Lại cuối một ngày khổ ải. Trong phòng hoá trang, Tara nhìn mình trong gương vẻ chê trách: chị nhận thấy những dấu hiệu của sự mệt mỏi. “Bạn thân mến ạ, hôm nay bạn phải đi ngủ sớm hơn thôi. Chị nghĩ.
Về nhà, ăn tối xong là lên giường ngay, với một quyển sách”. Chị cầm cái xắc lên, đưa mắt nhìn quanh kiểm tra lần cuối, tắt đèn rồi bước sang phòng chụp yên lặng, rộng thênh thang của Jeyson.Mặc dù cảm thấy mệt nhưng Tara hài lòng với mình. Sau buổi sáng vui vẻ để mừng thành công bước đầu, chị lại sẵn sàng đứng vào làm mẫu chụp ảnh. Cho đến bây giờ Jeyson vẫn còn đang say sưa. Anh không tuý luý nhưng rõ là vẫn ở trạng thái rất kích động. Chị dừng lại ở cửa, trìu mến nhìn anh đi lại trong phòng, tắt các đèn chiếu và dọn dẹp. Anh vẫn chưa nhận ra chị. Anh bước lại chỗ chiếc xe đạp có động cơ vẫn dùng làm giá đỡ chân máy trong thời gian chụp ảnh, leo lên yên xe, tay cầm cốc sâm banh.Tara tới đứng trước mặt anh.
- A, cô nhân sư, xin chào
– Anh thốt lên vui vẻ
– Này, bây giờ anh biết rõ gương mặt em không kém mặt anh, nhưng vẫn có một cái gì đó cứ trượt đi, không nắm bắt được. Trong ánh đèn nhẹ, trông em chừng khoảng hai mươi tuổi. Nhưng dưới ánh nắng mặt trời thì… ba lăm? hay hăm chín? Tara đứng bất động.
- Em im lặng, hả? Ồ, dĩ nhiên rồi, em là nhân sư mà. Vẻ đẹp đàn bà vĩnh cửu mang theo bí mật của mình vào cõi bất tử. Cái cô bé trong tranh của Leonardo cũng tương tự giống em.Anh nhìn thẳng vào mắt chị. Tara gặp cái nhìn ấy và cảm thấy ngượng.
- Anh biết gì về em? Chẳng gì cả. Anh có cảm tưởng như anh đã biết em hàng thế kỷ nay, vậy mà trên thực tế chẳng biết gì ngoài đôi mắt và nụ cười mê hồn. Với anh, em là một câu đố, Tara ạ, và hình như càng ngày, em càng làm anh quan tâm hơn.Điều mà Jeyson ngụ ý không thể nào hiểu nhầm đi được. Tara nén tiếng thở dài. Chị lờ mờ nghi ngại rằng một cái gì đó có thể xảy ra, nhưng không hoàn toàn tin chắc. Trước đây chị chưa từng gặp người nào nói đùa và cợt nhả liên tục như Jeyson nên chị không tài nào xác định được anh nói đùa hay nghiêm túc. Chị chuẩn bị tinh thần để trả lời xứng đáng sự thách thức.
- Tại làm sao mà anh lại luôn nghĩ đến em
– Jeyson cười mỉm
– Chính bởi tại cái điều khiến bất cứ chàng trai nào cũng nghĩ về các cô gái từ thời Adam và Eva, Romeo và Juliette…Linh tính mách bảo cho Tara hiểu rằng đã đến lúc thay đổi đề tài câu chuyện, trong khi những lời sẽ làm họ khó xử còn chưa bật ra.
- Jeyson, anh có biết anh là ai không
– Chị nói nhẹ nhàng
– Anh là một kẻ lãng mạn. Anh nhìn thấy ở một nữ công nhân bình thường những điều mà cô ta không có.
- Ồ, đó là bí mật của tôi
– Jeyson nói với nụ cười buồn bã mà Tara chưa từng thấy trên gương mặt anh. Rõ ràng là anh đã tiếp nhận tín hiệu không lời của chị. Anh sẽ không lấn tới, Jeyson vui vẻ nâng cốc:
- Vì chúng ta, và vì những điều bí mật được bảo vệ kỹ lưỡng.Tara mỉm cười dịu dàng rồi đi ra cửa.
- Chúc anh ngủ ngon, Jeyson.
- Này. Tiếng gọi của anh làm chị sững lại ở cửa và quay người lại.
– Đúng là em không thích cưỡi chiếc xe đạp của anh đấy chứ? Chị lắc đầu: - Không, đã đến lúc em phải về.Còn lại một mình trong phòng, Jeysơn nâng cao cốc rượu, rồi làm đúng như tục lệ xưa khi người ta từ biệt nhau, anh từ từ buông mấy ngón tay: cốc rượu rơi xuống vỡ tan ra từng mảnh. Tara bước dọc các phố, xuyên qua các đám đông để về nhà. Bước khởi đầu trong sự nghiệp làm người mẫu thành công kiếm được nhiều tiền, chị chuyển từ nhà trọ tồi tàn tới một căn hộ mới ở khu vực Elizabeth-Bay sang trọng mà cư dân của nó được hưởng một trong những đặc ân trong cuộc sống Sydney: đó là cảnh trông ra vịnh. Cảm thấy người đau nhức nỗi buồn và trong tim đầu đầy ắp những ý nghĩ cả về Jeyson cả về những rắc rối của tình yêu. Chị lên tầng bằng thang máy và vào căn hộ mới của mình.Một tiếng “meo” chào mừng vang lên. Chú mèo, ngày nào gầy còm thảm hại, giờ đây đã trở nên béo tốt, to lớn chạy ra cửa đón chị.
- A, Maxi, xin chào em bé?
– Chị âu yếm vuốt tai rồi bế nó áp vào ngực
– Thế nào? Ngày vừa qua bình thường cả chứ? Chị tụt giày rồi đi qua phòng trải thảm vào phòng khách.
- Tao tiết lộ cho thấy một bí mật nhé, Maxi: Nhìn mặt, người ta đoán tao hai mươi tám tuổi, nhưng đến cuối những ngày làm việc như ngày hôm nay thì đôi chân tao tỏ ra là đã bốn mươi!
– Chị thả con mèo xuống thảm rồi lại bật máy quay đĩa. Từ khi chuyển chỗ ở, Tara lại được thưởng thức âm nhạc. Giờ đây, sau khi đã thần tốc làm quen với disco và jazz, thị hiếu âm nhạc của chị phong phú lên rõ rệt và không chỉ còn giới hạn ở nhạc cổ điển như trước kia nữa. Chị đặt đĩa có bài hát “Anh không còn tặng hoa cho em nữa” rồi thở dài buông mình xuống chiếc đi văng rộng nhìn quanh.Mọi thứ đều làm chị hài lòng. Vật duy nhất nổi lên trong căn phòng yên tĩnh, trang nhã là tấm thảm dày màu san hô treo trên bức tường trắng. Chung quanh toàn là kính và crôm đúng theo phong cách Ý. Vẻ hiện đại được làm dịu bởi những tấm ri đô dài buông từ trần đến tận sàn, che cái mà Tara đặt tên là “Khung cửa diệu kỳ”. Đó không đơn giản là một cái cửa sổ: toàn bộ bức tường thứ tư của căn phòng được làm bằng kính mở ra cảnh tượng tuyệt vời của vịnh biển. Chính điểm này của căn hộ đã hấp dẫn Tara. Chị ngồi hàng giờ liền ngắm bức tranh đa sắc rộng lớn trải trước mắt. Dù là trời, trong xanh hay phủ đầy mây, mặt nước vịnh phản chiếu lại nó trung thành như một người tình chung thuỷ. Những tia nước mưa cũng mang lại cho chị niềm vui như những tia nắng mặt trời. Ngồi bên cửa sổ ngắm cảnh đẹp –Không còn một thú nghỉ ngơi nào hơn thế được nữa.
- Hôm nay tao đã phải làm việc cật lực, Maxi ạ
– Chị nói với con mèo đang ngồi thờ ơ
– tao phải làm việc như một con chó. Mà, đó là đùa thôi, bé con.
– Nhưng Maxi không có phản ứng gì ngoài việc nhìn theo cô chủ đang đi xuống bếp: nghĩa là sắp được một bữa ngon lành!
- Thế nào, mày nghĩ thế nào về căn nhà mới của chúng ta?
– Tara tiếp tục, tay mở một hộp thịt
– Hơi đắt một tí, nhưng tao nghĩ là chúng ta xứng đáng được ở đây. Chúng ta kiếm được tiền. Lần đầu tiên trong đời, tao có những cảm xúc… những cảm xúc tuyệt vời. Giá mà mày cũng có được những cảm xúc như thế.Chị âu yếm đặt chiếc đĩa xuống sàn cạnh con mèo. Vậy chúng ta tìm cho mày một công việc gì đó nhé? Hay là tìm cho chú mày một bạn gái để mày có bạn trong thời gian tao bận đi làm? Chỉ có một điều mày phải ghi nhớ, Maxi. Đừng bao giờ bỏ tao. Không có mày tao sẽ cô đơn khủng khiếp.Vừa trò chuyện, chị vừa dọn dẹp căn hộ của mình. Chăm lo nhà cửa là một công việc hoàn toàn xa lạ với Stephany Harper nhưng Tara thì đã thạo. Chị vào phòng ngủ, thay tấm áo dài bằng áo choàng trong nhà.Khi công việc dọn dẹp đã xong, chị quay ra phòng đợi. Chị lấy cái túi mua trên đường về rồi vào phòng ngủ mở nó ra. Trong tay Tara là hai tấm hình phóng to được lồng khung. Tara đau đáu nhìn chúng. Trên tấm thứ nhất là một cô gái ngồi sau đàn dương cầm.
Đầu cô hất lên như đang trong một cảm hứng bay bổng. Tấm thứ hai chụp một học sinh trung học đang đá bóng. Sara và Dennis.
Con mèo bực bội nhảy từ lòng Stephany xuống – mấy giọt nước mằn mặn vừa rơi vào đúng mũi nó. “Chẳng còn bao lâu nữa đâu, các con yêu thương của mẹ ạ!” Chị thì thầm, hôn lên bề mặt lạnh nhẵn của những tấm ảnh. Và chị nhắc đi nhắc lại lời nguyền, cái lời nguyền buộc chị phải tạm thời chịu đựng: “Hãy vững vàng! Hãy vững vàng! Đó là tất cả!” Một lát sau, Tara đã nấu sôi nước, pha trà, đặt tách trà lên khay rồi ngồi xuống bên chiếc bàn con mà chị dùng làm bàn viết. Tara vẫn ghi nhật ký đều. Hôm nay, chị đã đạt được mục tiêu đầu tiên của mình – trở thành một người đàn bà sang trọng. Bây giờ, cần phải bắt tay vào thực hiện kế hoạch trả thù. Bắt đầu giai đoạn hoạt động tích cực nhất. Bên cạnh cuốn nhật ký là tờ báo thể thao “Sport Review”. Một đầu đề “Nhà vô địch và hoạt động từ thiện”. Trong bài có viết: “Greg Marsdan – cựu vô địch Wimbledon sẽ tham gia trận đấu quần vợt từ thiện. Tiền thu được sẽ dành để giúp đỡ các vận động viên bị chấn thương. Người ta dự tính rằng giới thượng lưu của Sydney sẽ có mặt tại trận đấu này. Sau trận đấu, “ngôi sao” quần vợt sẽ gặp gỡ với các vị khách danh dự. Bên cạnh cốc sâm banh, Marsdan vẫn còn rất đau khổ sau cái chết bi thảm và bí ẩn của người vợ, bà Stephạny Harper, người thừa kế một gia tài lớn…”.Tara vớ lấy cái kéo. Chị cẩn thận cắt rời bài báo và tấm ảnh, sau đó điền tên vào ô trống bên cạnh trong tờ báo dành cho những người có nguyện vọng mua vé xem trận đấu. Rồi chị đặt mẩu báo vào cuốn nhật ký. Từ tấm ảnh, Greg nhìn chị. Anh ta đẹp, đầy sức sống và tội lỗi. Tất cả vẫn như trước. “Trả thù! Trả thù! Trả thù!” Thái dương chị đập rần rật.
Trên sân Greg Marsdan đang trình diễn nghệ thuật thượng đẳng, như hồi anh ta chơi ở giải Wimbledon. Cú phát bóng mạnh đến nỗi nếu đối thủ có kịp đưa vợt đỡ thì nó cũng suýt bật khỏi tay anh ta. Những cú đập tay phải bóng đi sát biên và chạm sân cách vạch sau chỉ vài milimét. Những cú hất xoáy điệu nghệ, bóng bay bổng qua đầu đối thủ rồi rơi xuống góc xa. Những cú đập tay trái cũng còn mạnh hơn cú đập tay phải của nhiều đối thủ khác. Mỗi cú đập đều đẹp đẽ, chính xác, Marsdan lại thêm điểm, sân vận động cuồng nhiệt reo mừng đấu thủ yêu mến của mình.Than ôi, toàn bộ điều đó đang diễn ra không phải trên thực tế mà trong tâm tưởng Greg. Y biết rằng phong độ của mình xuống lắm rồi và đã lâu y không chơi. Trước đây, y chơi trong câu lạc bộ khá đều đặn và đã lâu y không chơi. Trước đây, y chơi trong câu lạc bộ khá đều đặn và một lần còn thắng Jackson, điều làm y vô cùng thoả mãn. Giờ đây, y định sẽ bừng sáng trở lại trong trận đấu từ thiện này. Y nghĩ y sẽ đánh tơi tả cậu bé người ta chọn làm đối thủ cho y. Những người tổ chức trận đấu đã tế nhị chọn một cầu thủ đủ mạnh để trận đấu khỏi tẻ nhạt, nhưng không mạnh đến mức có thể chơi nghiêng ngả với nhà vô địch. Greg còn nghĩ rằng một trận đấu từ thiện sẽ nâng cao uy tín của y, và tại cuộc chiêu đãi sâm banh sau trận đấu, y sẽ có cơ hội tiếp xúc với những người giàu có và hùng mạnh của Sydney. À biết đâu lại có một Stephany Harper nữa rơi vào tay y, lần này một Stephany gợi tình hơn.Nhưng trông thấy đối thủ của mình trong buồng thay quần áo, Greg cảm thấy mọi chuyện có thể rất tồi tệ. Thằng nhãi ấy rõ ràng là tập trung hết sức chuẩn bị cho trận đấu. Chỉ nhìn những ngón tay hắn xiết cái vợt thì biết. Và hắn lao ra sân như được cởi xiềng. Trong vòng năm phút đầu tiên, Greg gần như bất lực hoàn toàn. Ngay từ đầu, y hiểu rằng sẽ không tránh khỏi thất bại. Bởi thế, y chỉ cố gắng sao cho tỉ số không quá nhục nhã.
“Bốn mươi – mười lăm” – Giọng trọng tài vang to trong sự im lặng. Mọi người tập trung theo dõi hai đấu thủ đang chuyển động nhanh nhẹn trên sân, nhưng sự chú ý chủ yếu dành cho thân hình cao lớn, mềm dẻo, toát ra vẻ tự tin của Greg. Khác với chàng trai bên kia lưới Greg cảm nhận quá rõ sự có mặt của khán giả, của đàn bà đủ các lứa tuổi đang háo hức theo dõi y chơi, ồ lên ầm ĩ sau mỗi cú đập của y. Tất cả đều ủng hộ Greg. Tất cả mong y chiến thắng. Y mỉm cười sang bên phải, bên trái mỗi lúc có thể. Điều chủ yếu là y biết mình không thể để mình trông giống một kẻ bại trận đáng thương.Giữa những người ủng hộ Greg, có một trái tim căm thù y tột độ. Tara ngồi cùng Joanna theo dõi trận đấu. Lần xuất hiện đầu tiên của Greg mà chị rất sợ đã qua đi không mấy đau đớn, bởi lối ra của các đấu thủ cách xa chỗ chị ngồi và cái thân hình khoác đầy khăn bông và lủng lẳng vật ấy chỉ gợi nhớ kẻ đã định cướp đi của chị cuộc sống và suýt nữa thì đã thành công. Nhưng khi y lại gần, chị cảm thấy trong mình đảo lộn hết cả và suốt thời gian diễn ra trận đấu sự có mặt của y khiến chị cảm thấy hồi hộp.
- Anh ta đã từng lập được một sự nghiệp rực rỡ
– Tiếng của Joanna vọng đến tai chị
– Hồi còn trẻ, anh ta cực kỳ triển vọng. Nhưng sau đó, có chuyện gì đó xảy ra.– Bà dừng lại rồi cười
– Chắc gì anh ta sẽ buộc được mình bừng tỉnh, nếu mà cô hiểu được ý tôi định nói.Tara cảm thấy tim nhói đau, như có một cục nước đá thúc vào ngực.- Dù sao đi chăng nữa thì anh ta cũng chẳng trở thành cái gì cả
– Joanna ngáp và nhìn đồng hồ và bây giờ anh ta cũng chẳng ra gì. Cô cứ nhìn anh ta mà xem. Tôi đúng là điên rồ để cô lôi tôi đi xem trận đấu xuẩn ngốc này giữa lúc bận nhất trong ngày. Nếu bóng đá thì lại là chuyện khác.- Phần thắng thuộc về Witman. Tỉ số trận đấu hai – không.Tara hít một hơi thật sâu.- Joanna, bà nói là bà từng gặp Greg Marsdan à?
- Cũng như phần nửa phái đẹp của châu lục này, cô bạn thân mến ạ! Tôi trông thấy anh ta một hoặc hai năm gì đó về trước tại một buổi giống như hôm nay, hoặc một cuộc trình diễn mốt từ thiện. Vậy thì sao? -
Anh ta là người thế nào?
- Greg ư? Đó là một con mèo hoang có cái mẽ ngoài hào nhoáng. Một lần anh ta đã gặp may, cưới được một bao tải tiền tên là Stephany Harper. Chắc cô cũng đọc báo về sự kiện đó. Cô ta bị chết trong tuần trăng mật… Cá sấu… Thật khủng khiếp.“Đúng vậy, đó là một cơn ác mộng” – Tara nghĩ thầm.
- Hồi ấy mọi người đều nói rằng anh ta lấy cô ta vì tiền
– Joanna tiếp tục nói
– Tôi không quen người đàn bà ấy. Bà ta không thích giao tiếp mặc dù với tiền của mình, bà ta thừa sức tung hoành trong xã hội thượng lưu. Nhưng dẫu sao tôi cũng rất thương bà ta khi nghe kể chuyện. Mà cũng phải nói là tôi sẽ không ngạc nhiên tí nào nếu có người tuyên bố rằng chính anh ta đã kết liễu tính mạng của vợ.
– Bà uể oải quay lại
– Này, ngoài tôi và cô, trên sân vận động này không có người đàn bà nào lại không sẵn sàng lao đầu vào tàu hoả nếu Greg Marsdan thích vậy. Cô cứ nhìn họ mà xem! Họ không chỉ nghĩ về “ngôi sao tennis vĩ đại” mà còn cả về cái anh ta có trong quần nữa.
- Suỵt!
– Người bên cạnh khó chịu nói. Tara hơi đỏ mặt. Joanna liếc xéo sang chị.- Không thể tin được! Cả cô cũng thế à? Sao, chúng ta tới đây vì Greg Marsdan à?
- Dĩ nhiên là không!
– Tara giận dữ đáp.
– Tôi thích tennis, chỉ đơn giản vậy thôi.
- Rõ rồi
– Joanna bỗng nảy ra một ý
– Cần phải bảo Jeyson chụp cho cô vài kiểu trên sân quần vợt. Nhớ nhắc tôi đấy nhé.Tara mỉm cười và lại hướng sự chú ý xuống sân, nơi tấn bi kịch sắp kết thúc. Greg thua tuyệt đối. Người xem thương hại cho kẻ chiến thắng một tràng vỗ tay lẹt đẹt. Greg rất biết thủ vai của mình. Anh ta nhiệt liệt chúc mừng chiến thắng của đối thủ, gửi nụ cười tới tất cả mọi người. Rồi hai đấu thủ rời sân.
Sau đó, tại buổi chiêu đãi, Tara cảm thấy hoàn toàn bình thản. Sự hồi hộp trước đó biến mất, giờ đây chị sẵn sàng đối mặt với bất kỳ diễn biến nào của sự việc mà chị cảm thấy nhất định sẽ xảy ra. Hoàn toàn không biết gì về vai trò mà bà sẽ phải đóng trong tấn kịch sắp tới. Joanna mang hai cốc sâm banh đầy lại chỗ Tara.
- Đã mất hàng đống tiền mua vé thì đừng nên bỏ phí chút đồ uống không mất tiền
– Bà vui vẻ nói. Nhưng uống một ngụm, bà nhăn mặt.
– Không phải là loại ngon, cô thấy thế nào?
– bà khinh bỉ nhìn quanh. Gian phòng dần dần đầy người.Bỗng có tiếng lao xao đám đông dấu hiệu có sự xuất hiện của một nhân vật quan trọng. Greg Marsdan bước vào phòng. Anh ta chưa tắm rửa và thay quần áo, hi vọng gây ấn tượng cho các nữ cổ động viên bằng hình ảnh của “ngôi sao” và bằng cái mùi đàn ông của mình. Lặng đi một tí, tiếng ồn ào lại nổi lên. Những phụ nữ hâm mộ vây kín lấy Greg. Joanna “phù” một tiếng khinh bỉ.
- Anh ta cũng sẽ thành công như vậy nếu ở truồng mà đến! Cô cứ thử nhìn những con ngỗng cái đang vươn cổ ra kia.Tara chăm chú nhìn những gì đang diễn ra ở đầu phòng bên kia. Greg cho chữ ký, miệng huýt sáo theo thói quen. Dường như y cảm thấy cái nhìn của chị và ngẩng đầu lên. Y nhìn, còn chị quay đi với vẻ hờ hững cố ý. Chị biết rằng y nhìn chị và căng người ra đợi y bước lại.Tiếng Joanna lại lọt vài tai chị:
- Thấy nói Greg Marsdan luôn luôn thích những người mới, nhất là khi sự việc lại diễn ra trước mắt mọi người. Và tôi nói sự chống cự chỉ càng kích thích anh ta. Sau này đừng có mà trách là tôi không nói trước nhé. Đừng có nhìn về phía đó
– bà nhìn qua vai Tara
– Đấy, hắn đến đây, như ong ngửi thấy mùi mật hoa.
- Xin chào
– Một giọng nói mềm mại, với những “sắc thái” không lẫn vào đâu được vang lên… Tara lạnh lùng quay lại phía anh ta. Chị nhìn thấy chính đôi mắt đã chiếu vào chị trong cái giây phút khủng khiếp, khi con cá sấu dìm chị xuống đáy đầm lầy.
- Tên tôi là Greg Marsdan. Hình như chúng ta còn chưa quen nhau?
Anh ta cười như một cậu bé.“Con người này mưu giết mình. Hắn đã huỷ hoại cuộc sống của mình. Đó là người chồng mà mình yêu quý nhất trần đời. Đó là con người mà…”.
- Chưa
– Tara trả lời với nụ cười mê hồn, tay chìa ra
– Tôi còn chưa có được niềm hân hạnh ấy!
Thư ký đúng là thân phận con lừa – Susi, nữ nhân viên giỏi nhất của Joanna nghĩ. Một mình trong văn phòng, điện thoại thì không ngừng gào réo, từ ngày hôm qua đến gìờ chưa dọn dẹp được gì, lại còn phải sắp xếp đống hoa mà hầu như cứ cách năm phút người ta lại gửi đến một bó. Thành ra cô cứ phải chạy lên chạy xuống. Susi nhẹ cả người khi thấy Joanna, đúng vào lúc người ta mang đến một lẵng hoa mới nữa và chị ký nhận.
- Ái chà chà!
– Hoa nhiều đến nỗi làm Joanna ngạc nhiên. Nói chung bà đã quen nhận được hoa, nhất là sau những buổi trình diễn mốt thành công như hôm qua. Nhưng không nhiều đến như thế này. Bà vẫn còn ngắm hoa khi Tara bước vào. Joanna hài lòng nhận thấy Tara cũng sững sờ. Bà nói ngay:
- Tất cả đều gửi cho cô đấy.
- Sao, tất cả à?
hôm nay hoặc bất kỳ hôm nào. Hàng ngày!”. Thay cho chữ ký là chữ “G” đơn giản. Tim chị nhảy lên. Thắng lợi! Bề ngoài vẫn giữ vẻ thản nhiên, cô quay sang Joanna. Bà ta tỏ vẻ rất ngạc nhiên:
- Chuyện gì xảy ra với cô hai ngày cuối đây ấy nhỉ. Tôi thấy sau buổi chiêu đãi, hai anh chị ra về với nhau.-
Anh ta tiễn tôi ra xe…
- Ra xe?? Cô đã có xe từ bao giờ vậy?
- Từ ngày hôm qua. Tôi nghĩ một người mẫu thời trang hạng nhất có nghĩa vụ phải thành công rực rỡ tại cuộc trình diễn chính của thành phố cần phải có xe hơi. Nếu chúng ta thành công, nghĩa là tôi xứng đáng có nó. Nếu chúng ta thất bại thì tôi lại càng cần nó.
- Kinh khủng! Thoạt tiên là căn hộ mới, bây giờ lại xe hơi mới. Cô cần phải thuê một người đại diện giỏi thôi.- Phải là giỏi nhất! – Tara trả lời rồi thân ái ôm lấy Joanna.
- Thôi được, nhưng tôi biết làm gì với tất cả những thứ này. Người tình của cô làm tôi không còn điều kiện làm việc ngày hôm nay rồi.
- Ồ bà quên chúng đi – Tara khoát tay bất cần – quẳng quách chúng đi. Hoặc cho bất kỳ cô bé nào thích chúng, cả anh ta cũng chẳng phải là người tình của tôi. Tôi đã trở về nhà một mình sau khi từ chối đi ăn với anh ta.- Ô là là! Té ra họ ở đây cả!. Jeyson ùa vào phòng, ầm ĩ như mọi khi
– Cần phải dọn dẹp đống của này đi. Ai là người hâm mộ mẹ đến nhường này, già ơi!
– Anh cúi người bên các lẵng hoa, đọc các bưu thiếp. Mặt anh dần sa sầm xuống. Anh đi giật lùi ra và dừng lại ở cửa:
– Nếu anh biết em ham mê tennis đến như vậy thì anh đã mua một cây vợt. – Nói đoạn, Jeyson bước ra ngoài.
- Anh ta điên rồi. Joanna nói vẻ buồn rầu. Nhưng thây kệ Jeyson. Còn chuyện của cô với Greg Marsdan đến đâu rồi? - Chuyện của tôi và Greg Marsdan ấy à?
– Tara bình tĩnh hỏi lại.Joanna không ưa loanh quanh.
- Cô có thích anh ta không? Tara quay đi, không biết phải trả lời thế nào, Joanna không chịu lùi.
- Tôi biết là cô cần đàn ông. Và chắc là cô đã có.
Tara nhìn bà, từ miệng chị thốt ra từ “không” một cách thẹn thừng. Joanna ngạc nhiên thật sự.
- Tôi không có thời gian – Tara nói – Và nếu thực lòng thì tôi cũng chẳng muốn.Joanna huýt sáo.
- Cô có biết là cô liên tục làm tôi ngạc nhiên không? Hiện tại các cô gái xếp hàng chạy theo đàn ông, vậy mà người mẫu khá nhất của tôi lại giữ quan điểm cơ bản như thế… thật từ thời cổ đại. Khó mà tin được.Bà ngừng lại, ngẫm nghĩ một lát rồi tiếp:
- Và tôi cũng không tin anh ta được. Greg Marsdan không phải là người thích các cô gái khiêm tốn và nhút nhát. Cô phải cẩn thận đấy cô bạn quý ạ. Trong cái thế giới kinh tởm này cần phải cảnh giác. Hãy thông tin luôn luôn cho mụ già này, được không? Hãy nói cho tôi biết mỗi khi cô sửa soạn gặp Greg Marsdan, thế nhé.Tara mỉm cười bí ẩn:
- Nhất định rồi, tôi hứa với bà.