Buổi trưa, không biết mây đen từ đâu kéo đến, bầu trời âm u nặng nề như muốn mưa.
Nhà ăn tấp nập người ra người vào, nhóm Trình Cảnh Thiên chọn một bàn cạnh cửa sổ.
Ngoài ba người họ còn có thêm mấy người khác, không cùng lớp thì là bạn bè của Lục Tư Thành và Lý Ngôn.
Đều là những người Trình Cảnh Thiên chưa gặp bao giờ.
Sau khi Trình Cảnh Thiên công khai chuyện tình cảm với Lạc Yên, số lượng nam sinh chú ý đến anh bỗng dưng tăng vọt.
Lúc anh đi vệ sinh, đi lấy nước, xếp hàng lấy cơm trưa đều có người lạ tìm đến bắt chuyện.
Ở trường Thành An có vô số người từng theo đuổi Lạc Yên nhưng đều thất bại.
Vậy nên họ muốn xem mặt Trình Cảnh Thiên.
Rốt cuộc trông anh như thế nào mà có thể cưa đổ được cô.
Đến khi thấy Trình Cảnh Thiên rồi, họ lúng túng nhìn nhau, dường như đã hiểu ra.
Vì sao Lạc Yên lại chọn anh.
Người này, cho dù lấy bừa một khía cạnh nào đó cũng có thể chặt đẹp họ.
Ngoại hình, khí chất, hay thành tích học tập.
Anh đều tương xứng với Lạc Yên.
Mặc dù Trình Cảnh Thiên không quen biết bạn bè của Lý Ngôn và Lục Tư Thành, nhưng anh cũng không ngại để họ ngồi chung.
Chỉ là từ lúc lấy đồ ăn xong, ngồi xuống bàn thì anh lại im lặng bất thường.
Giống như bực bội chuyện gì đó.
Trình Cảnh Thiên ăn một chút cơm và rau, còn lại đều không đụng đến.
Lý Ngôn và Lục Tư Thành vẫn đang say sưa nói chuyện với bạn bè.
Anh đứng dậy nói: “Tôi đi trước đây.”
Miệng Lý Ngôn nhét đầy đồ ăn, lúng búng chữ có chữ không: “Đi sớm thế.”
Bên cạnh, Lục Tư Thành lặng lẽ rút một tờ khăn giấy che miệng Lý Ngôn.
Ăn với uống.
Lý Ngôn chú ý trên khay cơm của Trình Cảnh Thiên còn nguyên phần thịt hầm, hắn bèn vươn đũa ra chỉ chỉ.
Anh nhướn mày đồng ý.
Lục Tư Thành khoanh tay đặt trên bàn, nói: “Mua giúp tôi chai sữa chua.”
Trình Cảnh Thiên không nói gì, lườm hắn một cái.
Có nghĩa là đồng ý.
Một người hỏi Lục Tư Thành: “Trình Cảnh Thiên sao thế?”
“Không biết.” Lục Tư Thành xoa cằm, nhớ lại biểu hiện khó chịu khi nãy mà Trình Cảnh Thiên ném cho hắn và Lý Ngôn.
Lý Ngôn bận rộn ăn phần thịt của Trình Cảnh Thiên, không kém miếng nói xen vào: “Chắc là vội vàng đi gọi cho Lạc mỹ nữ thôi, cẩu độc thân các cậu biết gì chứ.”
Mọi người nhìn nhau: “...”
Lục Tư Thành giơ tay lên, chỉnh lại lời của Lý Ngôn: “Tôi khác.”
Lý Ngôn xuỳ xuỳ khinh thường hắn.
Anh em có bạn gái chẳng khác nào bát nước đổ đi.
…
Cơm nước xong, Lạc Yên một mình trở về lớp.
Bên trong có vài bạn học không xuống ăn trưa mà ở lại. Có người đang nhỏ giọng học thuộc bài, cũng có người đang trùm áo khoác ngủ.
Phòng học yên tĩnh, không ai chú ý đến Lạc Yên.
Bước chân Lạc Yên nhẹ nhàng để không làm ảnh hưởng đến mọi người. Cô đi đến chỗ của mình, kéo ghế ngồi xuống.
Lại không nhịn được lấy điện thoại ra, tìm Wechat của Trình Cảnh Thiên.
Trình Cảnh Thiên:
Lạc Yên đọc tin nhắn của hai người, còn đọc đi đọc lại mấy lần, đảm bảo không sót chỗ nào.
Cộng với việc Tống An An khai sáng lúc nãy.
Đúng là Trình Cảnh Thiên ghen rồi.
Trách cô đầu óc chậm chạp, không theo kịp mạch suy nghĩ của anh.
Lạc Yên nằm dài trên bàn, rối rắm nghĩ cách dỗ dành Trình Cảnh Thiên.
Cuối cùng, cô cầm điện thoại đứng lên, đi ra ngoài.
…
Cửa hàng tiện lợi trong trường Thành An có đầy đủ mọi thứ, từ đồ dùng học tập đến bánh kẹo, nước uống đủ loại.
Trưa nay Triệu Mẫn không ăn cơm. Cô ta xuống cửa hàng tiện lợi cùng bạn cùng bàn, vừa mua mấy đồ ăn vặt linh tinh, đang chuẩn bị về lớp.
Bạn cùng bàn của Triệu Mẫn tinh mắt nhìn thấy Trình Cảnh Thiên đi về hướng này, nắm tay cô ta kêu lên: “Trình Cảnh Thiên kìa!”
Triệu Mẫn lập tức ngước mắt lên.
Đúng là anh.
Đáy lòng cô ta nhộn nhạo, tim đập thình thịch.
Sấm kêu đì đùng, cộng với thời tiết lạnh cắt da cắt thịt, sân trường gần như không còn ai.
Trình Cảnh Thiên nhíu mày ngẩng đầu nhìn trời, định mua nhanh rồi trở về.
Khi anh chuẩn bị bước vào trong, điện thoại trong túi rung lên.
Lạc Yên gọi.
Biểu cảm trên mặt Trình Cảnh Thiên trong nháy mắt trở nên ôn hoà. Anh dừng chân ngoài cửa, nhấn nút nghe.
“Trình Cảnh Thiên.” Câu đầu tiên, Lạc Yên đã gọi tên anh.
Trình Cảnh Thiên ngẩn người, đáp: “Ừ?”
Lạc Yên trốn ra chỗ hành lang vắng lặng, gọi điện cho Trình Cảnh Thiên.
“Anh đang làm gì vậy?”
Nghe giọng điệu gấp gáp của cô, anh liền hiểu.
Giọng Trình Cảnh Thiên nhàn nhạt: “Vừa mới đến cửa hàng tiện lợi.”
“Cửa hàng tiện lợi?” Lạc Yên khó hiểu. “Trưa nay anh ăn cơm không ngon à?”
Bình thường nếu cơm trưa không ngon, cô sẽ xuống cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn lót dạ.
Nên khi nghe Trình Cảnh Thiên nói, tự động Lạc Yên sẽ nghĩ theo hướng này.
Trình Cảnh Thiên rũ mắt nhìn mặt sân phủ một lớp tuyết mỏng, lúc nãy anh giẫm chân đi qua đó, tạo thành nhiều dấu giày nông sâu.
“Ừ, không ngon.”
Trình Cảnh Thiên không nhớ mình đã ăn gì, mùi vị như thế nào.
Có lẽ là vì cả buổi cứ nghĩ đến chuyện Lạc Yên vô tình khen Lục Tư Thành và Lý Ngôn.
“Có người trêu chọc anh.” Trình Cảnh Thiên nói tiếp, mờ ám người nào đó. “Nên cả buổi anh không ăn được gì, toàn nghĩ đến cô ấy.”
Lạc Yên chột dạ liếm môi.
Cô ỉu xìu hối lỗi: “Trình Cảnh Thiên, em sai rồi.”
“Sai như thế nào?” Trong lời nói của anh nhiễm ý cười.
Thực tế Trình Cảnh Thiên đã không còn giận Lạc Yên nữa.
Nhưng vẫn nhỏ mọn muốn trêu chọc cô một chút.
“... Sai ở…” Lạc Yên căng não. Cô di đầu ngón tay trên mặt kính mờ hơi sương, hết vẽ bông hoa rồi lại đến con cá. “Khen bạn nam khác trước mặt anh.”
Ồ, rất tốt.
Rất đúng ý anh.
Trình Cảnh Thiên cong môi, vô cùng hài lòng.
“Nhưng mà.” Đúng lúc anh đang định nói thì Lạc Yên cướp lời. “Em chỉ tuỳ tiện nói như vậy thôi, không có ý gì cả.”
Cô nhấn mạnh: “Trong mắt em, anh là đẹp trai nhất. Không có người thứ hai.”
Điện thoại áp trên tai, loáng thoáng thấy được màu đỏ hồng trên lỗ tai cả hai người.
Mới lúc nãy mây đen còn phủ kín trời, thế mà bây giờ đã tản đi hết, mặt trời hé lộ.
Ánh nắng ấm áp rơi đầy sân trường, dần dần hồi sinh cảnh vật tiêu điều.
Trình Cảnh Thiên rũ mắt, không có cách nào che giấu được niềm vui đang lan đầy khắp mặt.
Anh đáp một tiếng, đẩy cửa đi vào trong.
Cùng Lạc Yên nói chuyện khác.
Không để ý đến Triệu Mẫn và bạn cùng lớp sững người đứng ngay cửa ra vào.
Triệu Mẫn siết chặt túi bánh mì ngọt trong tay, sắc mặt trắng bệch.
Cô ta nghe được tất cả.
Một Trình Cảnh Thiên luôn lạnh nhạt và giữ khoảng cách với các bạn học nữ, nay lại có một mặt khác ôn hoà, nhỏ nhẹ đến vậy.
Thậm chí anh còn trêu chọc cô gái bên kia.
Những cái đó, đều là mơ tưởng mà Triệu Mẫn chưa bao giờ dám nghĩ.