Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Hotboy

Chương 14: Chương 14:




Lục Yên nói muốn tham gia cuộc thi văn nghệ, ma vương cưng chiều con gái lên tận trời - Lục Giản đương nhiên là ủng hộ 100%, còn mua cho cô một chiếc ghi-ta đắt tiền.
Nhưng mà chiếc ghi-ta này, Lục Yên còn chưa kịp dùng, đã bị ông bố không lương tâm kia cầm đi khởi nghiệp kiếm tiền bằng cách... bán nghệ đầu phố.

Lục Trăn cố ý chọn con đường cách xa trường học, tránh để bạn học trong trường nhìn thấy.
Hồi anh còn là thiếu niên cấp 2 đang độ thanh xuân, cũng từng học đánh ghi-ta được mấy buổi, cũng biết đánh mấy bài đơn giản như “Ngôi sao nhỏ”.
Lương Đình không nể nang gì nói: “Cậu muốn đánh ghi-ta kiếm tiền, chi bằng bán ghi-ta lấy tiền còn hơn, cây ghi-ta này chắc không rẻ đâu nhỉ.”
Anh ta vừa nói vừa đưa tay sờ sờ, Lục Trăn né khỏi tay anh: “Bán gì mà bán, cái này là của Yên Yên, tớ chỉ mượn tạm thôi.”
Lời chưa dứt, Lục Yên đã hùng hổ bước đến: “Tên khốn kiếp Lục Trăn, trả ghi-ta cho con!”
Lục Trăn vội nấp sau Lương Đình: “Ầy, anh chỉ mượn tạm thôi! Sẽ không làm hỏng đâu!”
“Không mới lạ, bố có biết đánh ghi-ta đâu!”
“Nói bậy, con mới không biết ấy.”

“Con đương nhiên biết.”
Còn ai có thể hiểu bố hơn đứa con gái này chứ!
Lục Trăn vốn là sát thủ KTV, Lục Yên vô cùng hoài nghi, có phải giọng hát thiên phú của mình, chính là mẹ ban cho không.
Lục Trăn gảy gảy đàn, bắt đầu tấu nhạc: “Từng ngôi sau nhỏ lấp lánh, cả bầy trời đầy ắp ngôi sao nhỏ...”
“Thỏ con ngoan ngoãn, mau mở cửa ra...”
“ABCDEFG...”
Hát đi hát lại mấy bài hát thiếu nhi, thậm chí đến bài hát đánh vần cũng hát ra luôn...
Những người đi qua công viên lúc này đều phải nhíu mày, bịt tai bước vội qua.
Hát quá khó nghe, khiến người ta tưởng cậu đang ho.
Lục Trăn thất bại triệt để.
Hoàng hôn xuống, Lục Yên nhìn Lục Trăn ngồi bên cạnh, nhìn hộp tiền trống rỗng, bĩu môi: “Con đã nói rồi, không ai hiểu bố hơn con, ngũ âm bố còn không đầy đủ.”
Lục Trăn gõ mạnh lên đầu cô, Lục Yên ôm đầu, cả mặt ấm ức: “Ô.”

Lương Đình cười nói: “Đừng kỳ thị người ngũ âm không đầy đủ, người như vậy không có tư cách yêu ca hát chắc.”
Lục Trăn nhìn hộp tiền trống rỗng, chau mày, cảm thấy kiếm tiền thật khó.
Tên Thẩm Quát đó, sao có thể dựa vào hai bàn tay trắng nuôi sống bản thân nhỉ?
Lục Yên đề nghị: “Hay để con thử nhé?”
“Thôi thôi thôi thôi!”
“Hay là thôi vậy!”
“No! No! No! No!”
Ba vị thiếu niên phản đối gay gắt, hậu quả khi Lục Yên hát chắc chắn nặng hơn Lục Trăn.
Hồi cấp 2, cô lên sân khấu hát “Liên minh thất tình” vừa nhảy vừa hát, kết quả khiến đám MC chen ngang giữa chừng kéo cô xuống, có thể thấy bao nhiêu người vì giọng hát ấy mà oán hận.
Lục Trăn lúc đó từng nghĩ con nhóc này tuy đầu óc kém phát triển, nhưng được cái tính tình sôi nổi, vì muốn làm em gái vui, mới dắt con bé đến sân khấu âm nhạc... nên mới xảy ra chuyện không may.
Nhưng may mà... đã tìm lại được rồi.
“Đừng có xem thường con chứ, con sẽ khiến mấy người mở rộng tầm mắt.”
Lục Yên nói xong, lấy ghi-ta từ tay Lục Trăn, bắt đầu gảy đàn, âm thanh vang lên vô cùng dễ chịu.
Lục Trăn và Lương Đình lập tức bịt lỗ tai lại, cúi mặt xuống, tránh lát nữa bị xấu mặt.
Lục Yên bất mãn bĩu môi, chỉ thấy mỗi Tần Hạo là mỉm cười ủng hộ cô, vui vẻ nói: “Chú Tần Hạo, giúp con phụ họa đi.”
Tần Hạo bỏ hai tệ ra mua hai cái lục lạp, tấu theo giai điệu, nghe rất bắt tai.
Lục Yên bắt đầu hát, âm thanh rất có lực đi vào lòng người.
Lục Trăn và Lương Đình bỏ tay ra, kinh ngạc nhìn về phía cô.
Vậy mà không hề khó nghe chút nào, không, là vô cùng hay, vô cùng vô cùng hay!
Lục Yên ngồi trên tảng đá, nhẹ đung đưa người, tóc mái mềm mại rũ xuống ánh mắt xinh đẹp của cô.
Cô hát bài “Bảo bối nhỏ”, thanh âm lanh lảnh theo giai điệu du dương, thu hút không ít người qua đường.
Lục Yên vừa hát vừa cười, lộ hai má lúm đồng tiền trên khuôn mặt đỏ ửng, tựa vào người Lục Trăn, vô cùng ấm áp, vô cùng hạnh phúc.
Cảm xúc như được lây lan qua âm nhạc, khán giả xung quanh như cảm nhận được hạnh phúc nhỏ mà cô dùng âm nhạc truyền đi.
Hát xong, xung quanh đồng loạt vỗ tay như sấm, rất nhiều người đến bỏ tiền lẻ vào hộp.

Lục Trăn không tin nổi, lục túi Lục Yên: “Có phải em đem theo máy xong hát nhép không?”
“Làm gì có! Là con tự hát, bố đừng xem thường con.”
“Thế thì thật...”
Thật sự quá hay rồi!
Lục Yên cười đắc ý: “Con đã nói rồi, bố còn không tin con.”
Thời gian đó, cứ vào hoàng hôn mỗi ngày, công viên vô cùng náo nhiệt, rất đông người tập trung, vì ở đó có một cô gái hát hay vô cùng.
Lúc đó chưa có tik tok cũng chưa có tiểu thuyết trên mạng, cách giải trí của mọi người cũng rất đơn giản, đến công viên nghe Lục Yên hát cũng là một loại hưởng thụ rồi.
Ở kiếp trước, Lục Yên có riêng một phòng livestream, mỗi lần cô lên mạng livestream hát hò, thì số lượt xem chưa bao giờ thấp, cũng xem là nhân vật có tiếng tăm, nhân khí cao ngất.
Công khai hát hò thế này đối với cô cũng là một thú vui, chỉ ôm một cây ghi-ta, ngồi trên tảng đá công viên, không trang điểm, cũng không có hiệu ứng chỉnh dung, cô cứ vậy rực rỡ động lòng người.
Lương Đình nhìn nụ cười ngọt ngào của Lục Yên, lại nhìn đám đông mê mẩn lắng nghe cô hát xung quanh.
Không nghi ngờ gì nữa, những người qua đường, bất kể già trẻ gái trai, đều đã trở thành fan của cô rồi.
Giới giải trí có rất nhiều người hát hay, nhưng cười ngọt ngào khiến xung quanh ngất ngây như Lục Yên... lại rất ít.
Như thể, trời sinh đã ban tặng cho cô tài năng này vậy.
Thời gian đó, Lục Yên trở thành nhân vật nổi tiếng trong công viên, mà Thẩm Quát đến viện lấy thuốc cho bố, ngang qua công viên, cũng vô tình nghe thấy giọng hát của cô.
Cô hát một bài tình ca, giọng hát nhẹ nhàng, tiếng đệm đàn cũng vô cùng êm đềm.
“Quãng đời còn lại, gió tuyết là anh, thanh bình là anh, nghèo khó cũng là anh...”
Thẩm Quát chưa bao giờ thích mấy chỗ náo nhiệt, càng không thích nơi nào đông người, nhưng anh bị giọng hát của cô thu hút, chen vào trong đám người, nhìn cô.
Cô ôm đàn ghi-ta, anh yên lặng ngồi bên cạnh, ánh đèn đường hắt lên khuôn mặt dịu dàng của cô.
Cô nhẹ nhàng gảy đàn, bộ dạng vô cùng dịu dàng.
“Muốn dẫn anh đi ngắm trời xanh rộng lớn, muốn nói thật to rằng em đã vì anh mà say đắm, chuyện cũ cứ vậy trôi đi, rồi anh sẽ cảm động. Quãng đời còn lại, em chỉ cần anh.”
Trái tim Thẩm Quát bỗng như ngừng đập, từng đợt sóng dưới đáy mắt bị anh che giấu dưới ánh mắt bình tĩnh.
Anh chưa từng nghĩ quãng đời còn lại sẽ như thế nào, ở dưới đáy xã hội, trước mắt căn nhà chỉ có bốn bức tường, tương lai mờ mịt, càng không có hy vọng, không có ánh sáng.
Nhưng từ sau hôm đó, trái tim Thẩm Quát bỗng có ánh sáng soi rọi...

Chính là nụ cười của cô gái ấy.
Lục Trăn quay đầu, nhìn thấy Thẩm Quát đứng trong đám động, thì ngồi không yên.
Anh phủi phủi quần, bước đến trước mặt Thẩm Quát, lấy thân hình cao lớn ngăn ánh mắt Thẩm Quát nhìn Lục Yên.
Thẩm Quát xem như không thấy anh, bước sang bên trái.
Lục Trăn như thể cố ý, cũng bước sang bên trái, cố chấp không để anh nhìn Lục Yên.
Khóe mắt Thẩm Quát khẽ run, gằn một chữ: “Cút.”
“Ông đây không đấy.”
Lục Trăn chắn phía trước anh, kiêu ngạo nói: “Muốn nhìn con gái nhà tao, phải trả tiền.”
Thẩm Quát nhìn xuống hộp đàn, bên trong có hơn mười đồng tiền lẻ.
Lục Trăn biết tên này kiêm mấy công việc cùng một lúc, liều mạng kiếm tiền, hơn nữa bình thường anh vô cùng tiết kiệm, vốn sẽ không tiêu tiền lung tung.
Lục Trăn cố ý để anh khó xử, nói: “Không nỡ bỏ tiền thì cút mau, người như mày, nhìn con bé thêm một chút cũng không đáng, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, ảo tưởng hão huyền.”
Ảo tưởng hão huyền.
Thẩm Quát bị đả kích, không phải vì Lục Trăn sỉ nhục anh, mà vì lời Lục Trăn nói... là sự thật.
Anh không xứng với người con gái này.
“Lục Trăn!” Lục Yên dừng lại, ánh mắt tức giận nhìn anh: “Bố lại nói bậy cái gì đấy!”
“Anh nói bậy, anh nói bậy cái gì, đó là sự thật!”
“Im miệng!”
Lục Yên nhìn Thẩm Quát, cười cười xin lỗi.
Thẩm Quát không hề do dự, lấy từ trong túi là 100 tệ chẵn.
Lục Trăn nhìn tờ tiền, châm chích: “Chúng tao không có tiền trả lại.”
“Không cần trả lại.”
Thẩm Quát né anh ra, không hề khách khí sượt qua vai anh, khiến anh lảo đảo suýt ngã.
Anh không bỏ tiền vào hộp đàn, mà bước đến trước mặt Lục Yên, nhét vào túi cô, cúi đầu nói bên tai cô mấy câu.
Nói xong, anh lãnh đạm liếc Lục Trăn một cái, xoay người rời đi.
Lục Yên sờ tay vào túi, khuôn mặt dịu dàng có hơi ửng đỏ, gật gật đầu.
“Đưa thật rồi?” Lục Trăn chạy vội qua, muốn lấy tờ 100 tệ từ túi cô ra: “Chó thật, chắc chắn là giả, mau lấy ra cho anh xem!”
Lục Yên vội giữ túi lại: “Chú ấy đưa cho con mà!”
“Cái gì mà đưa cho con!”

“Thẩm Quát nói, đây là tiền cho con, bảo con cầm lấy mua bắp rang ăn.”
“Chỉ biết ăn, số tiền này đủ mua cả mười xe bắp đấy, cầm không nổi đâu!”
Đối với hai mươi năm trước mà nói, giá trị của 100 tệ gấp 7, 8 lần hiện tại, cho nên Lục Trăn mới phản ứng như vậy.
Lục Yên nhìn bóng Thẩm Quát khuất dần dưới trời chiều.
Anh trong ấn tượng của cô, lạnh lùng, đen tối, trong ý cười chứa dao...
Nhưng vừa nãy anh bỏ tiền vào túi cô, bảo cô cầm đi mua bỏng ngô ăn, ánh mắt kia... thực sự là vô cùng dịu dàng.
*
Buổi tối, Thẩm Quát từ nhà bước ra, thấy Trần Nguyệt Cầm, hàng xóm đang phơi áo quần.
“Tiểu Quát ở nhà à, đã ăn cơm chưa?” Trần Nguyệt Cầm ân cần hỏi anh: “Nhà dì có nấu canh gà đó, để dì mang qua cho bố con hai người một bát?”
“Không cần” Thẩm Quát lạnh lùng từ chối.
Trần Nguyệt Cầm vẫn giữ ý cười như trước: “Vậy đồ bẩn trong nhà cứ mang ra cho dì, dì giặt giúp con.”
Thẩm Quát đương nhiên biết Trần Nguyệt Cầm đang nghĩ gì, bố anh vì công trường không cấp đồ bảo hộ mà nhiễm bụi sinh bệnh, công trường phải bồi thường một khoản tiền trợ cấp.
Trần Nguyệt Cầm không có công việc, cũng không có thu nhập, đương nhiên muốn nhắm vào khoản trợ cấp kia.
Thẩm Quát đóng cửa lại, lúc xoay người lạnh lùng liếc Trần Nguyệt Cầm: “Sau này, dì đừng đến nhà tôi nữa.”
“Ôi chao, ban ngày cháu đến trường, đêm về thì đi làm việc, bố cháu không ai chăm sóc đó.”
Trần Nguyệt Cầm phơi áo khoác lên, nói: “Dì nghe tiếng hô hoán khó chịu của bố cháu, chẳng nhẽ lại nhẫn tâm không qua xem, nếu cháu không cho dì qua, bố cháu mà có mệnh hệ gì thì phải làm sao.”
“Tôi sẽ thuê giúp việc.”
Ý cười của Trần Nguyệt Cầm càng sâu: “Tốn tiền oan vậy làm gì, dì rảnh thì dì giúp một tay, bố cháu cũng có người trò chuyện cùng.”
Thẩm Quát cũng không biết bà ta đã rót thuốc mê gì cho Thẩm Kiến Tuần, khiến bố anh thực sự cho rằng người đàn bà này thật lòng muốn sống với ông.
Nhưng Thẩm Quát nhìn ra được, người đàn bà này không tốt đẹp gì, phường vô lại trên phố như bà ta, càng nói chuyện phải phép bà ta càng lên mặt, người như vậy anh gặp nhiều rồi.
“Dì thật sự muốn lấy bố tôi?”
“Ôi... xem cháu nói này...” Thẩm Nguyệt Cầm xấu hổ nói: “Thì cũng xem như là ở bên nhau cho qua ngày, chứ nói gì mà lấy hay không lấy chứ.”
Thẩm Quát cười nhạt, đáy mắt lóe lên ý lạnh lẽo: “Nghe nói, dì còn có một đứa con gái.”
Cảm giác được Thẩm Quát không có thiện chí, Trần Nguyệt Cầm căng thẳng: “Cậu, cậu muốn gì?”
Thẩm Quát từ từ tiến gần, nói bằng giọng chỉ bà ta nghe thấy: “Tôi cũng rất muốn... có thêm một đứa em gái.”
Anh nhấn mạnh hai chữ “em gái” khiến Trần Nguyệt Cầm co rút người, toàn thân run run không nói nên lời.
Tên nhóc này thật sự ý xấu đầy người, không phải loại tốt đẹp gì!