Trình Cảnh Thiên và Lạc Yên thả bước trên sân trường.
Tuy hai người đều im lặng nhưng cũng không làm không khí trở nên gượng gạo.
Ngược lại còn cảm nhận được rõ rệt hơn bao giờ hết sự tồn tại của đối phương.
Trước mặt là con đường tuyết sáng trưng, sau lưng là dãy lớp học im ắng, tiếng nói chuyện mơ hồ khi xa khi gần.
Đèn đường phủ xuống, làm nổi bật hai thân ảnh tựa vào nhau.
Đi được một lúc, Lạc Yên chậm rãi quay sang nhìn góc nghiêng của Trình Cảnh Thiên.
Đường nét gương mặt Trình Cảnh Thiên rắn rỏi nam tính. Xương quai hàm sắc bén, sống mũi cao thẳng cùng nước da mật ong, nhìn từ góc độ nào cũng đẹp đến xuýt xoa.
Hai loại khí chất tự phụ và chững chạc, tưởng chừng khó có thể dung hoà vậy mà lại kết hợp hoàn hảo trên người Trình Cảnh Thiên, trước sau vẫn rực rỡ như mặt trời ban trưa.
Anh là đàn ông con trai nhưng môi lại có màu hồng tự nhiên, còn đẹp hơn cả con gái.
Nhớ lại đêm hai người đã thừa nhận tình cảm, khi Lạc Yên chuẩn bị rời đi, Trình Cảnh Thiên lại kéo cô trở về, đặt trên cửa ra vào bá đạo hôn môi.
Nghĩ đến đây, chính bản thân Lạc Yên cũng giật mình một giây.
Gương mặt nhỏ bỗng chốc nóng bừng.
Dáng vẻ anh nghiêm túc đứng đắn như vậy, trong khi cô lại nhớ tới chuyện đen tối gì thế này.
Lạc Yên gắt gao ôm tay Trình Cảnh Thiên chặt thêm một chút, dụi mặt vào áo anh nhằm giảm bớt cảm giác tội lỗi ngượng ngùng.
Thiếu niên đi bên cạnh vẫn luôn yên tĩnh, mắt nhìn thẳng nhưng tất cả hành động của Lạc Yên, cho dù là nhỏ nhất đều được đặt nằm dưới mí mắt.
“Em nghĩ gì vậy?” Ánh mắt Trình Cảnh Thiên loé lên tia ranh mãnh, làm ra vẻ vô tình.
“A?” Lạc Yên ngẩng mặt lên, chớp mắt. “Không có gì cả.”
Trình Cảnh Thiên cười khẽ, cũng không bóc trần cô.
Anh liếc xuống cánh tay đang vòng qua tay mình, nhàn nhạt nói: “Ôm chặt vào.”
“...Ồ.” Cô không dám không làm theo.
Học sinh đang lần lượt quay về chuẩn bị cho giờ tự học, va phải Trình Cảnh Thiên và Lạc Yên đang nắm tay nhau đi ra.
Nam nữ đứng cạnh nhau, chiều cao và dáng vóc chênh lệch hoàn hảo, xứng đôi vừa lứa.
Lạc Yên không có thói quen nhìn lung tung, nhưng cô có thể cảm nhận được hàng nghìn con mắt đều đang tập trung về phía hai người.
Đây là Thành An, là trường học của Trình Cảnh Thiên, ai mà biết được liệu bạn bè của anh có đang đứng trong đám đông hay không.
Không hiểu sao Lạc Yên lại có cảm giác về ra mắt nhà chồng vậy.
Cô kéo tay Trình Cảnh Thiên, anh lập tức hiểu ý, cúi xuống lắng nghe.
“Trình Cảnh Thiên.”
“Ừ.”
“Hình như… mọi người đang nhìn anh đó.”
Nhất là các bạn nữ, trong mắt họ đều là vẻ ghen tị không cam lòng.
Lạc Yên không khó chịu, ngược lại còn cảm thấy thích thú.
Hoá ra bạn trai cô cũng rất được yêu mến nha.
Trình Cảnh Thiên lại không nghĩ giống Lạc Yên.
Bây giờ trong mắt anh chỉ thấy mấy nam sinh đang không kiêng dè gì mà ngắm cô thôi.
Con quỷ keo kiệt nhỏ mọn trỗi dậy. Trình Cảnh Thiên muốn giấu nhẹm Lạc Yên đi, không muốn ai ngoài anh được nhìn cô.
Anh không kiên nhẫn đảo mắt một vòng, hung hăng ném tia cảnh cáo.
Đám đông lập tức biết điều mà giải tán, cuống quýt ôm điện thoại vừa quay chụp chạy mất.
Lạc Yên còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị Trình Cảnh Thiên lôi kéo đi khỏi chỗ đó.
Ra đến bên ngoài, hai người nhìn thấy một đám học sinh vây quanh một thiếu niên.
Dáng dấp hắn cao ráo, trên người khoác áo lông màu xám lông chuột, xe moto đen sáng bóng dựng bên cạnh bồn hoa.
Liếc một cái liền biết đó là Trần Thước.
Người muốn làm thân với hắn rất nhiều, đi đến đâu cũng không thiếu bạn.
Có người chú ý đến Trình Cảnh Thiên và Lạc Yên, hất cằm ra hiệu với Trần Thước.
Trần Thước đã nhìn thấy hai người họ từ trước thông qua gương chiếu hậu. Hắn chỉ bình tĩnh gật đầu tỏ ý đã biết, cũng không quay lại nhìn.
Trình Cảnh Thiên nhéo nhéo lòng bàn tay Lạc Yên, hỏi: “Em có hẹn với Trần Thước à?”
“Ừ.” Lạc Yên cũng thành thật trả lời. ‘Tối nay cậu ấy qua nhà em ăn cơm.”
Cô lại cẩn thận nhìn anh: “... Còn anh, chắc là ăn cùng chú anh hả?”
Lần trước Trình Cảnh Thiên biến mất, nhốt mình ở nhà một ngày không ăn uống mà chỉ uống rượu hút thuốc đã doạ Lạc Yên khiếp đảm.
Từ đó, cô rất lo lắng cho thói quen sinh hoạt không lành mạnh của anh.
Nói mới nhớ, cũng lâu lắm rồi Lạc Yên chưa gặp lại Trình Mộ Tranh.
Cô cũng không biết chuyện Trình Mộ Tranh đã đi công tác gần một tháng, thời gian này đều là Trình Cảnh Thiên ở nhà một mình tự lo cơm nước.
Trình Cảnh Thiên gật đầu: “Về đến nhà thì gọi cho anh.”
“Anh nhớ ăn cơm tối đó, không được bỏ bữa.”
“Biết rồi, bà cô nhỏ của tôi.”
Lạc Yên vẫn không yên tâm lải nhải thêm mấy câu, sau đó mới nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi tay Trình Cảnh Thiên.
Cứ đi được mấy bước cô lại ngoảnh đầu nhìn anh, ánh mắt giống như không nỡ.
Trình Cảnh Thiên đứng một chỗ, bất đắc dĩ cười: “Đi đi.”
Lạc Yên cười với anh một cái, nụ cười vừa ngọt ngào vừa tươi sáng.
Cô chạy đến vỗ vai Trần Thước, rất nhanh đã hoà nhập với đám bạn bè đông đúc của hắn.
Từ sắc mặt và hành động, Trình Cảnh Thiên đoán rằng Lạc Yên cũng quen biết họ, thậm chí còn khá thân.
Ánh sáng rải rác không đều, chỗ sáng chỗ tối, vừa vặn tạo nên sự tương phản.
Lạc Yên đứng giữa muôn vàn người. Gương mặt cô hứng trọn màu đèn chiếu xuống, sáng bừng như được dát vàng, ngũ quan duyên dáng yêu kiều.
Tất cả nam sinh ở đó đều bị Lạc Yên hấp dẫn, làm bộ lơ đãng mà vụng về nhìn cô.
Mà Trình Cảnh Thiên lại đứng ở nơi vắng vẻ nhất, dưới đáy mắt không hiện rõ sắc thái vui buồn, trầm lặng nhìn thế giới sắc màu của Lạc Yên.
Gió thổi thẳng vào mặt làm anh không kịp thích ứng, hốc mắt tê dại khô căng.
Trình Cảnh Thiên hít vào một hơi thật sâu, kìm nén lại chua xót và run rẩy.
…
Buổi tối, Trình Cảnh Thiên ngồi tàu điện ngầm trở về.
Mở cửa ra, Trình Mộ Tranh vẫn chưa trở về.
Căn hộ rộng rãi nhưng lạnh lẽo, cho dù được trang bị đầy đủ nội thất thì cũng không có quá nhiều hơi thở cuộc sống.
Trình Cảnh Thiên nhấn nhấn thái dương mấy cái rồi thay giày, xỏ dép trong nhà.
Anh đi vào phòng ngủ, việc đầu tiên là sạc pin điện thoại, sau đó mới theo thói quen lấy thuốc lá và bật lửa trong ngăn kéo tủ đầu giường.
Điện thoại chậm chạp sáng lên. Màn hình chính hiển thị bốn năm thông báo Wechat liền tù tì.
Tay trái Trình Cảnh Thiên kẹp điếu thuốc, bàn tay thò ra khỏi khe cửa để tránh khói thuốc ám mùi vào phòng. Tay phải lướt trên màn hình khoá, lần lượt xem từng thông báo.
Đầu tiên là mấy tin nhắn và cuộc gọi nhỡ từ trưa của Lạc Yên, tiếp theo là bão tin nhắn trong group chat của anh cùng hai người Lý Ngôn, Lục Tư Thành.
Trình Cảnh Thiên mải xem, không để ý tàn thuốc rơi xuống ngón tay, suýt thì làm anh bỏng.
Lúc định thần lại, điện thoại chưa sạc được bao nhiêu đã réo rắt kêu, là Trình Mộ Tranh gọi.
Trình Cảnh Thiên rút dây sạc xuống, cầm điện thoại đi ra ban công lộng gió.
“Chú.” Anh lười biếng liên tiếng, híp mắt nhả khói.
Trình Mộ Tranh “ừ” một tiếng, thấp giọng hỏi: “Ngày kia chú về, cháu sao rồi?”
Trình Cảnh Thiên cười, ngả ngớn nói: “Cháu thì có chuyện gì được.”
“Ồ? Chẳng hạn như chuyện giữa cháu và cô bé kia.”
Một trận gió lướt qua khuôn mặt Trình Cảnh Thiên, cuốn theo mùi hương dìu dịu của khóm hoa cẩm tú cầu, vương vấn nơi đầu mũi.
Nhận ra sự đề phòng của Trình Cảnh Thiên, Trình Mộ Tranh cười cười, ngồi thẳng dậy.
“Chú mới nói như vậy mà đã căng thẳng rồi?”
“Chú điều tra cô ấy?”
“Điều tra gì chứ?” Trình Mộ Tranh dở khóc dở cười. “Từ lần trước chú đã gặp Lạc Tiểu Yên rồi, đừng nói mới đó mà cháu đã quên đấy?”
Trình Cảnh Thiên bình tĩnh nhớ lại, đúng là Lạc Yên từng gặp Trình Mộ Tranh một lần.
Giọng anh hơi dịu xuống, đáp một tiếng.
“Vậy là cháu theo đuổi được Lạc Tiểu Yên rồi?”
Trình Cảnh Thiên không cho ý kiến.
Tâm trạng Trình Mộ Tranh không bị thái độ lạnh nhạt này ảnh hưởng, nói tiếp: “Cảnh Thiên, cháu cũng lớn rồi, chú sẽ không quản chuyện riêng của cháu, tự cháu biết chừng mực.”
Cho dù Trình Mộ Tranh muốn quản cũng chưa chắc quản được.