Trở Thành Người Cá Được Nuôi Dưỡng

Chương 71: Cần chuẩn bị một số thứ



Chương 71: Cần chuẩn bị một số thứ

Chuyển ngữ: Mèo ÚChỉnh sửa: Diên

Sáng sớm, Norman tập thể dục xong, vừa quay về phòng ngủ chuẩn bị tắm rửa vừa mở trí não chọn đồ ăn.

Hắn theo thói quen định xem buổi sáng người cá nhỏ ăn gì để tham khảo, lại phát hiện người cá nhỏ vẫn chưa gọi cơm.

Hắn hơi ngạc nhiên, đưa mắt nhìn thời gian trên màn hình, 7:03 phút, thường ngày người cá nhỏ luôn gọi bữa sáng trước 7:00.

Norman dừng bước, thay đổi ý định đi tới phòng người cá trước.

Hắn nhẹ nhàng gõ cửa nhưng không ai đáp lại, năng lực cảm nhận của người cá nhỏ rất mạnh, khi ở trạng thái thanh tỉnh thì dù đang ở trong phòng vệ sinh người cá nhỏ chắc chắn vẫn cảm nhận được.

Hắn gọi người máy quản gia đến: "An An đang ở đâu?"

"Dưới đáy hồ."

Norman cau mày: "Kiểm tra tình trạng thân thể của em ấy."

Cặp mắt màu bạc vô cảm của người máy phát sáng, nhanh chóng báo cáo: "Đang ngủ say, thân thể bình thường."

Người cá nhỏ làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, Norman không khỏi suy đoán nguyên nhân hôm nay cậu dậy muộn, không phải vì sinh bệnh thì có lẽ do hôm qua thức đêm.

Sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc, hắn đứng ở cửa trầm mặc một lát rồi ra lệnh: "Phải giám sát tình trạng thân thể em ấy từng giờ từng phút."

Người máy: "Tuân lệnh!"

Norman không quấy rầy giấc ngủ của người cá nhỏ, xoay người trở về phòng ngủ, đồng thời mở trí não chọn món ăn sáng người cá nhỏ thích ăn nhất là sủi cảo tôm và bánh bao canh nhân gạch cua.

Dù đồ ăn làm xong mới loại bỏ tạp chất không ngon bằng đồ ăn được loại bỏ tạp chất rồi mới nấu nhưng chuẩn bị trước vẫn tốt hơn, người cá nhỏ tỉnh lại là có thể lập tức dùng bữa sáng.

Khoảng cách giữa bữa tối và bữa sáng quá dài, hắn lo người cá nhỏ thức dậy sẽ thấy đói bụng.

Đến hơn 8 giờ An Cẩn mới tỉnh giấc, cậu nhìn thời gian mà sửng sốt, thường ngày 6:30 cậu đã tỉnh, hôm qua vẫn đi ngủ lúc 10 giờ.

Vả lại, dù đã tỉnh táo nhưng vẫn cảm thấy không được thoải mái, thậm chí còn có phần bực bội.

Norman mặc quân trang chỉnh tề đang ngồi trên sofa trong phòng khách xem công văn, đột nhiên nhận được thông báo từ người máy là người cá nhỏ đã thức dậy.

Hắn đi đến trước cửa phòng người cá, gõ cửa: "An An, anh vào được không?"

An Cẩn vẫn đang ngồi trên giường ngọc trai hồi thần, tiện thể nghĩ xem có phải vì đêm qua nằm mơ khiến chất lượng giấc ngủ quá kém nên mới ngủ nhiều như vậy không, nghe thấy giọng nói của Norman thì vội vàng đáp: "Được."

Cậu cảm thấy xấu hổ, chắc chắn Norman đã biết cậu ngủ nướng rồi!

Đong đưa cái đuôi màu lam, cậu ngoi lên mặt nước, đặt tay lên thành hồ, nhìn Norman vừa mở cửa bước vào.

Cậu chào theo thói quen: "Buổi sáng tốt lành."

Norman đáp lại một câu, đi đến trước mặt người cá nhỏ rồi ngồi xổm xuống, đưa tay gạt tóc dính trên mặt người cá nhỏ, chạm lòng bàn tay lên da cậu, hơi nhíu mày: "Em bị sốt!"

Nhiệt độ cơ thể của người cá thấp hơn so với nhân loại, hắn phát hiện thân nhiệt của người cá nhỏ lúc này rõ ràng cao hơn ngày thường một chút.

An Cẩn thoáng giật mình, cậu không hề cảm thấy đau đầu hay chóng mặt, cậu đặt tay lên trán xem xét: "Đâu có."

Norman đặt tay sau gáy cậu, cúi đầu dán trán mình vào trán cậu, ngữ khí vẫn nghiêm túc như cũ: "Gần như không hề khác với nhiệt độ ngày thường."

Khoảng cách giữa hai người quá gần, trái tim An Cẩn đập liên hồi, trong lúc vô thức cậu liền cọ cọ trán Norman.

Loại thân mật đụng chạm này khiến cảm giác khó chịu trong cậu tiêu tán rất nhiều.

"An An?" Norman có chút kinh ngạc, trong đầu lập tức hiện lên suy đoán: An An không thoải mái, đang làm nũng với mình.

An Cẩn cũng sửng sốt, một giây sau mới hoàn hồn, hai mắt mở to, theo bản năng dịch đầu ra sau nhưng vì bị Norman đặt tay sau gáy nên không thể kéo dài khoảng cách.

Norman vội vàng buông tay ra. "Xin lỗi, để anh gọi bác sĩ Honard." Hắn vừa mở trí não vừa dịu dàng trấn an, "Rất nhanh sẽ không khó chịu nữa."

An Cẩn biết hắn đã hiểu lầm, đưa tay cầm lấy cổ tay Norman: "Không, không cần đâu."

Phát hiện thân nhiệt của hai người không khác gì nhau, những thông tin về kỳ động dục của người cá mà cậu thấy đêm qua lập tức hiện rõ trong đầu.

Trong kỳ động dục cần hao phí rất nhiều tinh lực, bởi vậy trước khi tới kỳ động dục người cá sẽ trở nên ham ngủ, thân nhiệt tăng cao, tính tình cũng trở nên nóng nảy.

Khi thân nhiệt lên tới đỉnh điểm, người cá chính thức tiến vào kỳ động dục, sau thời kỳ này, người cá sẽ có một thời kỳ suy yếu ngắn ngủi.

Hôm qua đọc còn cảm thấy không đúng với mình, trạng thái lần trước của cậu không hề giống những gì được miêu tả, cậu chỉ thay vảy thôi.

Bây giờ xem ra tư liệu không hề sai, cơ thể cậu đã bắt đầu nóng lên.

Vậy nghĩa là kỳ động dục của cậu tới rồi!

Nhớ tới phản ứng lần trước, cậu quay đầu nhìn xuống dưới hồ, phát hiện không có cái vảy nào rơi ra thì thở phào nhẹ nhõm.

Dù biết việc thay vảy không ảnh hưởng tới sức khỏe nhưng nếu bị rụng một mảng lớn thì quả là đáng sợ, rất có nguy cơ bị hói đuôi.

Norman dõi theo tầm mắt của người cá nhỏ nhìn vào trong nước nhưng không thấy có điều khác thường nào, nghĩ chắc người cá nhỏ định trốn xuống nước vì không muốn gặp bác sĩ.

Hắn vội trấn an: "Đừng sợ, sau khi được bác sĩ điều trị thì cơ thể của em sẽ thoải mái thôi."

An Cẩn lắc đầu: "Em không sợ." Cậu cầm lấy tay Norman, không cẩn thận hơi dùng sức một chút, móng tay lập tức phóng ra.

Cậu hoảng hốt buông ra, nhìn tay Norman, cũng may móng tay không quá dài nên không làm Norman bị thương.

"Em rất ổn." Cậu thả lỏng ngón tay, móng tay lại rụt vào, "Đây, đây là hiện tượng bình thường."

Trong mắt Norman lộ ra một tia suy ngẫm, rất nhanh hắn đã hiểu ra.

Kỳ động dục lần trước người cá nhỏ phải thay vảy, hắn rất lo lắng nên đã tra cứu tư liệu liên quan tới kỳ động dục của người cá, bởi vậy mới biết.

Tim hắn đột ngột nhảy nhót tưng bừng, hắn vội vàng che giấu tâm tư: "Anh bảo đầu bếp đem bữa sáng đến đây, em nghỉ ngơi thêm đi."

Mặt An Cẩn không khỏi nóng lên, cậu hơi ngạc nhiên với phản ứng của Norman, không ngờ hắn lại hiểu rõ tình huống của mình.

Cậu có chút xấu hổ, nhỏ giọng "ừm" một tiếng: "Anh có việc thì cứ đi đi, em biết tự chăm sóc bản thân."

Đây chỉ là giai đoạn đầu, khi chính thức rơi vào kỳ động dục cậu chắc chắn sẽ không để Norman ở lại, làm thế khác nào cầu hoan đâu.

Có một lần từng trải, dù rất lúng túng và thẹn thùng nhưng cậu tin bản thân có thể tự mình vượt qua, nhất định cậu có thể làm được!

Norman do dự một lát: "Được, nếu... khó chịu phải báo ngay cho anh."

Tất cả phản ứng thân thể người cá hiện tại đều mới ở giai đoạn chuẩn bị, khi chính thức ở trong kỳ động dục người cá mới cảm thấy khó chịu.

Phản ứng của người cá nhỏ trong kỳ động dục lần trước hoàn toàn khác trong tư liệu, nhưng lần này lại rất đúng.

Dù không biết lần trước người cá nhỏ đã làm thế nào để vượt qua nhưng hắn biết thời gian không lâu lắm.

Nếu lần này phản ứng của người cá nhỏ giống hệt trong tư liệu, chỉ e sẽ vô cùng khổ sở, hắn cần phải chuẩn bị một chút.

An Cẩn không biết Norman đang nghĩ gì, thấy hắn đồng ý với mình liền nhẹ nhàng thở phào, gật đầu đáp ứng.

Bãi đỗ xe quân bộ

Norman nhảy xuống khỏi xe bay, tiến thẳng tới trụ sở quân bộ, lúc đi ngang qua một chiếc xe bay khác, hắn dừng bước, quay đầu nhìn sang trái.

Mục Thần đứng giữa hai chiếc xe bay, nhìn vào cửa sổ chiếc xe đối diện xe của hắn chỉnh lại cổ áo sơ mi bên trong quân trang.

Sửa sang cẩn thận xong, hắn quay đầu thì một bên cổ áo bị kéo căng. Hắn nhìn kỹ một chút, cảm thấy không hài lòng lại tiếp tục chỉnh lại cổ áo.

"Hôm nay cậu định đi xem mắt à?" Norman hỏi.

Phân nửa số quân đoàn trưởng trong quân bộ đều đang độc thân, quyền cao chức trọng mà chưa bị ai ràng buộc, thực sự rất cao giá.

Các cựu quân đoàn trưởng Bộ Hậu cần và Bộ Kỹ thuật đã thành công lui về tuyến hai rất thích nối dây tơ hồng.

Vì nể mặt các vị tiền bối, lại thêm việc muốn thoát khỏi cảnh cô đơn, vài quân đoàn trưởng sẽ không từ chối thịnh tình của người khác và nhận lời đi xem mắt.

Cũng chỉ có lúc này, những người vốn không chú trọng vẻ bề ngoài như họ mới phá lệ để ý tới cách ăn mặc.

Với cách nhìn của Norman, Mục Thần không cần quan tâm vẻ ngoài mà chỉ cần chú ý tới quần áo.

Mục Thần sợ tới mức nhảy dựng ngay tại chỗ, khi bình tĩnh lại thì thân thể đã quay sang phía Norman. Hắn bỏ tay khỏi cổ áo, cười gượng một tiếng: "Không phải, sáng nay tôi không chú ý nên thắt sai cà vạt."

Ánh mắt Norman đầy vẻ dò xét, hắn nhướn mày: "Cậu hoảng cái gì?"

"Không, tôi đâu có hoảng." Mục Thần lập tức phản bác, rời khỏi bãi đậu xe.

Norman không để ý nữa, hai người cùng nhau đi vào trụ sở quân bộ.

Vẻ mặt Norman tràn đầy suy tư, hồi tưởng lại biện pháp xử lý mà Mục Thần đã nói với mình vào kỳ động dụng trước của người cá nhỏ, quyết định lát nữa sẽ lên mạng đặt mua những thứ cần thiết.

Dọc đường, Mục Thần cảm thấy bên trái cổ ngưa ngứa, giật giật ngón tay định đưa lên sờ, may là kịp thời khắc chế.

Loại cảm giác không thể làm lơ này khiến hắn bất giác nhớ tới chuyện vừa xảy ra tối qua, thần sắc nhanh chóng biến đổi, lòng bàn tay như bị bỏng, bỗng chốc siết chặt.

Đáng lý hắn không nên mềm lòng! Đã mỏi tay thì chớ, còn bị Tiểu Ngân hưng phấn cắn một ngụm!

Càng nghĩ càng thấy thiệt!

"Thượng tướng Mục Thần, sao mới sáng sớm đã bốc hỏa rồi?" Garrot gặp được hai người, hành lễ với Norman rồi vỗ lên vai trái Mục Thần.

Trong số các quân đoàn trưởng, Garrot là người cao to nhất, một bàn tay hào phóng đập xuống vô tình đụng vào cổ Mục Thần.

"Ui..." Mục Thần ăn đau hít hà một hơi, lập tức nghiêng vai tránh thoát bàn tay Garrot, bước sang bên cạnh một bước.

Nếu là trên chiến trường, chút đau đớn này chẳng thể khiến hắn thay đổi sắc mặt, nhưng Garrot bất ngờ ra tay lúc hắn đang ở trạng thái an toàn không hề chuẩn bị nên mới lên tiếng theo phản xạ.

Garrot ngạc nhiên nhìn Mục Thần: "Cậu sao thế? Từ lúc nào lại mảnh mai như vậy? Thế này không được, rèn luyện chưa đủ rồi." Hắn nôn nóng muốn thử: "Hay là giữa trưa chúng ta đánh một trận?"

Mục Thần trừng hắn: "Anh mới là đồ mảnh mai, không đánh!"

Norman: "Bị thương hả?"

Garrot nhìn xuống bả vai Mục Thần: "Sao đỏ thế này?"

Mục Thần lập tức kéo cổ áo lên, nhân cơ hội nói: "Sau này anh nhẹ tay thôi."

Garrot không thể tin nổi mà nhìn nhìn tay mình, lại quay sang Mục Thần: "Vì cớ gì mà cậu lại yếu hơn cả thư sinh vậy?'

"Bệ hạ." Tạ Ly từ phía đối diện đi tới, hành lễ với Norman, khách khí gật đầu với Mục Thần, sau đó vác bộ mặt lãnh đạm đến Bộ Nghiên cứu.

Garrot quay lại nhìn, nhăn mặt bảo: "Toi đời, lại bị nghe thấy."

Khóe miệng Mục Thần khẽ giương, có chút vui sướng khi thấy người gặp họa: "Ai bảo anh cứ đặt bừa biệt danh cho người khác."

Đến khu văn phòng, ba người tách ra, Phó quan của Norman kích động chạy tới.

"Bệ hạ, sau khi nghiên cứu, Tạ Viện trưởng và nhân viên kỹ thuật hành tinh Raabe đã tìm ra cách thăng cấp sức mạnh cơ giáp, hy vọng khi bệ hạ và các vị quân đoàn trưởng rảnh rỗi sẽ đưa cơ giáp qua đó để đồng bộ điều chỉnh."

Norman gật đầu: "Phát thông báo trực tiếp đi."

Phó quan lập tức đi làm.

Hai mắt Mục Thần tỏa sáng, hắn vỗ vỗ bả vai Garrot: "Anh không cần tranh, trực tiếp giữ vị trí cuối cùng đi, cảm ơn vì đã nhường."

Garrot lớn tiếng phản đối: "Ai nói tôi nhường! Họp xong tôi đi ngay!"

Mục Thần nhắc nhở: "Đừng quên vụ tu sửa cơ giáp lần trước, lời anh vừa nói Tạ Viện trưởng đã nghe cả rồi, người ta có thèm liếc mắt nhìn anh đâu."

Garrot mở trí não: "Bây giờ tôi lập tức xin lỗi!"

An Cẩn ăn sáng xong, ngâm mình trong hồ đọc tin Joellen gửi đến.

Joellen cho cậu biết tinh cầu Raabe đã cùng tinh cầu Obis ký kết hiệp nghị giao lưu kỹ thuật, dùng kỹ thuật cơ giáp đổi lấy kỹ thuật chữa bệnh, ngoài ra còn thêm một vài việc khác.

Cậu đã nói Joellen không cần báo cáo với cậu nhưng Joellen vẫn kiên trì, đồng thời tỏ ý: Sẽ không để Vương phải lo lắng về chính sự nhưng những chuyện cần thiết đều phải nói với Vương.

Xem xong tin nhắn, cậu nhận được thông báo từ người máy, hai túi hạt giống cuối cùng đã được chuyển tới.

Đợi người máy lấy hạt giống ra, An Cẩn rời khỏi hồ nước, tới phòng trữ hạt thanh lọc hạt giống, sau đó lại để người máy đóng gói hạt giống vào túi không gian gửi cho Joellen.

Hai lần đầu tiên cậu đều đợi quân đội tinh cầu Raabe phản hồi tin tức, đưa hạt giống tới Liên minh kiểm tra, chờ quân đội Raabe chính thức xuất phát từ tinh cầu kia rồi mới giao hạt giống cho tinh cầu đó quản lý.

Sau đó chuyện này được Joellen tiếp nhận.

Vì thế, An Cẩn tạm thời rảnh rỗi, chỉ chờ quan sát tình hình sau khi các người cá phẫu thuật xong là sẽ tới tinh cầu Raabe.

An Cẩn trở lại hồ nước, vào nhóm chat của người cá, bên trong vô cùng náo nhiệt, Tiểu Ngân đã sôi nổi trở lại.

Giữa trưa, Norman trở lại hoàng cung ăn cơm với An Cẩn, thấy trạng thái của người cá nhỏ không tệ mới quay về quân bộ.

Buổi chiều, An Cẩn dành hai tiếng để học chữ, sau đó bắt đầu luyện tập dị năng, chưa được nửa tiếng liền thấy mệt mỏi, còn phát hiện thân thể càng lúc càng nóng.

Cậu tạm dừng luyện tập, ghé vào phao con cua nghỉ ngơi, chỉ trong chốc lát đã ngủ thiếp đi.

Norman xử lý tài liệu xong, ngồi trong văn phòng xem cách sử dụng các loại dụng cụ kỳ lạ, hắn nhíu chặt mày, vẻ mặt thâm trầm.

Thật sự phải để người cá nhỏ dùng những thứ này sao?

Chỉ cần nghĩ như vậy hắn đã thấy khó lòng chịu nổi.

An Cẩn tỉnh lại vì nóng quá, cảm giác khô nóng và trống rỗng ở sâu bên trong này vô cùng quen thuộc, cậu lập tức nhận ra tình cảnh hiện giờ của mình.

Dù không có một, hai ngày chuyển tiếp giai đoạn như tư liệu đã nói nhưng An Cẩn lại thấy vui mừng, bởi sớm kết thúc là có thể sớm thoát khỏi xấu hổ.

Nhưng rất nhanh cậu đã không thể vui mừng nổi nữa, bởi cậu nhận ra kinh nghiệm lần trước hoàn toàn vô dụng.

Cậu xụi lơ nằm sau cánh cửa phòng vệ sinh, váy đuôi cái trải dài dưới thân, cái đuôi xinh đẹp màu lam hoàn toàn lộ rõ, trong không khí nhàn nhạt mùi tanh, trên váy đuôi cá màu lam nhạt còn vương chút dịch trắng.

Cái đuôi của An Cẩn vung vẩy, thân thể vô thức cọ lên váy đuôi cá nhưng không tài nào hóa giải được cảm giác tê ngứa phía sau.

Đại não một mảnh hỗn loạn, cậu vươn tay ra phía sau nhưng bởi tay run rẩy nên nhắm không chuẩn, đụng vào vảy cá, móng tay cũng xòe ra.

An Cẩn uể oải nằm rạp trên sàn, cảm thấy lần này khó chịu hơn lần trước nhiều, thân thể gần như không thể kiểm soát nổi.

Thân thể vừa khô vừa nóng, cậu úp mặt vào cổ tay, chạm vào trí não, dường như bị bản năng thúc giục tìm cách khiến mình thoải mái, cậu vô thức truyền tin cho Norman.

Norman lập tức kết nối với cậu, nghe thấy âm thanh nghẹn ngào và hơi thở dồn dập của người cá nhỏ.

Hắn đứng bật dậy khỏi ghế. Sao có thể nhanh như vậy!

Hắn chạy ra khỏi văn phòng, rời khỏi trụ sở liền lấy cơ giáp ra, chọn chế độ ẩn hình, điều khiển cơ giáp quay về hoàng cung.

"An An?" Hắn đứng bên ngoài phòng vệ sinh, nhẹ nhàng gõ cửa.

An Cẩn chống đầu lên cửa, tiếng gõ cửa trực tiếp nện xuống đầu cậu, tinh thần vốn đang mơ hồ thoáng chốc tìm lại một tia lý trí.

Cậu ngơ ngác, mơ màng tự hỏi sao Norman đã về rồi?

"Ngoan, mở cửa." Norman dỗ.

Lúc này An Cẩn mới nhận ra có hai loại âm thanh trộn lẫn vào nhau, trong đó có một loại phát ra từ trí não.

Cậu dường như muốn bốc cháy tại chỗ.

Là cậu gọi Norman về!