Trở Về Năm 1988

Chương 121: Đường ai nấy đi



Lý Tuấn Nghị nói với Chu Văn Võ: "Xuống nói với bảo vệ đưới lầu một tiếng đi, mang theo gậy gộc lưu manh cũng vào được, an ninh cũng quá kém."

Chu Văn Võ xin lỗi mà nói: "Thực xin lỗi, Tuấn Nghị, thêm phiền toái cho ông, còn chậm trễ công việc của ông nữa."

Lý Tuấn Nghị nói: "Giờ còn nói lời này làm gì? Ông cũng đừng để việc này ảnh hưởng quá, không có khả năng cả đời đều thuận lợi, chúng ta còn trẻ, cứ coi đây là một bài học, nộp học phí. Ông phải nhìn về phía trước."

Chu Văn Võ gật gật đầu, không nói chuyện.

Lý Tuấn Nghị biết an ủi vậy không có tác dụng quá lớn với Chu Văn Võ, năm đó chính hắn cũng là như vậy, mấy người bạn an ủi rất nhiều, anh cũng biết mọi người nói đúng, nhưng cũng không có quá nhiều tác dụng, nỗi đau này, cần thời gian chữa khỏi. Anh thay đổi đề tài: "Ông tính toán xử lý như thế nào? Mua lại cổ phần?"

"Ừ, công ty là tâm huyết của tôi, mới có chút khởi sắc, tôi không muốn bỏ dở nửa chừng." Chu Văn Võ suy sụp mà ngồi ở ghế, vùi đầu vào trong lòng bàn tay, kỳ thật lúc trước chia cổ phần cho Nguyễn Tuệ cũng đã nghĩ đến khả năng này có thể phát sinh, hắn lúc ấy nghĩ chính là, vạn nhất thật sự chia tay, coi như là phí chia tay, 20% cũng không đến mức thương gân động cốt, nhưng mà thật sự không nghĩ tới là chia tay trong xấu hổ như vậy, đặc biệt là hắn không dự đoán được em trai Nguyễn Tuệ lại quá đáng như vậy, từ khi hắn tới, Nguyễn Tuệ liền không còn là Nguyễn Tuệ trước kia, một lòng chỉ nghĩ tới tiền của hắn.

Lý Tuấn Nghị nói: "Công ty ông đăng ký tài chính mười vạn, vậy phải cho cô ta hai vạn đồng?"

Chu Văn Võ thở dài một hơi: "Ít nhất phải hai vạn.Nguyễn Thông kia là một tên quỷ hút máu, dùng mọi biện pháp moi tiền của tôi."

Lý Tuấn Nghị nhíu mày: "Vậy không thể cho nhiều, hai vạn thì hai vạn, có mất gì không!"

Chu Văn Võ đứng dậy đi vào văn phòng, bắt đầu sửa sang lại đồ vật, phát hiện con dấu, giấy phép buôn bán, hợp đồng đều không thấy, tức giận đến mức trán nổi gân xanh, Lý Tuấn Nghị thấy hắn như vậy: "Mất đồ? Báo cảnh sát đi."

"Đợi một lát xem hắn có mang tới không, không mang theo liền báo cảnh sát." Chu Văn Võ nói.

Bọn họ ở trong văn phòng đợi hơn một giờ, Nguyễn Tuệ mới tới, Nguyễn Thông và người mẫu bạn của Nguyễn Tuệ cũng đi cùng, người mẫu kia ngượng ngùng mà nhìn Chu Văn Võ một cái, chào: "Chu tổng."

Chu Văn Võ không để ý cô ta, nhìn Nguyễn Tuệ nói: "Con dấu và giấy phép buôn bán đâu? Còn có những hợp đồng đó, đều đưa cho tôi. Các cô hành động không khác gì cướp bóc, nếu tôi đi Cục Công An báo nguy, đừng nói là ngồi tù hay không, khẳng định cũng bị tạm giam mấy ngày, tôi nói Nguyễn Tuệ cô có thể đừng ngu muội hay không?" Giờ phút này hắn mới phát hiện Nguyễn Tuệ nguyên lai lại là người vô tri đến thế, trước kia sao lại cảm thấy cô không có khuyết điểm nào.

Nguyễn Tuệ nghe Chu Văn Võ nói, giương mắt nhìn hắn một cái, sau đó lắp bắp mà nói: "Anh, anh đừng dọa tôi sợ!"

Lý Tuấn Nghị lạnh lùng nói: "Không phải các cô rất hiểu luật pháp sao? Còn biết đến đồn công an tố cáo Văn Võ. Hiện tại sao lại giả ngu? Mau lấy đồ ra!"

Nguyễn Thông nói: "Không cần đưa cho bọn hắn, trước đem tiền ra!"

Lý Tuấn Nghị xoay đầu, trừng mắt hắn: "Câm miệng! Cút!"

Nguyễn Thông ăn mệt chỗ Lý Tuấn Nghị, thấy anh hung dữ trừng mắt, rụt cổ đi qua một bên.

Chu Văn Võ nói: "Cô áp chế tôi cũng vô dụng, đồ vật đưa cho tôi, còn chuyện tiền, cũng không phải nói cho liền cho. Tôi và cô hiện tại là quan hệ hợp tác, muốn giải trừ quan hệ cũng phải chuẩn bị văn kiện chuyển nhượng cổ phần, đi tới phòng công chứng làm đơn, cô ký tên, phê chuẩn thông qua, mới xem như trả lại cổ phần cho tôi. Đến lúc đó tôi tự nhiên sẽ trả tiền cô."

Nguyễn Tuệ có chút không tin tưởng nói: "Tôi trả đồ cho anh, anh thật sự sẽ cho tôi tiền?"

Lý Tuấn Nghị phát hiện Nguyễn Tuệ thật sự kém Cao Lương quá xa: "Không phải tới chuyện này cô cũng không hiểu đi? Lúc trước Văn Võ một tờ chứng minh sở hữu cổ phần? Cái đó mới là cái cô cần giữ để lấy tiền. Cô cầm con dấu với giấy phép buôn bán có ích lợi gì? Mấy thứ này chúng tôi có thể tới bộ công thương báo mất để làm lại được."

Nguyễn Tuệ đối với lời nói của Lý Tuấn Nghị nửa tin nửa ngờ. Nguyễn Thông ở một bên nói: "Chị, trước không cần đưa cho bọn hắn, hỏi xem hắn tính toán cho chúng ta bao nhiêu tiền?"

Chu Văn Võ lạnh lùng mà nhìn Nguyễn Thông một cái: "Chuyện này không có quan hệ gì tới cậu, tôi không nợ cậu một mao tiền!"

Nguyễn Tuệ nghe em trai nhắc nhở, liền nói: "Đúng vậy, anh cho tôi bao nhiêu tiền?"

Chu Văn Võ nói: "Công ty đăng ký tài chính mười vạn, cô chiếm 20%, đó chính là hai vạn."

Nguyễn tuệ mở to hai mắt nhìn, có chút không cam lòng mà nói: "Chỉ có hai vạn?"

Lý Tuấn Nghị vừa nghe lời này nhịn không được cười: "Mới hai vạn? Cô còn muốn bao nhiêu? Lúc trước mở công ty cô có bỏ ra một đồng nào sao? Vận khí cô tốt, gặp Văn Võ, tay trắng kiếm được hai vạn, cô còn muốn sao?"

Nguyễn Tuệ nói: "Mở công ty tôi cũng bỏ ra sức lực, nếu không phải có tôi, sẽ không có công ty này, hơn nữa cũng không kiếm được tiền."

"Nếu không phải có cô, hiện tại Văn Võ vẫn thành thật kiên định mở xưởng kiếm tiền với tôi, cô từ con số 0 kiếm được hai vạn này mà còn chê ít? Lòng tham không đánh." Ngôn ngữ Lý Tuấn Nghị mang theo sự chán ghét rõ ràng.

Nguyễn Tuệ chỉ nhìn Chu Văn Võ: "A Võ, tôi đi theo anh thời gian dài như vậy, anh không thể để ý một chút tình cảm sao, tôi muốn năm vạn đồng mới đồng ý ký tên! Không có năm vạn không ký!"

Chu Văn Võ vừa nghe đến chuyện tình cảm, quả thực tức giận đến mức muốn đánh người, cuối cùng vẫn là nhịn xuống, cười lạnh nói: "Tình cảm? Nếu cô nhớ tới tình cảm, sao trực tiếp đưa tôi đến Cục Công An, cô cho tôi đường lui sao? Hiện tại cô đòi tôi tiền, lại bắt tôi nói tới tình cảm, đây là chuyện buồn cười nhất tôi từng nghe!"

Lý Tuấn Nghị nói: "Các người lúc trước nếu là hảo tụ hảo tán, nói không chừng Văn Võ niệm tình xưa còn có thể cho cô thêm chút phí chia tay, nhưng hai chị em cô quá tuyệt tình. Đây là Văn Võ mềm lòng, đồng ý cho cô hai vạn, nếu là tôi, tôi trực tiếp cho các người hai dao, để mấy người cảm nhận tình cảm của tôi!"

Mặt Nguyễn Tuệ rốt cuộc trắng đi.

Chu Văn Võ nói: "Tôi cũng không muốn nhiều lời, thời gian cô ở bên tôi, cô ăn, mặc, dùng, ở, tất cả đều là một tay tôi xử lý, tôi vì cô tiêu cũng không ít tiền. Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần cô nguyện ý ký thì ký, tôi lại cho cô hai vạn, không muốn ký, công ty này tôi cũng không mở nữa, cô muốn làm sao thì làm. Cùng lắm thì tôi xây dựng công ty khác."

Nguyễn Tuệ quay đầu nhìn em trai một cái, lại nhìn bằng hữu một cái, người bạn kia phỏng chừng cũng biết điều hơn, nói với Nguyễn tuệ: "Nguyễn Tuệ, tớ cảm thấy có thể." Chu Văn Võ đối với Nguyễn tuệ cũng không tồi, thật sự là muốn cái gì mua cái đó, hiện tại lại không duyên cớ được hai vạn đồng, côi như đều bù tổn thất thanh xuân, cũng đáng giá.

Nguyễn Tuệ giương mắt nhìn Chu Văn Võ: "Vậy khi nào tôi tới ký tên?"

Chu Văn Võ nói: "Ngày mai đi. Để lại đồ đi!"

Nguyễn Tuệ chần chờ một chút, lấy đồ từ trong túi ra. Chu Văn Võ kiểm tra một chút, nói: "Được rồi, sáng ngày mai lại đây." Chuyện chuyển nhượng cổ phần hắn đã làm hai lần, sớm đã ngựa quen đường cũ, nên chuẩn bị cái gì hắn đều rõ ràng.

Lý Tuấn Nghị thấy người đều đi rồi, liền nói: "Ông có tiền không?"

Chu Văn Võ lắc lắc đầu. Lý Tuấn Nghị nói: "Tôi trở về bảo Cao Lương chuẩn bị tiền cho ông."

Chu Văn Võ nói: "Cảm ơn!"

Lý Tuấn Nghị vỗ vỗ vai hắn: "Cảm ơn cái gì, vốn dĩ bọn tôi đang nợ tiền ông. Thu thập một chút đi, đi với tôi, ngày mai lại qua đây."

Chu Văn Võ gật gật đầu, thu dọn văn kiện quan trọng, sau đó đi theo Lý Tuấn Nghị trở về.

Cao Lương còn không biết Chu Văn Võ đã xảy ra chuyện, nghe nói toàn bộ sự tình, cả kinh trợn mắt há mồm: "Tại sao lại như vậy?"

Lý Tuấn Nghị nói: "Văn Võ cần hai vạn đồng, bên này tài khoản của anh không thừa nhiều tiền lắm, còn thiếu một vạn, tiền hàng mấy ngày nữa mới đến, bên em có không?"

Cao Lương vội nói: "Chỗ em có. Chờ về em đưa choa nh." Chỗ cô hơn nửa tháng buôn bán thật ra có thể thu hơn một vạn đồng.

Chu Văn Võ nói: "Tiền không cần vội, chờ tôi chuẩn bị xong giấy tờ đã." Hắn nói xong bắt đầu sửa soạn, rồi không nói bất luận lời nào nữa.

Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị ra khỏi văn phòng, Lý Tuấn Nghị lặng lẽ nói kỹ càng tỉ mỉ quá trình cho Cao Lương, Cao Lương nghe xong lòng đầy căm phẫn: "Chị em Nguyễn gia cũng thật quá đáng! Sao có thể hành dộng như vậy, quả thực là quá vô sỉ. Anh Chu khó chịu nhiều đúng không?"

Lý Tuấn Nghị nói: "Văn Võ gặp phải vấn đề, vô luận như thế nào chúng ta cũng nên giúp hắn vượt qua cửa ải khó khăn này. Anh bảo hắn ở trong ký túc xá của anh, buổi tối anh về nhà ở."

"Vâng. Đêm nay đi tới tiệm ăn cơm đi, hiện tại em trở về nấu cơm." Cao Lương nhớ tới lúc trước nhìn thấy Chu Văn Võ, khi đó là một chàng trai rộng rãi nhiệt tìn, không nghĩ tới hôm nay sẽ tao ngộ như vậy, hy vọng chuyện này không ảnh hưởng tới hắn quá nhiều, càng không cần ảnh hưởng tới chuyện tình cảm của hắn sau này.

Cao Lương trở lại trong tiệm, dụng tâm làm vài món ăn. Ngày thường buổi tối công việc tương đối bận rộn, bữa tối ăn rất đơn giản, thông thường đều là một món mặn một món canh, hoặc là dứt khoát ăn giống khách, mì sợi gì đó, rất ít khi giống như hôm nay chuẩn bị phong phú. Nhưng mà cô chuẩn bị xong đồ ăn, Chu Văn Võ cũng không có tới, chỉ có Lý Tuấn Nghị: "Hắn nói hắn không muốn ăn cơm."

Cao Lương nói: "Có phải không muốn ra cửa gặp người không? Em gói đồ ăn cho anh, anh mang về ăn cùng anh ấy đi." Cái loại cảm giác này cô cũng từng trải qua, bị người tín nhiệm nhất phản bội, chính mình phảng phất biến thành kẻ ngốc nhất thế giới, căn bản là không muốn đi gặp người khác, cảm thấy tất cả mọi người sẽ cười nhạo mình.

Lý Tuấn Nghị nói: "Được."

Cao Lương nói: "Buổi tối anh xem tình huống, nếu cảm xúc anh Chu không đúng, anh ở bên đố cùng anh ấy đi."

Lý Tuấn Nghị cười một chút: "Hẳn là không khoa trương như vậy, kỳ thật lúc này hắn càng muốn ở một mình hơn. Buổi tối anh cùng Ngạn Quân khơi thông hắn chút, đừng lo lắng, sẽ không có việc gì. Tình huống này, thay vì nói là thương tâm, không bằng nói là phẫn nộ đi, sẽ không luẩn quẩn trong lòng."

Cao Lương gật gật đầu: "Anh đi đi."

Buổi tối Lý Tuấn Nghị tới đón Cao Lương tan tầm, Cao Lương hỏi: "Tình huống anh Chu thế nào?"

Lý Tuấn Nghị nói: "Hắn uống say ngủ rồi, anh với Ngạn Quân bồi hắn hàn huyên lúc lâu."

"Anh cũng uống rượu?" Cao Lương tiến đến trước người anh, ngửi ngửi miệng anh.

Lý Tuấn Nghị thuận thế hôn chóp mũi cô một cái: "Không có, anh nhớ rõ em nói, lái xe không thể uống rượu. Ngạn Quân uống với hắn, anh chỉ uống chút đồ uống."

Cao Lương nói: "Ngày mai em cũng đi cùng anh Chu xử lý chuyện này, có thể chứ?"

Lý Tuấn Nghị nghĩ có tên Nguyễn Thông vô lại, liền có chút không muốn để Cao Lương đi, nhưng Nguyễn Tuệ kia, nói không chừng lại nghĩ ra chuyện gì khác để gây sự, ngày mai chưa chắc thật sự xử lý xong, không ký tên được, Cao Lương là phụ nữ, thông thường phụ nữ càng hiểu phụ nữ, cho nên cô đi cùng có lẽ có thể giúp gì đó: "Vậy cửa tiệm của em thì sao?"

Cao Lương nói: "Sáng sớm em chuẩn bị trước, tám giờ anh tới tiệm đón em là được."

"Vậy được rồi."

Vào ban đêm, Cao Lương liền chuẩn bị xong một vạn đồng. Sáng sớm hôm sau liền tới trong tiệm điều chế nước canh, làm thêm thức ăn, 8 giờ, Lý Tuấn Nghị đón cô tới công ty Chu Văn Võ. Cao Lương hỏi: "Anh Chu đi như thế nào?"

"Hắn cùng Ngạn Quân đi cùng nhau."

Cao Lương nghe Chu Văn Võ có người đi cùng, liền yên tâm. Tới công ty Chu Văn Võ, Chu Văn Võ cũng vừa mới đến, mà chị em Nguyễn Tuệ đã đợi một lúc.

Quả nhiên, qua một đêm, đôi chị em này đã nghĩ thêm chuyện khác, Nguyễn Tuệ nói: "Công ty phát triển đến bây giờ, giá trị đã không chỉ còn mười vạn rồi, anh đến dựa theo giá trị thị trường trả tôi 20%, tôi muốn mời người tới đánh giá tài sản." Thực hiển nhiên, cô ta tham khảo theo chuyện lúc trước Chu Văn Võ chuyển nhượng cho Lý Tuấn Nghị.

Trong mắt Chu Văn Võ phun ra lửa giận: "Cô đừng được một tấc lại muốn tiến một thước! Cô không bỏ ra một phân tiền, tôi nhìn vào tình cảm trong quá khứ mà cho cô hai vạn, cô đừng được cho mặt mũi lại không cần! Vẫn là câu nói kia, chỉ có hai vạn, nguyện ý thì ký, không muốn muốn ký thì công ty này tôi cũng không cần, tùy tiện cô lăn lộn!"

Cao Lương vừa nghe, thực mau hiểu ra, ônói: "Anh Chu, anh đừng nóng. Nguyễn tiểu thư, tình huống của hai người tôi đã rất rõ ràng, cô cùng anh Văn Võ lúc trước là một người bỏ kỹ thuật một người bỏ vốn, anh Văn Võ cho cô 20% cổ phần kỹ thuật, trên thực tế loại cổ phần này không chiếm hữu tài sản, với cổ phần có một loại quy phạm, gọi là cổ phần danh nghĩa. Cái gọi là cổ phần danh nghĩa, chính là cô cũng không sở hữu bất kỳ tài sản thực tế nào của công ty, mà mỗi năm cô sẽ nhận được 20% lợi nhuận công ty. Tình huống hiện tại cô muốn trở mặt hoàn toàn với anh Chu, anh ấy là ông chủ, muốn sa thải cô, cho nên cô sẽ mất đi cơ hội được chia hoa hồng. Lẽ ra anh ấy chỉ cần bồi thường cho cô hai tháng tiền lương, mà không phải hai vạn đồng. Hiện anh chu cho cô hai vạn, là niệm tình ngày trước, nếu cô không muốn, như vậy mời cứ đi. Cô có thể tìm luật sư tới thưa kiện chúng tôi, chúng tôi sẽ vui lòng phụng bồi!"

Lời nói Cao Lương rõ ràng có đạo lý, nghe rất chuyên nghiệp, Nguyễn Tuệ bị hù dọa đến sửng sốt, cô và NguyễnTthông nhìn nhau thật lâu, cuối cùng nói: "Tôi ký. Phải trả tiền cho tôi ngay, bằng không tôi sẽ không ký."

Chu Văn Võ lấy tiền ra: "Mau ký đi."

Nhận tiền ký tên xong, bọn họ lập tức tới phòng công chứng ký tên đóng dấu, đến tận đây, công ty Chu Văn Võ không còn quan hệ gì với Nguyễn Tuệ.

Uông Ngạn Quân nhìn bóng dáng chị em Nguyễn Tuệ, nói: "Theo lời Cao Lương nói, vậy chẳng phải Văn Võ thiệt rồi, cho không cô ta hai vạn đồng!"

Chu Văn Võ xua xua tay, cả người mỏi mệt: "Thôi, coi như tiền học phí đi."

Cao Lương nói: "Kỳ thật em nói là cổ phần danh nghĩa cũng không hoàn toàn đúng, bởi vì lúc trước anh Chu cho Nguyễn Tuệ giấy chứng minh cổ quyền cũng không có ghi chú rõ là cổ phần danh nghĩa, mà là cổ phần thông thường, cho nên lời em nói cũng chỉ là hù dọa bọn họ thôi, rốt cuộc bọn họ cũng chột dạ, không dám thật sự kiện chúng ta."

Chu Văn Võ thở dài một hơi: "Cảm ơn em, Cao Lương! Có thể thuận lợi giải quyết chuyện này thật sự là quá tốt!"

Lý Tuấn Nghị thập phần ngoài ý muốn nhìn Cao Lương: "Sao em lại hiểu rõ mấy chuyện này?"

Cao Lương trừng anh một cái: "Em không duyên cớ làm pháp nhân nhà xưởng của anh, kiến thức cơ bản em cũng phải biết chứ, bằng không em bị hố thì làm sao bây giờ?" Nói tới đây, âm điệu của cô đã mang theo ý cười.

Lý Tuấn Nghị trìu mến mà sờ sờ đầu bạn gái, có cái gì bạn gái cũng biết, thật là không dám sinh tâm tư khác, còn tốt,Cao Lương sẽ không hố mình, chính anh thật sự quá may mắn.