Greg rón rén bước trên cỏ, hệt như người thợ săn đang lẻn đến con mồi. Giờ đây y không còn giống con người nữa. Tất cả những gì độc ác nhất, thú vật nhất trong y phát tiết hết ra ngoài lấn át tất cả. Y chỉ còn là một loài dã thú đang dõi theo con mồi. Những bản năng thần kinh của y trở nên đặc biệt thính nhạy. Chiếc mũi đánh hơi không phản bội y; y ngửi thấy mùi đàn bà.Y bỗng cảm thấy có cái gì đó dưới chân. Y cúi xuống và mấy ngón tay y đụng phải chiếc giày của Tara. Có lẽ khi chạy trốn, chị đã đánh tuột nó. Greg nhặt chiếc giày, đút vào túi như một chiến lợi phẩm, miệng mỉm cười với ý nghĩ đó. Y tiếp tục tiến, hi vọng tìm thấy Tara ở đầu kia sân. Nấp trong cái khe tường mà ban sáng chính Jilly cũng chui nấp vào đó. Tara theo dõi Greg. Chị đợi Greg tiến lại gần. Chị cảm thấy cổ mình rất đau sau khi bị Greg bóp. Tim chị đập thình thịch trong ngực mạnh đến nỗi chị tưởng như tiếng của nó vang đi trong đêm tối như tiếng chuông đồng hồ thành phố. Tara căng tất cả các dây thần kinh của mình lên cố gắng không động đậy. Chị chỉ có một ưu thế nhỏ. Trước khi đuổi theo, Greg đã vớ lấy chiếc đèn pin trong phòng khách và giờ đây chị nhìn thấy ánh sáng lấp loá của nó mỗi khi y soi vào góc tối nào đó mà y nghĩ chị nấp. Nhờ đó, chị luôn xác định được vị trí của y. Chị hi vọng có thể lẩn trốn được cho tới lúc có sự trợ giúp từ Darvin. Ở đó có Jim Galli. Lẽ ra ông ta phải có mặt ở đây rồi. Sam không thể phụ lòng tin của chị được. Chị biết Sam trung thành với mình vô hạn, cũng như Cris. “Nhưng ngay cả người trung thành nhất cũng có thể thất bại”.
– Tara nghĩ. Tim chị thắt lại khi nghĩ đến cảnh Cris bị Greg bắn. Nếu cảnh sát không đến, một mình chị sẽ phải đối mặt với kẻ tử thù của mình và với Jilly, người giờ đây khó có thể coi là bạn chị. Hơn nữa, chị cũng phải chăm lo đến sự an toàn của Katie, sau khi thuốc ngủ hết hiệu lực.Greg dò xét kỹ lưỡng từng ngôi nhà trong sân, rọi đèn vào từng ngóc ngách có thể ẩn náu. Thần kinh căng thẳng của y phản ứng với bất kỳ tiếng động nào trong bóng tối. Y chỉ bật đèn khi thật cần thiết vì hiểu rằng đối với con mồi đang ẩn náu đâu đó, ánh đèn có thể là tín hiệu báo y đang tiến lại gần.Khi vòng qua một góc nhà, y va đầu vào các con thú bắn được từ ngày hôm trước. Y vội nhảy lùi lại. Mặt y đầy mùi máu và điều đó lại làm bùng lên trong y một cơn khát máu mới Lại vòng qua một góc nhà nữa. Greg nghe tiếng sột soạt khẽ ở phía bên phải. Y bắn ngay một phát ở tầm ngang đùi, nhưng không thấy có gì khác lạ tiếp sau đó cả. Chắc là một con vật nào đó – Greg nghĩ. Nếu đó là người thì phải nghe có tiếng ngã rồi. Loanh quanh ở chỗ đó y nhận thấy mình đang ở cạnh gian nhà để máy phát điện. Y lập tức hiểu tại sao Eden lại chìm trong bóng tối: máy phát đã bị tắt! Y mỉm cười đắc thắng, rồi xoay nút khởi động, lập tức ánh sáng của mấy ngọn đèn pha phá tan bóng tối chung quanh.Trong chỗ nấp của mình, Tara hết sức kìm không để những giọt nước mắt tuyệt vọng trào ra. Giờ đây, chị và cả khu nhà ở trong tay hắn. Ánh đèn soi sáng mọi thứ như giữa ban ngày. Trong cơn kinh hoảng, chị vội lao khỏi chỗ nấp, cố chạy thật xa trong khi Greg còn chưa kịp mò tới chỗ chị. Nhưng Tara đã chậm chân. Greg đã nhận thấy hành động của chị và y lập tức lao theo như một con chó săn thuần thục. Nghe tiếng chân nặng nề, dồn dập của y. Tara lao về phía vườn, nhào xuống phía dưới và lăn trên cỏ và lăn vào bụi hoa hồng rậm rạp gần nhất. Những khóm hồng được tỉa tót khó có thể là nơi ẩn náu, nhưng giờ đây những cành vươn cao của chúng tạo thành những chỗ tối lem nhem có thể nguỵ trang được cho Tara. Tai vẫn lắng nghe tiếng bước chân của Greg. Tara cố gắng luồn vào giữa những chỗ rậm rạp nhất, răng cắn chặt để khỏi bật kêu vì những chiếc gai hồng sắc nhọn.
- Stephany! Máu như ngưng đọng lại trong các mạch máu của Tara.
- Stephany! – Đó giống như tiếng gào của một con thú. Tara dán chặt mình xuống đất
– Mày ở đâu, đồ rác rưởi? Tao không còn cách nào khác là phải kết liễu đời mày.Phải nằm im không động đậy, Greg vẫn gọi.- Đủ rồi, Stephany. Đừng có mà ngu ngốc như thế. Tao biết mày đang ở đây, và mày biết tao sẽ tóm được mày. Mày còn trốn gì nữa? Mày đã hành động như một con lợn tồi tệ nhất và mày sẽ phải trả giá vì điều đó. Mày đã buộc tao phải nổi giận… nghe không… rất tức giận.Tara đang nghe giọng của một kẻ cuồng. Bị nỗi sợ hãi xâm chiếm, chị cảm thấy trong mình yếu đi một cách đáng sợ. Lần đầu tiên lòng dũng cảm rời bỏ chị. Chị không còn động đậy được nữa. Chỉ cần Greg tìm kỹ một chút, chị sẽ không tài nào thoát khỏi tay hắn. Greg dừng lại trên lối đi giữa vườn và lại cất tiếng gọi. Lần này, tiếng gọi của y đe doạ hơn. Tara nghe thấy tiếng hắn lên đạn cắc một cái. Tara lạnh người hay là y đã nhìn thấy? Nhưng chị không dám ló đầu lên để kiểm tra xem có đúng vậy không.
- Mày ra ngay! – Greg gầm ghè – Mày không thoát nổi đâu. Tao sẽ tóm được mày. Lần này tao không để tuột đâu.Bỗng y quay người chạy về phía khu chuồng ngựa. Tiếng chân của y vang lên trên đường dẫn về phía đó. Sợ bị bẫy, Tara thận trọng ló đầu lên. Chị nhìn thấy bóng Greg đang xa dần. Khi y vừa khuất bóng vào sau cửa chuồng. Tara quyết định lợi dụng thời gian y không kiểm soát khu vườn không để phí một giây, chị bật dậy lao dọc theo những bụi hồng rậm rạp vào sâu trong vườn, cố gắng rời xa ngôi nhà sáng đèn tới chỗ chị có thể ẩn mình vào bóng tối dày đặc hơn. Hành động của Greg làm Tara thấy khó hiểu. Nhưng bỗng chị lại nghe thấy tiếng gọi của y, mỗi lúc một to. Lát sau, chị nghe có tiếng chân ngựa bước. Greg dẫn theo một con ngựa!
- Mày nghe tao nói không, Stephany? Giờ thì tao nắm được mày trong tay rồi. Tao dắt theo con ngựa yêu quý hôi thối của mày đây. Tao sẽ đếm đến mười. Nếu mày không chịu ra, tao sẽ bắn con vật này. Mày nghe không, tao sẽ bắn con khốn nạn này.Tiếng cười khùng khục của Greg vang vọng khắp nơi. Tara nhìn thấy y đi dọc theo vườn hoa, tay dắt con ngựa King. Tới chỗ sáng trước ngôi nhà, y bắt đầu đếm.
– Một… hai… ba…Ẩn mình trong bóng tối dày đặc của khu vườn, Tara cảm thấy cảm giác cay đắng của thất bại. Chẳng phải y thông minh gì, nhưng y quá khôn lỏi và độc ác so với chị. Con King rống lên những tiếng khắc khoải, lo lắng. Ngoài chị và Cris, chưa có ai chăn dắt con King nên việc bị một kẻ lạ dắt đi giữa đêm tối thế này làm nó rất khó chịu.- Bốn… năm… sáu… bảy…Tara đứng dậy và đi lại phía Greg. Chị chẳng còn hy vọng vào đâu được nữa. Chị đã thua cuộc, Greg đã nhìn thấy chị. Nụ cười đắc thắng nở ra trên mặt y. Y thôi đếm và nhìn Tara đang bước lại gần, miệng vẫn mỉm cười đểu cáng.
- Lại đây – Y nói nhẹ nhàng – Tao muốn mày tự đi thẳng đến đây.
Chân Tara như có đá đeo. Chị khó nhọc cất bước, Greg nhìn chị như một con mèo khổng lồ cho đến khi chị dừng lại ngay trước mặt và nhìn vào đôi mắt sáng màu trong có ngọn lửa đáng sợ của y.
- Đấy như thế mới là biết điều chứ – Greg nói nhỏ – Mày phải biết luôn luôn vâng lời chồng chứ, đúng không? Tara đứng gần đến nỗi dường như cả thân thể chị cũng cảm được cái bất bình thường của y, xuyên thấu tâm địa đen tối và trống rỗng của y. Con ngựa vẫn rùng mình dưới bàn tay cứng của Greg. Nhưng chẳng hiểu sao Tara không thấy sợ. Lần đầu tiên sau tai nạn đáng sợ, chị có cảm giác rằng chị nhìn đúng bản chất của y ti tiện rỗng tuếch, chỉ mạnh mẽ trong cơn khùng giận. Vẻ khinh bỉ trong ánh mắt chị thôi thúc y hành động.
- Tao sẽ giết mày, Stephany. Tao không thèm đùa. Mày sẵn sàng chết chưa? Mày đã viết di chúc rồi chứ? Đây, đây là món quà của người chồng yêu thương và goá vợ sầu thảm của mày!Với vẻ nôn nóng, y nâng khẩu súng chĩa thẳng vào mặt Tara, miệng cười đểu giả.Nhưng đúng vào lúc Greg đã bắt đầu kéo cò thì khẩu súng bật văng khỏi tay y. Con King đã nhảy chồm lên dùng hai chân trước đạp văng khẩu súng. Một tiếng nổ vang lên, phát đạn bay vào trong vườn. Tiếng nổ lại làm con King đứng lên lần nữa và đạp vào người Greg. Y ngã lăn ra. Hăng máu, King lại đạp cho Greg một cú nữa, như muốn đóng đinh y xuống đất.
- Stephany! Gọi nó lại đi! Bảo nó thôi đi!
– Tiếng kêu thất thanh của Greg có thể làm cho con vật hung dữ hơn nữa. Hiểu điều đó, Tara vội vàng gọi:
- King!Đã chồm hai chân trước lên không khí, con vật vẫn nghe lời chị. Nó chững lại rồi hạ nhẹ hai chân bên cạnh cái hình người nằm soãi trên mặt đất. Sau đó, như để thế hiện cá tính của mình, nó lại nhảy dựng lên, cất tiếng hí đắc thắng chói tai rồi nhẹ nhàng phi đi.Hầu như không còn khả năng cảm nhận gì nữa, Tara đứng theo dõi Greg lúc này đang cố đứng dậy. Y nhăn nhó vươn thẳng tấm lưng bị ngựa đập rất đau rồi dán mặt nhìn Tara, miệng thở nặng nhọc.
- Cô trở về làm gì, Stephany? Tại sao cô lại cướp Tara của tôi?
– Y bỗng mỉm cười giảo quyệt – Tôi phải giết cô, cô cũng hiểu điều đó.Tara lấy hết sức nói giọng thật bình tĩnh.
- Greg, anh hãy nghe tôi. Cảnh sát sắp tới đây. Anh chẳng thoát đi đâu được đâu. Họ đã biết về anh tất cả, dù anh có lẩn trốn thế nào thì rốt cuộc họ sẽ cũng bắt được. Mọi việc kết thúc rồi Greg ạ. Kết thúc rồi!Greg nhìn chị như một kẻ thù. Tara hiểu rằng y hầu như không nhìn thấy và không nghe chị nói! Lời nói của chị không đến được trí não y.
- Đã đến lúc kết thúc trò chơi – Greg như nói với chính mình.Tara lại cảm thấy buồn nôn vì hoảng sợ. Chị thấy y vươn tới định tóm lấy chị. Chị vội bỏ chạy, nhưng mới được vài bước thì Greg đã đấm chị một cú rất mạnh từ phía sau, làm chị ngã nhào xuống cái bể bơi mà nãy giờ họ đứng ngay trên bờ. Khi ngã, giống như trong giấc mơ, Tara thấy lại cảnh tượng khủng khiếp của lần ngã xuống đầm lầy. Thân thể cũng nặng như chì. Cũng như có bàn tay ai đó kéo chị xuống dưới, sâu mãi… sâu mãi… sâu mãi… chị hoảng hốt, hai lá phổi như nổ tung. Nước vào đầy miệng lúc này đang mở ra trong một tiếng thét vô thanh.Bỗng như một phép mầu, trong tiềm thức chị hiện ra những cảnh chị bơi lội ở đảo Orphey, những bài dạy bơi của Lissie và những tiếng đồng hồ lặn ngụp đầy hạnh phúc với Dan. “Mình biết bơi!”. – Chị kêu thầm. Co người lại Tara lật ngửa và đạp vào kẻ đang bám theo mình. Mặc dù sức cản của nước làm giảm nhẹ cú đạp. Tara vẫn cảm thấy chân mình chạm vào bụng Greg. Cánh tay đang ghì chị như một cái ngoạm nới lỏng ra. Tara giằng ra và vọt khỏi Greg, hai tay guồng nước tới tấp. Còn một chút nữa thôi chị sẽ chạm thành bể và thoát hiếm. Nhưng đang lúc đó một cánh tay mạnh mẽ tóm lấy chị và giật ngược trở lại. Ôm lấy đầu và thân hình chị, Greg dìm chị xuống nước. Tara chống cự tuyệt vọng, giãy giụa điên cuồng trong tay hắn cho đến lúc một chị quay lại đối mặt với y. Greg hơi sững lại, vẻ điên khùng độc ác trên gương mặt y bỗng thay đổi. Cuộc vật lộn dưới nước đã xoá hết lớp hoá trang nãy giờ làm rõ gương mặt Tara.
- Tara! – Greg kêu như khóc – Tara! Ôi, anh tưởng đã mất em!Y ghì chặt chị vào thành bể và hôn như mưa lên mặt chị. Tara kinh hãi lắc đầu lia lịa để tránh những cái hôn đầy dục vọng kinh tởm của ỵ. Hai người giằng co bên thành bể một lúc lâu.
Bỗng có tiếng súng nổ và tiếng kêu của Greg bật lên ngay sau đó. Phát đạn bắn vào lưng hất hắn ép vào Tara mạnh đến mức chị ngạt thở.- A – a – a – a – a!
Gào lên vì đau, Greg oằn người ra sau, hai tay chấp chới đập nước. Trông y giống con cá mắc câu đang quẫy trong nước.Sững sờ, Tara kinh tởm nhìn máu loang ra pha lẫn vào nước trong bể, ngẩng lên, chị nhìn thấy Jilly đứng trên bờ cách đó mấy mét với khẩu súng còn toả khói trên tay. Ả không động đậy, mặt ả vô cảm. Dường như Jilly không nhận thức được điều ả vừa làm.Greg ngoi lên ở một bên góc bể và nhoài vào bờ. Y quạt nước bằng một tay, cánh tay kia soãi ra bất động. Y bám được vào thành leo lên.Tara nhìn thấy vết thương to tướng trên vai y đang phụt máu. Y lảo đảo đứng lên rồi hầu như gập người làm đôi, y chệnh choạng chạy về phía sau của ngôi nhà.Tara cũng run rẩy leo lên bờ. Chị cũng há miệng thở gấp gáp. Khi hồi lại một chút, chị nhìn quanh và lại thấy Jilly vẫn đứng cầm khẩu súng hệt như khi vừa bắn xong. Tara khó nhọc bước lại, nhẹ nhàng gỡ khẩu súng ra và ném mạnh nó xuống hồ. Sau đó chị ấn Jilly ngồi xuống cỏ, hệt như làm với một đứa bé.
- Cậu hãy ngồi dậy – chị nói – đừng đi đâu cả. Tôi sẽ trở lại.Rồi nhăn nhó vì đau, chị chạy theo Greg. Trên đường chạy y để lại những vệt máu dài. Vừa vòng qua góc ngôi nhà, Tara đã hiểu y định đi đâu. Trong ánh trăng, chị nhìn thấy ngôi nhà để chiếc máy bay nhẹ để dùng trong những trường hợp cấp bách. Chị nghe thấy tiếng khởi động động cơ rồi chiếc máy bay nhỏ từ từ lăn ra con đường dùng làm đường băng cất cánh.Không hiểu chính bản thân mình. Tara leo lên phía trước. Chị nhìn thấy qua lớp kính buồng lái hình người ướt át đẫm máu.
- Greg, Greg đừng bay! Anh không lái được nữa đâu!Chiếc máy bay vẫn tiếp tục lăn bánh, khi đảo bên này, khi đảo bên kia. Tara chạy bên cạnh van xin kẻ đang ngồi trong đừng cất cánh. Chị không hiểu y có nghe thấy hay không? Nhưng khi chiếc máy bay tăng tốc lấy đà y có quay đầu nhìn. Tara bị bỏ lại sau nhưng chị vẫn tiếp tục chạy theo, miệng thở làn bụi do máy bay bốc lên. Rồi chị dừng lại bất lực nhìn chiếc máy bay ngóc đầu lắc lư bốc lên không trung.- Greg! Greg! Anh không cần phải chết! Greg!Đó là tiếng kêu vĩnh biệt của Tara. Chiếc bay nhỏ bốc lên bầu trời đầy sao. Một lát sau, không thể phân biệt được nó giữa các vì sao nữa, nhưng tiếng động cơ vẫn còn nghe rõ. Tara căng thẳng lắng nghe. Rồi điều chị lo sợ đã xảy ra: thoạt tiên là tiếng khục khặc của động cơ, sau đó là tiếng rít ngày càng to. Chiếc máy bay mất độ cao lao nhanh xuống dưới.Tara đứng im tại chỗ, nghe tiếng máy bay đâm ầm xuống đất và thấy một quả cầu lửa bùng lên. Cảnh sát trưởng Jim Galli ân hận là mình lại nghỉ đúng vào tối hôm đó. Đã lâu cảnh sát mới có dịp để hành động nhanh chóng, mạnh mẽ vậy mà nó đã lỡ mất. Dù sao, ông ta cũng phản ứng lập tức khi nhận được bức thư của Tara. Ông ta hiểu Tara hoàn toàn đúng khi muốn ông ta đích thân chỉ huy vụ này. Đọc thư, chắc chẳng ai trong số cấp dưới của ông ta chịu tin, hơn nữa đằng nào cũng phải có lệnh của ông ta họ mới hành động trong những trường hợp như thế này. Chắc ông ta sẽ phải ân hận mãi mãi vì tận sáng hôm sau, người của ông mới có thể tới Eden, khi chẳng thể làm gì được nữa. Và thêm vào đó, thay cái khoan khoái được bắt Greg Marsdan, ông ta buộc phải làm một công việc không mấy dễ chịu là xem xét cái thây cháy sém, biến dạng đến kinh tởm của y.
Một cảnh sát dẫn Jilly ra khỏi nhà đưa lên chiếc xe cảnh sát để đưa về Darvin. Lúc đã ngồi vào xe, Jilly ngoái lại nhìn khu trại rộng lớn, nơi những ngày đẹp đẽ nhất và cả những ngày đen tối nhất trong đời ả đã trôi qua. Cuối cùng Jilly nhìn Tara đang đứng cạnh Jim Galli, ánh mắt giao nhau nhưng mắt họ chẳng nói lên điều gì với nhau. Jilly vẫn ở trong trạng thái thẫn thờ mà ả rơi vào kể từ khi ả bắn Greg. Còn Tara – Chị còn biết nói gì? - Tôi vẫn chưa thể tin vào những việc vừa xảy ra
– Jim nói với tiếng thở dài nặng trĩu – khi tôi nhận được bức thư của chị, tôi tưởng là kẻ nào đó muốn đùa cợt. Có Chúa chứng giám, tôi rất tiếc là đã đến muộn.
- Anh đừng bận tâm làm gì, Jim – Tara nói nhỏ nhẹ – Tất cả đã được giải quyết xong xuôi.
Hai viên cảnh sát khênh Cris trên một cái cáng. Anh rất yếu vì vết thương và vì mất nhiều máu. Sam đi bên cạnh cáng.
- Xin đợi một phút! – Tara nói rồi bước lại nắm lấy tay Cris. Bàn tay bất động và lạnh.
- Anh ta chẳng sao đâu – Viên cảnh sát an ủi chị. Tara nhìn vào mắt Cris. Ánh mắt Cris trả lời chị rằng tất cả sẽ tốt đẹp. Tara cúi mình hôn lên trán Cris rồi đứng nhìn người ta nhẹ nhàng đưa anh vào xe.
- Tôi phải đi cùng họ – Jim nói
– Nhưng trường hợp cần thiết, chị đã biết phải tìm tôi ở đâu rồi đấy.Ông ta lên xe đi khỏi. Tara nhìn theo một lát rồi quay xuống chuồng ngựa. Không cần để phải nhắc một lời, Sam lặng lẽ thắng yên cương cho con King.Tara cho ngựa đi chậm rãi trên đồng cỏ. Cuối cùng chị thấy tâm hồn thanh thản sau bao nhiêu dằn vặt đau đớn. Đó là cái cảm giác của một người vừa thoát khỏi cơn bệnh nặng. Cơn bệnh làm cơ thể yếu đi, nhưng người bệnh biết chắc là mình đang bình phục. Tara không rõ cái linh hồn tội lỗi của Greg sẽ bị đày đoạ nơi đâu, nhưng sự điên khùng lạnh lùng, tính khí dữ dội tuyệt vọng của y đã chết cùng y và giờ đây chị hoàn toàn tự do. Nhưng chiến thắng của chị đã phải trả bằng một giá đắt. Chị đã mất tình yêu của Dan. Số phận thật trớ trêu cho chị gặp con người chung thuỷ ấy đúng vào thời điểm chị phải chối bỏ ông.
- Tara cố gắng buộc mình không nghĩ về những gì buồn thảm.
– Ý nghĩ của chị hướng về phía tương lai đang chờ đón chị. Rốt cuộc chị sẽ có được cái hạnh phúc sống với hai con Sara và Dennis. Chị khao khát điều đó quá lâu rồi. Ý nghĩ về hai con khiến lòng chị ấm áp lên nhưng lại trào nước mắt. Cần phải để sự kiện đó diễn ra ở đâu nhỉ? Tara sung sướng lựa chọn trong đầu cái phương án cho cuộc gặp gỡ đó. Chị gạt hết phương án này đến phương án khác, cần phải chuẩn bị cho kỹ sao cho mọi chuyện phải diễn ra một cách tuyệt vời.Chỉ có một điều rõ ràng. Bây giờ không gì có thể ngăn cản chị trở lại với cuộc sống của Stephany Harper. Chị sẽ trở về với quá khứ, nhưng sau tất cả những gì chị đã chịu đựng và học hỏi được, chị đã trở nên mạnh mẽ sáng suốt hơn nhiều. Chị không còn là Stephany trước kia luôn luôn lo ngại một cái gì đó, luôn luôn sợ bị đánh lừa nữa. Và không bao giờ chị trở thành mồi của một gã đàn ông nào nữa. Chị sẽ đứng vững trên đôi chân của mình, sẽ tự quyết định mọi việc trong cuộc đời và sẽ trông cậy vào sức lực kinh nghiệm của chính bản thân mình. “Về quá khứ thế là đủ. Mình sẽ có tương lai”. Chị nghĩ.Có tiếng động gì đó xa xăm chầm chậm xuyên ngang những ý nghĩ mơ màng của chị. Tara ngạc nhiên lắng tai nghe tiếng động cơ máy bay mỗi lúc một gần lại. Chẳng lẽ lại… Không, chị không dám tin vào tình yêu mà chị đã gạt bỏ một cách phũ phàng lại có thể tha thứ cho chị và kiên trì tìm kiếm chị. Hay cánh nhà báo? Dĩ nhiên là không. Mặc dù chị đã biết câu chuyện này có thể là một vụ xì căng đan báo chí rất lớn, nhưng chị cũng không tin là đám phóng viên chuyên săn lùng xì căng đan lại có thể vượt một chặng đường dài như thế để đến đây. Tara cau mày phi ngựa trở về. Chiếc máy bay đã đến gần. Tara trao ngựa cho Sam. Chị muốn nhanh chóng biết vị khách không mời mà đến kia là ai. Chị chạy ra đường băng.Từ trên không Dan nhìn thấy hình người chạy về phía trước, nhưng ông không phân biệt được đó là đàn ông hay đàn bà. Sự lo lắng và nôn nóng làm cho ông cảm thấy đau trong người. Khi máy bay hạ thấp xuống gần mặt đất, ông nhìn thấy Tara và hiểu rằng mình không lầm, đó chính là Tara, bằng xương bằng thịt, khoẻ mạnh đang đứng trên đường băng. Sự nhẹ nhõm đến nhanh đến nỗi ông có cảm giác là không điều khiển nổi bản thân mình nữa. Ông lẩy bẩy khi đưa tay mở cửa cabin máy bay. Tara lo ngại nhìn chiếc máy bay đáp xuống và hãm máy dừng lại. Cánh cửa máy bay mãi không mở được. Rồi như trong một cơn mơ, chị nghe những tiếng kêu thất thanh vọng từ trong ra:
- Mẹ ơi! Mẹ ơi!Cánh cửa bật mở, từ đó, Dennis và Sara chen nhau lao ra. “Đây là một giấc mơ”
– Tara nghĩ, không dám tin vào cảnh tượng trước mắt. Nhưng một sức mạnh vô hình thúc chị lao tới dang tay ôm lấy hai con.
- Ôi mẹ. Con biết là mẹ còn sống mà!
- Mẹ, chính là mẹ của con đấy phải không?
- Các con yêu quý của mẹ! Họ cứ đứng như thế ghì chặt lấy nhau. Nước mắt hạnh phúc chảy dài trên mặt họ.
“Mình là người thừa. Họ chẳng cần mình” – Ý nghĩ đó loé trong đầu ông. Không có chỗ cho ông giữa người mẹ và những đứa con. Dan lúng túng đứng cạnh máy bay, và những lời vĩnh biệt đã hiện ra trong đầu ông.“Vĩnh biệt mãi mãi, trong khi em còn sống.
– Ông sẽ nói như thế – Giờ đây, khi em bình an, và mọi chuyện đều tốt đẹp…”.
- Ôi, anh Dan! Tiếng kêu đó xua tan tất cả những nghi ngờ và buồn thảm trong ông.