Trợ Thủ Nhỏ Của Hàn Lão Đại

Chương 43: Hai vợ chồng âm mưu làm chuyện xấu



“Em đứng lại đó cho tôi!” Đặng Dương lạnh giọng ra lệnh.

Thẩm Dung Yên vẫn không dừng bước, xem như không nghe thấy.

Đặng Dương mất kiên nhẫn bước hai bước dài đến chỗ Thẩm Dung Yên, túm lấy bả vai của cô ta xoay lại: “Tôi nói em đứng lại, em có nghe không hả?”

Nhưng lúc này, Đặng Dương thấy được hốc mắt đỏ của Thẩm Dung Yên, anh có phần luống cuống không biết phải làm sao.

“Tôi… tôi đâu có làm gì em, sao em lại khóc?”

Thẩm Dung Yên hất văng cánh tay đang đặt ở vai mình ra, dứt khoát nói: “Anh làm ơn để tôi yên, tôi muốn ở một mình.”

Dứt lời, đã thấy Thẩm Dung Yên xoay người bước nhanh về phía trước. Đặng Dương nhìn thấu được tâm tư của người con gái này, nhưng anh không muốn cho cô một chút thể diện, trực tiếp phơi bày cõi lòng của Thẩm Dung Yên.

“Em là vì cậu ta?”

Bước chân của Thẩm Dung Yên chợt khựng lại, cô không quay đầu: “Anh rốt cuộc có ý gì?”

“Hừ!” Đặng Dương hừ một tiếng, thong thả dựa lưng vào tường, châm điếu thuốc lên hút.

“Tôi có ý gì, em lại còn không rõ hay sao?”

Thẩm Dung Yên bất chợt quay lại, đối mặt với anh: “Thì sao chứ? Suy cho cùng thì tình cảm của tôi anh không có quyền can thiệp!”

Khóe môi Đặng Dương nhếch lên một nụ cười trào phúng, nhìn người con gái đã dần đi xa.

“Không có quyền can thiệp… tôi sẽ cho em biết, tôi không những sẽ can thiệp vào tình cảm mà còn can thiệp vào cả cuộc sống của em.” Đặng Dương tự nói rồi vứt thẳng điếu thuốc xuống đất, quay người trở lại phòng bao.



Lúc Đặng Dương quay lại thì đã không thấy cô gái nhỏ của Hứa Dĩnh Hàn đâu, anh ta cứ thế đi thẳng tới chỗ của hắn ngồi xuống:

“Cô trợ thủ nhỏ của cậu đi đâu rồi.” Đặng Dương lấn tới khoác vai Hứa Dĩnh Hàn.

“Cô ấy có điện thoại, vừa ra ngoài rồi.”

Đặng Dương “à” một tiếng, từ trong túi lấy ra một USB đưa cho Hứa Dĩnh Hàn: “Bên cạnh cậu có kẻ không sạch sẽ.”

Vài ngày trước, hắn đã giao cho Đặng Dương điều ra về chiếc xe bị động tay động chân của Lâm Hy.

Hắn biết Ngu Kim Cương dù có to gan lớn mật đến mức nào, cũng không thể một mình sắp xếp tất cả, sau lưng chắc chắn có người yểm trợ cho bà ta.

Cầm chiếc USB trên tay, chỉ thấy sắc mặt tối sầm của hắn lạnh như núi băng, hắn nghiến răng ken két: “Cho nổ trụ sở của lão, lão liền lẳng lặng sắp xếp cho người nổ tung Dĩnh Hàn này, đúng là lão già nham hiểm.”

Đặng Dương với tay rót ly rượu: “Cả con trai của lão Tống Ngôn này cũng nham hiểm không kém, đi theo cậu lâu như vậy lại không để lộ một chút sơ hở, đúng là cha nào con nấy.”

Hứa Dĩnh Hàn nhếch miệng cười châm biếm:

“Đứa con không danh phận, sớm đã không được đón nhận. Tống Dương cậu ta có thể dễ dàng qua mặt được mọi người cũng là chuyện dễ hiểu.”

Bị người bên cạnh phản bội, Hứa Dĩnh Hàn cũng không cảm thấy có gì gọi là quá mất mát, chỉ là hắn còn để tâm đến một người.



Cô và Tống Dương là cùng đồng cam cộng khổ mà đi lên, là mối quan hệ tin tưởng tuyệt đối, nếu cô biết được mọi chuyện… không biết sẽ thất vọng đến mức nào?

Trong phòng sớm đã tản bớt người, tiếng nhạc cũng không còn. Lâm Hy nghe điện thoại xong vừa bước tới cửa vừa vặn có thể nghe thấy được cuộc nói chuyện của hai người.

Tống Dương? Anh ấy thì có liên quan gì?

Mang theo nỗi nghi hoặc, Lâm Hy vờ như không nghe thấy mà bước vào trong: “Hai người đang tâm sự gì vậy? Có thể cho tôi góp vui được chứ?”

Hứa Dĩnh Hàn dùng mũi giày của mình đạp đạp mấy cái lên chân Đặng Dương ra hiệu:

“Cậu cút qua bên kia.”

Đặng Dương: “…”

Hắn đưa tay về phía Lâm Hy, cất giọng cưng chiều: “Tới đây.”

Lâm Hy nhìn sang Đặng Dương đang bất mãn ở một góc sofa bên cạnh, không nhịn được cười mà nói: “Đặng thiếu, sau này có vợ không khéo anh cũng sẽ giống với Dĩnh Hàn nhà tôi.”

Đặng Dương không nghĩ là bản thân lại bị cô trêu chọc thành ra như vậy, anh ta nhanh chóng phản bác: “Tôi sẽ không bao giờ thấy sắc quên bạn như cái tên chân thối kia đâu.”

Hứa Dĩnh Hàn ném cho Đặng Dương cái nhìn sắc lẹm: “Có chân cậu thối thì có.”

Đặng Dương lập tức cứng họng…

Giang Minh bấy giờ lại giở thói xấu, miệng lưỡi lại bắt đầu không an phận: “Dĩnh Hàn, vị hôn phu của cậu đau lòng đến mức bỏ về luôn rồi kìa. Ở trước mặt vị hôn phu mà cậu lại nhẫn tâm ôm ấp người đẹp khác ở trong lòng, này… cậu không tim không phổi đấy à?”

Gã nói xong còn cố tình liếc sang Lâm Hy, như là cố ý muốn tác động lên tâm lý của cô.

Thoáng chốc, bầu không khí như hít phải mùi bom đạn, nét mặt đằng đằng sát khí của Hứa Dĩnh Hàn cứ thế hướng thẳng tới Giang Minh, gã trong chốc lát đã biến sắc, cảm giác lạnh lạnh sống lưng.

Đặng Dương cũng không bênh nổi gã, lạnh giọng nói: “Giang Minh… họa từ miệng mà ra.”

Hứa Dĩnh Hàn từ đầu tới cuối vẫn không nói gì, Giang Minh là người thế nào hắn lại còn không hiểu hay sao, hắn không thèm chấp gã, hắn chỉ để ý đến cô…

Hứa Dĩnh Hàn vuốt vuốt sống lưng cô gái nhỏ, nghiêng đầu cất giọng bên tai cô: “Nếu em muốn… anh trút giận thay cho em.”

Nghe được câu nói này, một cảm xúc khó diễn tả dâng lên trong lòng cô, cô cảm thấy mình thật may mắn.

Nhưng Lâm Hy là ai chứ? Cô tuy không phải hạng người độc địa nhưng những kẻ dám đụng đến cô, trước nay chưa từng có ai nhận lấy cái kết tốt đẹp.

Cô sẽ không bao giờ để bản thân phải chịu thiệt, cũng không muốn mình quá dựa dẫm vào hắn, chút chuyện nhỏ này cô có thể tự mình giải quyết gọn ghẽ.

“Anh chỉ việc dọn dẹp hậu quả do vợ anh gây ra là được…” Nói đoạn, môi cô hướng tới vành tai của hắn, khẽ cất giọng quyến rũ mị hoặc:

“Đừng nói là một gã, cho dù là mười người như gã em cũng có thể giải quyết được.”

Hứa Dĩnh Hàn ngậm lấy môi cô mút mạnh, sau đó nở một nụ cười tán thưởng: “Được.”

Hắn cảm thấy, mình quả nhiên là đã nhặt về một bảo vật…





Sau khi tạm biệt Đặng Dương, cô và Hứa Dĩnh Hàn nhìn nhau mếch mày cười một cách nham hiểm, chuẩn bị bắt tay vào làm chuyện xấu.

Xử đẹp Giang Minh…

Hàn Tứ được giao cho nhiệm vụ đi trùm bao bố Giang Minh, còn Hàn Tam thì bị đôi vợ chồng nhà này hành hơn nữa.

Anh ta bị bắt giả gái trong bộ dạng lông chân còn chưa tỉa mà phải mặc cái đầm ngắn cũn ôm sát, nhìn vào không sao nuốt nổi được.

Lâm Hy nhịn không được, ôm bụng cười lớn:

“Haha… Hàn Tam, anh thế này làm sao mà quyến rũ được cái gã háo sắc kia. Nhìn thôi đã không hứng nổi.”

Hiếm khi thấy Hứa Dĩnh Hàn cũng cười, hắn ôm eo cô gái nhỏ một cách tình tứ, sau đó nhỏ giọng:

“Em yên tâm, dù cậu ta có không muốn hứng thì anh cũng sẽ làm cho cậu ta hứng.”

Lâm Hy giơ ngón tay cái lên với hắn, Hàn Tam mất tự nhiên mà vặn vẹo người, tay bấu chặt lấy gấu váy: “Nhưng mà mợ à… như vậy kì lắm, tôi… tôi là đàn ông, dù cố thế nào cũng không làm được đâu.”

“Chậc! Có gì mà không làm được, anh chỉ cần dụ gã cắn câu, còn lại cứ giao cho tôi và lão đại nhà anh là được rồi.”

“Nhưng mà…”

“Nhưng cái gì mà nhưng, lời của nữ chủ chân cậu dám không nghe!” Hứa Dĩnh Hàn bỗng nghiêm mặt.

Hàn Tam: “…”

Vợ chồng nhà này đúng là chỉ biết hành hạ người khác, ở đây thiếu gì mỹ nhân, sao cứ phải bắt anh ta giả gái?

Nghĩ thì nghĩ vậy chứ Hàn Tam nào dám hó hé thêm câu gì, chỉ biết răm rắp nghe lệnh, mặc dù trong lòng không hề nguyện ý.



Ở nhà vệ sinh nam, Hàn Tứ lén lén lút lút ngó nghiêng xem Giang Minh chính xác là đang ở phòng nào, bao bố đã cầm sẵn trên tay, chỉ đợi con mồi sa vào lưới.

Hàn Tứ đã tưởng tượng đến cái khoảnh khắc bản thân mình hoàn thành tốt nhiệm vụ sẽ được “bé cún lớn dữ tợn” cung phụng lên tận trời, nụ cười trên môi cũng dần mất nhân tính.

Hàn Tứ mải chìm đắm đến mức Giang Minh trở ra lúc nào anh ta cũng không hay, cho đến khi điện thoại trong túi rung lên, một giọng nói quen thuộc cùng bá đạo thức tỉnh Hàn Tứ.

“Cậu chế.t ở đâu rồi mà để cho Giang Minh thoát ra được thế hả?”

Ba người họ sốt ruột đứng bên ngoài chờ tin Hàn Tứ mà mãi không thấy có động tĩnh gì, lại nhìn thấy Giang Minh thế mà vẫn lành lặn đi ra, còn hớn hở đi tới vỗ vai chào hỏi Hứa Dĩnh Hàn.

Hàn Tứ lúc này mới hoàn hồn, vội ngó sang thì đã thấy trong phòng trống không, không một bóng người.

“Khụ… tôi đi tìm ngay thưa lão đại.”

Ba con người không thể trông mong gì ở Hàn Tứ, đành phải đổi chiêu khác, trùm bao bố không được thì trực tiếp đánh ngất gã.

Nhận được mệnh lệnh là làm liền, Hàn Tam nhanh chóng đuổi theo đến xe Giang Minh, nhân lúc gã không đề phòng, một đòn sau gáy hạ gục gã.