“A…” Giang Minh Phương vô lực xụi lơ trên cơ thể mướt mồ hôi của Cain, thở hồng hộc, hai mắt khép hờ, ngón tay trắng nõn cắm trong mái tóc dài màu bạc của anh.
Cao trào bắn xong, Cain phả hơi nóng hỏi: “Chủ nhân, có hài lòng với tôi không?”
“Anh giỏi lắm!” Giang Minh Phương nói với vẻ mặt say mê, ngón tay quấn lấy tóc dài của anh. Cain có nhiều loại biến thân, thể lực mạnh mẽ, giá trị nhan sắc siêu cao thỏa mãn sự hưởng thụ thị giác của cô, thể lực siêu mạnh thỏa mãn yêu cầu của cơ thể cô, cô còn có cái gì không hài lòng nữa?
“Có thể cởi trói tay tôi được chưa?” Cain hỏi, hai tay anh vẫn đang bị mảnh vải buộc lấy, mắt cũng bị vải che mất.
“Ừm, được rồi, nhưng mà tôi mệt quá, để tôi nghỉ một lát đã.” Nói xong, Giang Minh Phương nằm liệt trên người anh lười nhúc nhích.
Đôi tay Cain nắm chặt lại, dùng sức kéo ra ngoài, trong chốc lát đã thấy mảnh vải rách ra. Anh hoạt động cổ tay bị trói chảy máu không thoải mái, tháo mảnh vải trên mắt xuống, kéo Giang Minh Phương đang nằm trong lòng anh như con mèo nhỏ thỏa mãn lên, một tay ôm eo thon của cô một tay giữ lấy gáy cô, hôn mạnh lên đôi môi anh đào.
“Ưm ~~” Giang Minh Phương nghe theo anh mở miệng ra, để mặc cái lưỡi thô của anh liếm môi và răng mình.
Cain tha thiết hôn lên môi cô, đầu lưỡi duỗi vào trong miệng cô kịch liệt quấn lấy cái lưỡi đinh hương mềm mại, dùng sức cắn mút.
“Ưm…” Mũi Giang Minh Phương phát ra tiếng hừ nhẹ, đầu lưỡi quấy ngược, chống lại đầu lưỡi của anh, đẩy ra ngoài.
Cain lùi về phía sau, quấn lấy lưỡi cô kéo ra ngoài môi, triền miên khuấy đảo.
Lưỡi to thô ráp và chiếc lưỡi mềm mại khi thì ở trong miệng anh, khi thì ở trong miệng cô, khi thì ở ngoài môi bọn họ. Bọn họ hôn nhau kịch liệt, mớm nước bọt cho nhau, dần dần, khóe miệng Cain nằm dưới treo một sợi nước dâm dục trong suốt.
“Tôi có thể gọi tên em không?” Cain thấp giọng hỏi, giọng trầm khàn, vô cùng gợi cảm.
Mở mắt nhìn anh, Giang Minh Phương nhìn thấy trong đôi mắt đen láy của anh ngưng tụ lại một tình cảm không thể biểu đạt được bằng lời nói, không kìm lòng nổi, cô đáp, “Có thể.”