Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực

Chương 4: Chương 4




Ngày hôm sau, bà ngoại Từ tú Uyển mang đến một cái túi lớn, bên trong đựng toàn tiền mặt, có mấy cọc tiền cột lại với nhau thành mười nghìn tệ, cũng có mấy cọc tiền lẻ tờ năm mươi tệ, mười tệ, một tệ.

Hiển nhiên, đây chính là tiền tiết kiệm của ông bà ngoại cô.

Từ Tú Uyển có chút ngượng ngùng cười cười, ngón tay nắm thật chặt cái túi.

“Bà ngoại biết hiện tại người trẻ tuổi như cháu đều thích dùng thẻ ngân hàng, nhưng ông lão ở nhà cứng đầu nhất định muốn giữ tiền mặt.

Không biết hôm nay cháu xuất viện, không kịp đi gửi tiền tiết kiệm nên chỉ có thể cầm như vậy đến! ”Bà cười đến thật nhẹ nhàng, sợ cháu gái ghét bỏ bọn họ cổ hủ.

Số tiền này gần như là toàn bộ số tiền dành dụm được của hai ông bà, mẹ cô gả cho Trình Trường Tây hệt như cô nàng Lọ Lem kết hôn với người đàn ông giàu có.

Hai vợ chồng già ông bà sợ nhà họ Trình đối với con gái họ có thành kiến, chưa bao giờ nhận tiền từ con gái.

Lúc trước ba cô cũng có ý định mua một căn phòng cho hai ông bà cụ ở, nhưng hai người không muốn, muốn như trước ở nông thôn chăm chỉ làm nông.


Hai mắt Trình Nguyên Hoa đỏ hoe, hốc mắt có chút ướt át.

Cả nhà bác trai đều không có lương tâm, nên cô cũng không cần xem họ là người thân.

Lúc cha mẹ còn sống đều đối tốt với cô, còn có ông bà ngoại cũng rất yêu thương cô.

Trình Nguyên Hoa một chút cũng không ghét bỏ đem tiền giao lại cho bà ngoại, cười nói: “Cháu có tiền, đã làm xong thủ tục xuất viện rồi.

”Từ Tứ Uyển vô cùng kinh ngạc: “ Cháu lấy tiền ở đâu ra?”Nhà họ Trình quản cháu gái rất nghiêm khắc, lúc còn chưa tốt nghiệp bình thường sẽ không cho nhiều tiền, Trình Nguyên Hoa lần này bị thương nặng, nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt một tuần, tuyệt đối không phải là một con số nhỏ.

Trình Nguyên Hoa chớp mắt: “Cháu đem căn hộ bán đi rồi.

”Căn hộ là tài sản duy nhất mà cha mẹ cô để lại, sau khi tỉnh lại cô đã nhanh chóng dùng di động liên hệ bên môi giới rao bán.

Từ Tú Uyển vẻ mặt khiếp sợ, giọng nói có chút run rẩy: “Đó là của hồi môn cha mẹ để lại cho cháu đấy, cháu sao có thể nói bán liền bán! Bán rồi cháu ở chỗ nào?”Trình Nguyên Hoa vịn vào bà ngoại đi ra ngoài, vừa đi vừa giải thích: “Căn hộ bán rồi còn có thể kiếm mua lại, cháu hiện tại đến ở nhà ông bà ngoại, bà có hoan nghênh cháu không?”Hai người già tuổi cũng đã lớn, trước kia cô còn đi học không nói, hiện tại tốt nghiệp rồi, chuyện chăm sóc hai ông bà chính là trách nhiệm của cô.


Phòng ở quả thật còn có thể mua, tuổi thọ của người già vốn có hạn.

Trình Nguyên Hoa tuy rằng rất lười biếng, nhưng không có nghĩa là cô ngốc, cô luôn thông suốt.

Vốn nghĩ rằng cha mẹ có thể hiếu thuận ông bà, nên cô lên đại học liền học chuyên ngành nông nghiệp, chuẩn bị sau khi tốt nghiệp sẽ tìm một công việc nhàn hạ, lười nhác qua cả đời.

Nhưng hiện tại trên người cô có trách nhiệm, ít nhiều phải thay đổi một chút.

Vừa lúc hai người ra tới cửa xe cô gọi trước cũng tới, trực tiếp đưa hai người đưa đến căn hộ đã bán.

Trình Nguyên Hoa chỉ mang đi những đồ vật của mình cùng cha mẹ, rồi lại ngồi xe tới nhà ông bà ngoại.

Tại vùng ngoại ô thành phố tuy có rất nhiều nông dân, người thì trồng trọt, người thì buôn bán nhỏ.

Nhưng phần lớn đều là những cụ già, mỗi ngày hái rau đem vào trong thành phố bán.

Giao thông thuận lợi, mỗi ngày đúng giờ đón xe là có thể chạy vào trong thành phố, nhưng những người này cũng vì cuộc sống mà chấp nhận thôi.

.