Viên đá hình trứng nằm ngang trên mặt bàn, dài khoảng 40 cm, chính giữa có màu trắng đục, xung quanh trong suốt.
Thấy An Cẩn hỏi, tất cả mọi người trong phòng đều nhìn về phía viên đá.
Một chuyên gia trả lời: "Nó được vớt lên cùng với khối đá đen, cũng được rễ cây bao bọc."
Đúng lúc này, Joan toàn thân ướt đẫm từ bên ngoài bước vào, mỗi tay cầm một viên đá hình quả trứng, đều có khối nhân màu trắng đục nằm giữa lớp vỏ trong suốt.
Hắn hành lễ với An Cẩn rồi nói: "Chúng được tìm thấy dưới lớp bùn, bị bao phủ bởi rễ cây, còn có mấy viên nữa giống như vậy."
Chỉ một lát sau, liên tục có vài binh lính tiến vào, ai nấy đều mang theo viên đá hình quả trứng.
Tính cả viên trên bàn cùng hai viên Joan đem vào, tổng cộng có 9 viên, viên cuối cùng gần như trong suốt hoàn toàn, bên cạnh còn có khe hở.
Trong mắt An Cẩn tràn đầy kinh ngạc, cậu có thể xác định những viên đá hình trứng này đều là thú hạch.
Chính xác mà nói là thú hạch đã sắp cạn kiệt năng lượng.
Mỗi lần cậu hấp thu năng lượng từ thú hạch, chúng đều dần dần trở nên ảm đạm; đến khi cạn kiệt năng lượng, thú hạch sẽ trở nên trong suốt.
Chuyên gia cầm dụng cụ kiểm tra lên đo đạc, ngạc nhiên nói: "Có năng lượng dao động!"
An Cẩn bước lên, vươn tay định chạm vào viên đá nhưng chưa đụng tới đã bị Norman nắm lấy cổ tay.
Norman không đồng ý: "Thứ không rõ lai lịch thì đừng chạm vào."
Joellen cũng nói: "Dù không phát hiện ra dấu vết phóng xạ nhưng có thể vẫn tồn tại mối nguy hiểm khác."
Chuyên gia đeo găng tay bảo hộ, lấy hộp bảo quản ra: "Vương, để tôi đem về phòng nghiên cứu kiểm tra toàn diện, xác định không có nguy hiểm sẽ đưa cho ngài."
Đại trưởng lão lên tiếng: "Hóa ra ngài thích những viên đá trong suốt? Tôi lập tức bảo người đưa một xe thủy tinh tự nhiên tới hoàng cung."
An Cẩn: "... Không phải như vậy, tôi có thể đoán ra chúng là thứ gì, không nguy hiểm đâu."
Nhóm chuyên gia kinh ngạc nhìn cậu: "Ngài biết?"
An Cẩn gật đầu, cảm thấy kỳ quái trước sự ngạc nhiên của họ.
Tinh thú có nhiều loại nên thú hạch cũng có hình dạng khác nhau, Norman chưa thấy qua thú hạch của Raabe là chuyện thường, nhưng nhóm chuyên gia Raabe rõ ràng là dân địa phương mà lại không biết thì thật là lạ.
Cậu hỏi: "Mọi người chưa từng thấy chúng sao?"
Bọn họ đồng loạt lắc đầu.
An Cẩn không tỏ ra bí mật nữa, từ nút không gian lấy ra một viên thú hạch màu trắng có hình dáng bề ngoài là một khối cầu màu trắng ngà, thoạt nhìn khá giống trân châu nhưng lại to hơn trân châu rất nhiều, An Cẩn phải dùng cả hai tay mới miễn cưỡng nắm trọn.
Cậu vận chuyển dị năng, hấp thu năng lượng từ thú hạch khiến màu sắc của nó nhanh chóng trở nên ảm đạm. Biển tinh thần của cậu tràn đầy, chưa hề hao hụt chút nào, thấy vẻ ngoài của thú hạch đã xảy ra biến hóa thì không hấp thu nữa.
"Đây là thú hạch." Cậu nhìn thú hạch trên tay, lại nhìn về những viên đá hình trứng trên bàn. "Những thứ kia hẳn cũng là thú hạch, có điều chúng chỉ còn lại một chút năng lượng thôi."
Nhóm chuyên gia hết sức ngạc nhiên, cẩn thận đánh giá thú hạch sau khi biến hóa, lại nhìn thông số trên thiết bị đo năng lượng: "Quả thật giống thú hạch."
"Tôi từng thấy thú hạch của hải thú Raabe, nhưng chưa bao giờ gặp loại thú hạch này!"
"Chẳng lẽ chúng thuộc về sinh vật bí ẩn nào đó?"
"Dựa vào độ lớn của thú hạch, có thể thấy hình dáng loại hải thú này không hề nhỏ, không có khả năng không bị phát hiện."
Đại trưởng lão nghe nhóm chuyên gia sôi nổi thảo luận, nghĩ nghĩ rồi nói: "Có thể là hải thú đã tuyệt chủng, chúng nằm sâu dưới nước, hiển nhiên đã tồn tại rất nhiều năm."
"Ngài nói rất đúng!"
An Cẩn quay sang hỏi Norman: "Thú hạch ở ngoài tự nhiên sẽ dần dần mất đi năng lượng sao?"
Norman: "Không phải, thú hạch chính là một trong các nguồn cung cấp năng lượng hàng ngày cho Obis, trong đó phần lớn đến từ thú hạch tinh khiết nơi rừng rậm, đội trinh sát tìm được thú hạch tồn tại rất lâu năm mà năng lượng vẫn dồi dào."
Một chuyên gia nghe xong, gật đầu tán thành: "Năng lượng trong thú hạch sẽ không tự nhiên mà biến mất."
Joan chỉ vào viên đá trên bàn: "Vậy tại sao chúng lại trở thành thế này? Hay là chúng chỉ trông giống thú hạch thôi?"
An Cẩn nói: "Tôi chạm vào một cái là có thể khẳng định được."
Norman nghiêm nghị bảo: "Em đeo găng tay vào."
An Cẩn biết hắn lo lắng, gật đầu: "Vâng."
Cậu bỏ thú hạch về lại nút không gian, mượn một đôi găng tay của chuyên gia, đeo găng vào rồi mới chạm lên viên đá, vận chuyển dị năng, lập tức cảm nhận được nguồn năng lượng quen thuộc.
Cậu thử hấp thu một chút, thấy màu trắng càng tối đi liền buông tay ra, khẳng định: "Là thú hạch."
Nhóm chuyên gia lập tức bàn tán: "Năng lượng của chúng đã đi đâu?"
"Chẳng lẽ có liên quan tới đá đen?"
"Lập tức tiến hành thí nghiệm!"
Các chuyên gia hành động mau lẹ, nhanh chóng cầm một viên đá hình trứng đặt bên cạnh đá đen, mở dụng cụ kiểm tra để xem năng lượng của viên đá có thay đổi hay không.
Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn lên màn hình, sau mười phút vẫn chưa có bất kỳ biến hóa nào.
"Có lẽ thời gian quá ngắn."
"Chắc phải quan sát trong thời gian dài mới thu được kết quả."
An Cẩn nhìn xuống khối đá đen, thấy màu sắc của nó rất tối, vừa nhìn đã cảm thấy không thoải mái.
Cậu vận chuyển dị năng, phủ một lớp nước lên đá đen, chỉ trong chớp mắt nước đã biến mất mà đá đen lại không hề biến đổi.
Cậu cau mày, đá đen khó thanh lọc hơn tạp chất trên thực vật nhiều!
Đại trưởng lão đang quan sát màn hình thì nhận được cuộc gọi, ông nghe người bên kia nói xong liền trực tiếp mở video cho mọi người cùng xem.
"Đại trưởng lão, lại tìm thấy một khối đá đen cách đáy nước khoảng 32 mét, bị rễ cây quấn quanh. Ngoại trừ đá đen còn phát hiện thú hạch của hải thú, vừa chạm vào liền vỡ, là loại không còn năng lượng."
Đại trưởng lão nghe vậy, nghiêm túc nói: "Cần phải bảo quản đá đen."
An Cẩn nhìn viên thú hạch nằm cạnh hắc thạnh, lại nhìn vào chỉ số năng lượng không đổi, giật mình hiểu ra: "Hay là năng lượng của thú hạch đã bị cây thánh hấp thu?"
Căn phòng trở nên an tĩnh, sau đó một chuyên gia phụ họa: "Vương nói rất có lý, xung quanh thú hạch ngoại trừ đá đen còn có rễ của cây thánh."
An Cẩn lập tức nói: "Để tôi xuống dưới nước nghiệm chứng!"
Joellen vội vàng bảo: "Vương không cần đích thân làm, Joan đi là được, nó sẽ livestream toàn bộ hành trình."
Joan lập tức tán thành.
An Cẩn lắc đầu: "Tôi muốn tự mình kiểm nghiệm."
Cậu phải ở hiện trường mới có thể nhìn ra tạp chất, nếu thông qua video thì chỉ thấy cây thánh vẫn xanh tươi khỏe mạnh.
Thấy cậu kiên trì, Joellen không dám can nữa, chỉ theo sát bảo vệ.
An Cẩn nhảy xuống hồ, chân vừa dính nước lập tức hóa thành cái đuôi. Cậu quay lại cười với Norman rồi lặn xuống dưới.
Nước rất sâu, An Cẩn bơi một lúc mới tới đáy, quân đội người cá đã bao vây khu vực trọng điểm dưới đáy hồ, nhìn thấy cậu và Joellen thì lập tức cho qua.
An Cẩn nhìn làn nước trong vắt, cảm thấy khó hiểu, vì sao đào ra hắc thạnh lớn như vậy mà nước lại không bị vẩn đục?
Sau khi nghe Joellen giải thích, cậu mới hiểu hóa ra thứ binh lính cầm trên tay không phải vũ khí mà là thiết bị thanh lọc.
Nước trong nên dễ hành động hơn nhiều, cậu nhìn hang lớn cách đó không xa, thấy bên ngoài có một ít rễ cây bị đứt nằm rải rác và một vài đoạn rễ cây tuy chưa bị đứt nhưng đang trôi nổi trong nước.
Cậu bơi đến đó. Một người cá trung niên hành lễ với cậu, nghe ông tự giới thiệu cậu mới biết đây là nhà thực vật học của tinh cầu Raabe.
"Xin Vương cứ yên tâm, rễ của cây thánh rất nhiều, lúc chúng tôi lấy viên đá đi đã sử dụng biện pháp ít gây thương tổn nhất, không gây ảnh hưởng tới cây thánh."
An Cẩn gật đầu. "Vất vả rồi."
Cậu lấy thú hạch màu trắng ra, đặt bên cạnh phần rễ khỏe mạnh.
Ba phút sau, màu đen trên rễ cây dần dần nhạt đi, lớp vỏ ngoài bắt đầu xuất hiện màu vàng nhạt.
Cùng lúc đó, màu trắng của thú hạch cũng hơi hơi tối đi.
An Cẩn đặt tay lên thú hạch, vận chuyển dị năng cảm nhận năng lượng của thú hạch.
Cậu rõ ràng cảm thấy năng lượng của thú hạch đang ít dần.
Nhìn sắc đen trên rễ cây càng lúc càng giảm, mắt cậu cũng sáng lên theo.
Quả nhiên cây thánh đã hấp thu năng lượng từ thú hạch!
Hơn nữa, sau khi hấp thu năng lượng, cây thánh còn thanh trừ được tạp chất!
Xung quanh rễ không có đá đen, rễ cây không bị ô nhiễm trở lại.
An Cẩn vô cùng vui vẻ, bơi lên mặt nước, thấy Norman đang đứng trên bờ đợi mình bèn vươn tay về phía hắn.
Cậu đặt tay lên tay Norman, biến cái đuôi thành đôi chân, mượn lực của Norman để lên bờ, sau đó loại bỏ hơi nước trên người mình.
Norman chải chuốt mái tóc rối tung của cậu, từ từ buộc gọn lại.
Vừa vào trong phòng, An Cẩn lập tức nói ra phát hiện của mình, cặp mắt màu lam tỏa sáng rực rỡ: "Chỉ cần tìm ra toàn bộ đá đen, sau đó đặt đủ số thú hạch cần thiết xung quanh rễ cây là cây thánh có thể tự mình khôi phục!"
Đại trưởng lão và nhóm chuyên gia đều cảm thấy hết sức vui mừng.
Đại trưởng lão: "Tôi lập tức liên hệ quân bộ, bảo họ tăng cường tìm kiếm đá đen; lại báo với Bộ Hậu cần để mua thêm một số máy đo lường và thú hạch từ Obis."
Joellen: "Tôi sẽ đi kiểm kê thú hạch hiện có trong kho!"
Norman lên tiếng: "Tôi sẽ trực tiếp bảo quân bộ đưa máy đo lường và thú hạch mà các vị cần tới đây."
Joellen trân trọng nói: "Đa tạ." Y còn bổ sung: "Raabe sẽ trả tiền đầy đủ."
Norman: "Không cần."
Joellen nghiêm túc khẳng định: "Không thể chiếm tiện nghi của Obis, chúng tôi đâu có đem Vương bán cho ngài!"
Norman: "..." Hắn trầm ngâm một lát mới nói: "Tôi muốn đổi sang một hình thức trả thù lao khác."
Joellen kinh ngạc: "Gì cơ?"
Norman: "Viện Nghiên cứu Obis vẫn chưa tìm ra phương pháp lấy năng lượng đã thanh lọc từ thú hạch, nhưng cây thánh lại có thể làm được điều này, tôi nghĩ có thể tìm thấy điểm đột phá từ cây thánh. Tôi hy vọng tinh cầu Raabe sẽ bằng lòng để Viện Nghiên cứu Obis cử một nhóm nhỏ đến tiến hành nghiên cứu cây thánh. Tất nhiên, Obis đảm bảo sẽ không làm cây thánh bị thương tổn."
Joellen nghiêng đầu thương lược cùng Đại trưởng lão, cuối cùng đáp ứng: "Có thể, số thành viên của nhóm nghiên cứu không được quá 20 người, nếu gây ra bất kỳ thương tổn nào cho cây thánh thì hiệp ước sẽ bị hủy bỏ."
Norman trịnh trọng gật đầu: "Được."
Rất nhanh tinh cầu Raabe liền trở nên vội vã, vừa tìm kiếm và trục vớt đá đen, vừa thu thập thú hạch.
An Cẩn dựa theo kế hoạch đưa từng nhóm người cá tới Thánh địa.
Cây thánh bị ô nhiễm quá nặng, cậu không xác định được khi nào cây thánh mới có thể khôi phục, bởi vậy ưu tiên giúp đỡ các người cá có nguyện vọng rời khỏi tinh cầu Raabe phân hóa trước.
Một tuần sau, quân bộ đã trục vớt toàn bộ số đá đen phát hiện được, càng về sau đá đen càng nhỏ, còn chưa lớn bằng một nắm tay.
An Cẩn từ Thánh địa trở về, đang ngồi trên sofa trò chuyện với Tiểu Ngân thì nhận được thông báo của Joellen.
"Đã giữ lại các hố tạo ra sau khi vớt đá đen để sau này đặt thú hạch vào, bắt đầu tiến hành kế hoạch, sau một tuần sẽ tra xét toàn bộ tinh cầu Raabe một lần nữa."
"Đề phòng trường hợp không đủ thú hạch, quân đội Raabe đã hợp tác với quân đội Obis, hôm nay chúng tôi sẽ cử người tới khu phòng ngự số 6 của Obis để hỗ trợ công tác thủ vệ, đánh chết tinh thú, đem thú hạch về Raabe."
An Cẩn xem xong, lịch sự khen ngợi hiệu suất làm việc của tinh cầu Raabe và thêm vào hai từ "vất vả".
Joellen kiên trì báo cáo chuyện quan trọng với cậu, lần nào đọc xong cậu cũng không biết nên đáp lại thế nào cho đúng, không trả lời thì thấy không lịch sự, bởi vậy lần nào cũng thêm ba từ "vất vả rồi" trong thư hồi đáp.
Cũng may Joellen có vẻ rất thích cách hồi đáp này.
Cậu ngả người trên sofa, tựa khuỷu tay vào thành ghế, bàn tay nâng má, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa.
Quản gia và người giúp việc đang bận rộn đón nhận lễ phục, châu báu và những thứ cần dùng trong hôn lễ mà các nơi đưa tới.
Nhìn người giúp việc mang lễ phục vào phòng thử đồ, tưởng tượng đến cảnh mình phải thử nhiều bộ quần áo như vậy là cậu liền cảm thấy mệt mỏi.
Norman từ bên ngoài đi vào, đưa tay xoa xoa mặt cậu: "Mệt sao?"
An Cẩn lắc đầu, tầm mắt dừng trên bộ quân trang thẳng thớm của hắn, tinh thần đột nhiên tỉnh táo trở lại. Cậu ngồi thẳng dậy, nói: "Trong hôn lễ anh cũng phải mặc lễ phục Raabe."
Norman: "Ừ, lúc ở Obis Joellen đã cho anh biết, còn hỏi chuyên gia thiết kế trang phục hoàng cung về số đo của anh."
An Cẩn thấy hắn đã có chuẩn bị, nói: "Chúng ta cùng đi thử đồ nhé."
Norman đè vai cậu lại, cúi người nhìn thẳng vào mắt cậu: "Muốn nhìn anh mặc lễ phục của Raabe à?"
An Cẩn gật đầu, Norman xoa xoa vành tai cậu, nghĩ đến điều gì, ánh mắt trở nên ám muội, cầm tay cậu, nói: "Cùng nhau thử."
Hai người vào phòng thay đồ, thấy dọc vách tường có mấy giá quần áo lớn bên trên treo đầy lễ phục trường bào đủ màu, bộ nào cũng có chất vải lấp lánh, thoạt nhìn rất hoa lệ.
An Cẩn hỏi Norman thích bộ nào, Norman chọn hai bộ lễ phục màu xanh khổng tước cầm trên tay, ôm thiếu niên vào buồng thử đồ.
Điều này không giống với suy nghĩ của An Cẩn.
Cậu hơi lắp bắp, cầm lấy bộ nhỏ hơn: "Em, em sang phòng bên cạnh thay."
Norman ôm chặt cậu không cho đi: "Anh không biết mặc trang phục Raabe, em dạy anh đi."
An Cẩn nhướng mày nhìn hắn: "Gạt người!"
Cậu thường xuyên mặc quần áo của Raabe, dù là khi cởi đồ vào buổi tối hay lúc mặc đồ mỗi sáng sớm, Norman đều đã thấy cả.
Norman cười khẽ, cúi đầu hôn môi cậu: "Anh sang phòng bên cạnh."
An Cẩn nhìn theo bóng dáng của hắn, mím môi.
Chuyện thân mật nhất hai người đều đã làm, nửa tháng sau liền cử hành hôn lễ mà cậu vẫn còn thẹn thùng lắm.
Suy nghĩ một lát, cậu thay lễ phục, cúi đầu ngắm nghía.
Cảm giác tương tự như đang mặc trang phục nam giới thời cổ đại, chỉ là không phức tạp như vậy, chỉ có một lớp, chất liệu vải mặc rất dễ chịu, nhìn vào cảm thấy thật hoa lệ.
Cậu sang phòng bên, vừa trông thấy Norman đứng ở bên ngoài thì trong mắt hiện rõ vẻ kinh diễm.
Trường bào màu xanh khổng tước làm theo kiểu vạt chéo, thân hình cao lớn của Norman được phác họa hoàn chỉnh qua lớp quần áo, vạt áo giao nhau tạo thành hình chữ V, để lộ xương quai xanh rắn rỏi và cơ ngực cường tráng của hắn, vừa nhìn đã biết là rất mạnh.
Norman nhìn về phía thiếu niên, hơi nhướn mày, cũng may là kiểu dáng y phục của thiếu niên chỉ tương tự của hắn chứ không giống toàn hoàn, cổ áo chỉ làm lộ phần xương quai xanh.
Sau đó hắn nhanh chóng nhíu mày, phần thắt lưng đã khiến vòng eo thiếu niên trở nên rất nhỏ, nhìn quá trêu người.
An Cẩn vươn tay xoa xoa chân mày của hắn: "Anh không thích à? Em thấy trang phục rất hợp với anh, trông anh đẹp trai lắm!"
Norman ôm lấy thiếu niên, bàn tay dán lên eo cậu: "Em quá bắt mắt."
An Cẩn chỉ mặc một lớp quần áo, bên hông lập tức cảm nhận được nhiệt độ trên lòng bàn tay hắn, nhận ra bàn tay nọ đang chuyển động thì vội vàng tóm lấy: "Mấy người quản gia sắp vào."
Norman thấp giọng nói bên tai cậu: "Em mặc sai rồi."
An Cẩn sửng sốt, cảm thấy cạp quần lót đang bị hắn nhẹ nhàng kéo xuống đẩy lên.
Mặt An Cẩn đỏ bừng, trang phục của Raabe đúng là không có quần lót.
Bàn tay cậu đang đặt trên ngực Norman theo bản năng dịch xuống phần bụng dưới của hắn, cậu ngạc nhiên nói: "Anh không..."
Còn chưa nói xong cậu đã bị Norman bế ngang lên, cậu thở nhẹ một tiếng.
Norman ôm cậu đi sang phòng ngủ: "Đáp án em tự mình tìm đi!"
Một lúc lâu sau.
An Cẩn ghé vào trên người Norman, hơi hơi thở dốc, ngón tay chọc chọc bả vai hắn: "Trước đây anh rất nghiêm túc đứng đắn."
Bàn tay Norman lưu luyến trên tấm lưng mượt mà của cậu, hắn nói: "Bây giờ vẫn vậy, không thể khống chế chỉ vì quá yêu An An."
An Cẩn trầm mặc một lát, nhỏ giọng nói: "Em cũng rất yêu Norman."
Chỉ chớp mắt một cái, vị trí của cậu đã thay đổi. Norman đè cậu xuống giường, trong mắt hắn tràn ngập vui sướng.
An Cẩn chợt nghĩ, trước đó cậu chỉ vì thẹn thùng nên mới né tránh, không biết có khiến Norman thất vọng không nhỉ?
Cậu gạt bỏ xấu hổ, ôm lấy cổ Norman, chân thành nói: "Em sẽ nỗ lực học theo anh, thẳng thắn bày tỏ tâm ý của mình."
Norman hôn hôn mặt cậu: "An An cứ như bây giờ cũng rất tốt."
.
Hôm sau, An Cẩn từ Thánh địa trở lại Hoàng cung, nghe quản gia báo Hiệu trưởng trường học mới thành lập tìm cậu.
Cậu hơi ngạc nhiên, đi vào phòng khách gặp Hiệu trưởng.
Hiệu trưởng là một người cá Tek trung niên, tính tình hết sức ôn hòa, lúc nói chuyện thong thả ung dung, đi thẳng vào trọng tâm: "Vương, tôi muốn bàn bạc với ngài một chút về buổi xem mắt sắp tới."
An Cẩn sửng sốt, Norman thoáng cau mày.
Hiệu trưởng cười nói với Norman: "Vương phu chớ hiểu lầm, tôi đang nói về chuyện của các học sinh."
Hắn nhìn An Cẩn: "Học sinh mới đến từ khắp nơi trong Liên minh, ngoại trừ ngài, không ai có thể quản lý được họ. 90% học sinh đã thành niên nhưng gần như tất cả bọn họ đều độc thân, đây là chuyện chưa bao giờ có tại Raabe. Nói cho cùng, dù đã phân hóa thành công nhưng người cá độc thân rất khó tự do thay đổi hình thái, việc này ảnh hưởng rất lớn tới định hướng nghề nghiệp sau này."
Hiệu trưởng nói thêm: "Tôi biết trước đây trí nhớ của họ không được tốt, mà tình cảm bạn lữ nếu không xuất phát từ việc nhất kiến chung tình thì phải hình thành nhờ ký ức tích lũy. Tôi có thể hiểu lý do vì sao bọn họ vẫn còn độc thân, nhưng bây giờ trí nhớ của họ đã khôi phục, có thể tìm bạn lữ rồi."
An Cẩn: "... Anh muốn tôi khuyên họ tham gia buổi xem mắt?"
Hiệu trưởng gật đầu.
An Cẩn nghĩ nghĩ: "Anh giải thích rõ ràng tình huống hiện tại với họ trước, nếu họ tự nguyện tham gia thì tôi sẽ không can thiệp."
Hiệu trưởng bất đắc dĩ nói: "Tính cảnh giác của bọn họ rất cao, như thể lo sợ chúng tôi sẽ cưỡng ép bọn họ ghép đôi, bởi vậy mới nhờ ngài giúp đỡ."
An Cẩn lập tức hiểu ra, các người cá đang nhớ đến những gì xảy ra tại chợ đen.
Mà người cá một khi đã có nhớ kĩ thì chắc chắn sẽ không bao giờ quên.
Cậu hỏi qua Hiệu trưởng về buổi xem mắt.
Hiệu trưởng nói: "Mỗi tháng, từng thành thị tại Raabe đều tổ chức hoạt động này. Chúng tôi sẽ lựa chọn một địa điểm hoặc một khu du lịch, mời các người cá độc thân tới đó để họ có cơ hội tự do làm quen với bạn bè cùng trang lứa."
Hiệu trưởng còn đưa ra mấy quyển nhật ký kể về hành trình tìm kiếm bạn lữ do chính các người cá đã tham gia buổi xem mắt trước đó viết ra.
An Cẩn tìm thử trên mạng thông tin của Raabe, phát hiện có khá nhiều người kết hôn sau buổi xem mắt.
Hiệu trưởng: "Các người cá tham gia các hội nhóm đều dễ dàng tìm được bạn lữ. Sau khi khoa học kỹ thuật phát triển, vòng giao tiếp của người cá bị thu hẹp, buổi xem mắt được tổ chức là để mở rộng vòng giao tiếp của người cá."
Cuối cùng An Cẩn vẫn giúp Hiệu trưởng thông báo, giới thiệu tỉ mỉ kỹ càng về buổi xem mắt, đồng thời nói rõ việc tham gia dựa trên tinh thần tự nguyện.
Diễn đàn người cá bỗng chốc trở nên náo nhiệt.
An Cẩn lẳng lặng quan sát, phát hiện sau khi biết không có nguy hiểm, cũng không bị ép phải tham gia thì không ít người cá đều tỏ ra chờ mong, còn háo hức thảo luận về người cá trong mộng của mình.
An Cẩn nhận ra đây đều là những người cá đã quyết định ở lại tinh cầu Raabe.
Diễn biến sau đó An Cẩn không quản nữa, bảo Hiệu trưởng giao cho các giáo viên xử lý.
Điều khiến An Cẩn ngạc nhiên là Tiểu Ngân muốn tham gia.
Ba ngày sau, An Cẩn nhận được tin của Bào Bào: "An An, Tiểu Ngân đánh nhau với người cá khác trong buổi xem mắt, bị cảnh sát bắt rồi!"