Tối hôm đó Trình Cảnh Thiên bắt máy, không nghĩ người bên kia là thầy Quý.
“Trình Cảnh Thiên đấy à, là thầy Quý đây!”
Anh ngẩn người, giọng nói hơi cứng nhắc: “Dạ, em chào thầy ạ.”
Thầy Quý quá vui vẻ nên không nhận ra Trình Cảnh Thiên đang ngạc nhiên, cười nói:
“Là thế này, thầy thấy em rất có triển vọng với môn Vật Lý nên đã hỏi hiệu trường Tô thêm em vào đội tuyển của trường, em có muốn thử sức không?”
“Dạ?” Trình Cảnh Thiên nhíu mày. “Đội tuyển? Ý thầy là đội tuyển Vật Lý cấp thành phố?”
Thông thường không bao giờ có chuyện đội tuyển học sinh giỏi thêm người mới giữa chừng, đây là trường hợp rất hiếm xảy ra, nhất là ở những trường tuyển chọn khắt khe như Thành An.
Nhưng vì thầy Quý quá tâm đắc với Trình Cảnh Thiên nên đã thuyết phục thầy Tô, cuối cùng cũng nhận được cái gật đầu.
Thầy Quý có niềm tin mãnh liệt rằng cậu học trò này sẽ làm nên chuyện.
“Phải phải! Cho dù bây giờ thời gian không còn nhiều nhưng thầy cảm thấy với kiến thức của em hoàn toàn có thể bắt kịp với những bạn còn lại, em thấy thế nào?”
Trình Cảnh Thiên nghe thầy Quý nói thế, nghĩ nghĩ một chút rồi hỏi: “Ở đó có một bạn tên là Lạc Yên phải không ạ?”
Thầy Quý không biết tại sao anh lại hỏi như thế: “Ừ đúng rồi. Cô bé đó học cũng được lắm, vừa ngoan ngoãn lại vừa chăm chỉ…”
“Vậy được rồi ạ, em đồng ý.” Không đợi thầy Quý nói hết câu, anh đã cướp lời.
Thầy Quý không ngờ Trình Cảnh Thiên lại dễ dàng đồng ý như vậy, rất nhanh đã quên mất chuyện vừa nãy, vui vẻ nói: “Được được, vậy thứ hai và thứ năm em ở lại học bồi dưỡng nhé, ở lớp chúng ta luôn!”
“Dạ.”
Trình Cảnh Thiên tắt máy, duỗi tay lấy ví tiền trên tủ đầu giường, mở ra.
Anh lấy tấm ảnh thẻ của Lạc Yên ra vuốt ve, tự lẩm bẩm: “Em chưa nhớ ra tôi cũng không sao, vậy tôi sẽ giúp em một chút vậy.”
Nói rồi, Trình Cảnh Thiên đặt một nụ hôn lên khuôn mặt Lạc Yên.
…
Lạc Yên ngồi xuống, lấy sách vở ra.
Cô đánh mắt sang dãy bên kia, nhìn thấy Trình Cảnh Thiên đang chỉ bài cho Triệu Mẫn.
Trong phòng học nhỏ lẫn lộn tạp âm, giọng anh vừa từ tốn vừa lạnh nhạt, không quá nhiệt tình nhưng vẫn đủ sức lôi kéo sự chú ý của người khác.
Cả người Triệu Mẫn xoay hẳn ra đằng sau đối diện với Trình Cảnh Thiên. Cô ấy nghiêm túc cúi đầu nghe giảng, thỉnh thoảng còn đặt câu hỏi ngược lại.
Mỗi lần như thế, Trình Cảnh Thiên đều bình tĩnh trả lời từng câu, thậm chí còn mở rộng phạm vi kiến thức và lấy ví dụ cụ thể.
Hai người hai dáng vẻ khác nhau khiến người ta cảm thấy vừa thú vị vừa hoà hợp.
Trình Cảnh Thiên trông thì lãnh đạm sắt đá nhưng lại cực kỳ kiên nhẫn.
Còn Triệu Mẫn lại thanh tú nhỏ nhẹ, rất có ý chí học hỏi.
Sắc mặt Lạc Yên không tốt lắm, không nhìn nữa.
Bạn học ngồi trước quay xuống hỏi mượn vở, vô tình di dời sự chú ý của cô.
Ngoài trời, không biết mây đen từ đâu ùn ùn kéo đến, bầu trời đang quang đãng bỗng trở nên nặng nề, sấm chớp đì đùng.
Mọi người đều vô cùng bất mãn.
“Ôi sắp mưa à?”
“Nghe nói tối nay mưa lớn, nhiệt độ sẽ còn hạ nữa.”
“Mình quên mang ô rồi.”
Nghe thế, Lạc Yên cũng lặng lẽ sờ tay vào balo, bên trong không có ô.
Có gì tí nữa gọi bố Lạc đến đón vậy.
Giống như đã ngưng tụ đủ hơi nước, những đám mây chuyển thành mưa rào, mạnh mẽ dội xuống sân trường.
Các bạn học bảo nhau đóng cửa sổ lại, Lạc Yên không ngồi cạnh cửa sổ nhưng chỗ của cô gần nhất nên cũng tự giác đứng lên.
Không ngờ cửa sổ Thành An lại thiết kế theo kiểu đặc biệt không giống bình thường, Lạc Yên loay hoay mãi vẫn không đóng được.
Bên ngoài rất lạnh, tay cô mới đưa ra khỏi không khí một chút đã cứng ngắc.
Mưa kèm theo gió thổi vào phòng học khiến ai cũng run rẩy cả người, kêu gào Lạc Yên mau đóng cửa sổ lại.
Cô bị thúc giục đến sốt ruột, muốn xoay đầu gọi trợ giúp thì người nào đó từ sau áp sát, bàn tay to áp lên mu bàn tay lạnh ngắt của cô, thuần thục giúp cô kéo cửa sổ vào rồi khoá lại.
Lạc Yên giật mình muốn tránh né nhưng lại nghe thấy giọng nói trầm thấp vang trên đỉnh đầu mình: “Đừng sợ, là tôi.”
Trình Cảnh Thiên.
Trái tim đang hốt hoảng của Lạc Yên bình tĩnh trở lại, cả người giống như bị điểm huyệt, bị Trình Cảnh Thiên cao lớn bao bọc trong lòng cũng không dám động đậy.
Khoảng cách gần đến nỗi cô ngửi được mùi nước hoa tuyết tùng của anh.
Trình Cảnh Thiên như có như không khẽ đan tay mình vào tay Lạc Yên rồi rất nhanh buông ra. Anh bước sang một bên bình thản nói với mấy người đằng sau: “Đóng rồi đấy.”
Các bạn học thở phào, không khí theo đó dần ấm lên.
Trình Cảnh Thiên làm như không thấy Lạc Yên bị anh làm cho mặt đỏ tai hồng, nhìn bộ dạng chạy trối chết về chỗ của cô mà lòng vui vẻ.
Anh đưa tay sờ sờ cằm mình, nhớ lại cảm giác ngưa ngứa khi tóc cô sượt qua.
Triệu Mẫn lặng lẽ nhìn, trong lòng dâng lên nỗi bất an không tên.
Thầy Quý vào lớp, đầu tiên là giới thiệu học sinh mới.
Học sinh của Thành An đã biết năng lực của Trình Cảnh Thiên nên thái độ rất tích cực, một số đến từ trường khác lại tỏ ra không hài lòng, cho rằng anh đi cửa sau.
Lạc Yên nghe thấy họ xì xầm to nhỏ những lời không hay về Trình Cảnh Thiên, ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng như có gai nhọn đâm vào.
Đến khi không chịu nổi nữa, cô liếc qua nhóm học sinh trường Nam Chu ngồi bên cạnh, giọng lạnh tanh.
“Nếu không phục thì các cậu có thể thử so tài với Trình Cảnh Thiên, tất cả đều học chung một thầy cả, thi một lần là biết thôi.”
Lạc Yên không nói quá to, nhưng những học sinh ngồi gần cô đều nghe được, bao gồm cả Trình Cảnh Thiên.
Trên đời này có hai điều cô ghét nhất, một là sự phản bội, hai là lòng đố kỵ.
Cho dù Lạc Yên cũng chưa biết Trình Cảnh Thiên học giỏi đến mức nào, nhưng để lãnh đạo trường Thành An phá lệ thêm học sinh mới vào một đội tuyển cấp thành phố thì năng lực của người kia cũng không phải dạng tầm thường.
Hơn nữa thầy Quý đã nói rồi, Trình Cảnh Thiên làm đúng toàn bộ câu hỏi Vật Lý nâng cao trong đề thi tháng, 100 điểm tròn trĩnh.
Lạc Yên tự tin khẳng định Trình Cảnh Thiên xuất chúng hơn tất cả những người này.
Nhóm học sinh Nam Chu bị Lạc Yên nhắc nhở thì chột dạ, sau đó biết thân biết phận im bặt, không nói năng gì thêm nữa.
Trình Cảnh Thiên chứng kiến toàn bộ, nhất thời vẫn chưa hết sững sờ.
Anh từng nghe qua nhiều câu từ còn xấu xí hơn như vậy từ khi còn nhỏ nên đã tự dựng cho mình vỏ bọc vững chắc, cũng quen với việc một mình chống chọi.
Nhưng hôm nay, lại có một người tình nguyện đứng ra bảo vệ anh.
Trông cô nhỏ nhắn là thế nhưng miệng lưỡi lại không vừa chút nào, không ngại phiền phức mà giáo dục lại tư duy lệch lạc của một số người.
Đáy lòng lạnh lẽo bao nhiêu năm như có một dòng suối ấm áp len lỏi chảy vào, mang đến sức sống mãnh liệt, dần dần hồi sinh.
Triệu Mẫn bên này cũng nhìn thấy hết, nói nhỏ với Trình Cảnh Thiên: “Lạc Yên ngầu nhỉ.”
Anh đáp một tiếng, trong mắt tràn ngập tia nhu hoà mà có lẽ chính anh cũng không nhận ra: “Cô ấy vốn dĩ luôn như thế.”