẹ lên khuôn mặt trắng nõn của người cá nhỏ.
Người cá nhỏ rất quen thuộc với đụng chạm của hắn, sau này hắn tiến thêm bước nữa chắc sẽ không dọa cậu sợ đâu nhỉ?
An Cẩn ngẩn ra, chưa kịp hiểu thì Norman đã vẻ mặt không đổi thu tay về, ngồi xuống, gắp đồ ăn cho cậu: "Ăn nhiều một chút."
An Cẩn không khỏi hoài nghi: Lẽ nào Norman cảm thấy cậu quá gầy?
Ăn trưa xong, An Cẩn thay một chiếc váy đuôi cá hoàn chỉnh rồi đến Trung tâm Người cá.
Sau khi xe bay đáp xuống, An Cẩn đang muốn đứng lên chuyển sang xe lăn thì bị Norman nắm lấy tay, cậu quay đầu lại.
Norman nghiêm túc nói: "Anh hôn em một cái được không?"
Đợi lát nữa khu giải trí đông người và người cá, người cá nhỏ nhất định sẽ thấy xấu hổ.
An Cẩn chớp mắt: "Được, được ạ."
Norman lại gần, khẽ chạm lên đôi môi đỏ mọng của người cá nhỏ một lúc rồi thôi, ôm người cá nhỏ lên xe lăn.
Hắn ở phía sau đẩy xe lăn, không nhịn được vươn tay chạm vào vành tai hơi đỏ của người cá nhỏ, má An Cẩn nóng bừng, nghiêng đầu nhỏ giọng nói: "Nhột lắm."
Norman không chạm nữa, đưa người cá nhỏ đến khu giải trí.
Tới nơi, An Cẩn bất ngờ phát hiện rất nhiều người cá đều nổi bên bờ mà không phải bơi trong nước.
Người cá đứng đầu là người cá đuôi cam được cứu từ chợ đen, cậu ta hô về phía người chăm sóc trong phòng pha lê: "Ê, thú hai chân, ai cho ta tinh tệ thì ta sẽ đưa cá ngon cho người đó!"
Người chăm sóc trong phòng pha lê nhìn nhau: "Người cá nhà ai đấy?"
Cả đám lắc đầu với nhau, có người vào nhóm hỏi một câu cũng không ai trả lời.
Họ do dự một lúc, bước ra ngoài, một người hỏi: "Ngươi muốn bao nhiêu tinh tệ?"
Người cá đuôi cam hai tay chống nạnh: "Không cần 8888, chỉ cần 888!"
Người chăm sóc nghe giọng điệu và khẩu hiệu quen thuộc, đầu tiên sững sờ, sau đó là vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa nhịn cười.
"Ngươi muốn tinh tệ làm gì?"
Người cá đuôi cam hất cằm, hăng chí nói: "Một chiêu giải quyết hải thú, trở thành đế vương chinh phục biển cả!"
"Thực sự lợi hại như vậy sao? Ta cũng muốn 888 tinh tệ!"
"Ta cũng muốn, ta cũng muốn chinh phục biển cả!"
Những người cá bên cạnh nghe được, kích động nói.
"Hahahaaa..." Người chăm sóc không nhịn nổi, tất cả đều bật cười.
"Thú hai chân đáng ghét! Các ngươi đang khiêu khích chúng ta đấy à?"
Người chăm sóc vội vàng giải thích: "Đừng hiểu lầm, bọn ta chỉ đang cười thôi."
May mà có máy phiên dịch, bọn họ bây giờ mới biết hóa ra người cá coi nụ cười của con người, nhất là cười lộ răng là khiêu khích.
An Cẩn nghe mà vẻ mặt mờ mịt, tin giả người cá đuôi cam biết từ đâu, cái gì mà 888 tinh tệ là có thể chinh phục biển cả ngay?
Lúc này, một người chăm sóc giải đáp nghi hoặc của cậu.
Người chăm sóc mở trí não, tùy tiện vào một trang web, chỉ vào quảng cáo ở góc dưới bên phải của trang web rồi hỏi người cá đuôi cam: "Có phải ngươi ấn vào đây không?"
Trí não người cá liên kết với máy phiên dịch, tiếng Tinh Tế của trí não đều sẽ được phiên dịch thành tiếng người cá.
Người chăm sóc không hề bất ngờ nhìn người cá cam gật đầu, giải thích: "Đây là quảng cáo trò chơi, là giả đó." Hắn nín cười nói thêm, "Nạp tiền chỉ có thể khiến ngươi mạnh hơn trong trò chơi, hiện thực thì vô dụng."
Có người nhanh chóng kể chuyện này trong nhóm.
"Trời ạ, người cá đơn thuần quá đi mất!"
"Tôi bắt đầu lo lắng con trai nhà tôi, à không, người cá nhà tôi bị kẻ khác lừa mất."