Dù không có hứng thú lắm với hai cuộc thi kia nhưng để không lạc đàn Kiều Anh vẫn là tham gia vào thảo luận của mọi người. Sau đó phát hiện đàn học sinh giỏi lớp cô thật là sẽ nằm mơ giữa ban ngày. Còn chưa báo danh đi thi đâu mà đã tính đến tiền thưởng này kia rồi. Kiều Anh thế nhưng cảm nhận được mọi người toàn say ta độc tỉnh cảm giác. Cô như người đứng ngoài cuộc xem mọi người mặc sức tưởng tượng về tương lai. Bất tri bất giác cô thấy được thanh xuân thật tốt. Còn trẻ dám ước mơ dám chinh phục. Chỉ có bản thân cô sống hai đời người cùng dân bản xứ có chút không hợp đàn.
"Hôm nay sẽ không dạy học. Các em trước hết vệ sinh lớp học đi." Giọng của thầy chủ nhiệm đột ngột vang lên. Làm cả đám học sinh đang mặc sức tưởng tượng về tương lai tươi sáng kéo về tới hiện thực. Vừa mới còn sáng lạn cả đám giờ lại héo úa như lá non thiếu nước. Thầy thật tàn nhẫn không thể để cho bọn họ vui sướng trong chốc lát. Trong lòng bi phẫn không thôi nhưng đám học sinh giỏi vẫn ngoan ngoãn phục tùng
Lệnh của thầy giáo. Người đi lấy chổi, người đi lấy rẻ lau người đi lấy hót rác các kiểu đâu vào đấy. Chẳng mấy chốc ai lấy đều đã chọn cho mình một công việc. Kiều Anh cũng không lười biếng, cô lau dọn bàn ghế xong xuôi ra hành lang trước lớp nhổ cỏ dại. Trường học cô cũng khá chú trọng tới khuôn viên trường, xanh sạch đẹp là tiêu chí hàng đầu. Cây xanh trồng nhiều mà hoa cỏ cũng trồng không ít. Trước cửa phòng học nhà trường sẽ dành ra một khoảng nhỏ cho học sinh trồng hoa. Tất nhiên là chỉ tầng một mới có còn tầng hai ba tuyệt nhiên là không. Hoa cỏ thường trồng khá đơn giản như hoa mười giờ, hoa rơn hiếm hoi lắm mới có vài cọng hoa tu líp. Đừng xem thường mấy em hoa này đến mùa xuân đâm chồi nở hoa tranh nhau đua thắm nhìn rất là thích mắt. Nhưng hiện tại hai tháng không ai đoái hoài, mấy em ấy đang thoi thóp hấp hối. Kiều Anh chỉ phải một bên nhổ cỏ một bên tưới nước mong các em này có thể lấy lại sức sống như ngày nào. Đang hăng say làm việc thấy Phương từ đâu sà xuống một bên nhổ cỏ một bên hỏi Kiều Anh: "Cậu có muốn đi du học không?"
Kiều Anh dừng việc trên tay lại liếc nhìn cô bạn thân một cái. Du học sao? Vấn đề này cô chưa từng nghĩ tới. Và cũng không dám hướng tới. Không chỉ vì điều kiện không cho phép mà còn bởi vì cô đối với xuất ngoại có chút bài xích. Ngôn ngữ bất đồng không nói đến cả văn hóa cũng có khác biệt. Lại một người xa xứ thấy sao mà đáng sợ quá. Ừ thì đi du học đối với sự nghiệp tương lai có nhiều lợi ích. Nhưng đời này cô đã quyết chí tự cường làm một con cá mặn, sự nghiệp gì đó với cô mà nói cũng không cần quá rực rỡ là được. Nghĩ vậy cô phe phẩy đầu trả lời: "Tớ không muốn đi."
Phương hoàn toàn không hiểu mà hỏi lại: "Vì sao nha?" Du học thật tốt mà.
Kiều Anh đương nhiên sẽ không nói lý do thật sự cô không muốn đi rồi. Đó chỉ là quan điểm cá nhân cô thôi. Nói ra lỡ Phương chịu ảnh hưởng thì tội cô lớn lắm. Cho nên cô chỉ uyển chuyển nói: "Nghe nói đi du học rất đắt đỏ. Nhà tớ không có nhiều tiền như thế cho tớ dùng."
Lý do này Phương hoàn toàn mắc kẹt. Thanh xuân thiếu nữ còn chưa bị xã hội mài rũa vẫn còn có chút mơ mộng. Bị cô bạn chỉ ra hiện thực như gáo nước lạnh dội tắt suy nghĩ viển vông. Phương chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm: "Còn có học bổng mà."
Kiều Anh chỉ tặng lại cho cô nàng này một câu: "Thiếu nằm mơ đi."
Phương tuy hậm hực nhưng lại không nói gì thêm mà phụ giúp Kiều Anh nhặt cỏ. Diện tích trồng hoa không lớn hai người chung tay làm không mấy phút đã nhặt xong rồi. Kiều Anh và Phương đứng dậy định đi rửa tay lại thấy Nhật Anh không biết đứng đằng sau từ khi nào. Kiều Anh không nghĩ gì chỉ gật đầu với cậu ta rồi theo Phương đi rửa tay. Ấy thế mà thằng nhãi này lại lẽo đẽo theo sau. Sợ cậu ta có việc Kiều Anh vội hỏi: "Cậu tìm tớ chuyện gì à?"
Nhật Anh gật đầu. Ánh mắt lại nhìn về phía Phương nói: "Thầy giáo vừa mới viết thời khóa biểu ôn tập đấy. Cậu vào xem đi."
Phương nghe xong tay cũng chẳng buồn rửa, tung ta tung tăng đi rồi. Kiều Anh chỉ biết lắc đầu nhìn cô nàng này đi xa. Thấy không còn ai khác Kiều Anh quay sang Nhật Anh nói: "Có gì cậu nói đi." Nói xong cô cũng khom người xuống vặn vòi nước bắt đầu rửa tay. Đợi cô rửa sạch tay xong Nhật Anh mới chậm rì rì nói: "Nếu có tiền cậu có muốn đi du học không?"
Lại là chủ đề này, có vẻ vừa rồi thằng nhãi này nghe lén hai đứa cô nói chuyện đi. Kiều Anh trừng mắt nhìn cậu ta rồi mới trả lời: "Tớ sẽ không đi." Đất nước cô thật tốt á, cô chú định là sống quãng đời còn lại ở quê hương hình chữ S này rồi. Muốn mở mang tầm mắt cô có thể đi du lịch nha.
"Cậu vừa rồi không phải nói không có tiền nên mới không đi sao?" Nhật Anh quyết tâm hỏi đến cùng. Đối với Nhật Anh, Kiều Anh lại nói hết suy nghĩ trong lòng cô. Người yêu tương lai sao đương nhiên là phải có sự đối xử khác biệt. Đánh chết Kiều Anh cũng không thừa nhận cô trọng sắc khinh bạn.
Nhưng nghe cô nói rõ lý do xong Nhật Anh lại nói một câu làm Kiều Anh trong lòng chợt lạnh: "Nếu là có người cùng đi cậu có muốn đi không?"
Cậu ta sẽ không là muốn đi du học đi. Mà cô chắc chắn là không đi rồi. Như vậy hai người bọn cô chẳng phải yêu xa. Ôi má ơi, mười đôi yêu xa thì có đến chín đôi chia tay. Xác suất tu thành chính quả quá thấp. Cô và cậu ta vẫn nên chỉ là bạn tốt của nhau thôi