Tiểu Ngân biến trở về hình dáng của người cá, cặp mắt màu bạc tỏa sáng lấp lánh, cái đuôi hưng phấn vung lên vung xuống.
Mục Thần phải dồn sức lên tay, giữ chắc cái đuôi của y: "Đừng lộn xộn, cẩn thận không lại ngã xuống."
Tiểu Ngân liếc nhìn mặt đất: "Thấp như vậy, có ngã ta cũng chẳng sợ!"
Mục Thần: "Anh sợ."
Dựa theo tính cách của vị tổ tông này, y mà ngã xuống đất thì hắn chắc chắn sẽ gặp phiền phức.
Tiểu Ngân dời mắt khỏi cái đuôi của mình, nhìn Mục Thần, hơi nâng cằm, đắc ý nói: "Quả nhiên ngươi bị ta mê hoặc nên mới quan tâm ta như vậy."
Mục Thần mím môi, nhỏ giọng lầm bầm: "Không biết phải nói em tự tin hay tự luyến đây."
Hắn dùng chân kéo xe lăn tới trước mặt, cúi người đặt Tiểu Ngân lên xe.
Vừa đứng thẳng người lại hắn đã bị Tiểu Ngân tóm lấy cổ áo, y nhíu mày hỏi: "Ngươi vừa nói cái gì? Ta nghe không rõ."
Mục Thần: "Không có gì, không quan trọng."
Tiểu Ngân hừ lạnh. "Trong phim, chỉ khi nói xấu người khác mới phải nói thật khẽ."
"Anh nào dám nói xấu em!" Mục Thần vội vàng phủ nhận. "Lát nữa anh sẽ giới thiệu cho em vài bộ phim, em đừng xem bừa kẻo lại học xấu."
Hắn vỗ vỗ mu bàn tay của Tiểu Ngân: "Bỏ ra đi."
Tiểu Ngân quan sát hắn hai giây, thấy sắc mặt hắn không đổi mới buông tay: "Ta biết ngay là ngươi không dám."
Mục Thần nghĩ bụng, may là y vẫn dễ gạt như vậy, sau lại thấy lo lắng, đơn thuần thế này nếu bị người ta lừa thì làm thế nào bây giờ?
Loại suy nghĩ này dường như đã trở thành bản năng, từ lúc nhận chăm sóc Tiểu Ngân, lúc nào hắn cũng quan tâm và lo lắng cho y.
Hết lo Tiểu Ngân không vui lại sợ thân thể y không được thoải mái.
Rốt cuộc người cá quá mức trân quý, dù tính tình Tiểu Ngân không tốt lắm nhưng y vẫn đều đặn cung cấp tinh thần lực cho hắn. Khi An An chưa xuất hiện, hình thức ở chung giữa hắn và Tiểu Ngân cũng từng khiến rất nhiều người chăm sóc người cá phải hâm mộ.
Hắn vẫn luôn cảm kích Tiểu Ngân, bởi vậy việc quan tâm và lo lắng cho y cơ hồ đã trở thành thói quen.
Trước lúc rời khỏi tinh cầu Raabe phải nhân lúc rảnh rỗi mà chỉ dạy cho Tiểu Ngân để y hiểu biết nhiều hơn về cuộc sống và tình cảm.
Mục Thần dò hỏi An Cẩn: "Sau này có gì cần phải chú ý không?"
An Cẩn nhớ lại những gì mình được truyền thừa, lắc đầu: "Chỉ cần nhân lúc tinh thần lực sung túc luyện tập đi đường bằng chân là được."
Tiểu Ngân vung đuôi lên, vạt áo trượt xuống dưới bụng một chút. Y cử động thân mình, cảm nhận được tình trạng hiện tại, vội vàng nắm lấy tay vịn, nóng lòng muốn thử: "Tôi thấy bây giờ tinh thần lực của tôi rất sung túc!"
Mục Thần vô cùng am hiểu tính nết của y, nhanh tay kéo áo xuống che đi phần trên cái đuôi, nhắc nhở: "Đừng có tùy tiện biến ra đôi chân, trước khi chuyển đổi nhất định phải mặc quần áo cẩn thận đã!"
An Cẩn cũng nói: "Mục Thần nói không sai, cậu ngàn vạn lần đừng có tùy tiện biến hóa."
Tiểu Ngân nhìn Mục Thần, lại nhìn sang An Cẩn, gật đầu: "Được rồi, tôi sẽ nhớ kỹ."
Bốn người rời khỏi thánh đảo, Tiểu Ngân vô cùng hưng phấn ngồi trên tàu con thoi, nhìn chằm chằm cái đuôi của mình, mắt bạc lấp lánh.
Mục Thần chuyển cho Tiểu Ngân một video về quy định và lễ phép tại nơi công cộng của Liên minh: "Khi nào có thời gian thì em xem nhiều một chút."
Tiểu Ngân vừa mở video vừa hỏi: "Là phim ngươi đề cử cho ta sao?"
"Không phải." Mục Thần âm thầm kìm kiếm những bộ phim phù hợp cho Tiểu Ngân. "Tối gửi phim cho em."
Tiểu Ngân xem video, thấy trong đó nói cần phải ăn mặc chỉnh tề, không thể quá mức lộ liễu, y liền cúi đầu nhìn chính mình.
Y rất văn minh nha!
An Cẩn thấy Tiểu Ngân dời mắt khỏi video bèn đề nghị: "Cậu cùng tôi về hoàng cung chứ?"
Tiểu Ngân nghiêng đầu nghĩ ngợi. "Tôi định về trường học tìm Linh Linh và Duệ Duệ, để bọn họ được thấy dáng vẻ của tôi sau khi biến ra hai chân."
Mục Thần liếc nhìn cái đuôi và bộ quần áo không mấy vừa người của y. "Em không sợ bị người khác nhìn thấy bộ dáng suy yếu của mình à? Anh đang rảnh, có thể giúp em luyện cách đi lại bằng hai chân, chờ khi luyện tập tốt lại tới cho bạn bè em xem có được không?"
Mắt Tiểu Ngân bừng sáng, gật đầu đồng ý, khen ngợi Mục Thần: "Ngươi quả là một nhân loại thông minh!"
Mục Thần: "Đúng là anh thông minh, có điều anh mong là em sẽ gọi anh là Mục Thần."
Tiểu Ngân rất hài lòng với đề nghị của hắn bèn khen: "Mục Thần thông minh."
Mục Thần: "..." Từ sau hồi tiểu học, không còn ai khen hắn như thế này nữa.
Rất nhanh, tàu con thoi đã tới sân trước của hoàng cung.
Mục Thần đẩy Tiểu Ngân xuống khỏi tàu con thoi, Tiểu Ngân vẫy tay với An Cẩn: "An An, gặp lại sau nhé, tôi sẽ nhanh chóng học được cách đi lại bằng hai chân, luyện tập tốt liền cho cậu xem."
An Cẩn cười cười, nhắc nhở: "Không nên quá sốt ruột, an toàn là chính."
Mục Thần nói: "Tôi sẽ trông nom em ấy."
Nói xong hắn đẩy Tiểu Ngân vào phòng, An Cẩn thì cùng Norman về cung.
.
Phòng ngủ trong hoàng cung rất lớn, chia thành gian trong và gian ngoài, còn có ban công, tường xung quanh đều là cửa sổ sát đất. Phòng ngủ và ban công được ngăn cách bởi một tấm bình phong có thể chuyển động, bên trên nạm toàn vỏ sò, trân châu và san hô, vô cùng tinh xảo.
An Cẩn ngồi trên ghế dựa ngoài ban công, thưởng thức phong cảnh ban ngày của Raabe.
Màu lam của nước giao hòa với màu trời, màu xanh lục của các đảo nhỏ trải rộng, mặt nước thường xuyên phản xạ lại ánh sáng, hết sức tươi đẹp.
Norman đứng phía sau, đặt tay lên vai An Cẩn, cúi đầu nhìn cậu: "Em thích nơi này à?"
An Cẩn nghiêng đầu nhìn hắn, gật gật đầu, lại nói: "Obis cũng rất đẹp."
Norman nghe vậy, ánh mắt càng thêm dịu dàng: "Obis đã thương nghị tốt với Raabe, hợp tác thành lập điểm chuyển tiếp, sau này việc qua lại giữa hai bên sẽ thuận tiện hơn."
An Cẩn cười rộ lên: "Về sau các người cá cũng dễ quay lại Liên minh hơn." Nói tới đây, nhớ đến trường học người cá, cậu liền hứng thú bừng bừng mà nói thêm: "Tường bao của các kiến trúc dưới nước đều tỏa ánh huỳnh quang, đẹp vô cùng, buổi tối nhất định càng thêm lộng lẫy." Đôi mắt màu lam của cậu ánh lên vẻ chờ mong: "Tối nay chúng ta đi dạo cảnh đêm được không?"
Dĩ nhiên Norman sẽ không từ chối, hắn dùng ngón tay khẽ vuốt lên vảy cá lóe sáng nơi đuôi mắt của cậu: "Được."
An Cẩn lấy mặt nạ ra khỏi túi không gian, thần sắc tươi cười, nhỏ giọng nói: "Mặt nạ vẫn luôn cất trong túi không gian, chúng ta mang mặt nạ ra ngoài để tránh bị người khác vây xem!"
Như thể nghĩ tới điều gì, cậu cau mày. "Hình như mặt nạ không có tác dụng tại hành tinh người cá, các người cá có thể cảm nhận được em."
Norman trầm ngâm một lát. "Nếu không bị bạo động tinh thần, người Obis có thể tùy ý phóng thích hoặc thu liễm sức mạnh trấn áp của tinh thần lực, hay là em thử xem mình có thể làm như vậy không?"
An Cẩn rũ mắt, ngưng thần cảm nhận tinh thần lực, ngẫm nghĩ một lát, tâm niệm vừa động, những sợi tinh thần đang phiêu tán trong biển tinh thần màu xanh lam chậm rãi cuộn lại, cuối cùng tạo thành một quả cầu nhỏ, nhẹ nhàng trôi trong biển tinh thần.
"Anh cảm nhận được thay đổi gì ở em không?" Cậu hỏi Norman.
Norman lắc đầu.
An Cẩn suy đoán, chỉ có người cá mới có thể cảm nhận được dị năng nước của cậu.
Nghĩ cũng đúng, nếu Norman có thể cảm nhận được thì hắn đã sớm nhận ra điểm khác thường của cậu.
Cậu gọi quản gia Jenny tới.
Jenny bước vào phòng, lo lắng nhìn An Cẩn: "Vương, ngài thấy không thoải mái sao? Tôi lập tức mời bác sĩ đến."
An Cẩn vội vàng nói: "Không cần, tôi vẫn ổn."
Jenny vẫn thấy lo: "Nhưng mà ngài... Năng lượng của ngài hình như đã biến mất."
Mắt An Cẩn sáng bừng, cậu giải thích: "Không có việc gì, tôi chỉ đang luyện tập thôi."
Sau khi Jenny rời đi, An Cẩn mở trí não, tìm kiếm các địa điểm du lịch trên tinh cầu Raabe.
Norman ngồi bên cạnh cậu, hai người cùng nhau lựa chọn.
Đang mải xem thì nhận được cuộc gọi trên trí não, trông thấy tên người gọi An Cẩn ngạc nhiên nói với Norman: "Là quản gia."
Norman cũng thấy hơi bất ngờ. Hắn đã sớm cài đặt để quản gia biết thiếu niên là chủ nhân của nó, có điều ngày thường hễ có chuyện gì quản gia vẫn báo cho hắn biết đầu tiên.
An Cẩn nhận cuộc gọi, mở màn hình giả lập bên ngoài, nghe thấy thanh âm đầy xúc cảm kim loại của người máy: "Hoàng hậu..."
An Cẩn ho nhẹ một tiếng: "Cậu cứ gọi tôi là An An thì hơn."
Người máy tạm dừng nửa giây. "Tin ngài sắp kết hôn với bệ hạ đã truyền khắp Liên minh, ngài chính là Hoàng hậu. Căn cứ vào kết quả tổng hợp phán đoán của trí não, bệ hạ sẽ rất hài lòng nếu tôi gọi ngài là Hoàng hậu, thân là quản gia phải biết suy tính cho sự hài hòa trong gia đình, đây là xưng hô thích hợp nhất."
An Cẩn không nhịn được, nhỏ giọng hỏi Norman: "Nó nói thật à?"
Norman nghiêm túc đáp: "Không phải." Sau lại nói: "Xưng hô như vậy cũng không tệ, em không thích sao?"
An Cẩn lắc đầu: "Chỉ thấy hơi không quen thôi." Cậu không để ý tới vấn đề xưng hô, chỉ tò mò hỏi quản gia: "Cậu tìm tôi có việc gì?"
Quản gia: "Dưa hấu ngài trồng ở sân sau đã chín, xin hỏi ngài muốn xử lý như thế nào?"
An Cẩn sửng sốt, sau đó lập tức cao hứng hẳn lên. Dưa chín rồi!
Cậu hỏi: "Chỉ có mỗi dưa hấu chín thôi à? Dưa lưới thì sao?"
Quản gia: "Theo kết quả kiểm tra, loại cây đó sinh trưởng không được tốt."
An Cẩn nghĩ nghĩ, đoán là do môi trường sống. Cậu không nhụt chí, lại hỏi: "Cậu mở video lên cho tôi nhìn chúng đi."
Chỉ trong tích tắc An Cẩn đã trông thấy dưa cậu trồng.
Cây non sinh trưởng rất tốt, dây leo màu lục nằm dài trên đất, những quả dưa hấu to tròn ló ra giữa các phiến lá, một mảnh xanh mướt.
Số dưa đó đều do An Cẩn trồng bằng hạt, nhìn số dưa hấu này lòng cậu tràn đầy cảm giác vui sướng khi gặt hái được thành quả.
An Cẩn nghĩ nghĩ, bảo: "Cậu dùng máy trắc nghiệm kiểm tra xem chúng có chứa tạp chất hay không."
Người máy lấy ra máy đo chất α, rất nhanh đã thu được kết quả: "Không có tạp chất."
An Cẩn thở phào nhẹ nhõm. Trước khi tới tinh cầu Raabe, cậu lo lúc mình không có ở đây số dưa này sẽ bị ô nhiễm nên đã thanh lọc toàn bộ thực vật và đất đai trong hoa viên.
Xem ra, cách của cậu rất hữu dụng!
Norman nhìn vào mảnh đất trồng cây. "Em đã thanh lọc đất à?"
An Cẩn gật đầu, giải thích: "Em dùng dị năng nước để thanh lọc."
Cậu nhìn những quả dưa chín, nghĩ xem nên làm gì với chúng. Tính toán một lát, cậu bàn với Norman: "Chúng ta giữ lại một quả, số còn lại đưa tới Viện Nghiên cứu Thực vật nhé? Để họ xem thử hạt của những quả dưa đó có chứa tạp chất hay không."
Norman nhìn mấy quả dưa, thầm nghĩ đây là do thiếu niên tự mình trồng ra, vốn định giữ lại hết nhưng lý trí mách bảo hắn nếu đưa cho Viện Nghiên cứu Thực vật thì có ích hơn.
"Giữ lại hai quả đi." Hắn nói.
An Cẩn lập tức đồng ý, còn đề nghị: "Đưa cho đội hộ vệ mấy quả, dặn họ giữ lại hạt để đưa cho Viện Nghiên cứu, được không?"
Đa phần đội hộ vệ hoàng cung đã theo Norman tới tinh cầu Raabe, có thể ở đây nghe người cá ca hát thoải mái, so với họ, những người phải ở lại canh gác quả thực đáng thương hơn nhiều.
Norman biết vì hắn nên thiếu niên mới đối xử tốt với đội hộ vệ, liền hôn hôn mặt cậu: "Được."
Khi dẫn theo hai trợ lý đến hoàng cung, Viện trưởng Viện Nghiên cứu Thực vật Collei vẫn có thấy chút mơ hồ.
Bỗng dưng bệ hạ lại bảo ông đến hoàng cung hái dưa hấu! Bệ hạ trồng dưa lúc nào vậy?
Ông âm thầm cảm thán, bệ hạ quả nhiên rất có khả năng nghiên cứu, tự mình trồng dưa, còn thành công trồng ra loại dưa không chứa tạp chất!
Đội hộ vệ đón tiếp ông với cặp mắt tỏa sáng, có phần gấp không chờ nổi: "Viện trưởng, mời đi bên này."
Viện trưởng Collei đi vào hậu hoa viên bằng cửa sau, vừa nhìn thấy dưa hấu trồng ở đây liền ngẩn người, sau đó hai mắt sáng rực lên.
Hai trợ lý theo sau ông cũng phản ứng y hệt như vậy, thậm chí còn kích động hơn: "Thật sự không có tạp chất sao?"
Viện trưởng phục hồi tinh thần, lấy máy đo lường ra nhanh chóng kiểm tra, một quả dưa cũng không bỏ sót, còn xem xét mấy cây dưa non một lượt.
Nhìn kết quả kiểm tra, ông kích động kết luận: "Cây mọc từ đất lên, trong quả không có tạp chất."
"Viện trưởng, những loại cây và hoa này cũng đều không có tạp chất."
"Ngay cả đất trồng cũng không có."
Hai nhân viên nghiên cứu cầm máy đo lường đi kiểm tra khắp nơi, kinh ngạc phát hiện hình như toàn bộ đất trong hậu hoa viên đều đã được thanh lọc, hoàn toàn không chứa một chút tạp chất nào.
"Nhất định có liên quan tới An... Hoàng hậu, trước hết cứ hái dưa đã, giữ lại hai quả bảo quản thật tốt, đợi bệ hạ và Hoàng hậu về Obis rồi tính." Viện trưởng phân phó.
Nhóm hộ vệ vội nói: "Đừng quên phần cho chúng tôi năm quả đấy."
Cuối cùng Viện trưởng đã hiểu vì sao họ lại kích động như vậy, ông thương lượng: "Tôi sẽ lấy dưa Viện Nghiên cứu trồng đổi lấy dưa của các anh, được chứ?"
"Không được! Đây là của Hoàng hậu cho chúng tôi. Ngài cứ yên tâm, tất cả hạt dưa chúng tôi đều sẽ đưa cho các ngài, một hạt cũng không thiếu."
Viện trưởng tự biết năn nỉ cũng vô ích, quyết định hái dưa rồi về.
Bọn họ nhanh chóng hái hết những quả dưa chín.
Viện trưởng từ ái nhìn mấy quả dưa hấu vẫn đang đội hoa trên đầu: "Hơn nửa tháng nữa số còn lại cũng sẽ chín."
Đội hộ vệ thu được năm quả dưa thuộc về bọn họ, tâm tình kích động.
I-lo sắp xếp người canh gác xong lập tức đến văn phòng, đích thân bổ dưa đem chia, vừa cắt ra đã nhìn thấy thịt quả đỏ tươi và ngửi được mùi thơm của dưa hấu.
"Đồ ăn thuần khiết thơm quá đi!"
"Đội trưởng, anh lãng phí quá! Mau lấy chén ra hứng, nước quả chảy hết lên bàn rồi."
I-lo: "Mỗi người một miếng nếm thử hương vị, giữ lại phần của những người trực ban."
Viện trưởng giục: "Các anh ăn nhanh lên!" Ông lại bảo I-lo: "Đợi bọn họ ăn xong thì anh lập tức cho họ thay ca, tôi muốn mang toàn bộ hạt dưa về. Các anh chú ý đừng nuốt cả hạt, rửa sạch rồi đưa hết cho tôi."
Nhưng thành viên đội hộ vệ lại ngang ngược không chịu: "Tôi định nhân lúc rảnh rỗi mang về cho bố tôi ăn."
"Tôi muốn cho em gái nếm thử!"
Dưa hấu sinh trưởng trên đất tinh khiết, không riêng gì Obis mà toàn bộ Liên minh đều chưa ai được hưởng qua, bọn họ đâu dễ dàng bỏ được.
Viện trưởng hiểu được tâm tình của họ, nhưng mong muốn được nghiên cứu hạt dưa của ông càng mãnh liệt hơn. Ông nghiêm khắc nói: "Không được, thời gian vô cùng quý giá, tôi phải tiến hành nghiên cứu càng nhanh càng tốt, càng sớm thực hiện thì càng chóng thu được kết quả, các cậu mau ăn đi, nếu không ăn tôi sẽ mang về hết."
Mười phút sau, người hộ vệ cuối cùng lưu luyến bỏ miếng vỏ dưa không còn chút thịt quả nào xuống, chính xác mà nói là miếng vỏ này chỉ sót lại đúng lớp vỏ màu xanh mà thôi.
Viện trưởng lập tức mang số dưa còn lại và hạt dưa đã được rửa sạch rời khỏi hoàng cung.
Khi biết đây là dưa hấu trồng trên đất, tất cả thành viên nhóm nghiên cứu đều hết sức kích động, mặt ai cũng đỏ bừng, mắt sáng lấp lánh.
"A! Tại sao lễ cưới lại là mùng 10 tháng 10 chứ, quá muộn rồi đấy!"
"Đúng lắm, bệ hạ mong chờ đám cưới này như vậy, thế mà lại đồng ý chọn ngày đó. Đáng lẽ phải tổ chức hôn lễ ngay bây giờ rồi quay về Obis luôn!"