Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 5: 5





“Thanh Long, câm miệng, Điện Chủ, ngài nghe tôi nói…”
Tuy nhiên đã muộn rồi, lão còn chưa nói xong thì anh chàng béo ở bên cạnh bỗng phá lên cười ha ha.

“Ha ha ha ha, thú vị đấy, thật sự rất thú vị, đám người thấp hèn à? Cái tên gọi này khá phù hợp với bọn tôi đấy!”
Nói xong, anh ấy hơi nheo mắt nhìn Thanh Long, giọng điệu bỗng trở nên lạnh lùng: “Cậu kia, không phải cậu muốn biết cái mảnh đất này sẽ biến thành nơi chó ăn đá gà ăn sỏi như thế nào hả, được, vậy cậu banh mắt ra mà nhìn cho kĩ đây!”
Nói xong, Sử Nam Bắc đột nhiên ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng hú dài và sắc bén vào bầu trời đen kịt.

Một luồng sát khí cực kỳ mạnh ngay lập tức lan tỏa ra khắp nơi, ngay cả Thanh Long cũng toát mồ hôi lạnh!
Cùng lúc đó!
Hú!
Hú!
Hú!
Hú!
Bốn hướng Đông Tây Nam Bắc cũng đồng thời vang lên bốn tiếng hú dài, kém theo đó là bốn tia sáng cực kỳ mạnh mẽ, một luồng khí tức dũng mãnh thay đổi cả đất trời!
Trịnh Thiên Khải nghe được bốn tiếng hú dài này, trong mắt lóe lên một tia tuyệt vọng, lần này thật sự kết thúc rồi!
Năm Đại Thiên Vương của Điện Long Thần đến rồi!
Mọi người vẫn chưa kịp phản ứng lại…
Ầm ầm!
Giữa không trung, một tiếng sấm đột nhiên vang lên.

Cùng lúc đó, một luồng khí tức như trấn áp đỉnh Thái Sơn ngạo nghễ quét qua!
Chín Đại Địa Thần tới rồi!
Vẫn còn chưa xong!
Cùng với những tiếng ầm ầm, vô số điểm đen nhỏ và dày đặc đột nhiên xuất hiện trên bầu trời.

Khi nhìn kỹ, tất cả mọi người đều toát mồ hôi lạnh!

Thì ra có vô số người đang tập trung nhảy dù, số lượng ít nhất cũng phải hàng nghìn người!
Một trăm nghìn chiến tướng của Điện Long Thần cũng tới rồi!
Lúc này, vẻ tuyệt vọng trong mắt Trịnh Thiên Khải đã biến thành sự kinh ngạc sâu sắc!
Không ngờ thực lực của Điện Long Thần mạnh hơn lão tưởng tượng gấp mấy lần!
Tốc độ tập hợp nhanh như vậy chưa từng có trong lịch sử!
Lần này, trời thật sự sắp sập rồi!
Cho dù bây giờ lão hạ lệnh khẩn cấp thì cũng không kịp nữa rồi!
Phỏng đoán rằng người của lão chưa kịp tới, Giang Bắc đã biến thành một mảnh đất cằn cỗi không một ngọn cỏ rồi!
Mà bây giờ lão, cùng với những tùy tùng mà lão dắt tới đều phải bỏ mạng tại nơi đây!
Sử Nam Bắc tinh nghịch nhìn Thanh Long.

Cả cơ thể Thanh Long khẽ run rẩy, trên trán đều là những giọt mồ hôi lạnh!
Dường như thái độ kiêu ngạo và ngang ngược vừa rồi đã biến mất.

Cho đến lúc này, anh ta mới biết rằng Điện Long Thần rốt cuộc là sự tồn tại như thế nào!
Chỉ cần dựa vào tốc độ tập hợp đáng kinh ngạc của họ và luồng sát khí dũng mãnh tỏa ra xung quanh khiến cho người khác bị đè nén đến mức khó thở…
Ngay cả khi ba chiến đoàn gần nhất của Giang Bắc lập tức ập tới, e rằng cũng không đủ để cho bọn họ xỉa răng…
“Ngài Điện Chủ, xin hãy thứ lỗi cho tôi vì sự kém cỏi trong cách giáo huấn cấp dưới, tôi có vài lời, muốn được nói riêng với Điện Chủ, sau khi ngài nghe xong thì hãy ra quyết định được không?”
Trịnh Thiên Khải vội vàng lên tiếng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Lần đầu tiên lão căng thẳng như vậy.

Thậm chí mười mấy năm trước, cho dù giao chiến với một nước lớn, lão cũng chưa từng hoảng sợ đến vậy.

Diệp Vĩnh Khang im lặng vài giây, sau đó nhẹ nhàng vung tay lên.


Sử Nam Bắc thổi còi, luồng khí tức đáng sợ trấn áp cả núi Thái Sơn lúc này mới biến mất.

“Cậu xuống trước đi”.

Diệp Vĩnh Khang bình thản nói.

Sử Nam Bắc nhún vai, ra hiệu với Thanh Long đã sợ mất mật, sau đó mới từ từ rời đi.

Trịnh Thiên Khải cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Có vẻ như chuyện này vẫn còn khả năng cứu vãn!
Trịnh Thiên Khải liên tục hít sâu vài hơi, cố gắng trấn tĩnh lại cảm xúc của mình.

Sau đó lão mới chậm rãi nói: “Ngài Điện Chủ, xin ngài yên tâm, tôi đã tới chào hỏi, điều động các bác sĩ giỏi nhất, nhất định sẽ cứu được vợ ngài!”
“Ngoài ra, tôi sẽ đích thân điều tra kỹ lưỡng vấn đề này, tất cả những ai có liên quan đến vấn đề này đều sẽ bị bắt và trừng phạt nghiêm khắc!”
“Nếu như… ý tôi là nếu như…”
Trịnh Thiên Khải nuốt nước bọt: “Xảy ra chuyện như vậy, tôi cũng rất đau lòng, nếu như phu nhân… xảy ra chuyện ngoài ý muốn… Tất cả những người có liên quan, tôi bảo đảm sẽ không tha cho bất kỳ ai!”
“Nhưng xin Điện Chủ hãy suy nghĩ lại, Giang Bắc có hơn ba triệu người dân, tất cả bọn họ đều vô tội, vì vậy…”
“Vô tội? Thế còn vợ con tôi thì đáng đời sao?”
Một tia sáng lạnh lùng xẹt qua mắt Diệp Vĩnh Khang, anh gào lên: “Đừng cho rằng tôi không biết gì, con gái tôi bị người ta bắt cóc từ nhà giữa ban ngày ban mặt”.

“Vợ tôi lại chọn cách uống thuốc độc tự sát, cô ấy nhất định là đã bị dồn đến bước đường cùng, cơ bản không hề có ai quan tâm đến chuyện này cả!”
“Ông cho rằng chỉ vài kẻ buôn người mà có thực lực mạnh đến vậy sao!”
“Vẫn là câu nói đó, nếu như vợ tôi xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ khiến khu vực trong vòng bán kính một trăm kilotmet này biến thành vùng đất cằn cỗi, chó ăn đá gà ăn sỏi, khiến cả Giang Bắc chôn cùng cô ấy!”


Ánh trăng đêm nay sáng rực rỡ, treo lơ lửng trên bầu trời như một viên ngọc tinh xảo.

Thỉnh thoảng sẽ có một làn gió mát rượi khẽ thổi qua.

Trịnh Thiên Khải đứng ở bên cạnh lan can sân thượng, không có tâm trạng để tận hưởng buổi tối mát lạnh và dễ chịu này.

Lão nhìn xuống thành phố nhộn nhịp bên dưới, hàng nghìn bảng hiệu đèn led, nhưng tâm trạng trong lòng lại căng thẳng hơn bao giờ hết.

Lão biết rất rõ, thành phố phồn hoa này bây giờ giống như một con thuyền giữa biển bão, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nuốt chửng không dấu vết.

Mà yếu tố quyết định thành phố nhộn nhịp này có thể tiếp tục tồn tại trước bình minh ngày mai hay không phụ thuộc vào người phụ nữ đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ở tầng dưới.

Nếu như cô tỉnh dậy, thành phố này sẽ tiếp tục sầm uất nhộn nhịp.

Nhưng nếu như cô…
Trịnh Thiên Khải không dám nghĩ tới những chuyện phía sau.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Nhịp tim của Trịnh Thiên Khải đập càng lúc càng nhanh, thậm chí bả vai của lão cũng bắt đầu khẽ run lên.

Nếu có thể lựa chọn, lão tình nguyện dùng mạng sống của mình để người phụ nữ đó được sống tiếp!
“Ông Trịnh!”
Lúc này, Thanh Long đột nhiên vội vàng chạy lên sân thượng, bởi vì quá kích động, nói năng không có chút không rõ ràng: “Người phụ nữ đó… Người phụ nữ đó…”
Uỳnh!
Trịnh Thiên Khải và Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh cùng quay đầu lại!
“Cô ấy sao rồi!”
Triệu Thiên Khải gầm lên, ngay cả giọng nói cũng run rẩy.

“Cô cô cô cô ấy… cô ấy được cứu rồi!”
Thanh Long cuối cùng cũng nói rõ.


Phù.

Cuối cùng Trịnh Thiên Khải thờ phào một hơi, nhìn về phía chàng thanh niên trẻ tuổi ở bên cạnh: “Điện Chủ…”
Soạt!
Diệp Vĩnh Khang không nói lời nào, lập tức đi thẳng xuống lầu.

“Thưa anh, bệnh nhân vừa mới tỉnh dậy, cố gắng đừng làm phiền cô ấy, cũng đừng để tâm trạng cô ấy kích động quá mức, bây giờ bệnh nhân cần nghỉ ngơi thật tốt”.

Đến cửa phòng chăm sóc đặc biệt, bác sĩ lập tức ngăn Diệp Vĩnh Khang đang vội vàng chạy tới.

“Bác sĩ, cô ấy không sao chứ?”
Diệp Vĩnh Khang vội vàng hỏi.

Bác sĩ chữa trị chính gật đầu: “Đã qua khỏi cơn nguy kịch rồi, nhưng vẫn còn rất yếu, cần phải hồi phục sức khỏe trong một khoảng thời gian, trong thời gian này không được chịu đả kích quá lớn!”
“Cám ơn, cám ơn, cám ơn ông!”
Diệp Vĩnh Khang vô cùng cảm kích, nói cám ơn ba lần liên tiếp.

Đứng ở cửa, điều chỉnh lại nhịp thở, cố gắng giữ cho cảm xúc bình tĩnh nhất có thể, Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

“Tiểu Trân ngoan, Tiểu Trân đừng sợ, bố con rất nhanh sẽ quay về thôi, mẹ thật sự không lừa con đâu”.

Khi Diệp Vĩnh Khang vừa bước vào liền thấy người phụ nữ mà mình ngày đêm mong nhớ đang nhắm nghiền mắt, tự lẩm bẩm một mình, tựa như đang nằm mơ.

“Huyền Trúc!”
Diệp Vĩnh Khang không nhịn được nữa, bước lên trước ôm chặt cô vào lòng.

Hạ Huyền Trúc từ từ mở mắt ra, đột nhiên hét lên một tiếng, vội vàng giằng ra: “Anh là ai!”
Diệp Vĩnh Khang ướt nhòe hai mắt: “Huyền Trúc, em nhìn kỹ xem anh là ai!”.