Trở Thành Người Cá Được Nuôi Dưỡng

Chương 62: Bằng lái xe



Chương 62: Bằng lái xe

Chuyển ngữ: Tủ Chỉnh sửa: Diên

An Cẩn nghe được tiếng bác sĩ, chống thân trên lên nhìn ra ngoài cửa.

Ngoài cửa có một xe chở người cá, bên trong có một người cá màu trắng đang bơi lơ lửng, hai tay khoác lên thành bể nước.

Người cá đuôi trắng có tóc và đuôi trắng, cặp mắt màu bạc, nhìn qua cực kỳ lạnh lùng.

Nhưng ngay vào lúc cặp mắt kia nhìn thấy An Cẩn thì con ngươi màu bạc sáng long lanh mở to vì kích động, ngân ngấn nước.

Thực sự là Vương!

Trước đó y chỉ thấy tin tức của An Cẩn ở trên mạng, những người cá đi cùng cũng cảm thấy An Cẩn là Vương.

Nhưng Joellen cho rằng phải cẩn thận hơn, mục đích tối nay của y chính là xác định thân phận Vương.

Dẫu còn cách một khoảng nhưng y đã có thể cảm nhận được khí chất trời sinh của ngài, khiến y muốn tới gần nhưng lại bởi vì tôn kính mà không dám quá thân cận.

Y rất muốn nói hết ra nhưng y biết Vương đã chế tạo được máy phiên dịch! Trên tai của y cũng đeo một chiếc.

Nếu y liều lĩnh mở miệng thì tất cả con người xung quanh đều có thể nghe hiểu.

Y không thể bại lộ thân phận của Vương, càng không thể để lộ ra mục đích của mình, nếu không thì chưa kịp cứu ngài đã bị con người khống chế.

Cặp mắt màu bạc của y kích động nhìn An Cẩn, chờ mong nói: "Tôi có thể nói chuyện riêng với ngài không?"

An Cẩn hơi ngạc nhiên, vừa nghi ngờ lại vừa thấy kỳ quái, đối phương gọi cậu là 'ngài'.

Cậu nói: "Xin lỗi, hiện tại tôi không rảnh."

Joellen cố gắng tiếp tục khuyên An Cẩn đồng ý nói chuyện riêng, bỗng nhiên cặp mắt y trợn to, đuôi đột nhiên đập xuống mặt nước, thân trên rướn lên như muốn nhảy ra khỏi bể, tiến tới gần An Cẩn.

Động tác của y bị bể nước ngăn cản, không cách nào tiến thêm, chỉ có thể chăm chú nhìn An Cẩn.

Trời ạ! Đáy lòng y sợ hãi thán phục.

Nội tâm của nhị trưởng lão luôn luôn nổi tiếng bình tĩnh của hành tinh người cá, lúc này nổi lên sóng lớn.

Vương là người cá Aisa!

Bị ảnh hưởng bởi tư duy thường ngày của người cá, bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến giới tính của ngài, mặc định ngài ấy là giống Tek.

Sức chiến đấu của người cá vô cùng mạnh mẽ, từng vị Vương của các triều đại luôn là sự tồn tại hoàn mỹ nhất, sức chiến đấu vô cùng mạnh, từ trước tới nay đều là người cá Tek.

Lòng Joellen cực kỳ kinh hãi, người cá Aisa chưa ký khế ước, lại còn là Vương, y có thể đoán được khi tin tức này truyền về hành tinh mẹ Raabe sẽ tạo ra chấn động lớn cỡ nào.

An Cẩn thực sự không quen bị nhìn chằm chằm như vậy, nhất là bằng ánh mắt nhiệt tình như thế.

"Anh tìm tôi có chuyện gì không?" Cậu hỏi, lại bổ sung, "Đừng dùng kính ngữ, tôi không quen."

Mày kiếm của Norman cau lại, ánh mắt lướt đến người Joellen, kèm theo cảnh giác.

Joellen lấy lại tinh thần: "Tôi, tôi nghe những người cá khác nói về cậu, vô cùng kính nể cậu, muốn gặp cậu một lần, nói chuyện với cậu thôi."

An Cẩn hơi xấu hổ, đối phương trông rất kích động, có hơi giống fan cuồng.

Cậu nhìn bác sĩ ở cửa, nói: "Anh phối hợp với bác sĩ, điều dưỡng thân thể cho tốt. Xế chiều mỗi ngày tôi đều đến trung tâm người cá, nếu anh đi chơi thì có thể gặp được tôi."

Joellen âm thầm cảm thán, Vương thật dịu dàng, tính tình quá tốt!

Lúc này hộ lý sau lưng An Cẩn nói: "Cần phải xả tóc rồi."

Lúc này Joellen mới chú ý tới An Cẩn đang chống người lên nói chuyện cùng mình, tóc bị túi màu lam bọc lấy, giống như đang được chăm sóc.

Trong mắt y xuất hiện sự chán nản, y kích động quá nên không chú ý trạng thái của Vương.

Y vội vàng nói: "Rất xin lỗi vì đã quấy rầy cậu, là tôi quá lỗ mãng, hẹn gặp lại."

An Cẩn gật đầu, Joellen nhìn về phía bác sĩ, bác sĩ đẩy y trở lại bệnh viện người cá.

Nửa giờ sau, An Cẩn ra khỏi phòng chăm sóc với một mái tóc bóng mượt mềm mại.

Norman ôm cậu lên xe bay, sau khi đặt cậu vào ghế ngồi thì không lùi lại mà thuận thế nửa quỳ trên ghế, một tay khoác lên bả vai của An Cẩn, gần như đè người cá nhỏ dưới thân.

An Cẩn ngẩng đầu lên, nhịp tim tăng nhanh.

Norman ra lệnh cho xe bay trở về cung điện, ánh mắt vẫn luôn nhìn người cá nhỏ.

Xe bay khởi động, một lát sau Norman mới mở miệng nói chuyện, hắn vuốt ve tóc người cá nhỏ: "An An rất thích người cá phải không?"

An Cẩn gật đầu: "Ừm, bọn họ đều rất đơn thuần."

Norman trầm ngâm một lát: "Anh không muốn quấy rầy em nói chuyện với bạn bè, nhưng mà..." Thanh âm hắn trầm xuống, "Em quá thân thiết, đối xử quá tốt với người cá, anh sẽ ghen."

An Cẩn kinh ngạc nhìn hắn, nghĩ nghĩ: "Có phải bởi vì người cá đuôi trắng lúc nãy không?"

Norman không phủ nhận, 'ừm' một tiếng: "Chỉ cần có người cá muốn gặp em, thì em sẽ luôn đồng ý đúng không?"

An Cẩn lắc đầu: "Người cá kia đã ký khế ước rồi mà! Nếu là người cá độc thân thì em... Em sẽ trực tiếp từ chối."

Norman kinh ngạc: "Đã ký khế ước rồi?"

An Cẩn gật đầu: "Khí tức của cậu ta trầm ổn hơn so với người cá độc thân rất nhiều, rất rõ ràng." Thấy Norman thắc mắc, cậu nói, "Con người có thể không phân biệt được đâu."

Sắc mặt Norman cũng không vì thế mà dịu đi, nghiêm túc nói: "Người đã kết hôn cũng có khả năng vượt quá giới hạn."

Norman sâu sắc cảm thấy người cá nhỏ thực sự quá đơn thuần, không có chút tính cảnh giác nào.

An Cẩn thấy lông mày Norman cau lại thì lập tức nâng tay xoa xoa, ngẩng đầu hôn hắn: "Đừng lo lắng." Sắc mặt cậu ửng đỏ, "Em chỉ thích anh thôi."

Norman ngay lập tức cảm thấy người cá nhỏ thật sự rất biết nói chuyện, rất ngọt ngào!

Cảm giác không thoải mái trước đó tan đi, hắn nắm cằm người cá nhỏ, cúi đầu hôn cậu thật sâu.

Một lúc lâu sau, cơ thể An Cẩn nhũn ra, tựa vào người hắn hít thở.

Norman nhẹ nhàng vỗ về gương mặt của cậu, cũng bình thản trở lại. Hắn trầm tư, phải mau chóng kết hôn mới được.

Sau khi đi dạo sau giờ cơm tối, An Cẩn và Norman quay lại phòng người cá. An Cẩn lơ lửng ở trong ao chơi trí não, Norman ngồi trên ghế sô pha cạnh đấy xem tài liệu của quân đội và báo cáo từ chiến hạm tối tân nhất.

Đầu tiên An Cẩn tra thông tin mình muốn biết, sau đó lại tiếp tục tìm video dạy luật giao thông của hành tinh Obis, vừa nhìn vừa vô thức lẩm nhẩm theo, vẻ mặt rất chăm chú để có thể học thuộc nhanh chóng.

Theo cậu tìm hiểu thì giấy phép lái xe của hành tinh Obis đuợc chia làm hai loại, dành cho xe thông minh và xe thường, bằng lái xe thông minh rất dễ thi, chỉ cần học luật giao thông, còn việc lái xe thì giao cho hệ thống thông minh là được.

Gần đây rõ ràng Norman rất bận rộn, đêm nay hắn đến đón cậu muộn hơn so với bình thường, khiến cậu nhận ra rằng mình không thể cứ luôn chờ Norman đón.

Hiện tại cậu có thân phận độc lập, ừm, là độc lập, không thể quá mức ỷ lại Norman, cậu không muốn gây thêm phiền phức cho hắn.

Lúc Norman rảnh rỗi thì việc đưa đón không thành vấn đề, nhưng vào thời điểm bận rộn, cậu hi vọng có thể tự mình xử lý được.

Ánh mắt Norman tình cờ lướt đến người cá nhỏ, thấy bờ môi đỏ thắm của cậu không ngừng mấp máy, vẻ mặt tập trung, cho rằng cậu đang nhận mặt chữ.

Dáng vẻ người cá nhỏ chăm chú học trông rất ngoan rất mềm mại, khiến lòng Norman không khỏi cũng dịu theo.

Chín giờ rưỡi, Norman đóng trí não: "An An, em nên đi rửa mặt rồi nghỉ ngơi thôi."

An Cẩn nhìn thời gian, tạm dừng video, đóng trí não rồi bơi tới trước mặt Norman cười nói: "Norman ngủ ngon."

Norman ngồi xuống, quỳ một chân trên đất, cúi đầu hôn lên miệng cậu: "An An ngủ ngon."

Sau khi Norman đi khỏi, An Cẩn lên bờ rửa mặt.

.

Đầu giờ chiều, tại trung tâm người cá

Hai tay An Cẩn khoác lên bên bờ, ngẩng đầu nhỏ vẫy tay: "Norman, buổi chiều gặp lại."

Norman vuốt đỉnh đầu cậu: "Chiều gặp, không được chơi những trò nguy hiểm."

Lá gan người cá lớn lại rất hay tò mò, hắn lo An An sẽ bị những người cá khác lôi kéo chơi trò chơi nguy hiểm, bởi vậy cứ dặn dò mãi.

An Cẩn ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm, em sẽ chú ý an toàn."

"Ngươi đang làm gì đấy? Dừng tay mau!" Một âm thanh hổn hển truyền đến từ phía cổng, An Cẩn và Norman cùng nhìn sang.

Joellen ngồi trên xe lăn, được một y tá đẩy đến, y giơ tay phải chỉ vào Norman, cơ thể nghiêng về phía trước, vây đuôi vẫy loạn xạ, trông vô cùng kích động.

Y tá vội vàng giữ vai y lại: "Joellen! Cậu bình tĩnh một chút, sẽ ngã sấp xuống đất đấy!"

Lồng ngực Joellen phập phồng kịch liệt, hung hăng nhìn chằm chằm Norman, miệng lộ ra răng nanh sắc bén, há mồm làm động tác cắn, cực kỳ uy hiếp.

Sắc mặt Norman hơi đanh lại, càng cảm thấy Joellen đang vượt quá giới hạn.

Kiểu này rõ ràng là nhìn trúng An An!

Con cá cặn bã này coi trọng An An khiến hắn cảm thấy nó đang sỉ nhục An An.

Joellen căm ghét vô cùng, nhân loại đáng chết, không chỉ làm nhục người trong tộc y mà còn dám ngấp nghé đụng chạm Vương!

Chờ cứu được Vương ra, y nhất định phải cho những kẻ loài người này biết tay.

Joellen điều khiển xe lăn, nhanh chóng lái về phía bờ.

Y tá không nghĩ đến chuyện y sẽ đột nhiên hành động, trước đó Joellen giả bộ không thông minh nên y tá vẫn cho rằng y không học được cách điều khiển xe lăn, thành ra giờ lại ngăn không kịp.

Sắc mặt Norman không thay đổi, đứng tại chỗ nhìn Joellen đang tiến đến gần.

An Cẩn trợn mắt, đang định dựng tường nước lên thì xe lăn dừng lại cách Norman một mét.

Chân phải của Norman di chuyển một đoạn rất nhỏ, chút tiếc nuối nhanh chóng lướt qua trong mắt.

Nếu Joellen đụng đến, hắn nhất định sẽ đá cả xe lăn lẫn người cá xuống bể bơi.

Người cá không chủ động tấn công thì hắn không thể ra tay được.

Joellen ngước mắt, thản nhiên nhìn Norman, điều khiển xe lăn vững vàng ngừng cạnh mép hồ rồi nhảy xuống nước, sau đó nhìn An Cẩn.

Y thật sự rất muốn ra tay, nhưng tối qua sau khi y điều tra được thân phận của nhân loại ghê tởm này thì để đề phòng việc tấn công Hoàng đế của loài người sẽ bị cưỡng chế bắt đi, y đành phải cố nhịn.

Y phải ở cùng một chỗ với Vương, tìm cơ hội nói chuyện và đưa ngài rời đi.

Norman ngồi xuống, dặn dò người cá nhỏ: "Cách xa hắn một chút, nếu hắn dám ra tay với em thì đừng khách khí."

Hắn hiểu rõ sức chiến đấu của người cá nhỏ nên cũng không lo lắng cậu bị bắt nạt.

An Cẩn gật đầu, trong lòng có chút nghi ngờ.

Joellen bài xích Norman quá rõ ràng nhưng lại rất thân cận với cậu.

Cậu cứng người trong chớp mắt.

Đừng nói là tên này tăm tia mình đấy chứ!

Joellen nghe thấy lời dặn của Norman, cắn răng cả giận nói: "Khốn kiếp, ngươi đừng hòng châm ngòi quan hệ giữa ta và... An An!"

Norman không nhìn y, vuốt ve đỉnh đầu người cá nhỏ rồi tiếp tục lướt xuống, nhẹ nhàng mân mê dái tai cậu, lòng bàn tay vuốt nhẹ mặt cậu, rồi mới đứng dậy rời đi.

An Cẩn nhìn bóng lưng của hắn, mặt đỏ bừng.

Hành động cuối cùng của Norman rõ ràng là đang cố ý, trước kia Norman đều dùng tay phải, nhưng vừa rồi lại dùng tay trái, động tác lại rất chậm chạp, rõ là làm màu cho Joellen nhìn.

Quả nhiên Joellen rất tức giận, vỗ đuôi xuống mặt nước, vừa định vọt tới bên cạnh An Cẩn thì bả vai bị chụp lại.

Tiểu Ngân nheo mắt nhìn hắn: "Mới đến à? Tính tình nóng nảy phết nhờ?"

Từ trước đến nay Joellen vẫn rất kiêu ngạo về sự tỉnh táo và khả năng tự kiềm chế của mình, nhưng khi nhìn thấy tình cảnh của Vương thì y làm gì còn chút tỉnh táo nào, trừ hấp tấp ra thì cũng chỉ còn nóng nảy.

Joellen cắn răng: "Không lẽ cậu không cảm thấy kẻ kia rất quá đáng sao?"

Người cá đối với Vương của họ vừa thân cận, tôn kính, là tín ngưỡng của họ.

Y không thể hiểu được tại sao đồng tộc của mình lại thờ ơ với việc Vương bị ngoại tộc ngấp nghé.

Tiểu Ngân nghiêng đầu: "Quá đáng chỗ nào?"

"Gã dám... vuốt tóc An An! Còn làm những cử chỉ thân mật như thế!" Âm thanh của Joellen dường như phát ra từ kẽ răng.

Tiểu Ngân kỳ quái nhìn y: "Hắn là bạn trai của An An, làm thế không phải rất bình thường à?"

"Cái gì?" Thanh âm Joellen bỗng cao lên, mặt mũi tràn đầy sự kinh ngạc.

Cặp mắt Tiểu Ngân nheo lại, khoanh tay trước ngực dò xét y: "Không phải cậu đang muốn theo đuổi An An đấy chứ? Đã ký khế ước rồi mà còn muốn tiếp cận người khác nữa, sao cậu tồi thế?"

"Nói bậy! Tôi đối với An An chỉ có sùng bái! Tôn kính!" Joellen lập tức phản bác.

"Cậu kỳ quái thật đấy." Tiểu Ngân nói, "Bạn trai do chính miệng An An thừa nhận, An An thích thì cậu đừng phá đám!" Y quơ móng vuốt, "Nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu."

"Chúng tôi nữa." Người cá chung quanh đồng thanh.

Joellen bỗng nhiên có cảm giác như thế giới đổ sụp niềm tin đã mất, Vương thế mà lại tìm một tên loài người làm bạn trai, đối với tính trung thành của người cá thì đây xem như đã là bạn lữ tương lai rồi.

Làm sao đây? Tên loài người kia ở chỗ này, chắc chắn Vương sẽ không đồng ý rời đi.

Nhất định là âm mưu của loài người!

Joellen đứng tại chỗ, vội vàng suy nghĩ xem nên làm thế nào mới có thể thuyết phục Vương rời đi.

Không chỉ mỗi Vương, còn có những người cá còn lại.

Y nhìn xung quanh, chỉ thấy những người cá này đang tụm năm tụm ba, chơi đùa hoặc lướt mạng, tất cả đều rất vui vẻ và hài lòng.

Hai người cá bên cạnh còn đang thương lượng mua đồ gì vui để chơi.

Đột nhiên y hiểu ra, muốn thuyết phục bọn họ rời đi là chuyện vô cùng khó.

Y một mình núp ở nơi vắng vẻ, lên mạng tìm cách thay đổi suy nghĩ của đám người cá, nhất là của Vương.

Nếu ngài nhìn thấy người cá Tek chất lượng cao, nói không chừng sẽ không bị con người mê hoặc nữa.

Dù sao con người không có đuôi đong đưa, không có vảy lấp lánh, không có chút sức hút nào hết!

An Cẩn ngầm thở phào, không khỏi hoài nghi có lẽ mình đã hiểu lầm Joellen.

Tiểu Ngân nhìn chằm chằm nơi đó: "An An, cậu phải tránh xa con cá cặn bã mới tới này đó!"

An Cẩn gật đầu: "Ừm, tôi sẽ giữ khoảng cách với hắn."

Dù sao phản ứng của Joellen thật sự rất kỳ lạ.

Ban đêm, Joellen lén lút liên hệ với đội tiên phong: "Tạm thời không nên hành động thiếu suy nghĩ, khả năng cao Vương không đồng ý rời đi."

"Vì sao?"

Sắc mặt Joellen đặc biệt nghiêm túc: "Ngài ấy coi trọng một con người. Ta sẽ cố hết sức nghĩ cách. Nếu như không được thì đợi các ngươi đến rồi Joan mai phục lẫn vào đi."

"Phụ thân, người yên tâm, ngài ấy chỉ là bị con người mê hoặc, nếu gặp ta, ngài nhất định sẽ quên con người kia!"

.

Sau khi Norman tới quân khu, An Cẩn lơ lửng trong hồ nước, vô cùng nghiêm túc.

Hai ngày này cậu học luật rồi làm thử ba bài thi, kiến thức đã nhớ rất rõ ràng, thế là tối hôm qua trước khi ngủ dự định sáng nay đi thi.

Người Obis từ năm tuổi đã có thể đăng ký thi lấy bằng lái xe thông minh, rất đơn giản.

Nhưng mà đã lâu lắm rồi cậu không thi gì, trong lòng rất căng thẳng.

Cậu nhanh chóng tiến vào trường thi, cũng chính là trang web của của Cục quản lý, liên kết trí não và thẻ căn cước, tiết kiệm thời gian ghi thông tin, chỉ dùng thông tin tham dự đã kiểm tra trước đó là được.

Chín giờ vừa điểm, giao diện trống không xuất hiện đề thi, góc trên bên phải còn có ba mươi phút đếm ngược.

An Cẩn thở sâu, chăm chú tập trung vào bài thi. Sau khi làm xong, cậu lại kiểm tra một lần rồi mới nộp bài thi.

Sau khi bấm nộp thì bài thi biến mất, mười giây sau một khung màu xanh lục hiện ra: Chúc mừng bạn đã thông qua bài kiểm tra, giấy phép lái xe đang được tạo, mời tìm đọc tại giao diện thông tin cá nhân sau năm phút. Nếu như chưa nhận được, vui lòng liên hệ ngay với chúng tôi.

An Cẩn lưu tin này, mở giao diện thông tin cá nhân, đợi một lúc rồi làm mới trang, chưa tới năm phút đã làm mới trang rất nhiều lần.

Vừa đúng năm phút, cậu cũng thấy được bằng lái xe thông minh nằm ở cột Giấy chứng nhận.

Cậu vui vẻ ở nụ cười, truy cập vào khu mua sắm xe.

Khu mua sắm có rất nhiều loại xe, trong đó có vài xe góc trên bên phải có hình tròn màu đỏ, cậu hiếu kì bấm vào, chỉ thấy phía trên viết: Không đủ điều kiện mua sắm, bằng lái hiện có không hợp lệ.

An Cẩn hiểu ra, bèn chọn lọc các loại xe thông minh, tất cả giao diện đều là trạng thái Có thể mua, nhưng giá tiền đều không rẻ.

Cậu do dự nửa ngày, cân nhắc đến việc mình còn chưa có nhà, còn đây chỉ đơn giản là phương tiện giao thông nên mua một con xe loại siêu nhỏ, hai chỗ mà cũng tốn hơn 5 triệu!

Sau khi mua xong cậu lên bờ, đến phòng khách chờ nhận.

Sau mười lăm phút, người máy nhận được thông báo lấy hàng từ lính cần vụ, đi đến cửa lớn ký nhận xe bay.

An Cẩn cảm nhận được không có ai ở sảnh trước bèn trực tiếp đi bằng hai chân ra ngoài, đi quanh chiếc xe bay màu xanh đậm một vòng, hết sức hài lòng.

Chiếc xe này rất giống với xe hiện đại, thân xe nửa hình tròn rất đáng yêu.

Sau khi xem sách hướng dẫn, cậu khởi động xe, kết nối với trí não, sau khi kiểm tra từng thứ một thì kết nối giọng nói.

"Xin chào chủ nhân, mời lựa chọn hình thức giọng nói." Âm thanh ban đầu chính là giọng máy móc.

An Cẩn nhìn các lựa chọn, cuối cùng vẫn chọn giọng người máy, nếu như dùng giọng nữ ngọt ngào hoặc giọng nam gợi cảm, không chừng cậu sẽ bị dọa sợ nếu nó đột nhiên lên tiếng.

Cậu ngồi lên xe, ra lệnh: "Bay lên trên hoàng cung."

Xe bay khởi động, bởi vì giấy lái xe hiện thông tin lần đầu điều khiển, thời gian chạy vẫn chưa đạt một trăm giờ nên tự động kích hoạt chế độ cho người mới, tốc độ rất chậm.

Xe bay vòng quanh trên không, An Cẩn nhìn hoàng cung bên dưới, đôi mắt tỏa sáng.

Cậu nhìn tuyến đường trên màn hình, thử thiết lập lộ tuyến, xe bay nhah chóng tự lái theo lộ tuyến.

An Cẩn cảm thán công nghệ cao thật thuận tiện, không chờ nổi muốn chia sẻ với Norman việc mình có thể điều khiển xe bay.

Bỗng nhiên cậu có một ý nghĩ, bấm mở bản đồ kiểm tra khoảng cách từ hoàng cung đến quân khu.

Cậu tính toán, cho dù tốc độ xe tương đối chậm nhưng có thể đến đấy sau mười lăm phút.

Sau khi thuộc lòng các thao tác điều khiển, cậu để xe bay dừng ở cửa, xuống xe trở lại phòng người cá, tiếp tục lượm lặt con chữ.

Mười một giờ cậu mở trí não gửi tin nhắn cho Norman: "Buổi trưa anh muốn ăn gì?"

Hôm nay Norman có hẹn tập luyện cơ giáp với các quân đoàn trưởng.

Lúc tin nhắn gửi đến thì hắn đang quan sát chiến đấu, Norman hơi ngạc nhiên, người cá nhỏ hỏi hắn chuyện này sớm hơn bình thường, không chừng cậu đang đói bụng.

Hắn nhấn vào hai món, lại nói: "Nếu đói bụng thì em cứ ăn trước, không cần chờ anh."

An Cẩn cười mỉm, nói thầm một tiếng: "Em có đói đâu."

Sau khi chọn món, loại bỏ tạp chất, cậu ngồi trên xe lăn chờ ở cửa phòng bếp, hăng hái nhìn đầu bếp làm đồ ăn.

Nghĩ một chút rồi lại mua thêm sáu hộp cơm trên mạng, rửa sạch sẽ rồi cất kỹ.

Sau khi cơm được nấu xong, cậu không để đầu bếp đưa đến phòng ăn mà bỏ vào hộp cơm, gói lại, sau đó lên xe bay.

Đưa mắt nhìn thời gian, cậu dự tính trước khi Norman tan làm thì mình có thể tới quân khu.

"Đội trưởng! An An mở xe bay hình như chuẩn bị rời khỏi hoàng cung, có cần chặn lại không?" Hộ vệ phụ trách giám sát vội vàng báo cáo với đội trưởng I-lo.

I-lo: "Không cần, An An có thể tự do ra vào hoàng cung, điều hai ba tiểu đội đi theo bảo hộ là được." Hắn tạm dừng rồi nói tiếp: "Nhớ là bí mật một chút."

An Cẩn thấy xe bay thuận lợi rời khỏi hoàng cung thì nhẹ nhàng thở ra, cặp mắt cong cong, cậu rất vui vẻ, Norman không hạn chế tự do của cậu.

Thẻ căn cước giả đã làm xong, thân phận là chuyên viên bảo dưỡng người cá, ở tại hoàng cung.

Thế nhưng hôm nay cậu không dùng thân phận giả, bởi vì cơm nước xong xuôi cậu sẽ đến trung tâm người cá.

Norman không cần về hoàng cung đón cậu, cũng không cần tiễn cậu, giữa trưa có thể nghỉ ngơi một lúc.

Cậu càng nghĩ càng vui, bởi vì bản thân đã có thể tự lập, cũng khiến Norman bớt lo lắng.

"Chủ nhân, nhận được cảnh cáo không cho phép đỗ xe, cấm không được tiến vào quân khu." Hệ thống trí năng đột nhiên nhắc nhở.

An Cẩn hơi sửng sốt: "Bãi đỗ xe cũng không được sao?"

Một giây sau, hệ thống trí năng đáp: "Không được, cũng thuộc quân đội."

An Cẩn nhìn về phía ngoài cửa sổ: "Có bãi đỗ xe nào gần đây có thể hạ xuống không?"

"Có bãi đỗ xe công cộng cách đây một cây số."

An Cẩn thầm nghĩ cũng may, với tốc độ xe bay, không cần một phút thì có thể đi một cây số, so với việc để Norman chờ và đi đi lại lại mấy chuyến thì cũng tiết kiệm thời gian hơn.

"Đến bãi đỗ xe công cộng."

Xe bay đáp xuống bãi đỗ xe công cộng, dừng giữa hai chiếc xe bay to lớn khác, không lại gần nhìn thì gần như không thể trông thấy nó.

An Cẩn kiểm tra cửa sổ xe, sau khi xác định là chế độ xem một mặt, người bên ngoài không thể nhìn vào trong thì cậu mới thả lỏng dựa vào thành ghế.

Bề ngoài của cậu rất dễ gây chú ý, nếu người khác nhìn thấy cậu nói không chừng sẽ gây ra tin tức chấn động.

Cậu không thích như thế, cậu chỉ muốn yên tĩnh chờ Norman tan làm.

Mà lúc này, Norman nhận được báo cáo của I-lo: "An An chạy xe bay đến quân khu bị ngăn lại, bây giờ đang ở bãi đỗ xe công cộng."

Norman đang so tài cùng Mục Thần thì nhận được tin báo từ I-lo, vội lùi cơ giáp lại, kéo dài khoảng cách với Mục Thần, mắt cơ giáp lóe sáng.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Bệ hạ đầu hàng ư?!"

"Không phải là ngài ấy ấn sai phím chứ?"

Norman nhảy khỏi cơ giáp, một lát sau Mục Thần cũng nhảy xuống, nói đùa: "Bệ hạ, cậu đang xem thường tôi à?"

Norman: "Có việc."

Hắn mở trí não, gọi cho người cá nhỏ, chuẩn bị bấm thì nghĩ đến gì đấy, lại gọi cho I-lo.

"Cậu biết tại sao em ấy tới quân khu không?"

I-lo: "Không biết."

Norman hỏi tiếp: "Em ấy có xuống xe không?"

I-lo: "Không ạ, ngồi ở trong xe, không thấy được tình hình bên trong."

Norman: "Bảo vệ cho tốt."

Sau khi cúp máy, hắn gửi tin nhắn cho người cá nhỏ: "An An, em ngồi yên đấy, anh tới tìm em."

An Cẩn ngồi thẳng dậy nhìn xung quanh một lần, nghĩ đến gì đó bèn ngửa đầu nhìn lên trên thì phát hiện một xe bay đang lơ lửng xa xa, kiểu dáng phổ thông nhưng cứ dừng lại mãi thì rất kỳ lạ.

Cậu nhanh chóng hiểu ra Norman đang lo lắng cho sự an toàn của mình.

Cậu gửi tin nhắn thoại qua: "Không phải anh còn chưa tan làm à? Em chờ thêm một lát cũng được."

Norman: "Không sao."

An Cẩn: "Nhưng anh vẫn đang làm việc, có phải em làm phiền anh không?"

Norman: "Đương nhiên là không." Hắn tạm dừng, "An An, em gửi biển số xe của em cho anh, em đến quân khu đi."

Hắn không yên lòng để người cá nhỏ chờ ở bãi đỗ xe công cộng.

An Cẩn lập tức nhắn qua, lần này cậu rất thuận lợi đỗ xe bay ở bãi đỗ xe.

Một lát sau cậu thấy Norman nhanh chân đi đến bãi đỗ xe, điều làm cậu kinh ngạc là Mục Thần và các quân đoàn trưởng khác cũng theo sau.

Nhưng nghĩ lại thì cảm thấy rất bình thường, tan làm rồi thì bọn họ cũng có thể cùng về nhà.

Cậu đã gặp các quân đoàn trưởng rất nhiều lần, bởi vậy cũng không sợ bọn họ, cửa xe mở ra, cậu vẫy tay với Norman: "Em ở đây."

Norman đến gần, nhìn thấy đuôi của người cá nhỏ đặt trong chỗ ngồi không quá rộng rãi thì nhíu mày, vươn tay ôm người cá nhỏ xuống.

An Cẩn sững sờ, nhìn các quân đoàn trưởng còn lại rồi đỏ bừng cả mặt, nhỏ giọng nói: "Thả em xuống, em đưa cơm trưa đến cho anh, chúng ta ăn trên xe đi."

Bước chân của Norman dừng lại, đôi mắt thâm thúy nhìn người cá nhỏ thật lâu.

Hắn không nghĩ tới chuyện người cá nhỏ đến đây là để đưa cơm cho mình.

Hắn thấp giọng nói: "Không sao, đến phòng làm việc của anh, nơi đó khá rộng. Đuôi của em có khó chịu không?"

An Cẩn giật giật đuôi, hiểu ra vì sao Norman trực tiếp ôm mình xuống xe: "Không khó chịu, thật ra khá rộng rãi."

Norman không tán thành, ôm người cá nhỏ về văn phòng.

"Tôi không nghe lầm đấy chứ! An An mang cơm trưa đến cho bệ hạ!" Một quân đoàn trưởng không nhịn được, kinh ngạc nói.

"Cơm trưa không phải dịch dinh dưỡng sao? Cái này thì có gì tốt mà đưa? Bệ hạ không mang thì quân khu cũng có cho ngài dùng mà."

"Có lẽ là tình thú giữa bọn họ đấy."

Mục Thần nghĩ đến đồ ăn ngon lành, yên lặng nuốt một ngụm nước bọt, không tham gia nói chuyện phiếm mà nhanh chóng đi theo sau lưng Norman.

Không chừng An An chuẩn bị nhiều cũng nên!

Các quân đoàn trưởng còn lại thấy vậy cũng vội vàng đi theo.

"Thượng tướng Mục Thần chắc chắn lại đang che giấu gì đó!"

An Cẩn được Norman cẩn thận đặt lên ghế ngồi.

Hắn lấy hộp cơm ra, năm món ăn được bày trên bàn, sắc hương vị đều có đủ.

Lúc mấy người chạy đến thì chỉ ngửi được mùi thơm nức mũi.

"Đầu óc tôi nông cạn quá! Hóa ra cơm trưa không chỉ là dịch dinh dưỡng!"

"Nào giờ thấy dịch dinh dưỡng cũng ngon mà giờ tự nhiên thấy dở ẹc!"