Trở Về Năm 1988

Chương 114: Tình địch gặp nhau



Hai người đang ngồi ở một bên nói chuyện phiếm, Đường Quyên cùng một cô gái khác đi tới, lần này bạn học Lý Tuấn Nghị có hai cô gái tới, một là Đường Quyên, một cô khác Cao Lương không nhớ kỹ tên, là một cô gái mặt chữ điền, các cô hướng Cao Lương và Ngô Xuân Mai cười một chút, cô gái mặt chữ điền nói: "Có thể ngồi cùng nhau không? Mấy người đàn ông nói chuyện quá lớn, nói chuyện phiếm như sắp cãi nhau."

Cao Lương cười một chút: "Mời ngồi. Tôi đi châm trà cho hai người."

"Không cần, để tôi tự làm." Đường Quyên vội ngăn cản Cao Lương.

Cao Lương đã đứng dậy đi châm trà, ở trong tiệm Dương Trung Hoa, cô khá tự tại, cũng không côi mình là khách nhân, cô chủ động rót trà nóng cho mọi người. Đường Quyên nói cảm ơn, nhìn Cao Lương một cái, sau đó rũ mắt xuống.

Cô gái mặt chữ điền nói nhiều hơn một ít, chủ động nói chuyện cùng Cao Lương: "Cô với Lý Tuấn Nghị biết nhau từ khi nào?"

Cao Lương sửng sốt, sau đó cười nói: "Đã quen từ nhỏ, chúng tôi là hàng xóm."

Cô gái mặt chữ điền kinh ngạc, sau đó liếc nhìn Đường Quyên một cái: "Vậy hai người bắt đầu yêu đương từ khi?"

Cao Lương nhủ thầm, đây không phải là người ái mộ Lý Tuấn Nghị chứ? Cô nói: "Chúng tôi ở bên nhau chưa lâu, vừa vặn hai năm." Tết Âm Lịch năm kia ở bên nhau, đến bây giờ vừa đủ hai năm.

Cô gái mặt chữ điền gật gật đầu: "Cô hiện tại cũng ở Quảng Châu?"

Quả nhiên hỏi thăm tình huống Lý Tuấn Nghị rất rõ ràng, Cao Lương cười gật đầu: "Đúng vậy, tôi cũng ở Quảng Châu."

Rất ít nói chuyện, Đường Quyên dột nhiên hỏi: "Hai người tính toán kết hôn?"

Cao Lương ngượng ngùng mà cười một chút: "Ừ, đúng vậy." Tuy rằng sắp tới chưa vội kết hôn, nhưng vẫn không nên cho tình địch tiềm tàng hy vọng.

Đường Quyên lại trầm mặc xuống, nhấp môi, sắc mặt trở nên nghiêm túc lên. Cô gái mặt chữ điền nói: "Cô làm việc ở đâu?"

Cao Lương khẽ cười một chút: "Tôi mở cửa hàng."

"Nghe nói Lý Tuấn Nghị mở nhà xưởng, sao không làm trong xưởng của hắn?" Cô gái mặt chữ điền lộ ra thần sắc tìm tòi nghiên cứu.

Cao Lương cười cười nói: "Tôi không muốn đi, về sự nghiệp, tôi cảm giác tự mình làm sẽ có cảm giác thành tựu hơn."

Mặt chữ điền gật gật đầu: "Cũng đúng."

Đường Quyên đột nhiên đứng dậy nói: "Ngọc Liên, tôi cảm thấy hơi ngột ngạt, tôi ra ngoài hít thở một chút."

Cô gái mặt chữ điền sửng sốt, sau đó gật gật đầu: "Được, tôi đưa cậu đi."

Cao Lương quay đầu nhìn thoáng qua đám đán ông kia, quả nhiên có vài người bắt đầu hút thuốc, trong phòng bắt đầu có sương khói lượn lờ, trong tay Lý Tuấn Nghị cũng cầm một điếu thuốc, bất quá trươc khi châm thuốc anh còn nhìn Cao Lương một cái, Cao Lương chỉ cười cười, sau đó nói với Xuân Mai: "Chúng ta cũng đi ra ngoài một chút đi, trong chốc lát lại vào." Muốn để lại không gian cho đám đàn ông, không thể bức chặt chẽ quá.

Ngô Xuân Mai gật gật đầu, đứng dậy cùng Cao Lương ra tới, sau đó nhỏ giọng nói: "Vừa rồi hai cô gái kia có một cô luôn hỏi thăm chuyện Lý Tuấn Nghị, có phải thích hắn hay không?"

Cao Lương nhớ tới vừa rồi cô gái kia hỏi như điều tra hộ khẩu, hơn phân nửa là nguyên nhân này đi: "Có thể đi." Lý Tuấn Nghị xuất chúng như vậy, lại đàn ông, có người thích thực bình thường.

Hai người ra tới cửa, không khí tươi mát lạnh lẽo thổi tới, quả nhiên so với bên trong khá hơn nhiều, tụ tập cùng đàn ông có chuyện này là không tốt, đặc biệt là hiện tại đàn ông đem chuyện hút thuốc trở thành thời thượng cùng tượng trưng thân phận, hoàn toàn mặc kệ trên hộp thuốc có lời nhắc nhở "Hút thuốc có hại cho sức khỏe". Lý Tuấn Nghị cũng chỉ có lúc xã giao mới hút một chút, ngày thường cũng không để anh hút.

Hôm nay là mùng năm, đã lục tục có cửa hàng mở cửa buôn bán, trên đường khá náo nhiệt, người đi thăm người thân, đi dạo phố, tản bộ, bọn nhỏ ở bên đường đốt pháo, chơi đến cao hứng phấn chấn. Cao Lương dậm chân một cái, cùng Ngô Xuân Mai chậm rãi tản bộ dọc theo con đường, đột nhiên nghe thấy một thanh âm khá quen thuộc: "Được rồi, Quyên Tử, đừng khóc." Là cô gái mặt chữ điền vừa rồi.

Cao Lương sửng sốt, ngừng bước chân, Ngô Xuân Mai hiển nhiên cũng nghe thấy, có chút ngoài ý muốn nhìn Cao Lương. Cao Lương nhìn một chút, phát hiện thanh âm truyền ra từ một ngõ nhỏ cạnh đường cái, cô đang muốn chạy nhanh nhẹ nhàng đi qua đoạn này, không nghe trộm người khác khóc, lại nghe thấy một thanh âm thút tha thút thít nói: "Cậu nói toi đã làm sai cái gì sao? Tôi chỉ bảo anh ấy đi học lại, nói anh ấy không thi đậu đại học chúng ta cũng chỉ có thể chia tay, kết quả anh ấy thật sự chia tay tôi." Đây là giọng Đường Quyên.

Cô gái mặt chữ điền an ủi: "Cho nên cũng không có gì phải tiếc hận, hắn không xứng với cậu, cậu hiện tại tốt nghiệp đại học chính quy, hắn mới tốt nghiệp cấp ba, cậu phải tìm một người có bằng cấp tương đương, có công việc chính thức, giáo viên đang theo đuổi cậu ở trường học có điều kiện cũng rất tốt không phải sao? Hiện tại người cũng gặp rồi, nên chết tâm thôi, nếu không chúng ta trở về đi?"

"Tôi không về." Đường Quyên ô ô khóc, không nói nữa.

Cao Lương kéo kéo Ngô Xuân Mai, xấu hổ mà tay chân nhẹ nhàng quay về, Ngô Xuân Mai còn có chút không phản ứng lại: "Các cô ấy đang nói ai?"

Cao Lương xấu hổ mà cười một chút, nhỏ giọng mà nói: "Tớ cũng không biết, chúng ta coi như không nghe thấy gì đi." Kỳ thật cô đã đoán được, Đường Quyên này hơn phân nửa là bạn gái cũ của Lý Tuấn Nghị, đối tượng yêu sớm kia, không nghĩ tới hôm nay cư nhiên gặp được, vừa rồi anh còn thực bình tĩnh mà giới thiệu hai người. Xem tình huống này, Lý Tuấn Nghị đã quên mối tình đó, nhưng Đường Quyên kia lại chưa chắc, thật là tạo nghiệt, nếu không có mình, bọn họ có thể quay lại hay không? Đời trước Lý Tuấn Nghị cưới ai, cô hoàn toàn không biết, bất quá hiện giờ cô trọng sinh đã thay đổi vận mệnh của rất nhiều người, cho nên trong tâm thảm Cao Lương đối với người vợ đời trước của Lý Tuấn Nghị lại có cảm giác áy náy, hy vọng cuộc sống mới của cô ấy sẽ có hạnh phúc mới.

Thời điểm, Cao Lương quya lại Vị Cao, phát hiện mấy người đàn ông bên trong đã ngừng hút thuốc lá, cửa hàng cũng mở rộng cửa ra, mùi khói thuốc bên trong cũng đã tiêu tán gần hết. Uông Ngạn Quân nói: "Có phải vừa rồi bị khói xông nên đi ra ngoài không? Bọn anh đã nói rồi, hôm nay không hút thuốc lá."

Một người đàn ông mập mạp cười ha hả mà nói với Cao Lương: "Chị dâu thực xin lỗi, chúng ta không hút thuốc ở trong phòng nữa, tiến vào ngồi đi, bên ngoài lạnh."

Cao Lương không nghĩ tới mọi người đều thân sĩ như vậy, cười nói: "Cảm ơn mọi ngươi, hút một chút cũng không sao."

Người đàn ông béo nói: "Chị dâu tới kể ít chuyện tình yêu của chị dâu với Lý Tuấn Nghị đi, chúng ta đều đang chờ đấy."

Lý Tuấn Nghị nhìn Cao Lương cười: "Kỳ thật cũng không có gì, chính là thuận lý thành chương đi."

Người đàn ông mập mạp: "Vậy khi nào kết hôn nhất định phải mời chúng ta đi uống rượu mừng đó."

"Đương nhiên, không thể thiếu các ông." Lý Tuấn Nghị cười ha hả mà nói.

Cao Lương tự nhiên hào phóng mà tiếp thu ánh mắt của mọi người, cười nói: "Mọi người cứ nói chuyện, em đi phòng bếp nhìn xem có gì cần hỗ trợ hay không." Hôm nay Dương Trung Hoa làm ông chủ, chỉ có hắn bận rộn trong phòng bếp.

Vương Song Hỉ nói: "Hôm nay chúng ta có lộc ăn, có thể nếm tay nghề của chị dâu. Mấy cậu không biết anh Nghị hạnh phúc tới nhường nào đâu, tay nghề của chị dâu rất tuyệt, khỉ ốm học nấu ăn từ chị dâu đó."

"Vậy á? Chị dâu lợi hại như vậy, chúng ta có lộc ăn rồi, vất vả cho chị dâu rồi."

Cao Lương xua xua tay, cùng Ngô Xuân Mai vào phòng bếp, thấy Dương Trung Hoa cởi áo khoác xắn tay áo bận rộn, liền chạy tới hỗ trợ, bằng không một mình hắn chuẩn bị đồ ăn cho mười mấy người, hai tiếng nữa cũng không được ăn cơm. Trong lúc Lý Tuấn Nghị cùng Uông Ngạn Quân tiến vào giúp một lát, bị Dương Trung Hoa đuổi ra ngoài tiếp khách, hôm nay hắn làm ông chủ, chính mình phải làm cơm, chỉ có thể để mấy anh em đi chiêu đãi bạn học.

Lúc Cao Lương ra lại, Đường Quyên cùng cô gái mặt chữ điền đã đã trở lại, một đám người đang thảo luận chuyện công việc, nhìn ra được mọi người đều có công việc như ý, cũng đúng, nếu sống không tốt có mấy ai chịu đi tham gia họp lớp chứ. Cao Lương nói: "mọi người giúp kê bàn một chút, có thể ăn cơm rồi."

Đường Quyên cùng cô gái mặt chữ điền đều vào phòng bếp hỗ trợ lấy chén đũa, người hơi nhiều, cũng may có bàn lớn, miễn cưỡng cũng có thể ngồi hết. Cao Lương ngồi bên tay phải Lý Tuấn Nghị, bên cạnh cô là Ngô Xuân Mai, tiếp tới Uông Ngạn Quân. Cô gái mặt chữ điền ngồi bên tay trái Lý Tuấn Nghị, bên cạnh còn lại là Đường Quyên.

Có nam sinh giễu cợt Lý Tuấn Nghị: "Anh Nghị hiện tại đúng đào hoa, trái ôm phải ấp a."

Cô gái mặt chữ điền không khách khí mà hồi: "Ôm cái đầu nhà ông, nhiều đồ ăn như vậy còn không đủ lấp kín miệng ông."

Lý Tuấn Nghị nhìn một chút, nói: "Xuân Mai đổi vị trí với tôi đi, đàn ông ngồi cùng chỗ cho dễ uống rượu."

Ngô Xuân Mai hiểu chuyện, ngồi xuống giữa Cao Lương và cô gái mặt chữ điền. Mọi người đối với tay nghề nấu nướng của Cao Lương quả nhiên kinh diễm vô cùng, khen không dứt miệng, khen Lý Tuấn Nghị có phúc khí, Lý Tuấn Nghị cười đến một chút cũng không rụt rè. Họp lớp khẳng định không thể thiếu uống rượu, dạ dày Lý Tuấn Nghị không tốt, Cao Lương nhỏ giọng dặn dò anh uống ít. Lý Tuấn Nghị gật gật đầu, quả nhiên không uống nhiều giống những người khác. Nhưng Đường Quyên lại làm mọi người kinh ngạc, làm nữ trung hào kiệt, uống không ít rượu, còn lôi kéo muốn kính rượu Cao Lương. Cao Lương biết khả năng cô ấy đã uống nhiều quá, tâm tình không tốt, cũng không chối từ, uống xã giao một ly.

Trong lúc nhất thời ăn uống linh đình, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, đều phi thường vui vẻ, chỉ có Đường Quyên khác, hoàn toàn không nói lời nào, một người cúi đầu uống rượu giải sầu, đồ ăn Cao Lương làm cô ấy cũng ăn rất ít. Cô gái mặt chữ điền khuyên cũng không khuyên được, đành phải dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn Lý Tuấn Nghị: "Lý Tuấn Nghị, cậu giúp tôi khuyên nhủ cô ấy đi."

Lý Tuấn Nghị thấy thế, thở dài, nói: "Đường Quyên cậu uống ít thôi, ăn chút đồ ăn đi, cẩn thận uống say."

Những lời này quả thực chính như mở chốt, Đường Quyên vừa nghe, tức khắc không giả vờ bình tĩnh được nữa, lớn tiếng nói: "Không cần anh lo!" Nói xong ô ô mà khóc.

Cả bàn đều yên tĩnh, ánh mắt lướt qua Lý Tuấn Nghị, Cao Lương và Đường Quyên. Trên mặt Lý Tuấn Nghị mang theo xấu hổ, Đường Quyên khóc đến thập phần đau khổ, vẻ mặt Cao Lương bình tĩnh mà nhìn quanh một vòng, coi như không biết chuyện gì: "Sao lại không ăn? Tôi nấu không ngon sao?"

"Không phải, không phải, ăn rất ngon." Vì thế mọi người lại đều cầm lấy đôi đũa ăn cơm.

Đường Quyên tiếp tục vừa khóc vừa uống, cô gái mặt chữ điền đoạt lấy chén rượu: "Quyên Tử, đừng uống nữa, chúng ta về nhà đi." Nói xong đứng lên, duỗi tay đỡ Đường Quyên.

Đường Quyên ngồi bên cạnh bàn, nám chặt mép bàn không chịu buông tay, mắt hồng hồng nhìn Lý Tuấn Nghị hỏi: "Lý Tuấn Nghị, anh nói đi, rốt cuộc tôi đã làm gì sai? Vì sao lúc trước anh theo đuổi tôi? Vì sao lại chia tay? Đồ bội tình bạc nghĩa, tôi hận anh!"

Lời này như quả bom ném vào trên bàn, tất cả mọi người bị làm cho đứng hình. Sắc mặt Lý Tuấn Nghị hơi trắng bệch nhìn Cao Lương, ánh mắt mang theo một ít bất đắc dĩ, Cao Lương có chút đồng tình mà nhìn anh, kỳ thật nếu không phải đương sự chủ động đào ra, cô cũng sẽ không hỏi Lý Tuấn Nghị chuyện này, cô không muốn đào lại quá kh, ai mà không có quá khứ, nhưng Đường Quyên làm trò trước mặt nhiều người như vậy, muốn giả vờ không biết cũng không được: "Đây là chuyện gì?"

Lý Tuấn Nghị thở dài nói: "Đường Quyên, cô uống say rồi. Chúng ta đã chia tay 5 năm rồi, lúc trước người nói chia tay cũng là cô."

Đường Quyên đứng lên, mặt đầy nước mắt mà nhìn Lý Tuấn Nghị: "Tôi nói nếu anh không thi đậu đại học chúng ta sẽ chia tay, anh cũng không thèm đi học lại sao biết sẽ không thi đậu? Anh cũng không chịu nỗ lực vì tôi một chút! Anh nói thích tôi đều là gạt người, anh là kẻ lừa đảo!"

Lý Tuấn Nghị cúi đầu, sau đó nói: "Thực xin lỗi, tôi không đạt được yêu cầu của cô, cô xứng đáng với những thứ tốt hơn. Lúc trước tôi không hiểu chuyện, xin lỗi."

"Hiện tại xin lỗi làm cái đếch gì!" Đường Quyên lớn tiếng khóc lóc kể lể.

Cô gái mặt chữ điền thấy Đường Quyên đứng lên, ôm eo cô kéo ra bên ngoài: "Thực xin lỗi, cậu ấy uống nhiều quá, chúng tôi đi trước."

Dương Trung Hoa vội đứng lên: "Tôi tiễn các cậu."

Bữa cơm vốn dĩ khá hài hòa, kết quả bị bạn gái cũ Lý Tuấn Nghị quậy. Vương Song Hỉ nói: "Sao Đường Quyên lại đến? Ai nói cho cậu ấy?"

Một người đàn ông yếu ớt nói: "Cô ấy chủ động hỏi tôi, thực xin lỗi, Lý Tuấn Nghị, tôi không biết sẽ như vậy."

Lý Tuấn Nghị lắc đầu, nhìn Cao Lương nói: "Đây đều là chuyện trước kia, anh thực sự chưa làm chuyện gì có lỗi với em."

Cao Lương nói: "Em biết. Anh chưa làm chuyện gì có lỗi với con gái nhà người ta đi?"

Lý Tuấn Nghị tiếp tục lắc đầu: "Chỉ là lúc đi học có qua lại một thời gian, về sau cô ấy thi đậu đại học liền chia tay. Bởi vì anh cảm thấy tính cách không quá thích hợp."

Uông Ngạn Quân vội nói: "Cao Lương, em phải tin tưởng anh Nghị, bọn họ khi đó rất thuần khiết, cùng lắm chỉ nắm tay mà thôi."

Cao Lương "Nga" một tiếng: "Mọi người tiếp tục ăn cơm đi."