Trở Về Làm Thiên Tài

Chương 80: 80




Tôi, sau khi ngủ một giấc dài và vừa mở mắt lên nhìn đồng hồ thấy mới hơn 9 giờ sáng, tôi định ngủ tiếp bỗng tiếng mẹ tôi từ dưới nhà vang lên gọi ba anh em tôi xuống ăn cơm, tôi nhanh chóng rời khỏi giường, vệ sinh cá nhân và xuống dưới nhà.

Sau khi đã ăn và cất dọn xong, gia đình tôi đang chuẩn bị đi chúc tết thì có người tới chơi, đó là hai anh chị, anh là con ruột của bác tôi, còn chị thì là vợ anh ấy.

Họ có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy Lan và sau khi nghe bố tôi giải thích, họ rất vui vẻ chào em ấy, hai người đã ở lại chơi một lúc rồi đi về, trước khi đi, anh chị đã mừng tuổi cho ba anh em tôi, đương nhiên là Lan nhận được nhiều hơn.
Sau khi hai anh chị về, cũng là lúc gia đình tôi đi chúc tết, bọn tôi sẽ lên bên nội.

Đầu tiên, cả nhà tôi đã vào từng nhà các bác chúc tết, sau đó cùng với gia đình hai bác là chị gái ruột của bố tôi ghé chơi lần lượt nhà ba chị em của bà tôi, ai gặp cũng đều thích Lan và mừng tuổi nhiều cho em ấy, em ấy rất vui mừng về điều đó, cuối cùng, với những cảnh đi chơi đó đã kết thúc ngày mùng một của tôi.

Mùng hai, sau khi ăn sáng xong, cả nhà tôi tiếp tục xuống bên ngoại, giống như mùng một, cả nhà tôi cũng lần lượt đi chơi hết các nhà bên ngoại và ăn cơm trưa và tối ở đây, mùng hai lại trôi qua rất nhanh chóng.


Mùng ba, bố mẹ tôi làm cơm tại nhà và mời các anh chị em cùng các cháu bên nội bên ngoại đến ăn cơm.

Vào lúc 11 giờ trưa, sáu mâm cơm đã được chuẩn bị xong, mọi người từ nội ngoại đều đã đến đủ và nhanh chóng ngồi vào mâm, hai mâm đầu đương nhiên là nơi của hai ông (ông nội và ông ngoại), những bác, bố và những anh tôi ngồi.

Hai mâm đầu là của đàn ông thì hai mâm sau sẽ là của phụ nữ với vị trí tương tự, hai mâm cuối là của mấy đứa trẻ con và tôi thì không ngoại lệ ngồi luôn vào mâm thứ năm.
Ngồi chưa kịp ấm chỗ, một trong số anh tôi đã nói sao tôi lại ngồi mâm dưới, tôi trả lời một cách ngây thơ rằng tôi vẫn còn là trẻ con, vừa dứt lời tôi đã bị các bác gọi lên ngồi mâm thứ hai, tôi chẳng còn cách nào khác ngoài cầm bát đũa lên đấy ngồi, thằng em thấy thế thì cười tôi.

Khi lên ngồi, tôi bị các anh của mình nói lên mời ông và những bác một chén, tôi vội từ chối (nghiện còn ngại) thì bố tôi nói cứ mời đi, không uống được thì thôi.

Tôi đành phải cầm chén mời cả hai mâm một chén trước, sau đó tôi mời riêng hai ông, các bác, bố và các anh một chén, uống xong năm chén, thấy mặt tôi không hề đổi sắc, các bác nói rằng tôi không uống mà đổ rượu đi, tôi chỉ cười và mời luôn những người nói mình đổ rượu.

Tôi mời xong, mọi người sợ tôi (về khả năng uống rượu).

Bố tôi bỗng nói:
- Nếu sau này các bác hành em, em về nhà em gọi con em.
Khi bố tôi nói xong câu đó, mọi người trong nhà đều phá lên cười.
Tôi đang ăn thì hai anh hỏi tôi lên trên đại học đã tán được ai chưa, tôi bảo chưa nhưng tôi có rồi.
- Mỗi năm anh cũng nghe mày nói câu này nhưng chưa thấy bóng dáng đâu cả.


Nhà nó có gần không, gọi lên đây xem nào.

– Một trong số anh tôi nói.
Tôi quên mất là tôi mới chỉ công khai Ly với gia đình mình chứ chưa cho họ hàng biết.

Những năm trước tôi luôn nói câu này bởi vì một phần là do tôi và Ly đã gần nhau suốt cả năm học nên giờ cần một khoảng thời gian riêng tư, còn chín phần còn lại là do gì thì sau các bạn sẽ rõ.
Tôi liên tục giải thích rằng cô ấy có thể đang bận đi chúc tết, thì bỗng dưng bọn trẻ con nói có ba người đang đứng trước cổng nhà tôi.

Tôi chạy ra xem và bất ngờ đó là Ly và bố mẹ cô ấy, tôi sững sờ, liền gọi bố tôi ra ngoài và ông ấy cũng ngạc nhiên, hai bố con tôi vội mời ba người nhà Ly vào nhà.

Khi ba người ngồi vào mâm, tôi hỏi Ly tại sao cô ấy lại đến nhà mình thì bố cô ấy đã nói rằng Ly cứ nằng nặc đòi đến nhà tôi.
- Bố này.

– Ly nói.

Tôi chỉ biết cười và gãi đầu vì chẳng biết phải nói gì.
Mọi người trong nhà thắc mắc ba người vừa vào là ai thì tôi giới thiệu ba người với họ, họ đều tỏ ra ngạc nhiên.

Mọi người hỏi tôi và Ly quen nhau từ bao giờ, tôi nói mình quen Ly từ hồi lớp sáu, điều này lại càng làm mọi người bất ngờ hơn và không tin vào lời tôi nói.

Tôi cười rồi nói rằng ai không tin thì mình sẽ mời người đó đến khi tin thì thôi, sau câu nói đó của tôi, không ai nói gì cả.

Tôi lại nói rằng mình chỉ đang đùa và bảo mọi người tiếp dùng bữa vì tôi đã say (thực ra tôi tìm cớ để thoát khỏi việc bị hỏi thêm).

Nói xong, tôi rời khỏi chỗ ngồi và lên trên phòng..