Ngồi trên xe tắc xi, Tara cấm mình nghĩ đến Greg và Jilly.
Ngược lại, chị sung sướng hồi tưởng về hai đứa con, nhớ lại từng câu đối thoại với chúng. Chiều nay chị sẽ nghỉ ngơi thoải mái, đọc sách chuyện trò với con mèo Maxi, kể cho nó nghe về cuộc phiêu lưu của chị, khoe với nó về Dennis và Sara. Tất nhiên, chị sẽ ngắt điện thoại.Về đến cổng nhà, chị trả tiền tắc xi và đứng một lát để hít thở không khí. Đêm xuống rất nhanh, trời lấp lánh muôn vạn vì sao. Chị đang định vào nhà thì bỗng một bóng người bước lại gần.
- Dan.
- Chào em.
- Em cứ tưởng… em nghĩ anh đã rời khỏi Sydney rồi.
- Con người cũng có lúc thay đổi kế hoạch của mình chứ!
– Ông cười. Tara không biết nên nói gì.
- Anh đợi đã lâu chưa? Dan thấy không có lý do để nói dối.
- À, nói chung thì suốt cả ngày hôm nay. Anh đã nghĩ là em đi pícních ở đâu rồi.
- Anh có muốn lên nhà uống một tách cà phê không?
- Không! – Ông nói vẻ u ám.
– Mà cũng được. Nhưng đầu tiên anh cần hỏi em một điều này. Em chỉ cần trả lời “không” hoặc “có” mà thôi.Sau lưng họ, ánh đèn ngoài bến cảng sáng lấp lánh. Không khí như chứa đựng sự yên lành. Tara có cảm tưởng như chị đã chờ đợi giây phút này từ triệu năm về trước và không thể nào ngăn chặn được sự phát triển đầy bi kịch của sự kiện. - Tara, em yêu quý, xin em hãy làm vợ của anh.
- Em không thể
– Chị trả lời trước khi suy nghĩ rất lâu.
- Tara, anh yêu em, lẽ nào anh chưa nói với em về điều đó? Anh muốn ở bên cạnh em, sống với em cho đến hết đời. Anh muốn cưới em làm vợ. Em phải biết là anh không định lùi bước đâu.
Tara nhắm mắt lại. Ôi, giá như chị có thể thư giãn, ngả đầu trên ngực ông, nép sát vào ông để tận hưởng cái cảm giác được che chở, không đấu tranh, không chống cự nữa…
- Em tưởng rằng ở Orphey, chúng ta đã thoả thuận với nhau rồi cơ!
– Mặc dầu rất kiên quyết, chị cảm thấy nước mắt đang tràn ra.
– Ôi, em mệt mỏi quá…. Em đã nói với anh rồi…
- Em chưa nói với anh điều gì cả!
– Dan nổi giận thực sự.
– Anh đã chán ngấy tận cổ cái vẻ bí mật của em! Em sung sướng vì điều đó chăng? Anh biết là có một điều gì đó đã xảy ra, em đang theo đuổi một việc gì đó mà anh không được biết, nhưng anh có những linh cảm xấu. Đừng nói dối anh, Tara. Em làm anh lo lắng. Tara, anh muốn sống với em đến tận ngày cuối cùng của đời anh.Giọng âu yếm của Dan làm chị cảm thấy mềm yếu hẳn đi. Chị thốt lên:
- Dan, em có những nghĩa vụ của em chứ!
- Nghĩa vụ à? Vậy thì chúng ta phải gộp các nghĩa vụ lại và cùng chia sẻ chung. Để giúp đỡ nhau. Đó chính là muối của tình chồng vợ, có đúng không nào? Lạy chúa, tình yêu của Dan mới mạnh mẽ làm sao! Chưa có một người đàn ông nào chia sẻ với chị một tình cảm như vậy. Chị cảm thấy đất nứt ra dưới chân mình. Chị phải bỏ chạy. Chẳng nhìn rõ mọi thứ trước mặt, chị bước về phía cổng nhưng Dan đã chặn chị lại. Ông nắm lấy vai chị và nâng cằm chị lên, làm cho chị phải nhìn thẳng vào mặt ông.
- Tha lỗi cho anh và xin được hỏi một câu: Em có người đàn ông nào khác không?
- Về một nghĩa nào đó thì có thể nói là có.
- Chúa ơi! – Giọng ông nghe đau đớn và giận dữ:
– Thế em có yêu anh ta không?
- Dan, xin hãy để cho em được yên. Anh về đảo và quên em đi. Em không yêu anh đâu! Nhìn mặt Dan có thể hiểu niềm hi vọng trong trái tim ông đang chết dần.- Anh không tin em đâu Tara ạ.
- Thế em cần phải làm gì để anh tin đây?Trái tim chị tưởng chừng hoá đá. Thở một cách nặng nhọc chị theo dõi thấy nỗi đau đang vò xé ông. Ông bước mấy bước vào đêm tối, rồi dừng lại. Ôi, giá như ông quay lại… Nhưng ông đi thẳng. Tấm lưng cúi gù xuống khuất vào bóng đêm.
Trở về nhà, Tara gieo mình xuống giường, nằm như thế hàng tiếng đồng hồ. Thời gian chậm chạp trôi đi, trong đầu chị chỉ vang lên một ý nghĩ: Ta đã đánh mất tình yêu chân chính duy nhất trong cuộc đời ta. Vừa ngu ngốc vừa không cần thiết cho ai cả.
Đã mấy lần Greg gọi điện cho Tara. Bây giờ, sau khi đã tìm cách đuổi Jilly về nhà, có cơ hội để nghĩ về Tara. Y ngạc nhiên thấy mình nghĩ về chị rất nhiều, chưa bao giờ có một người đàn bà nào làm y khao khát như vậy. Y muốn làm tình với chị, hơn thế nữa, y muốn có chị bên mình, y khao khát nụ cười, tình yêu của chị, chứ không chỉ đơn giản là thèm muốn thể xác. Y muốn chị đồng tình và nghĩ tốt về y. Greg quay số mãi nhưng không có người cầm máy. Y định lao xe đến nhà Tara, nhưng lại sợ chị gọi điện đến khi y đang ở trên đường. Vì vậy y ở lại, kiên nhẫn nằm trên đi văng với một chai whisky, bên cạnh điện thoại. Tiếng chuông vang lên vào lúc hơn một giờ rưỡi, khi Greg đã mất hết hi vọng. Vừa nghe thấy hồi chuông tim Greg đập dồn. Y biết rằng người gọi điện là Tara.
- Anh Greg đấy à?
- Vâng.- Công việc thế nào?
- Tôi đang nghĩ về cô đây. Suốt từ lúc ấy tới giờ.
- Nghe có vẻ… cảm động quá.- Tara, tha lỗi cho tôi. Chiều nay… Jilly…
- Quên điều đó đi anh ạ.
- Bao giờ thì ta gặp nhau?
- Greg, tôi nghĩ… từ nãy tới giờ tôi cứ nghĩ là tại sao chúng ta không đến một nơi nào đó thật xa…
– chị ngừng lại làm y nín thở. Anh nghĩ sao nếu chúng ta đến Eden.Eden? Y chưa hề nghĩ đến điều đó. Đầu óc y căng thẳng cân nhắc các dữ kiện.
- Theo như lời anh kể,
– chị tiếp tục nói, thì đó là chốn tuyệt vời để hai người có thể gặp riêng nhau.
- Tại sao ta không đến Bill – Mountain vài tuần? Ở đó còn hơn… Tara ngắt lời y:
- Cả anh lẫn tôi đều có quá nhiều người quen. Khó mà dứt ra được khỏi những người hâm mộ anh. Greg cân nhắc. Ở đó quả thật họ sẽ chỉ có hai người với nhau, nhưng ở đó cô ta đừng hòng trêu chọc đùa cợt y vì chẳng có chiếc tắc xi nào đợi sẵn cả.
- Tốt lắm. Ngày mai ta sẽ đi nhé. Ngay bây giờ tôi sẽ gọi điện báo cho bà Katie, quản gia ở đây, là chúng ta sẽ đến.
- Ôi Greg, vậy thì tuyệt vời! Hẹn đến mai nhé! Chúc anh ngủ ngon.Greg đặt máy xuống và cảm thấy mình đang ở trên chín tầng mây.Ở đầu kia của thành phố, Tara cũng suýt nhảy lên vì sung sướng. Chị đã đạt được điều mà chị muốn. Mà mọi việc mới dễ dàng làm sao! Kế hoạch chị thai nghén rất lâu bỗng nhiên được thực hiện quá dễ dàng. Greg đã bị chị rủ rê về cái nơi mà hắn gây ra tội ác, cũng là nơi mà chị sẽ trả thù. Trong cái đêm buồn bã ấy, chị đã chuẩn bị đánh đòn quyết định cuối cùng. Cú đòn phải thắng lợi bởi vì nó đã phải trả giá bằng tình yêu của Dan và cả những gì chị yêu quý nhất.Sáng hôm sau, ở sân bay, trước khi bay đến Darvin để bay tiếp đến Eden Tara gọi điện cho Jilly.- Alô, Jilly đấy à? Tara đây. Tớ muốn nói với cậu một điều. Tớ muốn nói thật với cậu…
- Lại còn sự thật nào nữa đây?
– Jilly linh cảm thấy một tai hoạ.
- Tớ đang cùng Greg ở sân bay. Bọn tớ sắp đi Eden.
- Làm gì có chuyện đó! –
Jilly kêu lên.
- Năm phút nữa bọn tớ sẽ cất cánh.
- Bây giờ mấy giờ rồi! Cậu đã nói là giữa cậu và Greg không có gì cơ mà!
– Tiếng nức nở của Jilly át mất những tiếng cuối cùng.
- Tớ lừa cậu đấy! Tớ sợ ảnh hưởng đến quan hệ giữa chúng ta. Nhưng bây giờ tớ với Greg công khai gặp nhau rồi. Chào cậu nhé!
- Đừng đi…
– Nhưng Tara đã đặt máy rồi.