Trở Về Năm 1988

Chương 137: Trang hoàng phòng ở



Ngày hôm sau, lúc tan tầm về Cao Phán lại gặp chủ nhà, người này luôn cười tủm tỉm mà thân thiết chào hỏi cô, có đôi khi còn đưa cô một ít trái cây, đồ ăn vặt linh tinh, Cao Phán lại không muốn đắc tội đối phương, đồ vật cũng không dám lấy, chỉ là lễ phép cự tuyệt, mỗi lần trở lại phòng, đều sẽ khóa chặt cửa phòng.

Hôm nay Cao Phán tan tầm, chủ nhà lại tới gõ cửa, nói là muốn thêm một ít gia cụ cho cô. Cao Phán cảm thấy kỳ quái, lúc dọn vào không có gia cụ, như thế nào dọn vào ở rồi lại muốn cho thêm gia cụ, liền cự tuyệt, nói mình không cần tủ quần áo. Chủ nhà liền nói là phòng trọ nào cũng có, Cao Phán nửa tin nửa ngờ, liền kêu hắn cứ cho phòng khác trước đi, vẫn không mở cửa.

Kết quả ngày hôm sau trở về, Cao Phán liền phát hiện trong phòng mình có thêm một ít gia cụ —— tủ quần áo cùng bàn trang điểm, lại còn có phong cách thiếu nữ. Cao Phán nhìn thấy những thứ đồ này, cũng không có cảm thấy kinh hỉ, ngược lại cảm thấy hoảng sợ vạn phần, cô rốt cuộc ý thức được chủ nhà có chìa khóa phòng của mình, tùy thời có thể tiến vafp cửa phòng, vạn nhất chủ nhà trộm trốn trong phòng trước khi cô về, vậy hậu quả quả thực không dám tưởng tượng.

Nghĩ đến chuyện này, Cao Phán cũng không dám ở lại phòng thuê nữa, ngay lập tức cầm đồ vật trở về. TRên xe buýt về nhà, trong lòng uể oải vô cùng, cảm thấy mình đặc biệt vô dụng, mới ra ngoài ở mấy ngày lại phải đi về, này không phải làm người trong nhà chê cười sao? Tới nửa đường, cô lại xuống xe, ở ven đường tìm một nhà nghỉ thoạt nhìn tương đối an toàn sạch sẽ đối phó cả đêm, quyết định ngày mai lại trở về tìm Lý Tuấn Nghị, bởi vì anh ấy nói có vấn đề gì thì tìm anh hỗ trợ.

Vào ban đêm Cao Phán trằn trọc tới nửa đêm cũng chưa ngủ, nghĩ đến bản thân vô năng cùng yếu đuối, yên lặng khóc. Ngày hôm sau Cao Phán đi tới công ty làm, buổi chiều xin nghỉ trở về tìm Lý Tuấn Nghị, đem sự tình ngọn nguồn nói, Lý Tuấn Nghị vừa nghe liền phát hỏa: "Vậy phòng đó không cần thuê nữa! Anh đi tìm chủ nhà kia tính sổ. Em dọn về nhà ở trước đi, rồi chậm rãi tìm phòng ở. Em đã nói với chị em chưa?"

Cao Phán lắc đầu, cô cảm thấy không mặt mũi đối diện với chị mình, nếu không phải tự cô tìm đường chết, sự việc đâu đến nước này: "Anh Tuấn Nghị, em không muốn về nhà, em định thuê chỗ khác." Vừa mới dọn ra ngoài chưa được mấy ngày lại muốn dọn về, cô cảm thấy quá mất mặt, cô cũng không có mặt mũi gặp bà với các em.

"Muốn tìm nhà thuê cũng không phải một ngày hai ngày là có thể thuê được, chẳng lẽ em còn muốn về phòng trọ bên kia ở sao?" Lý Tuấn Nghị không khách khí mà nói.

Cao Phán có chút ảm đạm.

Lý Tuấn Nghị thấy thế, nói: "Chúng ta đi tìm chị em trước."

Cao Phán vội vàng nói: "Anh Tuấn Nghị, em không muốn dọn về nhà, em cảm thấy không còn mặt mũi, cũng làm cho chị em lo lắng. Anh có thể cùng em đi thuê nhà hay khôn, thuê được lại nói cho chị em?" Cô thật sự không muốn xám xịt như vậy về nhà.

Lý Tuấn Nghị nhìn Cao Phán, qua sau một lúc lâu mới nói: "Thôi được rồi, anh đưa đi thuê nhà, nếu chiều nay không thuê được, vậy quên đi, em phải ngoan ngoãn trở về nhà."

Cao Phán vội gật đầu.

Bất quá ông trời giống như không muốn Cao Phán trở về nhà, thật đúng là tìm được một căn phòng thích hợp trong buổi chiều, ở trong một khu chung cư của một cơ quan, chủ nhà là hai vợ chồng về hưu xong thì qua Hong Kong với con trai, nhà được đơn vị phân phối không người ở nên người con gái cho người ngoài thuê. Bên trong đầy đủ nội thất, bất quá có chút đồ điện thì không thể dùng, tiền thuê nhà 100 đồng một tháng, đắt hơn chỗ cũ gấp đôi, nhưng Cao Phán vẫn thuê, hơn nữa hưng phấn mà lập tức chuyển nhà lại đây.

Cao Phán đã tính toán không cần cả tiền thế chấp bên phòng trọ cũ, chỉ cầu nhanh dọn ra ngoài thôi. Nhưng Lý Tuấn Nghị cũng không đồng ý cứ như vậy buông tha chủ nhà, hắn tìm được chủ nhà, buộc đối phương trả tiền thế chấp, uy hiếp chủ nhà nếu không trả, anh sẽ đem chuyện chủ nhà quấy rối tình d*c Cao Phán nói cho bà chủ nhà. Chủ nhà tuy rằng không đứng đắn, nhưng vẫn muốn duy trì sự ổn định trong nhà, cho nên không dám làm căng với Lý Tuấn Nghị hung thần ác sát, trả lại một tháng tiền thế chấp.

Lý Tuấn Nghị giúp Cao Phán dọn nhà xong, lập tức kêu thợ khóa tới thay ổ khóa, tự mình mang theo một cái chìa khóa trở về.

Cao Lương tới buổi tối mới nghe Lý Tuấn Nghị kể lại, biết được Cao Phán bị chủ nhà quấy rối, gấp đến độ đôi mắt đều đỏ: "Cái con bé này sao không nói gì với em, nó không có việc gì chứ?"

Lý Tuấn Nghị nói: "Không có việc gì, anh đã sớm nhắc nhở con bé phải chú ý chủ nhà đó, cho nên mỗi lần con bé ở nhà đều khóa trái cửa phòng, vẫn có ý thức an toàn."

Cao Lương nghe đến đó, không khỏi phẫn uất lại vui mừng, phẫn uất chính là ghê tởm chủ nhà cư nhiên dám quấy rầy em gái mình, vui mừng chính là Cao Phán rốt cuộc không còn là cô bé dễ bị lợi dụng nữa "Vậy hiện tại con bé đi đâu rồi, đã trở lại sao?"

Lý Tuấn Nghị nói: "Không có, buổi chiều anh giúp con ebs thuê chỗ khác rồi, là chung cư của một cơ quan, hoàn cảnh rất tốt, thực an toàn. Chủ nhà là phụ nữ, khoá cửa anh cũng giúp nó đổi rồi, hẳn là không có việc gì."

Cao Lương có chút oán trách mà nhìn anh: "Sao anh còn để con bé ở bên ngoài? Phải kêu nó về nhà ở chứ, chúng ta sang năm dọn đến tân phòng rồi, có thể để phòng ở bên này cho con bé ở."

"Em quên rồi à, con bé dọn ra bên ngoài là vì ở bên này hay đi làm trễ, cho nên mới muốn dọn ra ngoài." Kỳ thật Lý Tuấn Nghị có chút tư tâm, không muốn để Cao Phán trở về, bởi vì Cao Lương quá quan tâm con bé, như vậy sẽ ảnh hưởng tới sự trưởng thành của Cao Phán, làm một người trưởng thành sớm nên độc lập, em trai em gái trong nhà đều độc lập, không thể để mình Cao Phán kéo chân sau.

Lúc này Cao Lương mới bình tĩnh một chút: "Đúng vậy, em lại quên chuyện này. Chỗ ở hiện tại của nó thực sự tốt chứ?"

"Ừ, rất tốt, hôm ngày có thời gian anh dẫn em đi xem." Lý Tuấn Nghị nói.

Cao Lương nghĩ nghĩ, lại có điểm không nghĩ ra: "Việc này sao con bé không nói với em, trực tiếp đi tìm anh?"

Lý Tuấn Nghị nói: "Phỏng chừng con bé sợ em mắng, lúc trước tiền trảm hậu tấu tự mình thuê phòng ở, không trưng cầu ý kiến của em, không nghĩ tới phòng trọ kia thật sự không tốt. Anh có nói với nó, nếu có cái gì không thích hợp thì tìm anh, việc này xác thật cần anh mới có thể giải quyết được, bằng không em định giao thiệp với chủ nhà sắc lang kia như thế nào, có thể lấy lại tiền thế chấp sao?"

Cao Lương nhìn anh: "Anh giúp con bé lấy lại tiền thế chấp?"

"Ừm. Yên tâm đi, anh đã giúp em dàn xếp tốt rồi, em gái em là em gái anh, anh biết em thích lo lắng, có người giúp việc cho em, em còn có cái gì không yên tâm? Cao Phán đã lớn như vậy, đã sớm nên độc lập, em không thể chiếu cố con bé cả đời, kể cả em nguyện ý, anh cũng không muốn, đối với anh không công bằng." Lý Tuấn Nghị dùng ánh mắt ủy khuất nhìn Cao Lương, gần đây cô vì Cao Phán thật sự nhọc lòng không ít, không để tâm tới chuyện của bọn họ.

Cao Lương nghe xong, liền nở nụ cười: "Được rồi, em mặc kệ."

Cao Lương bớt thời giờ cùng Lý Tuấn Nghị đi nhìn chỗ ở mới của Cao Phán, chỗ đó so với chỗ cũ đúng là khá hơn nhiều, hơn nữa trong phòng đầy đủ gia cụ, Cao Phán còn tự nấu cơm ăn ở nhà. Hơn nữa cô còn nói ở công ty có một đồng nghiệp nữ mới tới, muốn tới thuê nhà cùng cô, như vậy cô liền có bạn, Cao Lương nghe như vậy cũng an tâm rồi, hai người ở cùng nhau cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.

Chờ chuyện Cao Phán dàn xếp xong, đã tới tháng sáu, bắt đầu tiến vào mùa ế hàng của ngành may mặc, trong xưởng không bận rộn như vậy, Lý Tuấn Nghị liền bắt đầu chuẩn bị cửa hàng nhãn hiệu riêng và trang hoàng tân phòng. Cửa hàng đã sớm tìm, trước mắt mới nhìn trúng hai nơi, bất quá đoạn đường đều không phải địa phương đặc biệt phồn hoa, cho nên bọn họ còn đang do dự.

Nhà thì phải trang hoàng trước, chờ trang hoàng xong đưa nội thất vào xong thì khoảng nửa năm vừa lúc được dọn vào. Yêu cầu của Lý Tuấn Nghị cũng không quá cao, cảm thấy phòng ở có thể ở là được, cái để ý không phải phòng ở, mà là người ở cùng. Nhưng Cao Lương trừ bỏ có yêu cầu với người ở cùng, đối với phòng ở trang hoàng cũng có yêu cầu, cô cảm thấy nếu đã là nhà, về sau có rất nhiều thời gian ở đây, nhất định phải làm cho thoải mái an nhàn, ngôi nhà mới vui vẻ cùng ấm áp. Lý Tuấn Nghị biết suy nghĩ của cô, đương nhiên muốn ủng hộ cô.

Trang hoàng như thế nào, Cao Lương có rất nhiều suy nghĩ, rốt cuộc cô biết trước hơn hai mươi năm, cho dù nguyên liệu hiện tại không phong phú đầy đủ như sau này, nhưng cô vẫn hy vọng có thể tận lực làm cho tốt nhất, do đó cũng không dễ dàng tìm được đơn vị có thể làm. Đáng tiếc thời buổi này trong nước có rất ít công ty nội thất chính quy, trang hoàng nhà cửa đều là dựa vào kinh nghiệm. Cao Lương nói ra ý tưởng của mình, lại lo lắng đội thi công khó có thể lĩnh hội ý tứ, liền thương lượng với Lý Tuấn Nghị để đem ý tưởng làm thành một bản thiết kế.

Bản thiết kế phòng ốc vẽ trên mặt phẳng Lý Tuấn Nghị và Cao Lương cùng nhau đo vẽ bản đồ, Lý Tuấn Nghị tự vẽ, lúc này Cao Lương mới phát hiện nguyên lai Lý Tuấn Nghị có năng lực mạnh tới như vậy, trừ bỏ vẽ bản thảo, nh còn biết vẽ tranh. Cao Lương suy nghĩ tới TV âm tường, tủ âm tường, trang trí trên chờ, Lý Tuấn Nghị đều có thể vẽ ra được, Cao Lương vừa lòng vô cùng, còn khen thưởng vài cái hôn.

Nhưng lúc chạy tới chợ tìm nguyên liệu trang hoàng, Cao Lương bắt đầu trợn tròn mắt, những nguyên liệu cô cần đều không có, cho nên cũng chỉ có thể sửa lại, tìm kiếm nguyên liệu thay thế. Cao Lương biết Phật Sơn là nơi tập trung sản xuất nguyên liệu trang hoàng, cô rất muốn đi nhìn xem, không chừng có thể mua đượcnhững thứ mong muốn.

Tuy rằng Phật Sơn cách Quảng Châu gần, bôn ba qua lại cũng cần thời gian, huống chi bọn họ còn chưa mua xe, đi một chuyến còn phải đi tới bến xe ngồi xe, qua lại rất không tiện lợi. Cao Lương lại không thể bỏ mặc cửa tiệm, vì thế Lý Tuấn Nghị ôm chân chạy việc.

Lý Tuấn Nghị vốn dĩ không có gì khái niệm với chuyện trang hoàng nhà cửa, nhưng chạy qua chạy lại nhiều, trong lòng chậm rãi cũng có chút kiến thức, bọn họ ở bên nhau lâu rồi, trình độ ăn ý ngày càng cao, có thể lĩnh hội suy nghĩ của Cao Lương. Anh mang về hàng mẫu cùng ảnh chụp cho Cao Lương xem, cơ bản đều có thể phù hợp với yêu cầu của Cao Lương, có thể nói hiệu suất rất cao. Cao Lương cảm thấy, có Phật Sơn và Lý Tuấn Nghị hai hậu thuẫn này, phòng ở khẳng định có thể trang hoàng đến phi thường vừa lòng.

Cuối tháng sáu, bọn họ bắt đầu trang hoàng tân phòng. Cao Lương vẫn luôn nhờ người hỏi thăm mặt tiền bên phố cổ, lần này rốt cuộc có tin tức, nói bên phố cổ có một cửa hiệu chuyển nhượng, bất quá diện tích so với nhu cầu của Cao Lương lớn hơn rất nhiều, dùng để mở tiệm ăn vặt có chút lãng phí, Cao Lương vừa nghe, thầm nghĩ, không thể mở tiệm ăn vặt thì mở cửa hàng trnag phục đi.