Trở Về Năm 1994

Chương 68



Hỏi xong Kiều Anh chờ đến hơn mười giây mới nghe được Nhật Anh trả lời. Nhưng câu trả lời chỉ ngắn gọn bốn chữ "chờ tớ một lát" rồi tắt máy. Nếu không nhìn lịch sử cuộc gọi hai mươi mấy giây Kiều Anh còn tưởng mình ảo giác đâu. Không đến hai phút sau chuông điện thoại vang lên, Nhật Anh gọi đến. Vừa chuyển tiếp giọng nam trầm khàn đã chuyền đến tai cô. Nội dung chưa nghe được nhiều ít nhưng lỗ tai cô đã tê rần. Trong lòng không khỏi nghĩ tương lai không xa giọng nói này không biết đốn gục bao nhiêu cô gái.

Đầu bên kia Nhật Anh không thấy Kiều Anh trả lời, nghĩ lầm giọng mình khó nghe làm Kiều Anh nghe không rõ nên lại lặp lại lời vừa rồi một lần: "Tớ biết một cửa hàng thú ý nhưng vị trí hơi khó tìm. Ngày mai cậu chờ tớ ở cổng trường, tớ dẫn cậu đi."

Kiều Anh lúc này đã lấy lại tinh thần, nói thật cô không muốn làm phiền Nhật Anh việc này. Triệt sản gì đó nói ra cũng thật ngượng ngùng. Bởi cô biết tính Nhật Anh, thằng nhãi này nhìn lạnh lùng xa cách nhưng đã quyết định điều gì rất khó thay đổi. Miễn cho phí tiền điện thoại Kiều Anh sảng khoái đồng ý. Hai người thống nhất giờ ngày mai gặp mặt rồi kết thúc cuộc gọi.

Ngoài trời chiều đã ngả về tây, Kiều Anh mang theo một quả mít đến nhà bà nội cô. Đến nơi đã thấy Bảo Anh và thằng em con chú út đang chơi bắn bi trong sân. Thấy cô ôm theo quả mít tới, cả hai ném bi không chơi chạy ra xem mít. Bảo Anh ghé sát vào quả mít hít hít hỏi: "Em thấy thơm rồi, ăn được chưa chị?"

Kiều Anh lắc đầu nói: "Chưa ăn được. Nhanh thì ngày mai ăn được chậm thì vài ngày nữa."

Nghe đến mít chưa ăn được, Bảo Anh mất đi hứng thú với nó. Cậu nhóc kéo Hải con chú út ra sân tiếp tục chơi trò bắn bi. Kiều Anh dở khóc dở cười nhìn thằng em tham ăn rời đi. Cô mang quả mít vào nhà, bà cô đang nhặt rau dưới bếp. Chào hỏi bà xong cô nói ý đồ tới. Bà nội nhìn quả mít rồi nói: "Ở quê mít nhiều lắm. Lần sau cháu đừng mua nữa."

Kiều Anh nghe xong sửng sốt một chút cười giải thích: "Cháu không mua mít, đây là mít trong vườn nhà cháu chín."

Lúc này bà cô mặt mày mới giãn ra nhận lấy quả mít xem xét: "Quả này chắc ngày mai là có thể ăn được. Sao không mang lên huyện thành cho bố mẹ cháu ăn?"

"Có tới hai quả chín ạ. Chiều mai cháu sẽ mang về cho bố mẹ cháu một quả." Kiều Anh vội nói. Bà cô gật đầu tiếp tục công việc. Muốn học nấu ăn Kiều Anh cũng lăn vào trợ thủ. Hai bà cháu bận rộn một giờ đã làm ra một mâm cơm thịnh soạn thịt cá đầy đủ. Chú út không có nhà, thím út hái hoa thiên lý đến tối muộn mới về nhà ăn cơm. Đợi đến ăn xong bữa tối cũng đã gần bảy giờ. Nghỉ ngơi mười lăm phút, Tâm mặt mày buồn bực xuất hiện, kiếp gia sư của cô chính thức bắt đầu rồi.

Quá trình dạy học không quá thuận lợi, giờ cô mới hiểu được nỗi khổ của các thầy cô. May mắn gặp được học sinh thông minh không sao, bất hạnh gặp phải kẻ ngu dốt thật thảm. Tâm không phải ngu dốt nhưng cùng thông minh hai chữ còn kém xa lắc, đầu óc thường thường cộng thêm lười biếng nên thành tích rất chi là kém cỏi. Với thời gian dạy bù ngắn ngủi thế này Kiều Anh nghĩ học kiến thức cơ bản là không còn kịp rồi. Giờ chỉ phải chọn trọng điểm học thôi. Tuy thế lượng kiến thức cũng rất nhiều. Thằng em lại không quá hợp tác nên cô dạy học rất mệt mỏi. Giảng bài hai giờ giọng cô đều bốc khói mà số kiến thức nhét vào đầu Tâm không nhiều lắm. Sợ ảnh hưởng tiến trình học tập, Kiều Anh gọi bà nội và thím hai tới khơi thông tư tưởng cho Tâm. Không chờ kết quả vụ khơi thông này, hai chị em Kiều Anh đã về nhà đi ngủ.

Một đêm ngon giấc, sáng hôm sau tỉnh dậy Kiều Anh đánh răng rửa mặt rồi đến nhà bà nội ăn sáng. Ăn sáng xong cũng hơn bảy giờ, cô chuẩn bị xuất phát đi thành phố. Dặn dò Bảo Anh mấy câu sau cô mới ôm em mèo cho vào ba lô lái xe rời khỏi nhà.

Cùng thời gian, Nhật Anh cũng rời nhà đạp xe đến điểm hẹn. Nhưng vừa ra khỏi cổng đã bị Hoàng Quân chặn lại. Cậu không vui nhìn thằng bạn thân nói: "Sáng sớm cậu canh trước cổng nhà tớ làm gì?"

Hoàng Quân bĩu môi trả lời: "Tớ tò mò rốt cuộc là người nào mà khiến cậu hủy bỏ chuyến du lịch vội vàng về quê ngày hôm qua." Vừa nói mắt còn không ngừng ngắm Nhật Anh từ đầu tới chân, quần bò áo phông giày thể thao. Ăn mặc như thường ngày nhưng không hiểu sao cậu vẫn ngửi được mùi gian tình bên trong. Đối với ánh mắt xem kỹ của Hoàng Quân, Nhật Anh lại rất bình tĩnh trở về một câu: "Cậu không phải cũng về hôm qua." Khi nói chuyện cậu mở chức năng ghi âm của điện thoại. Động tác nhỏ này của Nhật Anh, Hoàng Quân không hề hay biết. Cậu ta dùng ánh mắt u oán nhìn Nhật Anh nói: "Tại cậu về rồi không ai đi cùng, một mình tớ đi còn có gì lạc thú."

"Không có tớ còn có Gia Hưng bọn họ mà. Cậu sao có thể mất đi lạc thú được." Nhật Anh tiếp tục đào hố. Con mồi Hoàng Quân ngây thơ vỗ vai Nhật Anh một bộ anh em tốt nói: "Tình bạn của tớ với cậu bọn họ sao có thể sánh bằng được. Nếu cậu không đi du lịch tớ cũng không kết nhóm với bọn họ đâu."



Nói dứt lời đã thấy Nhật Anh giơ điện thoại lên nói: "Tớ đã ghi âm lời cậu nói vừa rồi. Có rảnh tớ sẽ gửi cho Gia Hưng. Nghe xong lời này của cậu không biết Gia Hưng bọn họ có đánh hội đồng cậu không nhỉ?"

Hai người đều có một nhóm bạn từ thời đi mẫu giáo chơi đến giờ, thân thiết như anh em. Để bọn họ nghe được lời vừa rồi hậu quả không thể tưởng tượng được. Nên nghe xong Nhật Anh nói Hoàng Quân luống cuống vội vàng thanh minh: "Tớ chỉ đùa chút thôi mà. Cậu gửi cho bọn nó làm gì. Xóa đi."

Nhưng Nhật Anh không dao động chỉ lắc lư chiếc điện thoại như đang uy hiếp. Hoàng Quân kiên trì không vài phút sau vẫn là bại trận yếu thế nói: "Nói điều kiện của cậu là gì cậu mới bằng lòng xóa đoạn ghi âm."

Sắp đến giờ hẹn Nhật Anh cũng không dây dưa nhiều: "Đơn giản cậu giờ đi thẳng về nhà đừng ra ngoài một ngày là được."

Điều kiện quá đơn giản khiến Hoàng Quân không tin hỏi lại: "Chỉ như vậy?"

"Đúng vậy. Nếu cậu không muốn tớ sẽ đổi sang điều kiện khác"

"Không cần. Tớ đồng ý điều kiện này." Hoàng Quân vội vàng xác nhận. Lúc này cậu ta đã hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu đến đây. Nhật Anh hài lòng kết quả này, quyết định buông tha thằng bạn thân: "Cậu về nhà trước đi. Tối nay tớ sẽ xóa đoạn ghi âm."

Hoàng Quân lau một phen mồ hôi trên trán, như được đặc xá mà chạy vội về nhà. Nhìn đến Hoàng Quân đi xa, Nhật Anh mới lên xe đến chỗ hẹn. Vì cố ý đi sớm hơn giờ hẹn nên khi cùng Kiều Anh gặp mặt cậu ta đã phơi nắng mười lăm phút. Làn da của cậu ta bởi phơi nắng mà hơi ửng hồng càng làm khuôn mặt đẹp trai thêm sức sống. Kiều Anh mắt không tự chủ ngắm rồi lại ngắm. Nhật Anh không được tự nhiên ho khan đánh gãy ánh nhìn lộ liễu của cô. Kiều Anh da mặt dày bị bắt gặp nhìn trộm một chút ngượng ngùng cũng không có. Trái lại còn trêu đùa lại: "Chậc, mới hơn nửa tháng không gặp, tớ thấy cậu cao và đẹp trai hơn nhiều quá. Suýt nhận không ra."

Mặt Nhật Anh biểu cảm không thay đổi nhưng hai tai cậu đã lặng lẽ đỏ lên. Cậu xua tay nói: "Tớ nào có gì thay đổi, cậu mới là người xinh đẹp hơn trước ấy."

Nghe này Kiều Anh cũng phải bật cười, cô ăn mặc áo chống nắng toàn thân lại đeo khẩu trang nữa. Cậu ta khả năng phải dùng đến hỏa nhãn kim tinh mới nhìn thấy được mặt cô. Vậy mà vẫn phát biểu liều thế này. Nhưng được khen ai chẳng thích, cô cũng không ngoại lệ. Cô không hề keo kiệt tặng cậu ta một câu: "Cậu thật tinh mắt!"

Nhật Anh thấy Kiều Anh cười cậu cũng nhận ra mình sai lầm. Giờ nghe được lời khen này càng không chỗ dung thân đành nói sang chuyện khác: "Thú cưng của cậu bị sao mà phải tìm đến thú y?"

Lúc này Kiều Anh mới mở ba lô ôm em mèo ra nói: "Là nó này. Tớ mang nó đi để kết thúc thiên chức làm mẹ của nó."

Nhật Anh mất mấy giây mới hiểu được lời Kiều Anh nói, có chút đồng tình nhìn em mèo.

Vì cửa hàng thú y khó tìm nên hai người dừng cậu chuyện nhanh chóng xuất phát đi tìm. Phải mất hai mươi phút hai người mới tìm được cửa hàng ở sâu trong ngõ. Cửa hàng khá nhỏ trang hoàng cũng rất đơn giản, ngoài tấm biển ghi tên cửa hàng ra không còn gì khác. Kiều Anh cảm thấy lo lắng, lỡ bên trong điều kiện phẫu thuật đơn sơ gây nguy hiểm đến tính mạng của em mèo thì sao.