Ngày thứ sáu, khi đã xế trưa, Philip rời văn phòng của mình ở cuối phố Mackuori – Street, rẽ sang tay phải leo lên đồi. Sau lưng ông là dải bờ hình vòng cung với rất nhiều bến thuyền, là Bennelong – Point với nhà hát Ôpêra ốp đá lấp lánh. Mặc dù Philip vốn là người ưa ngắm phong cảnh, nhưng hôm nay ông chẳng trông thấy gì quanh mình cả. Tuần vừa rồi với ông thật nặng nề. Sau khi dự đám cưới Stephany, Jilly bỗng trở nên cáu bẳn đến mức ông bắt đầu lo ngại về cô. Khi trở về từ New York, lấy cớ là để dự đám cưới bạn gái, cô đã mua cho mình vô số áo quần. Lúc đó, cô tỏ ra rất vui sướng và hồi hộp chờ đợi sự kiện quan trọng trong đời bạn gái mình. Nhưng có điều gì đó đã xảy ra với Jilly ở đám cưới Philip nghĩ như vậy. Ông rẽ vào vườn thực vật hoàng gia để suy nghĩ.
Suốt đám cưới ông luôn để mắt đến vợ, bởi vậy, chắc chắn nguyên nhân không phải là một vụ va chạm hay xì – căng – đan nào cả. Hôm đó, hầu như mọi người nói chuyện với Jilly đều khen ngợi sắc đẹp và quần áo của cô. Quả thật Jilly được mọi người trầm trồ vì vốn dĩ là một phụ nữ hấp dẫn đang ở tuổi rực rỡ, cô lại rất biết cách ăn mặc.
Nhưng dù sao đi nữa thì cũng vẫn có chuyện gì đó đã xảy ra. Philip buồn rầu rảo bước, không hề thấy gì quanh mình. Từ hôm đó, Jilly xử sự rất lạ lùng, luôn luôn bực bội, cáu bẳn. Ông biết đêm đêm cô không ngủ được, còn sáng ra lại nằm ườn lâu trên giường. Tuần qua, cô cũng bỏ các buổi tập thể dục và thôi không đi uống cà phê với mấy người bạn gái nữa. Cô hút thuốc nhiều hơn bình thường rất nhiều và hầu như chẳng ăn gì cả. Không còn nghi ngờ gì nữa, đã xảy ra chuyện gì đó phá vỡ sự cân bằng trong tâm hồn cô.
Philip đến bìa vườn thực vật và nhìn xuống vịnh. Điều duy nhất làm bất ngờ tại đám cưới là sự thay đổi của Stephany. Philip nghĩ rằng chính sự thay đổi trong cuộc sống của Stephany là nguyên nhân tâm trạng nặng nề của Jilly.
Philip rất hiểu những chuyện thường xảy ra giữa những đôi bạn gái thân. Trong quan hệ giữa Jilly và Stephany luôn luôn có sự ghen tị ít ra là từ phía Jilly. Nó xuất hiện ngay từ khi tình bạn của họ bắt đầu. Cả khi đã chín chắn, Jilly cũng không dẹp được cảm xúc đó. Stephany chẳng có lỗi gì ở đây cả, bởi trong quan hệ với Jilly, cô ấy rất tốt và chân thành. Nhưng Jilly không thể tha thứ cho Stephany việc cô được sở hữu số tài sản khổng lồ của Harper, mặc dù Philip bảo đảm được cho vợ một cuộc sống dư thừa. Khi cưới nhau, Philip đã ở tuổi bốn mươi và là một luật sư rất thành đạt. Bây giờ, công việc của ông còn tốt đẹp hơn. Hãng của ông có rất nhiều triển vọng làm ăn ở Mỹ. Mặc dù Jilly tiêu pha rất phung phí, họ vẫn luôn luôn có đủ tiền để có thể sống cuộc sống giàu sang, nhất là họ lại không có con.
“Không có con” – Ý nghĩ ấy như ngọn roi quất vào Philip, cái đau lan khắp mặt. Từ lâu, ông đã yên phận với việc họ không thể có con do chứng bệnh mãn tính nào đó của Jilly liên quan đến tuyến học môn. Nhưng Jilly thì không bình tâm lại được. Tuy nhiên, Philip không tin rằng Jilly có thể trở thành một người mẹ tốt; cô ta không phải sinh ra cho một nghĩa vụ tận tụy như vậy. Ngay bản thân ông trước khi lấy vợ cũng đã sống hạnh phúc suốt bốn mươi năm mà không hề nghĩ đến chuyện con cái và không hề cảm thấy sự thiếu vắng của chúng trong cuộc đời mình. Nhưng với Jilly thì kết luận về bệnh vô sinh là một đòn nặng nề và cô không hồi phục lại được. Khác với cô, Stephany có một trai, một gái. Giờ đây lại lấy chồng, cô ấy có thể sinh thêm không chỉ một đứa con. Liệu có phải Stephany đã chia xẻ ước muốn bí mật ấy với Jilly khi họ ngồi với nhau trên buồng ngủ chuẩn bị cho lễ cưới? Có phải vì vậy mà Jilly đau khổ không?
Mà cũng có thể mọi chuyện đơn giản hơn nhiều. Jilly là một phụ nữ nổi bật với đôi mắt to khiêu khích, mái tóc dày màu mật ong, thân hình chắc lẳn rám nắng tuyệt đẹp. Cô rất tự hào vì sự hấp dẫn của mình đối với đàn ông (tim Philip nhói đau nghĩ đến mấy chuyện xẩy ra liên tục gần đây mà ông buộc phải nhắm mắt làm ngơ để cố gắng giữ lấy chút tình cảm cuối cùng của cô đối với ông). Vậy mà trong ngày cưới! Stephany nhờ bộ quần áo đẹp và niềm hạnh phúc đã trở nên dễ thương hấp dẫn hơn bình thường rất nhiều. Phải nói là rất đẹp. Nhờ cái vẻ bề ngoài đó, cô ấy đã chinh phục được trái tim của không chỉ đơn giản là một “ngôi sao tennis” mà còn là một người đàn ông đẹp. Có thể Jilly cảm thấy ghen tỵ với Stephany chăng? Chẳng lẽ cô đón nhận sự lột xác của bạn gái từ một con vịt xấu xí thành một con thiên nga tuyệt vời như sự bất hạnh của mình?
“Em tội nghiệp của anh – Philip nghĩ với sự thương cảm – làm sao anh giúp em vượt qua được sự đau khổ đây?”. Philip vẫn vậy. Ông luôn luôn nghĩ đến Jilly đầu tiên sau đó mới đến mình. Thỏa mãn mọi ý muốn của cô là điều quan trọng nhất trên đời với ông. Không thể nói là ông không nhìn thấy những yếu điểm trong con người cô, nhưng ông không coi đó làm trọng. Ngược lại, chúng khiến ông thấy thương cô hơn. Ngay từ buổi đầu quan hệ, ông đã gánh lấy trách nhiệm chăm lo cho cô gái Jilly đáng thương, công việc mà ông vẫn làm tận tụy cho đến hôm nay.
“Nếu nguyên nhân chỉ là vậy thì mình có thể giúp cô ấy bình tâm lại được – ông nghĩ. Có lẽ nên đưa cô ấy đi nghỉ ở vùng bờ Đông nước Mỹ. Hay là một chuyến du lịch thú vị tới Papua? Hay Bali?”. Bỗng ông sực nhớ là vợ chồng Stepahny đã trở về từ du thuyền và trong hai ngày nghỉ cuối tuần họ sẽ tổ chức một ngày tennis. Jilly rất thích quần vợt. Chắc là cô ấy sẽ rất vui khi được suốt ngày ăn uống, cười đùa và chơi quần vợt. “Đúng, ông nghĩ, ngày quần vợt chính là cái mà cô ấy cần. Nếu toàn bộ vấn đề là ở chỗ phải quen dần với vị trí mới của Stephany thì đó là một khởi đầu rất tốt”. Tới đây, Philip vội vàng đến chỗ mà ông đã hẹn một người cùng ăn trưa để bàn công việc.
Trong lúc Philip Stuart lang thang trong vườn thực vật Hoàng gia với những suy nghĩ lo âu thì Greg Marsdan đang ngồi ở trụ sở hãng “Harper Mining” ở đầu kia Mackuori – Street và cảm thấy rất hài lòng với bản thân và cuộc sống. Trước khi cưới, anh ta đã biết là Stephany sẽ giành cho anh ta một khoản tiền lớn để bảo đảm cho sự độc lập về kinh tế và giúp anh ta giữ được tự trọng. Chỉ sau đám cưới, anh ta mới biết thêm rằng cô còn giành cho anh ta những vai trò quan trọng và bổ nhiệm anh ta làm một trong những giám đốc của hãng. Greg sướng phát điên. Giờ đây chẳng cần phải lo trước cái tuổi già chết tiệt ấy nữa. Anh ta giận dữ nhớ lại vẻ không đồng tình trong thái độ của tay giám đốc tài chính hãng “Harper Mining” khi biết phải trích một khoản ngân quỹ cho Greg. Giờ đây thì họ sẽ phải đối xử với anh ta như người trong bọn.
Greg đến gặp Bill Macmaster với tâm trạng phấn chấn. Anh ta đến trước giờ hẹn, đỗ chiếc Rolles – Royse ở góc đường rồi lên tận đỉnh tòa nhà cao ngất của “Harper Mining” nơi bộ não của hãng làm việc. Giờ đây, anh ta đang ngồi trong phòng chờ rộng rãi sang trọng đợi Bill, mắt nhìn quanh vẻ hài lòng. Nhưng anh ta cố gắng không đưa mắt về phía cô thư ký khá xinh ngồi ở cửa ra vào phòng làm việc của Bill, tự nhủ đây không phải là lúc cho những quan hệ bất chợt, mặc dù biết rằng cô ta đang nhìn mình và hễ có dấu hiệu nào từ phía Greg là cô ta sẵn lòng vào chuyện. Anh ta vờ tập trung sự chú ý vào tờ Finaeial Times: Anh ta sẽ trở thành một nhà doanh nghiệp cỡ bự mà!
- A, chào Greg! Mời anh vào, mời vào – Bill Macmaster không phải là loại sếp quen bấm chuông để thư ký mời khách vào. Ông luôn thân hành ra cửa đón khách.
- Mọi việc thế nào, Greg?
- Tuyệt vời. Cám ơn. Thế còn ông?
- Cũng tuyệt vời – Bill dẫn Greg vào chốn linh thiêng của mình và hài lòng nhận thấy vẻ thán phục trên mặt Greg khi anh ta vừa bước qua cửa. Từ căn phòng trên tầng thứ bốn mươi tòa nhà chọc trời của “Harper Mining” mở ra một trong những cảnh đẹp nhất nước Úc. Từ đây có thể nhìn thấy toàn bộ cảng Sidney, cầu Harbor và nhà hát Opera. Bên phải, hai lá cờ của khối Liên hiệp Anh và của nước Úc tung bay trên tòa nhà Hiệp hội những người chăn nuôi và sản xuất ngũ cốc bang Nam Wates mới.
Sâu hút phía dưới là những chiếc xe nhỏ xíu chạy trên đại lộ Cahill. Một chiếc tàu đang chậm rãi đi ngang qua vịnh.
- Anh thấy phong cảnh thế nào? – Ông hơi mỉm cười hỏi Greg lúc này không rời mắt nổi khỏi bức tranh trải rộng.
- Thật kinh khủng!
- Đó là mặt hấp dẫn nhất của người điều hành hãng đấy. Phòng làm việc này thuộc về ai giữ chức giám đốc điều hành. Tôi không biết khi tôi về hưu, thiếu cảnh này thì tôi sẽ sống như thế nào.
- Ai dám nói đến chuyện về hưu của ông. Tôi cho rằng “Harper Mining” còn cần ở sự lãnh đạo của ông trong nhiều năm nữa.
- Tất nhiên, mời anh ngồi, Greg.
Bill mở cánh tủ gỗ sồi ra, trong đó có một chiếc tủ lạnh.
- Anh uống một chút gì nhé.
- Vâng, xin cho bia, nếu có.
Họ im lặng uống bia ướp lạnh. Sau đó Bill chuyển qua công việc.
- Bây giờ chúng ta sẽ thảo luận về công việc của anh, Greg ạ. Về việc anh sẽ làm gì trong hãng ấy mà, giờ đây anh đã là thành viên của gia đình rồi. Anh đã từng làm một công việc gì đó… - Bill suýt nói “công việc gì đó thực sự”, nhưng vội lái – một công việc gì đó ngoài quần vợt chưa?
- Ồ, chưa. Nhưng quần vợt bây giờ cũng là một ngành kinh doanh cơ mà. Mặt yếu của nó là toàn bộ vốn liếng luôn luôn nằm hết trong cơ thể anh, chỉ cần một rủi ro nhỏ, một chấn thương là có thể sập tiệm.
- Nhưng anh cũng kiếm được khá tiền đấy chứ?
- Tất nhiên. Nhưng những giải thưởng như Wimbledon là không đáng kể. Giải vô địch Pháp mở rộng cũng vậy. Chỉ có người Mỹ là khá hơn cả, mặc dù lấy tiền của họ không phải dễ.
Bill ngồi im lặng khá lâu nghe Greg ba hoa về đề tài này. Ông nhanh chóng hiểu rằng tất cả tiền không phải là ít mà Greg kiếm được đã bị anh ta phung phí sạch vào các cuộc ăn chơi và cuộc sống ca hoa. Là một người rất sành rượu, Bill chỉ cần nghe Greg nói về tên các loại rượu ngoại là hiểu tiền của anh ta tan biến như thế nào.
Nhưng Bill nghĩ dù sao anh ta cũng còn đủ trẻ để học được nhiều thứ, nếu chọn đúng cho anh ta vị trí thích hợp. Hiện tại, anh ta đang có lợi cho hãng nhờ tên tuổi của mình: Ban tuyên truyền của hãng đang nóng lòng muốn đưa lên mặt báo một bài với đầu đề: “Nhà vô địch Wimbledon trở thành thành viên của Harper Mining” và muốn Greg có mặt tại các hoạt động từ thiện và xã hội của hãng. Anh ta sẽ là cái đinh của các chương trình đó và sẽ làm tăng uy tín của hãng. Nhưng chuyện đó không thể kéo dài được. Cần phải giành cho anh ta một vai trò gì đó chắc chắn hơn một “ngôi sao”. Đã mấy năm trôi qua kể từ ngày anh ta bất ngờ trở thành vô địch Wimbledon.
- Greg này, anh có ý định sẽ làm gì trong hãng chúng tôi chưa? Chúng tôi có rất nhiều công việc. Hàng loạt xí nghiệp khai thác quặng và những hoạt động tài chính liên quan đến chúng. Và rất nhiều công ty vệ tinh nữa. Anh định chọn cái gì?
- Tốt hơn hết là ông nói luôn cho tôi đi Bill ạ.
Sau đó, họ đi ăn bàn bạc với nhau rất kỹ về các quy mô và triển vọng các hoạt động mà hãng đang triển khai khắp thế giới. Hơn bốn giờ chiều Greg mới ra về sau khi đã nạp nặng trĩu thông tin về các lĩnh vực mà anh ta có thể thi thố tài năng. Greg phấn chấn. Kinh doanh ư? Anh ta tin chắc trên đời chẳng có việc gì mà anh ta không làm nổi.
Và những trục trặc trong cuộc sống vợ chồng anh ta cũng nghĩ như vậy: Chẳng có gì đáng sợ cả, mặc dù cũng chẳng đáng mừng. Anh ta cười không vui nhớ lại thất bại trong đêm tân hôn với Stephany. Tình trạng căng thẳng, sự thiếu kinh nghiệm và nôn nóng muốn chiều anh ta của cô, khiến cho mọi cố gắng của anh ta để đạt được khoái cảm cho mình và cho cô đều không có kết quả. Sau đó thì Stephany bắt đầu có kinh nguyệt (sớm hơn thường lệ, như cô giải thích) và cô hoàn toàn tuyệt vọng. “Mình cưới đã một tuần mà vẫn chưa ngủ một lần thật sự với vợ - Anh ta buồn rầu nghĩ – Cuộc sống gia đình hoàn toàn không như người ta vẫn hình dung. Về khoản này mình thất vọng khủng khiếp. Nhưng dù sao mọi chuyện cũng nhất định phải ổn thỏa. Điều chủ yếu là không được nóng vội. Sắp tới sẽ có một ngày giải trí tuyệt vời: Ngày quần vợt. Stephany đã quyết định là sẽ tổ chức. Mình sẽ có dịp để làm thân với Jilly”. Vừa nghĩ về Jilly là tâm trạng Greg đã khá lên và anh ta cảm thấy sự thèm muốn. Nhưng giờ đây anh ta đã có vợ. Không được quên điều đó. Bởi vậy trên đường về, anh ta rẽ vào cửa hàng hoa, mua một bó tướng toàn hoa cẩm chướng trắng và hồng. Ở nhà, anh ta giành hết sự quan tâm săn sóc cho Stephany.
Mặc dù buổi trưa trời rất nực, nhưng trận quần vợt vẫn diễn ra sôi động. Greg chơi cùng cặp với Jilly. Đối thủ của họ là vợ chồng Reserford – những người láng giềng của Stepahny ở Darling – Point. Stepahny và Philip ngồi ngoài sân. Dưới chân họ chú chó Kairer đang lim dim ngủ. Sân quần vợt trong khu dinh thự của Stepahny tuyệt đẹp. Ngay gần đó là một bể bơi lớn để khi quá nóng nực, các đấu thủ và khán giả có thể nhảy xuống tắm mát. Hiện giờ, các đấu thủ đang hăng. Chỉ có hai khán giả là uể oải. Stephany cố gắng bắt chuyện:
- Anh Philip này, sống mười sáu năm liền với một người thì thế nào nhỉ?
- Điều đó có mặt tốt và mặt hạn chế của nó. Philip trả lời dè dặt – Dù sao thì sống với Jilly, tôi cũng không phải buồn chán. Dĩ nhiên, mọi chuyện có thể khác nếu Jilly sinh nở được. À, mấy cháu của cô thế nào?
- Khá cả. Trong suốt tuần trăng mật của chúng tôi, hai đứa sẽ ở nội trú trong trường. Tôi muốn mấy tuần đầu này chỉ có tôi và anh ấy sống với nhau thôi. Còn chuyện đó thì tôi biết Jilly đã đau khổ như thế nào. Lâu nay, cô ấy có nói gì về chuyện con cái không Phil?
- Nói thì cô ấy không nói, nhưng rõ ràng là không quên. Cô ấy vẫn cứ bị dằn vặt. Tôi rất lo ngại cho cô ấy. Thời gian cuối đây, cô ấy không được vui.
Stepahny chăm chú nhìn bạn gái của mình. Jilly chạy khắp sân, đón các quả bóng, miệng cười khanh khách. Rõ ràng là cô đang rất sung sướng.
- Hình như giờ thì mọi chuyện ổn rồi – Rốt cuộc Stepahny nói. Tôi rất vui mừng là Jilly hợp với Greg. Thế mà tôi cứ lo là cô ấy sẽ không thích anh ấy.
- Chị chỉ hoài sức – Philip lạnh nhạt nói
Buổi sáng, ông nhìn Jilly chuẩn bị kỹ lưỡng cho chuyến đi chơi này bằng đôi mắt của đức ông chồng bị bỏ rơi. Jilly tỏ ra hết sức tươi tỉnh và vui vẻ khi họ đến nhà Stephany. Ông biết lý do không phải nơi ông, và chắc cũng không phải nơi Stepahny. Nhưng ông cũng không thể nói rằng thái độ của Greg vượt quá sự lịch thiệp bình thường. Khi trận quần vợt kết thúc, cả Philip lẫn Stephany đều không nhìn thấy Greg kéo bạn chơi cùng đôi lại để hôn và chúc mừng thắng lợi. Nhưng khi đôi môi của họ chạm nhau, cái hôn trở nên háo hức và tham lam.
Jilly giằng khỏi anh ta sợ bị nhìn thấy.
- Xin chúc mừng người đồng đội yêu quý của tôi – Greg nói tỉnh bơ – Chị chơi thật tuyệt vời.
- Tôi cũng xin chúc mừng anh – cô nói nhỏ - Thật là tuyệt diệu được chơi cạnh một cầu thủ chuyên nghiệp… Tôi chỉ sợ là mình chơi tồi. Đã lâu tôi không chơi.
- Đúng là có lẽ chị phải để tôi dạy chị mấy buổi, Jilly ạ. Tôi sẽ làm huấn luyện viên riêng cho chị.
Ngụ ý của anh ta trắng trợn đến mức không thể không nhận ra. Bên trong người của Jilly căng lên, sẵn sàng ưng chịu. Mặc dù không nhìn, cô vẫn thấy cánh tay rám nắng phủ đầy lông vàng đang nắm lưới và cảm thấy mùi thân thể của anh ta ngay cạnh. Cô gắng sức nén ý muốn đụng chạm vào anh ta. Cô ta đi đến một quyết định.
- Tốt thôi – Jilly nói bằng giọng bình thường – Thế anh lấy học phí có đắt không?
- Rất đắt – Anh ta cười tự mãn – nhưng bảo đảm chất lượng cực cao. Rồi cô sẽ thấy.
Rồi anh ta khoác vai Jilly với dáng vẻ ông chủ và dẫn cô rời sân.
- Chào em yêu – Anh ta nói với Stepahny – Em nghĩ thế nào về cặp đánh đôi Marsdan – Stuart?
Stephany tươi mặt lên khi thấy chồng và Jilly đi tới. Thật mừng là Greg thích cuộc chơi này, khi ý định tổ chức ngày quần vợt nảy trong đầu cô, cô không biết Greg sẽ tỏ thái độ như thế nào. Cô sợ là anh sẽ nổi giận khi biết phải chơi quần vợt với cánh nghiệp dư. Nhưng rồi cô vẫn quyết định liều vì sợ rằng Greg sẽ buồn chán vì không có việc gì làm. Cô không biết làm gì để giải trí cho anh ta và hoàn toàn không tin là anh ta cảm thấy thú vui với cô. Đặc biệt là sau cái đêm tân hôn tồi tệ ấy…
Stephany đỏ bừng mặt. Cô vội cúi đầu xuống và vờ vuốt ve con chó Kaizer. “Thật nhục nhã – cô nghĩ – mình đã gần bốn mươi mà hiểu biết còn ít hơn nhiều đứa con gái mươi tuổi. Làm sao mình lại không đáp lại được những âu yếm của Greg nhỉ?! Mình yêu anh ấy đến thế kia mà!” Cô giận dữ với bản thân, nhớ lại những cái hôn vội vã, những động tác vụng về rõ ràng chẳng mang lại cho Greg tí khoái cảm nào. Stephany là một phụ nữ quá trung thực để có thể tự lừa dối và an ủi mình về mặt này. Từ đêm hôm đó, cô cứ lặp đi lặp lại với trong đầu: “Mình chẳng được tích sự gì cả!” Cộng thêm vào những dằn vặt tư tưởng là những khó chịu do đợt kinh nguyệt vào giữa lúc thời tiết quá nóng nực gây ra.
Điều duy nhất an ủi cô là thái độ tuyệt vời của Greg. Kiên nhẫn và đầy thiện chí, anh giống như một người đã làm chồng mươi mười lăm năm hơn là người mới cưới vợ vài ngày trước. Anh an ủi cô và lập tức đồng ý bỏ dở cuộc chu du trên du thuyền để trở về khu dinh thự. Anh sẵn lòng tới trụ sở của hãng để luận bàn công việc với Bill, và khi từ đó trở về đã tặng cô một bó hoa đẹp. Stephany nhìn Greg đang thao thao tán chuyện với Jilly và vợ chồng Resesord và tim cô lại tràn ngập yêu thương. “Em sẽ đền bù xứng đáng cho anh những gì mà anh chưa đạt được ở em, anh yêu ạ - Cô nghĩ – những bài học tình yêu – đó chính là thứ em cần. Em nhất định học anh để cho anh. Em muốn sao cho mọi chuyện của chúng ta đều tốt đẹp”. Greg bắt gặp ánh mắt cô và mỉm cười âu yếm. Cô lại thấy một niềm phấn chấn mới.
- Xin mời mọi người vào nhà tắm rửa và uống rượu ướp lạnh – Cô vui vẻ nói với Greg và khách khứa.
Trời gần tối, chủ và khách nằm trên những chiếc ghế phô tơi ở hàng hiên nhìn quả cầu lửa màu da cam chìm xuống cảng. Trong nhà tràn ngập tiếng nhạc. Trong máy hát là chiếc đĩa có bài “Dạ khúc nhỏ”. Stephany thỉnh thoảng lại khe khẽ hát theo một đoạn. Cô chẳng hề thua kém vợ chồng Stella và Rege Reserford: họ liên tục đùa cợt và kể chuyện tiếu lâm. Chỉ có Philip là lặng lẽ mặc dù bản tính ông chẳng phải là người ít lời. Bây giờ mọi người đều im lặng. Rốt cuộc, Greg lên tiếng:
- Có ai muốn uống nữa không? – Anh ta đứng dậy đi về phía cánh cửa phòng khách. Ngay sau cánh cửa ấy là một cái bàn trên chất đầy đồ uống.
- Rót cho tôi với nhé – Estella và chồng hầu như đồng thanh nói.
- Thế còn anh, Philip? – Greg hỏi.
“Greg là một vị chủ nhà tuyệt vời, rất quan tâm và chu đáo với khách” – Stephany tự hào nghĩ đúng vào lúc anh ta quay về phía cô với nụ cười đặc biệt của mình.
- Em có uống không, em yêu?
- Cảm ơn anh, rót cho em một cốc nước khoáng.
Greg vào phòng khách để rót đồ uống vào các cốc.
- Ngày hôm nay thích thật đấy – Estella vui vẻ nói – các anh chị biết không, tôi chưa bao giờ tập quần vợt một cách bài bản.
Rege lập tức châm chọc vợ:
- Em thân mến ạ, anh cần phải nói rằng ngay cả hôm nay cũng chẳng phải ngoại lệ.
- Thôi đi anh Rege – Stephany cười vang – Đừng có mà nói như thế. Hôm nay Estella chơi tuyệt hay: chị ấy chiến đấu như một con sư tử.
- Đúng thế, đúng thế! – Greg từ phòng khách nói vọng ra.
- Ít ra thì tôi cũng đã gắng sức – Estella không tự ái với chồng – Anh cũng biết em định nói gì rồi đấy: có phải ngày nào em cũng có cơ hội chơi quần vợt với nhà cựu vô địch đâu.
Sự im lặng căng thẳng lập tức chụp xuống làm Estella hoảng hốt.
- Ôi, tôi đã nói cái gì ấy nhỉ? – Chị ta lính quýnh – Tôi không muốn nói anh ấy là “cựu vô địch” đâu. Nào, ai đó giúp tôi thoát khỏi tình trạng xuẩn ngốc này đi!
Nhưng chẳng ai chịu cất lời cả. Greg bước ra mang theo cốc của Estella. Trên môi anh ta nở một nụ cười, nhưng mắt thì lạnh lẽo.
- Mời chị Estella. Chị muốn nói là đã ba năm trôi qua kể từ ngày tôi trở thành vô địch Wimbledon chứ gì?
- Xin lỗi anh, Greg. – Estella lắp bắp.
- Ồ, không sao đâu – và anh ta lại quay vào phòng khách.
- Để tôi phụ với anh, Greg! – Jilly nói rồi đứng bật dậy. “Cái con mụ Estella này ngu như bò!” – Cô ta cảm thấy mình cần phải an ủi Greg sau sự sỉ nhục tình cờ kia nên cũng vào phòng khách.
- Greg chẳng phải cựu kiếc gì cả - Stephany nói bằng giọng hơi to – Anh ấy còn chưa có ý định từ bỏ thể thao đỉnh cao. Có vậy không, anh yêu?
- Không đời nào – Greg đáp trả lại từ phòng khách – Tôi không thể cho phép mình làm điều đó. Tôi còn phải kiếm tiền nuôi vợ và gia đình kia mà!
Mọi người đều bật cười ha hả. Sự căng thẳng tan biến.
Jilly bước vào phòng khách tranh tối tranh sáng. Trông thấy cô ta, Greg nhướng mày như hỏi rồi mỉm cười một mình. Mặc dù về bản chất là một con thú và kẻ săn gái, anh ta vẫn có thể tự hào là suốt đời anh ta chưa ép buộc một người đàn bà nào. Họ luôn luôn tự nguyện đến. Riêng về Jilly thì ngay từ đầu, anh ta đã biết là cô sẽ tự đến. Anh ta tiếp tục rót Whisky vào cốc của Rege, nhấm nháp cảm giác về ưu thế và chiến thắng của mình.
Jilly đứng trước mặt Greg, lòng háo hức ước anh ta sẽ thích mình. Greg cảm thấy mùi cơ thể, hương thơm từ tóc cô và nhìn thấy những đường nét thân thể cô hiện rõ qua chiếc áo dài mỏng để trần vai. Anh ta chìa tay vuốt mấy đầu ngón tay lên ngực cô. Anh ta vừa chạm vào, hai nụ hoa đã lập tức cương nhanh. Greg nhanh chóng cảm thấy bị kích thích. Còn Jilly thì bắt đầu thở hổn hển.
- Stephany! – Lại giọng của Estella. Jilly và Greg nhìn nhau không dám động đậy: họ quá căng thẳng – Thế chị có cảm thấy ghen không khi có hàng đám đông đàn bà đến sân quần vợt không phải để xem thi đấu mà để mồi chài anh ấy?
- Dĩ nhiên tôi ghen!
- Stephany – Chị là một phụ nữ trung thực – Rege nói vẻ tán đồng – Chị chẳng hề giấu diếm điều gì, đúng không?
- Giờ có được một phu nữ trung thực là rất hiếm.
Jilly nghe câu đó của chồng và hiểu rằng nó giành cho cô ta. Nhưng cô không đủ sức chống lại sức hút bởi lửa của Greg toàn thân cô bắt đầu run giật vì hồi hộp. Cô không nhớ trước đây đã có lần nào cô cảm thấy tình trạng này chưa. Greg mở một chai nước khoáng, một tay rót chảy òng ọc vào cốc, tay kia tụt dải đeo của chiếc áo dài khỏi vai Jilly, kéo tuột luôn cái nịt ngực, lột trần đôi vú cô ta ra. Hơi thở của Jilly gấp gáp, đôi mắt bình thường sáng màu gio thẫm lại. Cô ta kéo tuột hẳn cái nịt vú của mình xuống.
Thời điểm nguy hiểm. Greg cảm thấy một cơn thèm muốn dâng trào. Tất cả các sợi lông trên tay và trên người anh ta đứng dựng lên. Anh ta nhanh chóng kéo dải đeo áo của Jilly về vị trí cũ, quay đi và nhìn vào các đồ vật xung quanh: bằng cách đó, anh ta nén cơn thèm khát. Sau đó, không nhìn Jilly, anh ta cầm hai cốc của Rege và Stephany bước ra ngoài hiên. Ngay sau đó, Jilly cũng bước ra. Nếu Philip có nhận thấy ánh lấp lánh nguy hiểm trong mắt vợ thì ông cũng thấy nên im lặng là hơn.
°
° °
- Vậy là ngày mai anh chị sẽ bay đi Eden?
Ngày vui kết thúc. Vợ chồng Reserford đã về từ hơn một giờ trước. Philip đã mấy lần định kéo vợ về, nhưng Jilly cứ lơ ông đi. Giờ đây cô lại khơi chuyện mới:
- Thế các bạn định ở đó bao lâu?
- Một tháng – Stephany trả lời, mặt tươi như hoa – Chỉ mỗi hai chúng tôi ở vùng hoang vu ấy. Dĩ nhiên có cả Katie, Chris, Sam và những người vẫn trông coi Eden nữa. Nhưng thực tế thì sẽ chỉ có hai chúng tôi, những con chó đingô hoang và những khoảng trống mênh mông.
- Greg, anh sẽ thích Eden cho mà xem – Jilly thích thú nói.
- Mình rất mong là anh ấy cũng sẽ yêu Eden như mình – Stephany tiếp lời – Đó là nơi duy nhất mà sống ở đó mình luôn cảm thấy hạnh phúc.
- Em yêu, anh có một ý rất hay – Cảm thấy mình bị dồn vào chỗ cùng đường, Greg nảy ra một ý định tuyệt vọng. Mặc dù biết là rất nguy hiểm, anh ta vẫn quyết định thử vận may – sẽ thế nào nếu chúng ta mời Philip và Jilly cùng đi Eden nhỉ?
Stephany chằm chằm nhìn anh ta, không đủ sức giấu cơn sốc và giận dỗi. Greg vội vã mở đầu cuộc rút lui:
- Dù chỉ là hai tuần cuối cùng thôi.
- Philip không đi được đâu – Jilly nói bằng giọng hờ hững – Anh ấy lại sắp phải đi New York rồi.
- Vậy thì Jilly đi. Chị ấy có thể bay một mình đến với chúng ta. Điều đó sẽ làm em dễ chịu vì em sẽ không phải nhìn mỗi cái mặt mo của anh trong suốt một thời gian dài.
Greg huy động toàn bộ vẻ duyên dáng của mình để thuyết phục Stephany mời Jilly đến Eden. Jilly cảm thấy đất dưới chân mình đang chuồi đi.
- Thôi, đừng có mà bàn chuyện vớ vẩn nữa – cô ta kêu lên – đây đang là tuần trăng mật của các bạn kia mà.
Stephany mỉm cười yếu ớt. Greg cầm tay cô nâng lên môi, nói bằng giọng nho nhỏ:
- Toàn bộ cuộc sống chung của chúng ta sẽ là một tuần trăng mật dài không dứt, phải không em?
- Anh chỉ khéo tán – Stephany nói.
- Anh chỉ muốn trong chuyến đi này em có bên cạnh mình hai người mà em yêu quý nhất thôi. Anh muốn em hạnh phúc.
Stephany tự mắng mình là đã tỏ ra ngu ngốc và ích kỷ như vừa rồi. Cô hồi tưởng:
- Trời ơi, không biết đã bao nhiêu lâu em và Jilly không ở cùng nhau ở Eden rồi.
- Có quỷ biết là đã bao nhiêu năm rồi – Jilly nói.
- Ý của anh thế nào, Philip?
- Thôi thì để Jilly quyết định – Philip rất buồn rầu thấy rằng mình không có cách nào ngăn cản sự phát triển của sự việc – Tôi sợ là tôi phải từ biệt các bạn đây: lẽ ra tôi đã phải đi ngủ từ lâu. Jilly, nếu em muốn ở lại một lúc nữa thì gọi tắc xi mà về nhé.
- Không sao đâu, cứ để Jilly ở lại đây nói chuyện và uống một vài li nữa – Greg vội vàng nói – Tôi sẽ dắt con Kaizer đi dạo để các cô nói chuyện với nhau, sau đó tự tôi sẽ đưa Jilly lại nhà. Anh đừng lo cho chị ấy.
Anh ta tiễn Philip ra cửa.
- Vậy đến với bọn mình nhé, Jilly – Stephany đã quyết định. Nếu Greg muốn có Jilly bên cạnh thì cô sẵn lòng. Rõ ràng là anh ấy mến cô ta. Anh ấy sẽ có người tán chuyện khi buồn. Vả lại Jilly có thể chơi quần vợt với Greg, điều mà cô không làm được.
- Mình còn nghĩ đã. Trong lòng Jilly, những cảm xúc trái ngược đang vật lộn với nhau. Đúng lúc đó, Greg trở vào phòng đứng vào sau lưng Stephany, mắt nhìn thẳng vào cô ta với vẻ cười cợt khêu gợi.
- Thôi được, mình sẽ đến.
Jilly cũng đi bước quyết định.