Ánh mắt Norman chuyển từ màn hình ảo sang cậu, hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Thực ra cũng không cần phải đi kiểm tra pháp luật Liên minh.
An Cẩn nghĩ như vậy, mắt đảo qua mấy huân chương trên quân phục của Norman, kể lại chuyện của Joellen cho Norman nghe rồi hỏi: "Làm thế được không?"
Trong mắt Norman hiện lên kinh ngạc: "Được." Đồng thời, hắn trầm giọng nhắc nhở: "Bảo họ dẫn tù binh tới Obis, dữ liệu giữa Raabe với Obis còn chưa liên kết với nhau hoàn toàn nên rất khó tìm ra danh tính thực sự của những người đó."
Hắn dừng lại một chút rồi nói: "Giữ lại những chứng cứ tập kích đó, đề phòng bọn chúng cắn ngược lại."
Trông hắn rất nghiêm túc, theo như hắn biết thì hạm đội chính của Raabe rất đông người, phải gần tám mươi ngàn lính người cá. Đạo tặc vũ trụ bình thường sẽ không lựa chọn gặm xương cứng như thế.
An Cẩn chuyển lại lời của Norman, Joellen đáp ứng.
Chỉ huy hạm đội nhận được tin báo từ Joellen, thận trọng tuyên bố sẽ canh gác nghiêm ngặt các tù binh, cũng nói thêm có một số binh sĩ bị thương. Các quân y đã xử lý qua, sau khi đến Obis sẽ sắm vật tư chữa thương.
Joellen nhớ Joan đã trao đổi phương thức liên hệ với viện trưởng bệnh viện số 2: "Tôi sẽ thu xếp."
Cúp liên lạc với Joellen, quan chỉ huy lập tức nhếch miệng cười rộ lên, nhìn phó quan bên cạnh nói: "Đội tiên phong đã dâng lễ vật cho Vương, hạm đội chiến đấu của ta cũng không thể thua được!"
Hắn vung tay lên: "Đi, cùng tôi đi xem thử trên chiến hạm có bảo bối gì hay ho không, các kỹ thuật viên nghĩ cách moi tinh tệ trong trí não của tù binh chuyển đến trí não của chúng ta."
Gã cười xấu xa: "Chú ý canh phòng, nếu có đánh lén nữa nhất định không được để bọn chúng bỏ chạy."
"Vâng, tướng quân." Phó quan hưng phấn trả lời.
.
An Cẩn nhanh chóng nhận được tin nhắn trả lời của Joellen: "Vương, xin ngài hãy yên tâm, phi thuyền có trang bị máy ghi âm, toàn bộ cuộc tấn công đã được ghi lại. Kẻ tấn công sẽ không có cơ hội dội nước bẩn lên người chúng ta."
An Cẩn hoàn toàn yên tâm, sau khi trả lời thông tin liền báo tin tức cho Norman.
Norman giơ tay xoa xoa đầu thiếu niên: "Vậy em đừng lo lắng nữa, nhìn cái này xem có thích cái nào không."
Hắn quay màn hình ảo về phía cậu.
Lúc nãy An Cẩn thấy hắn cứ nhìn chăm chú vào trí não, những tưởng hắn đang giải quyết công việc quân bộ nên cũng không quấy rầy, lúc này mới biết hóa ra hắn đang xem lễ phục.
Trên màn hình ảo là một loạt các kiểu lễ phục khác nhau được hiển thị, tất cả đều là đồ nam giới.
An Cẩn lúc này mới nhớ một việc mình đã quên, lúc Tiểu Ngân kể chuyện mình thấy trên tinh võng là cậu đã muốn xem bài đăng của Norman rồi. Tiếc là lúc đó đang làm chính sự, xung quanh lại có người nên cũng không tiện xem.
Cậu mở trí não, click vào bài thông báo của Norman, bài đăng đã nhanh chóng đứng top, phía dưới là vô số bình luận, nhiều tới mức chỉ có thể để dấu ba chấm tượng trưng.
"Bắt đầu chuẩn bị hôn lễ, chờ mong." Phía sau @An Cẩn, còn kèm thêm icon người cá nho nhỏ màu xanh lam.
Ánh mắt An Cẩn va vào chữ 'chờ mong', khóe miệng nhếch lên, tìm lại đoạn video phát sóng trực tiếp trước đó.
Những bài đăng trước đó nữa thì đã đăng hơn một năm, bị chủ tài khoản ẩn đi nên cũng không thể xem được.
Nhưng mà như này có thể chứng minh là Norman rất ít khi đăng bài, mà mấy bài gần đây cái nào cũng có liên quan tới cậu.
Trong lòng An Cẩn ngọt ngào như mật, mải mê nhìn đi nhìn lại bài đăng mới nhất kia.
Norman thấy hành động của thiếu niên, do dự một lúc rồi mở trí não ra, thay đổi cài đặt quyền riêng tư, tất cả các bài đăng của hắn đều cho phép An Cẩn xem.
An Cẩn xem đủ rồi, đang muốn xem bài đăng khác thì Norman vươn tay qua bấm làm mới trang web: "Sau khi thành niên, anh rất hiếm khi dùng cái này, lúc còn đi học cũng ít đăng, hầu hết bài đăng đều... rất ấu trĩ."
An Cẩn nghe vậy càng thêm tò mò, chậm rãi xem hết một lượt từ đầu tới cuối, bài thứ nhất là lúc Norman mới lên cấp 2: "Mỗi năm đều có sinh nhật, cũng không có gì đặc biệt."
bài đăng có kèm một ảnh chụp, trong ảnh là Norman mặc áo sơ mi trắng và áo gile, tuy rằng không cười nhưng bởi vì ngũ quan xuất sắc nên trông rất ngầu.
An Cẩn nhìn về phía ngày tháng, ngày hai mươi tháng ba. Cậu cẩn thận nhớ kỹ, quay đầu về phía Norman: "Bọn anh học tập rất áp lực à?"
Norman: "Cũng không hẳn... chỉ là trước kia anh không thích cười, em không thích sao?"
An Cẩn quay đầu: "Không đâu, mỗi người một tính cách, chỉ cần mình vui vẻ thì có thích cười hay không cũng không quan trọng."
Trong lòng Norman mềm nhũn, cúi xuống hôn nhẹ lên má cậu.
Tim An Cẩn thoáng nhanh hơn, tiếp tục lật xem, chỉ một lúc là đã xem xong, bởi vì đúng là có rất ít bài đăng.
Cậu thỏa mãn đóng trí não lại, lại lần nữa nhìn về phía lễ phục, cậu nhớ lại: "Có phải chúng ta nên chọn ngày tổ chức hôn lễ trước không?"
Norman: "Sau khi tiến hành phẫu thuật khôi phục gen kí ức cho người cá xong thì chúng ta đến Raabe trước, tổ chức hôn lễ ở đó rồi mới về Obis. Có nhiều yếu tố chưa xác định như thời gian phẫu thuật và đi lại các thứ nên tạm thời khó mà xác định được."
An Cẩn giật mình: "Anh muốn cùng em đi Raabe hả?"
"Ừ." Norman gật đầu, "Nếu em thích Raabe, anh có thể ở với em, trừ tháng một và tháng hai vì lúc này có xuân thú triều, anh phải quay lại Obis."
Trên thực tế, đây là lần ở lại Obis lâu nhất của hắn khi biển tinh thần ổn định, trừ thời gian xảy ra thú triều, nếu không có người cá nhỏ thì hắn đã sớm dắt đội tuần tra đi khắp nơi rồi.
Đế quốc Obis không chỉ có mỗi tinh cầu Obis, các tinh cầu lân cận khác cũng rất an toàn, dưới tình huống thế này hắn muốn ở bên cậu nhiều thêm.
An Cẩn nghĩ nghĩ, bây giờ còn năm tháng nữa mới đến tháng một, thời gian quá dư dả.
Norman lại nói: "Em chọn mấy bộ em thích đi, lễ phục làm thủ công hoàn toàn nên rất tốn thời gian, tốt nhất là nên đặt trước. Hôn lễ tổ chức theo phong cách nào thì vẫn đang thiết kế, chừng nào xong thì em chọn sau."
An Cẩn: "Mình cùng lựa đi anh."
Tới lúc bắt tay vào xem An Cẩn mới biết số lễ phục được chọn lựa không chỉ mỗi chín bộ. Đây mới chỉ là trang đầu tiên thôi, còn cả chục trang phía sau nữa.
An Cẩn kinh ngạc: "Hiệu suất làm việc của nhà thiết kế cao ghê!" Vừa nói, trong lòng đột nhiên có suy đoán, "Anh đã sớm chuẩn bị sao?"
Norman hơi sượng mặt, gật đầu.
Đôi mắt màu lam của An Cẩn trợn tròn: "Chẳng, chẳng lẽ anh đã thích em từ lúc em chưa biết nói chuyện á?"
"Không phải." Thấy thiếu niên đang hiểu lầm, Norman trịnh trọng giải thích: "Sau khi anh trưởng thành, hàng năm các nhà thiết kế riêng của hoàng cung sẽ thiết kế lễ phục hôn lễ cho anh. Đây là những thiết kế mà bọn họ hài lòng nhất."
Thế hóa ra là, không phải vừa thông báo kết hôn đã có nhiều lễ phục mà là độc thân lâu tới mức lễ phục dư sẵn cả đống!
An Cẩn: "..."
Cậu nhìn sơ một lượt các bản thiết kế, hỏi: "Anh chỉ thích đàn ông thôi à?"
Norman lắc đầu: "Anh chỉ thích em. Nửa còn lại của lễ phục đều được thiết kế cho cả nam và nữ. Bọn họ dựa theo ngoại hình của em để sửa thiết kế ngay trong đêm, có một vài bộ vẫn còn đang sửa."
Nhà thiết kế của hoàng cung suy xét thật chu đáo.
An Cẩn và Norman ngồi chọn cùng nhau, cả hai đều gặp khó khăn trong việc lựa chọn, cuối cùng chọn được năm bộ.
Norman gần như giẫm lên thời gian bước vào quân bộ.
Khi hắn đến quân bộ, phó quan báo cáo cho hắn công việc mấy tháng sau đã sắp xếp xong và một số công việc khác có thể tham dự.
Norman dựa theo mức độ nặng nhẹ nhanh chậm mà sắp xếp lại công việc một lần nữa. Những việc có thể xử lý ngay thì làm luôn, những việc không cần thiết phải ra mặt thì ủy thác cho quân đoàn trưởng đại diện.
Phó quan nghĩ thầm, bệ hạ quả nhiên đã thông suốt. Trước đây sắp xếp công việc thế này tất nhiên là để đi tuần tra, giờ sắp xếp lại lịch trống để có thể ở bên cạnh người yêu!
Sau khi Norman đi, An Cẩn lướt khu mua sắm, chọn mua một biệt thự nhỏ rồi liên lạc với Joellen nói rằng Norman sẽ đến tinh cầu Raabe với cậu.
Joellen: "Hắn đương nhiên phải đi cùng ngài, ngài tốt như thế, nếu hắn không đi chắc chắn sẽ lo sợ ngài bị người cá Tek hấp dẫn. Tinhh cầu Raabe đã chuẩn bị tốt công tác chào đón ngài và Vương hậu tương lai."
Đột nhiên cậu nghĩ tới một chuyện, có khi nào người Obis cũng gọi cậu là Vương hậu không?
Cậu cố ý lơ đi cái xưng hô kia, hỏi lại Joellen một lần nữa xem mình có cần chuẩn bị gì không, nhận được câu trả lời y hệt lần trước mới yên tâm tắt trí não.
Cậu trở lại phòng người cá, thanh lọc ra mười rương thuốc A rồi ngâm mình trong hồ nước nghỉ ngơi, nghỉ ngơi đủ rồi thì bắt đầu rèn luyện dị năng.
Năm giờ chiều, cậu nhận được điện thoại từ Euner: "Phẫu thuật chữa trị gen kí ức đã thành công vượt qua năm lần kiểm tra, có thể tiến hành thử nghiệm lâm sàng. Có thể lên lịch phẫu thuật bất cứ lúc nào trong thời gian giờ làm việc."
An Cẩn khẩn trương hỏi: "Có nguy hiểm không?"
Euner: "Dựa theo công nghệ hiện tại thì đây chỉ là tiểu phẫu thôi. Toàn bộ quá trình được điều khiển bởi robot siêu nhỏ, tính ổn định rất cao. Tỷ lệ thất bại là chưa đến một phần nghìn, kể cả khi thất bại thì tình huống xấu nhất là vẫn như ban đầu. "
Hiểu biết về y học của An Cẩn vẫn đang dừng ở thời hiện đại, nghe Euner nói như vậy mới thoáng thả lỏng một chút, nói: "Tôi sẽ nói cho các người cá tin tức tốt này. Bọn họ rất mong chờ."
Euner nói: "Tôi sẽ thông báo cho nhóm người chăm sóc để họ sắp xếp thời gian đưa người cá đến bệnh viện".
An Cẩn thành khẩn nói: "Cảm ơn, vất vả rồi."
Euner: "Không cần khách khí. Tin tức về thú hạch mà cậu cung cấp rất quan trọng. Hơn nữa, đây là điều chúng ta nên làm, người cá đã mang lại hy vọng cho nhân loại, cũng có rất nhiều đóng góp."
An Cẩn lại lần nữa nói cảm ơn.
Sau khi cúp liên lạc, cậu vào nhóm chat thông báo với các người cá rằng họ có thể làm phẫu thuật sửa chữa gen ký ức.
"Tuyệt vời! Có phải trí nhớ của tôi sẽ cải thiện ngay lập tức không?"
"Tôi muốn đi ngay bây giờ!"
"Tôi cũng muốn."
Các người cá rất vui, cũng rất chờ mong.
Trong nhóm náo nhiệt lên, ai cũng xôn xao suy đoán xem mình khôi phục trí nhớ thì sẽ như thế nào.
Đồng thời, tất cả những người chăm sóc trước đây, tức ông chủ hiện tại của người cá đều nhận được thông báo từ Viện Nghiên cứu yêu cầu họ đưa người cá đến Viện Nghiên cứu để phẫu thuật càng sớm càng tốt.
Nhóm ông chủ sôi nổi điều chỉnh lịch làm việc và cố gắng sắp xếp thời gian rảnh gần nhất để có thể đưa người làm người cá nhà mình đến làm phẫu thuật.
Trong nhóm cũng rất náo nhiệt.
"Tôi không thể ngờ được sẽ có một ngày mình không những phải lấy lòng dỗ dành cho nhân viên vui vẻ mà còn phải đưa đón đi phẫu thuật nữa đấy!"
"Đời đâu ai biết được chữ ngờ. Tôi không muốn làm sếp nữa, tôi muốn đi làm thuê."
"Tỉnh ngủ đi người anh em, ông có tiếng ca truyền tinh thần lực à? Ông có xinh đẹp khiến người ta vui vẻ như người cá không?"
"Ôi, chỉ cần nhân viên nguyện ý thì tôi sẵn lòng trả lương cho em ấy cả đời."
.
Bảy giờ mười lăm phút tối.
Mười phút nữa hạm đội Raabe sẽ đáp xuống cảng hàng không Obis. Sau khi hạ cánh, thượng tướng mang theo các tướng lĩnh đi xuống hành lang.
Đầu tiên, họ chào hỏi các quân nhân Obis, sau đó phái lính người cá mang tù binh đến quân bộ Obis rồi mới vào hoàng cung.
Vốn An Cẩn có đề nghị đến cảng hàng không đón nhưng bị Joellen cản lại.
Hình người của thượng tướng người cá rất cao to, là một người cá Tek trung niên, tướng mạo chính trực hào sảng. Hắn vừa thấy An Cẩn lập tức đặt tay phải lên ngực trái khom lưng hành lễ, sau đó dâng lễ vật lên: "Vương, đây là lễ vật chúng ta chuẩn bị cho ngài, hy vọng ngài thích."
An Cẩn đã từng trải qua việc tặng quà của Joellen, biết họ rất kiên trì tặng lễ nên cũng không từ chối, chân thành nói: "Cảm ơn, tôi rất thích."
Thượng tướng cười rộ lên, ánh mắt rơi lên người Norman: "Norman bệ hạ."
Norman gật đầu: "Vất vả, Bộ trưởng Bộ Hậu cần sẽ liên lạc với bộ phận hậu cần của anh để bổ sung vật tư."
Thượng tướng nói cảm ơn, lúc nói tới vụ tập kích thì nghiêm túc lại: "Những người đó có tác phong rất giống quân nhân, vũ khí và tinh hạm tuy không rõ tiêu chuẩn nhưng cũng là đồ tốt."
"Chúng tôi đã thẩm vấn qua, họ chỉ thừa nhận mình là đạo tặc vũ trụ." Thượng tướng cười nhạo, "Hẳn là muốn đánh lén rồi nhân lúc hỗn loạn cướp đoạt một ít người cá."
Norman: "Theo ý của ngài thì hẳn chuyện này là có chuẩn bị mà đến, có lẽ không thể tra được danh tính."
Quả nhiên, hắn nhanh chóng nhận được tin tức của cấp dưới báo cáo lại rằng gen của đám người đánh lén này không hề trùng khớp với ai trong Liên minh, cũng không có dữ liệu trong kho gen.
Kho gen của Liên minh thu thập gen của công dân từng quốc gia thành viên. Tất nhiên là sẽ không hiện cho tất cả mọi người đều biết mà chỉ dành cho một số người có chức vụ nhất định.
Hiển nhiên là cũng sẽ có một vài người sử dụng gen giả nhập vào kho gen.
Nói cho cùng thì giữa các thành viên cũng có đấu tranh nội bộ, sự tồn tại của những người dùng gen giả này là để hành động thuận lợi hơn.
Và, cũng chỉ có chính phủ mới làm được điều này.
Joellen dò hỏi: "Vương, nhóm người này nên xử lý như thế nào?"
An Cẩn không có ý kiến gì, cũng không có ý định đó: "Anh quyết định đi."
Joellen gật đầu, không thể để Vương phải phiền lòng.
Norman lên tiếng đề nghị: "Mọi người đăng video tập kích lên Tinh Võng, ai chột dạ chắc chắn sẽ lộ dấu vết."
Joellen suy tư rồi gật đầu, sau đó lo lắng nhìn vị Vương trẻ tuổi có bề ngoài xinh đẹp nhà mình.
Nhân loại vừa xảo quyệt vừa... thông minh thế này, chắc là Vương sẽ không bị lừa đâu nhỉ?