Trở Về Năm 1988

Chương 79: Tiệc lẩu



Gần đây sức khỏe bà Dương Trung Hoa không tốt, không tiện ra cửa, em gái Dương Tư Hoa học cấp hai, ở ký túc xá trường học, có 13 người tới ăn cơm được, một bàn tròn lớn khoogn ngồi hết, Dương Trung Hoa cảm thấy người hơinhiều, tính toán làm hai bàn đồ ăn, cuối cùng bị mọi người phản đối, một bàn ngồi không hết, vậy ghép hai cái bàn lại, cùng nhau ăn cơm mới náo nhiệt.

Hôm nay cơm trưa chuẩn bị tương đối sớm, có Cao Lương hỗ trợ, còn có các bạn nhỏ to hiệp trợ, chưa đến 12 giờ, Dương Trung Hoa liền làm xong một bàn lớn đồ ăn phong phú, có món sở trường của hắn như thịt bò hầm, xương sườn hầm, thịt luộc giã tỏi, gà xào ớt, thịt thăn chua ngọt cùng cá, còn có giò kho, vịt kho và hai món rau trộn Cao Lương mang đến. Ngoài ra còn nấu lẩu gà, bởi vì không có biện pháp làm nồi uyên ương, cho nên làm một cái nồi lẩu canh sương, một nồi lẩu thêm ớt hồng hồng, vừa lúc mỗi bàn xếp một nồi, muốn ăn thanh đạm hoặc là cay rát, có thể tùy ý ngồi xuống, dù sao đều là người một nhà, không có câu thúc. Lẩu có thịt bò, thịt heo, thịt cá, lòng bò, lòng heo, tràng, đậu chiên, đậu phụ trúc, khoai sọ, khoai tây, đậu giá, rau xanh. Một bàn người phỏng chừng cũng chưa có mấy người ăn qua một bữa cơm phong phú như vậy.

Cao San cùng Cao Cường từ trường học tới nơi này, đồ ăn đều đã làm xong, liền chờ ăn cơm. Người cũng đều đến đông đủ, bà Vương cười ha hả mà nói: "Trung Hoa đứa nhỏ này quá khách sáo rồi, chúng ta ăn được bao nhiêu đâu, lại lại đây ăn cơm."

Dương Trung Hoa cười tủm tỉm mà nói: "Bà có thể tới ăn cơm đã là cho cháu mặt mũi rồi. Dì cũng ngồi đi, người đều tới rồi, không cần khách khí, mau ăn thôi."

Bà Vương, Khuông Tú Mẫn cùng vợ chồng lão Dương ngồi một bàn, Lý Tuấn Nghị cùng Cao Lương muốn ngồi cùng trưởng bối, bị bà phất tay đuổi rồi: "Các cháu người trẻ tuổi ngồi đầu kia đi, San San Cường Cường lại đây, cùng bà avf chú dì ăn cơm."

Uông Ngạn Quân cười tủm tỉm mà nói: "Bà ơi, bà thật tâm lý."

Vì thế Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị cùng với mấy người anh em ngồi bên đầu lẩu cay, người trẻ tuổi muốn uống rượu, mọi người lấy rượu gạo, Dương Trung Hoa giơ chén rượu đứng lên: "Tới tới tới, bàn chúng ta, vì duyên phận được gặp nhau trước hết uống một ly, bên kia liền không cần uống."

Cao Lương là cô gái duy nhất trong bàn này, cô nhìn Dương Trung Hoa: "Anh Dương, cũng miễn cho em đi."

Dương Trung Hoa nói: "Phải uống, em cũng là thành viên trong nhóm, về sau chính là chị dâu của chúng ta. Sao có thể không uống được, bảo anh Nghị uống thay!"

Lý Tuấn Nghị cười: "Mấy người tính toán chuốc say anh trước sau đó mình ăn nhiều đồ ăn à."

Dương Trung Hoa cười nói: "Anh phải uống ly đàu tiên của chị dâu, hiện tại anh rất khí phách, lại là người đầu tiên ôm được mỹ nhân về trong nhóm chúng ta, anh không uống như nhiều thì làm anh em thất vọng rồi, mọi người nói có phải không?"

Lời này làm Uông Ngạn Quân cùng Vương Song Hỉ đều đi theo ồn ào: "Đúng vậy, nên uống!"

Bàn trưởng bối liền cười ha hả mà nhìn người trẻ tuổi làm ầm ĩ.

Cao Lương bưng chén rượu đứng lên: "Dạ dày anh Tuấn Nghị không tốt, không cần anh ấy chắn rượtu. Mọi người đã coi trọng em rồi, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ từ trước tới nay, ly đàu tiên này em xin uống, sau đó cho em xin kiếu, uống một chút thì tốt rồi. Các anh cũng đừng rót cho anh Tuấn Nghị quá nhiều rượu." Nói xong ngửa cổ, uống cạn ly rượu, còn nóng rát xuống theo yết hầu, Cao Lương bị cay ứa nước mắt. Lý Tuấn Nghị vội đứng dậy vỗ lưng cho cô, còn lại gắp một miếng thịt thăn chua ngọt: "Nhanh ăn một chút."

Hành động của Cao Lương làm mọi người đều reo hò. Trong cảm nhận mấy người Dương Trung Hoa, Cao Lương vốn dĩ chính là cô gái hiện đại lên được phòng khách, vào được phòng bếp, hiện tại càng thấy cô có quyết đoán. Mà i trong mắt trưởng b, Cao Lương vừa có khả năng lại hiền huệ, ăn một bữa cơm còn suy xét đến sức khỏe của Lý Tuấn Nghị.

Cao Lương uống xong rượu ngồi xuống, nhìn mọi người: "Em uống xong rồi, mọi người thì sao?"

Mấy người đàn ông đều giơ lên chén rượu uống một hơi cạn sạch. Kỳ thật tửu lượng Cao Lương không tồi, bất quá đó là chuyện đời trước, một cô gái vì sinh tồn, không thể không luyện nhiều kỹ năng sinh tồn, uống rượu chính là một trong số đó. Bất quá bởi vì bóng ma bệnh dạ dày, đời này Cao Lương cơ hồ không uống rượu, nhưng hôm nay vui vẻ, cô vẫn uống một ly.

Cao Lương ăn thịt thăn, nhìn bạn bè người nhà xung quanh, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, đời này sống không uổng phí. Cô bưng thịt bò thả vào trong nồi lẩu, nồi lẩu này là dùng cồn dốt, cái này cũng không tính là đầu cơ kiếm lợi, rốt cuộc hiện tại làm thực nghiệm trong trường học cũng sẽ dùng đến bếp cồn.

Dương Trung Hoa nấu ăn không tồi, được mọi người khen ngợi, Vương Song Hỉ nói: "Khỉ Ốm, tay nghề này của ônng, cửa hàng mà phát đạt thì không có thiên lý."

"Đúng vậy." Uông Ngạn Quân phụ họa.

Lý Tuấn Nghị nói: "Không nên gấp gáp, vấn đề chỉ là thời gian." Vừa nói hắn vừa vớt đồ ăn trong lẩu.

Cao Lương đột nhiên nhớ tới cái gì tới, dùng chiếc đũa giữ lấy đũa của anh: "Chậm đã, anh không thể ăn quá cay, cái nồi này anh không thể ăn, anh ăn nồi lẩu không ớt đi."

Lý Tuấn Nghị trông mong nhìn Cao Lương: "Hiện tại dạ dày của anh khá tốt, chỉ ăn một chút thôi."

Cao Lương cười nói: "Anh mới vừa uống rượu, ăn chút đồ thanh đạm trước, lát lại ăn chút đồ cay, có được không?" Vừa nói cô vừa vớt đồ ăn ở nồi lẩu bàn bên cạnh vào trong chén Lý Tuấn Nghị.

Uông Ngạn Quân tán thưởng lắc đầu: "Anh Nghị thật có phúc khí."

Lý Tuấn Nghị cảm thấy mỹ mãn mà ăn hết thịt gà Cao Lương gắp cho mình. Vẻ mặt bà Vương cười tủm tỉm mà nhìn Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị nói chuyện. Khuông Tú Mẫn chỉ nhìn một chút, cũng không có quá nhiều biểu tình, vừa không tức giận, cũng không cảm thấy vui vẻ. Nhưng thật mẹ Trung Hoa lại hâm mộ mà nhìn Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị đối diện, con của mình không bản lĩnh theo đuổi được người bạn gái tốt như vậy, bà nhịn không được nói với bà Vương và Khuông Tú Mẫn nói: "Bà, chị dâu, hai người thực sự có phúc khí, cháu chưa thấy qua cô gái nào giỏi như Cao Lương."

Bà Vương đắc ý mà nói: "Còn không phải sao? Đứa nhỏ Lương Lương này là thật tốt, bà đặc biệt thích."

Khuông Tú Mẫn nghe mẹ Dương nói vậy, cũng ngại xụ mặt, cười nói: "Đều là chuyện người trẻ bọn chúng, có phúc khí hay không đều là bọn trẻ tự lựa chọn."

Bà Vương nghe con dâu nói như vậy, có chút không cao hứng mà quay đầu nhìn một cái: "Tú Mẫn, mẹ muốn ăn thịt vịt, con gắp giúp mẹ đi." Khuông Tú Mẫn liền gắp miếng thịt vịt.

Trong chốc lát bà Vương lại nói: "Mẹ muốn ăn lẩu, Lương Lương nói tràng ăn rất giòn, ngon, con nhứng hộ mẹ." Khuông Tú Mẫn lại đứng dậy bưng tràng tới nấu.

Cao Lương không chú ý tới động tĩnh bàn bên kia, bởi vì đang nghe Lý Tuấn Nghị nói chuyện buôn bán với các anh em. Cao San cùng Cao Cường vùi đầu ăn, bởi vì bọn họ còn vội đi học, tuy đều nghe thấy lời mấy người Khuông Tú Mẫn nói chuyện, nhưng không nghe ra ý tứ trong lời nói, rốt cuộc tuổi còn nhỏ. Nhưng Lưu Bưu dựng lên lỗ tai nghe thấy được, hắn cau mày nhìn Khuông Tú Mẫn một cái, sau đó lại đem ánh mắt chuyển tới Cao Lương, gần như không thể nghe thấy mà thở dài một tiếng.

Lúc đang ăn đến khí thế ngất trời, bỗng có khách tới, lão Dương vội đứng lên: "Các vị muốn ăn cơm sao?"

Ba người này nghe được mùi thơm của lầu ở bên ngoài tiệm, tiến vào lúc sau, thấy bọn họ đang nấu hai nồi cnah trên bàn, liền hỏi: "Đó là cái gì?"

Dương Trung Hoa cũng chú ý tới tới khách đến, vộiđứng lên: "Nga, đây là lẩu. Ba vị muốn ăn cơm sao?"

"Lẩu bán như thế nào? Bao nhiêu tiền?" Ba người một bên ngồi một bên bắt đầu dò hỏi giá cả.

"Mọi người cứ ăn, tôi đi tiếp khách." Dương Trung Hoa rời bàn đi tiếp đãi khách, ngày thường buổi trưa buôn bán khá ế ẩm, hôm nay bọn họ ăn cơm cũng chưa có người tới, vốn tưởng rằng có thể an tĩnh mà ăn bữa cơm, không nghĩ tới cư nhiên sẽ có khách bị lẩu hấp dẫn tiến vào, cũng coi như là quảng cáo.

Dương Trung Hoa cùng ba đi sau bếp chuẩn bị, còn may tất cả đồ ăn đều đã chuẩn bị trước, sắp ra bàn là được, hiện tại việc duy nhất phải làm đó là làm nước cốt lẩu, lẩu cũng tiện, nấu một nồi là được, Cao Lương còn đứng dậy đi ra sau bếp nhìn một chút. Mới vừa bưng nồi lên cho khách xong, hai cha con chuẩn bị ngồi vào vị trí tiếp tục ăn cơm, lại có một đám khách tới nữa, cũng muốn ăn lẩu. Dương Trung Hoa đành phải xoay người vào phòng bếp nấu ăn tiếp.

Lý Tuấn Nghị cười: "Thôi được rồi, lát để Trung Hoa uống cặn canh lẩu, ai kêu tự dưng buôn bán tốt như vậy."

Không nghĩ tới Lý Tuấn Nghị một câu thành sấm, bọn họ đều ăn xong rồi, Dương Trung Hoa mới làm xong đồ ăn, tổng cộng có ba bàn khách ăn lẩu.

Dương Trung Hoa cùng lão Dương lại lần nữa ngồi xuống, cái bàn đã ống chỗ ngồi, mẹ Dương đi làm, Cao San cùng Cao Cường đi học, thức ăn trên bàn cũng ăn không sai biệt lắm.

Bà Vương xin lỗi mà nói: "Chúng ta cũng không chờ hai người."

Dương Trung Hoa cầm kẹp gắp đồ ăn, còn may thời tiết không lạnh, không đáng ngại: "Không cần chờ bà ơi, mọi người cứ ăn là được."

Cơm nước xong mặt Cao Lương đỏ phừng phừng, bởi vì uống một ly rượu, tác dụng của cồn khiến cho cô có điểm ngây thơ chất phác, bất quá đầu óc của cô còn tính tương đối thanh tỉnh, cười đề nghị nói: "Anh Dương, em thấy cửa hàng của anh dứt khoát bán lẩu đi, việc ít lại ngon, anh cũng không cần mệt như vậy." Hiện tại trời chưa lạnh, lẩu còn chưa bày ra hết ưu thế, chờ trời lạnh mới thấy, ai không muốn ăn một nồi lẩu vào ngày mùa đông lạnh lẽo chứ?

Dương Trung Hoa một bên ăn một bên suy nghĩ: "Vậy bán thêm lẩu, cho khách hàng có nhiều lựa chọn."

Lý Tuấn Nghị ở dưới bàn duỗi tay nắm tay Cao Lương, nói với Dương Trung Hoa: "Vậy chú liền vất vả một chút."

Cao Lương ăn uống no đủ, Lý Tuấn Nghị tùy ý trò chuyện phiếm với anh em bên cạnh, tâm tình cô vui vẻ, tinh thần liền có chút thả lỏng, lại có cảm giác say, bị Lý Tuấn Nghị nắm tay sau đó liền hơi hơi dựa trên người anh, đầu nhẹ nhàng mà dựa vào vai Lý Tuấn Nghị, Lý Tuấn Nghị cũng thực tự nhiên ôm lấy cô. Động tác này đối với người thế kỷ 21 như Cao Lương mà nói quá bình thường, mấy người bạn của Lý Tuấn Nghị nhìn bọn họ chỉ biết cảm thấy hâm mộ, cảm tình thật tốt. Lưu Bưu thấy, liền xoay đầu không nhìn hai người đối diện, mà là theo bản năng mà nhìn Khuông Tú Mẫn một cái. Vương Thu Lan ngồi gần Cao Lương, căn bản không nhận thấy động tác thân mật này.

Bà Vương đương nhiên sẽ không nói cái gì, trong lòng cao hứng còn không kịp. Khuông Tú Mẫn nhìn thoáng qua, nhịn không được nhíu mày, bất quá cũng không phát tác tại chỗ.

Cao Lương kỳ thật cũng chỉ tựa trong chốc lát, sau đó nhớ tới cái gì, liền đứng thẳng người xoa xoa trán, nói với Lưu Bưu: "A Bưu, ngày mai tôi không mở cửa hàng, nghỉ ngơi một ngày, sáng ngày mai cậu cũng không cần tới."

Dương Trung Hoa thuận miệng nói tiếp: "Ngày mai em cùng anh Nghị đi Quảng Châu sao?"

Lý Tuấn Nghị quay đầu nhìn Cao Lương, thương lượng nói: "Vậy tối ngày mai đi?"

Cao Lương gật đầu: "Được."

Lý Tuấn Nghị nói với Vương Song Hỉ: "Song hỉ, giúp anh mua hai vé xe lửa đi Quảng Châu đêm mai."

"Được." Vương Song Hỉ đồng ý ngay.

Lưu Bưu ngoài ý muốn nhìn Cao Lương: "Cô muốn đi Quảng Châu?"

"Ừm." Cao Lương theo tiếng.

"Bao lâu thì về?"

Cao Lương nói: "Còn chưa biết cần mấy ngày để giải quyết, tôi sẽ mau chóng trở về."

Bà Vương cao hứng mà nói: "Lương Lương ngươi muốn đi Quảng Châu à?" Bà mặc kệ bọn họ đi làm gì, dù sao thời gian cháu trai và Cao Lương ở bên nhau càng nhiều càng tốt.

Khuông Tú Mẫn lại hỏi: "Cao Lương đi Quảng Châu làm gì?"