Trở Về Eden

Chương 35: Chương 35




- Bà Harper! Thật là một sự bất ngờ dễ chịu. Thế là chúng ta lại gặp nhau.
- Thôi đừng có cố quấy nhiễu tôi như vậy, ông Sanders. Đừng hy vọng là việc này sẽ thành thói quen.
- Muộn mất rồi, bà Harper ạ! Tôi đã cảm thấy gắn bó với bà… Ngựa của Jake tiến thẳng lại phía chị, anh ta tóm lấy dây cương không để cho Stephany rẽ sang hướng khác. Sau đó anh ta từ từ cúi xuống hôn tay chị. Chị không thể nhúc nhích và nói được lời nào. Rồi một tiếng thét khủng khiếp vang lên, tiếng thét của ai – của chị hay của con ngựa. Stephany cũng không biết nữa. Và cả hai bắt đầu ngã xuống…
Stephany đấu tranh tuyệt vọng với giấc mơ quái ác cứ diễn đi diễn lại, hành hạ chị đến mệt nhoài. Chị nằm ở nhà và người chăm sóc chị không có ai khác ngoài Dan, Stephany cảm thấy nhẹ nhõm và lặng lẽ khóc không thành tiếng. Nước mắt chảy dài trên gò má chị. Dan đột nhiên tỉnh dậy. Mặc dù rất mệt mỏi ông vẫn ngủ rất tỉnh và chú ý đến từng cử động của Stephany. Hai người im lặng một lúc, cuối cùng Stephany nói.
- Có chuyện gì xảy ra vậy, anh Dan?
- Em có nhớ một cái gì không? – Dan hỏi âu yếm.
- Em… em bị ngã… trước khi ngã em nghe thấy tiếng nổ của xe ô tô. Nhưng… – Stephany im lặng cố nhớ những gì xảy ra.
- Không việc gì phải lo lắng, em yêu ạ. – Dan nói vội vã.
– Em bị ngã và bị thương. Xương thì không sao, nhưng đầu bị đập xuống đất rất mạnh. Thậm chí em còn ngất đi một thời gian. Thôi mình sẽ nói chuyện sau khi em khoẻ hơn.
Nhưng chưa nghe hết lời ông, Stephany đã lại thiếp đi. Dan không bao giờ lừa dối người bệnh hoặc vợ mình. Song ông hiểu rõ là sẽ nguy hiểm thế nào đối với người bệnh nếu nói cho họ những điều không vui. Bởi vậy mà Stephany không biết được ngay là điều bất hạnh xảy ra không phải là ngẫu nhiên. Đúng như Dan dự đoán, khi tỉnh dậy, Stephany lập tức hỏi về con ngựa. Ông cố gắng làm sao để diễn giải một cách êm thấm là con ngựa đã bị bắn chết. Stephany khóc rất lâu như một đứa trẻ. Sau đó chị tỏ ra thờ ơ khi được thông báo rằng viên đạn bắn chết con ngựa không phải là phát súng của người làm phúc, mà là của một kẻ bí mật nào đó.

Nhưng sau đó dường như quên mất những lời Dan vừa nói, Stephany sợ hãi nắm tay ông.
- Đấy không phải là tiếng nổ xe ô tô, Dan… có ai đó muốn giết em.
Dan nhẹ cả người khi Stephany hoàn toàn không hỏi đến quá trình điều tra của cảnh sát. Và ông cũng sợ phải nói với chị là cảnh sát chưa xác định được điều gì, có nghĩa là kẻ giết người vẫn đang được tự do. Mặc dù mệt nhọc vất vả nhưng ông rất vui sướng vì Stephany hồi phục rất nhanh, cứ mỗi ngày chị lại khoẻ hơn lên, cả về thể xác lẫn tinh thần.…
Chuyện đó xảy ra khi Dan quyết định là Stephany có thế đi ra ngoài. Stephany đang đi qua phòng. Dan và Sara môi người dìu một bên chị. Đúng lúc đó có chuông reo ngoài cửa. Maytie vội mở cửa. Trên ngưỡng cửa là một đứa bé được thuê mang đến một lẵng hoa lớn: hoa lay ơn, hoa phăng, hoa hồng… toả hương thơm ngát.
- Ồ tuyệt quá! – Stephany kêu lên
– Ở đâu ra thế này? Maytie mang bó hoa vào phòng và rút ra một tấm danh thiếp.
- Hoa đẹp thật mẹ ạ – Sara nói
– Mẹ hãy thú nhận đi, ai là người hâm mộ mẹ vậy?
Dan cau có:
- Bó hoa này là của một người có tên là Jake. Người ta mang hoa đến cho chúng ta hàng ngày. Stephany mở to mắt nhìn chồng.

- Anh nghĩ là không nên làm em bận tâm. – Dan nói và cố không nhìn vào mắt chị.
Sau khi cầm tấm danh thiếp từ tay Maytie, ông đưa nó cho vợ và nói với người giúp việc.
- Hãy cắm hoa vào cái bình nào đó đi.
- Trong đó viết gì vậy? – Sara tò mò.“Tôi không thích chiến đấu với bà, khi bà chưa lấy được phong độ. Hãy mau bình phục. Jake”.
- Mẹ ơi, ai vậy?
- Đó là người đàn ông có duyên nhưng rất láo xược. Kẻ thù của chúng ta.
- Kẻ thù ư?
- Đúng kẻ thù của “Harper Mining”, Jake Sanders. Ông ta đang cố gắng mua cổ phiếu của chúng ta, còn chúng ta thì chiến đấu chống lại ông ta.
- Nhưng chính ông ta lại là người đưa em về nhà! – Dan kinh ngạc vì bước ngoặt bất ngờ của sự việc.
- Ông ta cũng phi ngựa trong công viên, ông ta cưỡi ngựa cũng thạo.

- Hừm – Dan làu bàu.
– Anh lập tức thấy không có cảm tình với ông ta. Vì lý do gì mà ông ta cứ làm phiền nhiễu em, mua tất cả hoa trong các quầy hoa ở Sydney? Stephany chăm chú nhìn chồng. Và lần đầu tiên trong đời chị nghĩ: “Chẳng lẽ là Dan lại ghen”. Không, chuyện đó thật buồn cười! Đơn giản chỉ là sự căng thẳng trong thời gian chăm sóc chị.
- Thôi ta đi thôi! – Chị nói vô tư.
- Thêm một chút nữa chứ? Jilly nắm chặt ly sâm banh sủi đầy bọt, chút nữa thì tràn cả ra ngoài.
- Anh thường xuyên uống thứ này chứ? – ả hỏi.
- Khi mà có thể. Mà anh luôn có thể khi anh muốn. Mà anh lại muốn thường xuyên,… tiếp tục đi. Người bệnh… của chúng ta ra sao rồi?
- Mọi người nói là hồi phục rất nhanh – Jilly cắn môi.
Hành động bất ngờ ở Olivia làm cho Jilly chết khiếp, Jilly phát cáu lên khi biết là Suýt nữa thì ả mất tất cả. Nếu Stephany chết. “Harper Mining”, Eden và tất cả những cái khác sẽ thuộc về Dan và ông ta tất nhiên là không cho ả năm triệu đôla nào cả. Theo suy nghĩ của Jilly thì Olivia cần phải quấy nhiễu Stephany, làm suy yếu chị, giày vò thần kinh chị vốn đã bị suy yếu trong cuộc đấu với Jake. Và cuối cùng là đạt được việc cán cân lực lượng nghiêng về phía Jilly. Thiếu chút nữa ả mất trí vì tức giận. Đã hàng ngàn lần ả định trừng trị Olivia… Bọn “cớm” vẫn chưa chộp được ả. Ả đã láu cá vứt khẩu súng lục xuống biển. Mặt khác “vụ tai nạn” kia là cái cớ tuyệt vời để ả lao đến bên giường Stephany và làm bộ muốn chết đi vì thương xót, Stephany giống như một cô bé dễ thương, đã lập tức cắn câu và nhỏ những giọt nước mắt vui mừng vì đã hoà giải với Jilly. Bây giờ, sau khi đã trở lại là khách của Eden, ả nắm được tất các hoạt động mà “Harper Mining” triển khai để chống lại “Sanders Enterprises” cũng như diễn biến sức khoẻ của Stephany. Ả cảm thấy đã đến lúc có thể viếng thăm Sanders lần thứ hai…Không thể nói được là Jake đã rất bực bội khi mở cửa và nhìn thấy Jilly. Sau lần gặp gỡ thứ nhất anh ta ghi nhớ ở ả một điều, nếu cần đến thì ả cũng có ích cho anh ta. Bởi vậy mà anh ta không xuôi theo sự cám dỗ nguy hiểm là thể hiện ham muốn đàn ông với ả, khi ả bước qua cửa Jake nhớ lại phút giây đó và hình dung lại chiếc áo dài màu lửa ôm sát thân hình đầy quyến rũ…Anh ta lúc đó hết sức cố gắng để thoát ra khỏi số mệnh. Nhưng sức lực con người cũng chỉ có hạn. Và bây giờ thì Jilly lại ở đây… và chẳng thay đổi chút nào, Jake chăm chú nhìn ả. Chiếc áo dài rực rỡ với hình vẽ xanh vàng càng làm nổi lên bộ ngực của Jilly. Lần vải lụa óng ánh như mời mọc bàn tay ve vuốt. Trên cổ, và tay ả đeo nhiều dây chuyền vàng rất hợp với mái tóc của ả. Cổ chân ả cũng đeo dây vàng.“Giời ạ, thật là dữ dội! – Jake nghĩ – thật là khiêu khích… cô nàng khêu gợi quá. Không lẽ lại có ý nghĩa gì chăng. Nếu như ả chỉ cần cái đó thì mục đích của ả coi như đã được rồi”. Như đoán được suy nghĩ của Jake, Jilly tặng anh ta một nụ cười của Mona Lida. Kéo chai sâm banh ra, ả nhìn chăm chắm vào cửa quần của Jake.Thấy vậy anh ta đâm ra lúng túng, không biết là nên tức giận hay nên cười. Không có một người đàn bà nào lại nhìn anh ta một cách thiếu lịch sự như vậy, Jake đang điên tiết, bỗng nhiên cảm thấy cái đó trong anh ta thức dậy.“Hãy nghĩ về một cái gì đó khác đi anh bạn, – anh ta ra lệnh cho bản thân
– Bây giờ hãy cố quên đi!”.
- Có nghĩa là chị của cô đã khoẻ? – Anh ta hỏi Jilly.
- Chưa hẳn. – Ả trả lời

– Tôi hy vọng là anh không bỏ lỡ cơ hội để làm lay chuyển vị trí của mụ ấy. Chúng ta là đồng minh của nhau, anh có nhớ không?
- Không tôi không nhớ, – Jake bình tĩnh trả lời
– Nhưng nhìn chung vì… vì bệnh tình của bà chủ mà hãng “Harper Mining” đột ngột giảm cường độ trong cuộc chiến chống lại chúng ta… và đương nhiên là cái sự lộn xộn đó có lợi cho chúng ta. Các cổ đông thường xuyên xử sự thẳng tay trong những trường hợp nhất định… Những ngày gần đây chúng ta mua được khá nhiều cổ phiếu của những kẻ hoang mang.
- Có nghĩa là mọi việc đều tốt? – Jilly cười để lộ hàm răng nhỏ và nhọn. “Đúng là một con mèo!”
– Jake nghĩ.- Chúng ta chỉ cần có hai mươi phần trăm số cổ phiếu.
– Anh ta nói.
- Để làm gì.
Để đảm bảo cho mình một chỗ trong hội đồng quản trị.
Còn khi mà tôi đã vào được đó… – Anh ta không nói hết câu.Jilly không kịp nghe hết, ả lại nhìn anh ta một cách xấc xược và trơ trẽn. Jake sững người. Từ ngoài phố vang vọng vào tiếng ồn của xe hơi và tiếng còi tàu buồn buồn xa xăm. Nhưng ở đây trong căn buồng của anh ta thì hoàn toàn yên tĩnh. Tất cả ngập trong sự sang trọng: vải xa tanh, lụa tơ tằm, nhung bao bọc lấy Jake như là cái kén. Và người đàn bà ngồi đối diện đang thôi miên anh ta bằng cái nhìn chăm chú của cặp mắt màu nâu sáng dữ dội, và bằng những khúc cong tuyệt mỹ của một thân hình kiều diễm… Jilly chậm rãi đặt chiếc ly xuống bàn, rời khỏi ghế và tiến lại phía Jake. Ả ngồi lên đùi anh ta, nắm lấy đôi vai Jake và đẩy ra thành ghế. Sau đó những móng tay tô đỏ của ả lướt qua lướt lại nơi cửa quần anh và cười lên thích thú khi cảm thấy có sự hưởng ứng lại. Jake bắt đầu rên rỉ. Cái đó là không thể được… là cuồng dại… là tuyệt vời.Ân cần như một người vợ, Jilly cởi cà vạt của Jake. Sau đó ả dần dần cởi cúc áo sơ mi của anh ta, phanh rộng ra và ôm lấy bộ ngực vạm vỡ đầy lông đen và rậm. Đôi bàn tay ả xoa xoa nụ hoa tí tẹo của anh và âu yếm chúng, vê nhè nhẹ bằng ngón tay mình. Sau đó ả co ngón tay lại hệt như những vuốt mèo và rồi lại xoa nắn khắp thân thể anh ta.Jake nằm không động đậy, cố sức và kiên gan chối từ ở ả những khoái cảm. Anh ta không muốn mình bị động bởi ả.“Mình cần phải chọc cho ả tức giận vì chuyện này”, – Anh ta nghĩ.Nhưng tất cả những thứ đó chẳng ích gì. Bản năng xa xưa đã chiến thắng. Vẫn giữ được một chút bình tĩnh, Jake nhận thấy Jilly khéo léo mở phéc mơ tuya của chiếc quần, – anh ta không thể chịu được khi đàn bà làm cái đó không cẩn thận và không biết cách – và sư kháng cự của anh ta hầu như đã bị bẻ gãy. Jilly cảm thấy rất thích thú. Ả rất thích khi mà cái vật đặc trưng cơ bản cho giới tính của đàn ông mà trước đó ả chỉ có thể ước đoán kích thước dần hiện ra trước mắt ả với toàn bộ vẻ đẹp của nó… Jake đã không làm cho ả thất vọng. Càng hưng phấn, Jilly ôm càng chặt lấy anh ta mà xoa khắp thân thể. Ngã xuống chiếc ghế bành, Jake tuân theo ả như một người bị mê hoặc. Bắp thịt của anh ta căng ra và anh ta hiểu là sắp sửa đến lúc… Song dù sao thì anh ta cũng cố gắng kìm nén và đột nhiên đứng dậy, đẩy Jilly ra…
- Cô thật là vội vã cô Stuart ạ. – Anh ta nói bằng giọng khàn khàn
– Còn tôi thì chẳng vội đi đâu cả. Tất nhiên là tôi có thể nằm ngửa ra và hồi tưởng đến nước Anh thân yêu, nhưng tôi không thích điều đó. Để bắt đầu tôi muốn được ngắm nhìn cô cho kỹ cái đó. Vậy nên cô có thể cởi áo váy ra được rồi đấy. Đừng nóng ruột, làm từ từ thôi, tôi không mất hứng cô đâu.