Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Hotboy

Chương 43: Chương 43:




Trong quá trình Lục Yên tắm rửa, Thẩm Quát vẫn luôn đi tới đi lui trong phòng, cô thậm chí có thể nghe thấy rõ ràng tiếng bước chân của anh.
 
“Thêm nhiều nước nóng một chút.” Anh thỉnh thoảng sẽ đến cửa, căn dặn cô: “Tốt nhất là toàn bộ dùng nước nóng.”
 
“Đã rất nóng rồi.”

 
“Nóng thêm một chút cũng không sao.”
 
“Anh muốn biến em thành vịt quay sao?”
 
Khóe miệng anh nhếch lên ý cười nhàn nhạt: “Nếu em biến thành vịt quay…”
 
Lục Yên đợi rất lâu, không đợi được câu sau, giọng ồm ồm hỏi: “Nếu em biến thành vịt quay thì thế nào?”
 
“Anh liền… ăn em.”
 
“Ha.”
 
Giọng điệu anh nói chuyện xưa nay chững chạc đàng hoàng, lời nói đùa như vậy cũng không nhiều.
 

Lục Yên rất thích dáng vẻ thoải mái này của anh, nếu như có thể luôn như vậy thì tốt.
 
Nửa tiếng sau, cô tắt nước nóng, dùng khăn tắm lau khô cơ thể, hỏi Thẩm Quát: “Quần áo em đều ướt rồi, mặc cái gì đây?”
 
“Chờ một chút.”
 
Thẩm Quát vào phòng lấy quần áo, đi tới một bên cửa, gõ gõ: “Mở cửa.”
 
Một lúc sau, cô nhóc lề mà lề mề mở ra một cái khe nhỏ, chậm rãi vươn cánh tay ướt ra, mang theo một luồng sương mù nóng hổi.
 
Thẩm Quát cầm quần áo đưa tới móng vuốt nhỏ trắng nõn của cô: “Mặc đồ của anh, không sao chứ?”
 
“Không sao!”
 
Vèo một cái, cô rút tay về, lập tức khóa trái cửa phòng tắm.
 
Quần áo Thẩm Quát cho cô mặc là đồ ngủ vải nhung, bông vải mềm mại, vô cùng giữ ấm cũng vô cùng có cảm giác ở nhà, mang theo mùi hương xà phòng sạch sẽ.
 
Thân hình cô nhỏ nhắn xinh xắn, mặc quần áo của Thẩm Quát cực kỳ rộng rãi, chỉ có điều… cô không mặc áo ngực, mặc dù quần áo hơi dày, có vẻ không quá rõ ràng, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không rõ ràng.
 
Cô cố gắng kéo áo về phía trước, để phía trước có vẻ rộng rãi hơn một chút.
 
Sau khi chuẩn bị xong, cô hít sâu, làm chuẩn bị tâm lý thật lâu, lúc này mới chậm rãi mở cửa phòng tắm ra, đi ra ngoài.
 
Thẩm Quát ở trong phòng bếp nấu canh gừng, nghe thấy tiếng động, anh đúng lúc bưng chén canh nóng hổi đi tới.
 
Cô gái nhỏ mặc cái áo rộng lớn của anh, đứng co rúc bên tường, tóc đen ẩm ướt buông xuống đầu vai.
 
Sau khi tắm rửa, làn da kiểu gì cũng sẽ vô cùng trắng, giống như một nụ hoa non nớt, trong suốt lại ướt át.
 
Chẳng trách một số chuyện luôn luôn phải tắm xong mới có thể làm, không chỉ bởi vì sạch sẽ, càng bởi vì sau khi tắm, bất kể là nam hay nữ cũng sẽ vô cùng có vẻ đẹp đẽ.
 
Lục Yên thấy Thẩm Quát trừng trừng nhìn cô chằm chằm, hơi ngượng ngùng quay mặt sang chỗ khác, hỏi: “Anh đang bưng cái gì vậy?”
 
Lúc này Thẩm Quát mới kịp phản ứng lại, ổn định lại tâm trạng, đưa chén canh trong tay cho cô, sau đó kéo cô ngồi xuống một bên sô pha, dùng máy sấy sấy tóc cho cô.
 
Lục Yên bưng canh gừng nóng hổi, húp một ngụm nhỏ.
 
“Ngon đó.”
 
“Vậy uống nhiều một chút.”
 
Anh bỏ đường vào trong canh, nấu rất đậm đà.
 
Lục Yên tiếp tục cúi đầu uống canh.
 
Thẩm Quát đứng trước mặt cô, cầm sợi tóc ẩm ướt của cô lên, cầm máy sấy tóc sấy khô từng sợi.
 
Lục Yên thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn anh.
 
Anh hạ thấp con ngươi, vẻ mặt rất chân thành, cũng rất dịu dàng, dịu dàng cẩn thận sửa sang tóc của cô.
 
Lục Yên không dám liên tục nhìn anh, tầm mắt dời xuống dưới, nhìn thẳng phía trước.
 
Ngay phía trước là bụng dưới bằng phẳng của anh.
 
Cô cẩn thận chạm trán vào phần bụng cứng rắn của anh, thấy anh không có phản ứng, lúc này mới yên lòng dựa vào, còn đưa tay ôm lấy eo anh.
 
Vầng trán của Thẩm Quát dịu dàng, cười nhạt: “Dường như em rất thích bắt nạt anh.”
 
“Không được sao?”
 
“Được.”

 
Thẩm Quát cầm một sợi tóc ở sau ót của cô lên, kéo cô ra, kiềm chế nói: “Bây giờ không được.”
 
Trong một số phương diện cũng giống với tất cả những người đàn ông, anh cũng không có năng lực tự kiềm chế rất mạnh, nhất là… đối mặt với cô gái mà mình hàng đêm nghĩ tới.
 
Anh sợ mình sẽ không khống chế nổi, sẽ làm cô bị thương.
 
Thế nhưng Lục Yên không phát hiện ra chút nào, toàn bộ quá trình sấy tóc, cô nhóc không phải cọ vào bụng anh thì chính là sờ eo anh, làm trong lòng anh ngứa ngáy khô khan.
 
Luôn luôn như thế, tính tình anh vẫn nhẫn nại, sấy khô mỗi một sợi tóc cho Lục Yên.
 
Ngoài cửa sổ mưa to tí tách, còn kèm theo sấm sét trong ngày xuân, không mảy may dừng lại.
 
Mái tóc xõa tung của Lục Yên rũ xuống đầu vai, thỉnh thoảng lo lắng nhìn ra bên ngoài, sắc trời đã dần dần tối.
 
“Cơn mưa này khi nào ngừng lại đây.”
 
Thấy Thẩm Quát dọn dẹp nhà cửa, không để ý tới cô, cô lại hỏi: “Tối hôm nay bố Thẩm thật sự không về sao?”
 
“Sẽ không.”
 
Cô nhúc nhích chân, còn nói: “Vậy chúng ta làm chút gì mới tốt chứ.”
 
Thẩm Quát cũng không biết nên làm chút gì thì tốt, bây giờ mới bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.
 
Dù sao thì trên tay cũng nên làm một chút gì đó, nếu không cuối cùng anh sẽ… suy nghĩ lung tung.
 
Thật ra ngay từ đầu anh thật sự không có mục đích, trong đầu chỉ nghĩ là để cô nhanh tắm nước nóng, thay quần áo ướt ra, tránh cho bị cảm.
 
Thế nhưng cô nhóc tắm rửa sạch sẽ mặc đồ của anh, ngồi trước mặt anh, cái… cái đó cũng không mặc, anh mới chậm rãi ý thức được, mang cô về nhà tuyệt đối là sai lầm.
 
“Em muốn làm gì.” Anh đưa lưng về phía cô, cuống họng ngứa ngáy khó chịu.
 
Lục Yên hoàn toàn không ý thức được sự thay đổi của thiếu niên, cô nằm nhoài trên ghế sô pha, thoải mái mà duỗi cái lưng mỏi thật dài ----
 
“Không biết nữa.”
 
Thẩm Quát quay về phòng lấy một quyển tài liệu ném lên mặt cô: “Tự mình đọc sách.”
 
“Xứng đáng là hạng nhất khối mà.” Lục Yên bình luận: “Trời mưa cũng phải đọc sách.”
 
Thẩm Quát nói: “Vì sao trời mưa không thể đọc sách?”
 
Lục Yên mở cuốn tài liệu ra che trên mặt, ngửi lấy mùi thơm của mực in, lười biếng ngoắc ngoắc chân: “Trời mưa thích hợp để nằm.”
 
Có đôi khi Thẩm Quát thật sự cảm thấy cô giống như một con mèo to dính người, anh thích sự ung dung của cô, cũng thích dáng vẻ lười biếng của cô.
 
Loại cuộc sống thoải mái này là thứ xưa nay anh chưa từng có.
 
Có lẽ cuộc sống… nên là dáng vẻ của cô.
 
Thẩm Quát mở TV ra, sau đó từ trong ngăn tủ lấy ra mấy cái CD, hỏi cô: “Xem phim không?”
 
“Được thôi!”
 
Thẩm Quát chọn một bộ phim hài của Châu Tinh Trì, bỏ vào đầu đĩa DVD, sau đó ngồi vào một bên sô pha, cùng xem với cô, xem như đền bù bộ phim hôm nay nhỡ hẹn với cô.
 
Thẩm Quát ngồi ở một đầu khác của ghế sô pha, rất nhanh, cô nhóc chậm rãi lại dời tới, ngồi bên cạnh anh, dựa vào anh, thấy anh không phản ứng, lại thử đặt đầu trên vai anh.
 
Tia sáng màu xanh trên màn hình TV che đậy đường nét dịu dàng của anh, giọng nói anh nồng đậm ---
 
“Hình như em thật sự rất thích cơ thể anh.”
 
“Ờ…”
 
“Như vậy không tốt.” Anh nghiêm túc nói với cô: “Em không thể xem anh như Lục Trăn được.”
 
“Em không có xem anh thành anh ấy, sao em lại xem anh thành anh ấy được….”
 
Cô không biết nên nói như thế nào.
 
Thẩm Quát cũng không biết, Lục Yên từ nhỏ không có mẹ, được Lục Trăn nuôi đến mức cực kỳ cưng chiều. Có điều kiện phải nũng nịu, không có điều kiện, tạo ra điều kiện cũng phải nũng nịu.
 
Một quan hệ thân mật không có kẽ hở, có thể mang đến sự thỏa mãn tâm lý cho cô, bởi vậy, cô luôn luôn không kìm lòng được muốn làm hành động thân mật với anh.
 
“Yêu đương không phải chính là như vậy à.”
 
Chạm vào nhau, thích… nhau.
 
Thế nhưng Thẩm Quát xưa nay không chạm vào cô, không biết vì sao.
 
“Anh không thích em à?” Cô hỏi anh, nén sự uất ức.
 
Hầu kết Thẩm Quát khẽ lăn, anh không dám trả lời vấn đề này, sao có thể không thích được, thế nhưng anh không dám quá thích, anh sợ mình sẽ không khống chế nổi mà làm tổn thương cô.
 

“Không thích thì thôi.”
 
Lục Yên nhích sang bên cạnh, không còn sát bên cạnh anh nữa, xem ra còn có chút buồn giận: “Mưa tạnh em đi ngay.”
 
“Ừm…”
 
Cô nhóc tức không chịu nổi, tung chân đá anh một cái: “Đồ cổ hủ.”
 
Cô thật sự nhất định bất cứ lúc nào cũng phải nhắc nhở mình, Thẩm Quát là người ở thời đại của bố cô, người ở thời đại đó đều là đồ cổ hủ, giữa bọn họ cách nhau mấy chục năm.
 
Chỉ có thể nghĩ như vậy mới không làm mình tức chết.
 
Thẩm Quát cười nhạt một tiếng, đứng dậy nói: “Anh đi sấy khô quần áo của em.”
 
Lúc đi qua người cô, anh thuận tay vuốt vuốt đầu cô.
 
Lục Yên lè lưỡi về phía anh.
 
Thẩm Quát không cầm quần áo của cô, anh trực tiếp đi vào nhà vệ sinh, thậm chí mấy bước cuối cùng còn mang theo một chút lảo đảo.
 
Có lẽ sắp nhịn chết rồi.
 
Anh đóng cửa lại, cởi quần áo mở vòi sen, mặc cho dòng nước cọ rửa cơ thể anh.
 
Làm đông cứng chính mình.
 
Lục Yên cho rằng anh đang tắm nên không biết làm thế nào, lấy quần áo ướt nhẹp của mình phơi lên kệ, sau đó dùng máy sấy để sấy khô.
 
“Thẩm Quát, anh còn đang tắm à.” Cô gọi về phía cửa: “Đã nửa tiếng rồi, thật là chậm.”
 
Thẩm Quát không trả lời, cơ thể căng cứng hơn, hô hấp cũng có chút gấp rút.
 
“Anh làm sao vậy?” Lục Yên thả quần áo trong tay xuống, đi tới bên cửa phòng tắm: “Vẫn ở đó chứ?”
 
Anh trầm giọng “Ừ” một tiếng.
 
Nhanh lên, nhanh lên…
 
Lục Yên không rõ ràng cho lắm: “Tắm còn chậm hơn con gái.”
 
“Lục Yên.” Anh bỗng nhiên gọi cô lại: “Đứng ở đó.”
 
“Hả?”
 
“Đừng nhúc nhích.”
 
Anh nhìn cửa phòng tắm phản chiếu đường nét hình thể lờ mờ của cô gái, cuối cùng… Sao dày đặc khắp trời rơi xuống.
 
Anh nhắm mắt lại, dựa vào bên tường, trong đầu duy trì sự trống rỗng cực kỳ lâu.
 
Phóng túng là chuyện rất dễ dàng, kiềm chế mới khó.
 
Nếu có một ngày, cô có thể cho anh hạnh phúc tốt đẹp lại cực điểm như vậy, chỉ là suy nghĩ một chút….
 
Những vì sao trong thế giới của anh đều muốn sáng lên rồi.
 
Lúc chín giờ, mưa rốt cuộc cũng tạnh, quần áo Lục Yên sấy khô cũng vừa lúc có thể mặc.
 
Lục Yên về đến nhà, vốn cho rằng giờ này khó tránh khỏi lại bị Lục Trăn đuổi theo hỏi cô đi đâu làm gì, không nghĩ tới trong nhà yên tĩnh, Lục Trăn thấy cô, không nói gì, rót nước, quay người lên tầng về phòng.
 
Lục Trăn là một người thẳng tính, vui vẻ hay không đều trực tiếp hiện lên mặt, Lục Yên liếc mắt đã nhìn ra, tên này tâm tình không tốt.
 
Cô đuổi theo, hỏi: “Bố, xảy ra chuyện gì vậy?”
 
“Không có gì, về phòng đọc sách thôi.”
 
Anh đưa tay dụi mắt, rõ ràng là đang che giấu gì đó, Lục Yên gỡ tay anh ra, phát hiện khóe mắt lại có máu bầm.
 
Cũng may dấu vết không đậm, nếu không nhìn kỹ thì cũng không rõ ràng.
 
“Bố lại đánh nhau với người ta!”
 
Lục Yên kinh ngạc thốt lên, Lục Trăn vội vàng che miệng cô lại, đề phòng nhìn trên tầng, thấp giọng nói: “Không muốn bố con bị thương lần hai thì nhỏ giọng một chút!”
 
Bây giờ Lục Giản đang ở trong thư phòng, khoảng thời gian này quan hệ của hai bố con thật không dễ mới hòa hoãn lại, Lục Trăn cũng không muốn lại làm mối quan hệ bế tắc.
 
Lục Yên nghe lời gật đầu: “Cho nên rốt cuộc là chuyện gì xảy ra! Bố lại đánh nhau với ai?”
 
Lục Trăn hững hờ nói: “Thẩm Quát làm.”
 
“Không thể nào.” Lục Yên một tiếng bác bỏ: “Không thể nào là Thẩm Quát được, bố cắn lung tung ai vậy.”

 
Lục Trăn nhìn về phía cô: “Con dựa vào cái gì mà chắc chắn không phải là nó, chẳng lẽ hôm nay con lại ở cùng với nó?”
 
“…”
 
Tên này trở nên thông minh rồi!
 
Lục Trăn nhìn đồng hồ, nghi ngờ nói: “Đều sắp mười giờ rồi mới về nhà, con…”
 
Anh còn chưa dứt lời, cô nhóc đột nhiên kêu lên: “Ông nội!”
 
Lục Trăn vội vàng che mặt lại, cô thừa cơ chuồn đi, chui qua dưới người anh giống như cá lội, trực tiếp chạy về phòng, khóa cửa lại.
 
“Con nhóc chết tiệt kia, quay lại, ông đây còn chưa hỏi xong đâu!”
 
Lục Trăn đang muốn đuổi theo, trong thư phòng, giọng nói uy nghiêm của Lục Giản truyền đến: “Con ông đây ông đây với ai, trong nhà còn phép tắc hay không!”
 
Lục Trăn vội vàng bụm miệng lại, nhanh chóng chạy về phòng của mình.
 
Sau khi Lục Yên quay về phòng thì gọi điện thoại cho Lương Đình, hỏi thăm anh ta xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra.
 
Lương Đình cũng không giấu giếm Lục Yên, nói: “Không phải gần đây bố con đang theo đuổi một cô gái sao, cô gái đó… ừm, nói thế nào đây, tính cách có chút nóng nảy.”
 
Lục Yên kinh ngạc thốt lên: “Má ơi. Chú nói vết thương trên mặt bố cháu, là bị con gái đánh?”
 
Lương Đình muốn đó, đó còn là mẹ của cháu, nhưng mà anh ta nhịn được, chỉ nói: “Đúng vậy, là ‘kiệt tác’ của con gái.”
 
Ai bảo bố cháu đuổi theo người ta mở miệng một tiếng “Bảo bối”, mở miệng một tiếng “Bà xã”, đây không phải là bản thân muốn ăn đòn à.
 
“Đừng nói là chú kể đó.”
 
“Được rồi!”
 
Cúp điện thoại, Lục Yên lấy hộp thuốc ra đi đến phòng Lục Trăn, cưỡng ép lôi kéo anh từ trên giường dậy, lấy thuốc lưu thông máu tan bầm ra, nhẹ nhàng xoa lên vị trí sát thái dương của anh.
 
“Ôi, nhẹ một chút.” Lục Trăn vỗ vỗ tay cô: “Chân tay vụng về.”
 
Lục Yên trầm mặt không nói gì, vẫn cầm tăm bông một lần lại một lần bôi thuốc cho anh, nhìn dáng vẻ là có chút tức giận rồi.
 
Lục Trăn hít vào một tiếng, tóm lấy gương mặt cô nhóc: “Con lấy việc công để trả thù riêng à con nhóc chết tiệt kia.”
 
Lục Yên buông tăm bông xuống, thở hổn hển nói: “Bố bảo đảm với con thế nào.”
 
“Bố cam đoan cái gì?”
 
“Bố từng cam đoan, trước khi gặp được mẹ con thì không được trêu hoa ghẹo nguyệt!”
 
“Bố chính là…”
 
“Chính là cái gì!”
 
Lục Trăn dừng lại một chút, cảm thấy cứ như vậy mà nói chân tướng với cô nhóc thì không quá sáng suốt.
 
Lục Yên từ nhỏ đã không có mẹ, nhìn thấy Giản Dao chắc chắn còn kích động hơn anh, nếu cô ôm chân vừa nước mũi vừa nước mắt gọi mẹ, anh cũng không dám tưởng tượng Giản Dao tính tình nóng nảy kia sẽ làm gì con gái anh nữa.
 
Mình chịu đòn một chút thì không sao, không thể để cho con gái mình đặt thân vào nguy hiểm được.
 
Chuyện này còn phải bàn bạc kỹ hơn, ít nhất phải đợi đến sau khi Giản Dao chân chính chấp nhận anh…
 
Như vậy anh cũng có mặt mũi.
 
Lục Yên nhìn dáng vẻ này của Lục Trăn, rất đáng thương nên cũng mềm lòng rồi, động tác chậm lại, từng chút một vặn mở thuốc màu vàng ra: “Vậy thì không đắp băng gạc được, tránh cho bị ông nội phát hiện.”
 
“Không thể để cho ông ấy trông thấy, nếu không chắc chắn lại muốn nói ông đây không làm việc đàng hoàng, ra ngoài gây sự lung tung.”
 
“Không muốn bị ông nội xem nhẹ thì chính bố yên phận một chút đi.”
 
Sáng ngày hôm sau, lúc ăn sáng, Lục Giản chia ra hỏi thăm tình hình học tập của con trai con gái, trọng điểm là căn dặn Lục Trăn, học kỳ cuối cùng nhất định phải đặt toàn bộ sức lực vào việc học, ông chờ đợi tin tốt của anh.
 
Lục Trăn gật đầu, tỏ vẻ không thành vấn đề.
 
Cho dù có vấn đề gì thì lúc này cũng chỉ có thể không thành vấn đề, dù sao thì nói khoác cũng đã nói rồi.
 
Thi Tuyết Nhàn nhìn chằm chằm khuôn mặt Lục Trăn quan sát tỉ mỉ một phen, cười nói: “Sao Tiểu Trăn con còn trang điểm vậy?”
 
Trong lòng Lục Trăn giật mình, theo bản năng che khóe mắt bên trái: “Trang… trang điểm cái gì.”
 
Lục Yên liếc nhìn Thi Tuyết Nhàn một cái, mặc dù bà ta ra vẻ kinh ngạc nhưng rất rõ ràng, bà ta nhìn ra khóe mắt Lục Trăn có phấn lót che khuất vết máu bầm nhàn nhạt kia.
 
“Con xem một chút, làn da bên khóe mắt trái này rõ ràng trắng một vùng, đây không phải là trang điểm sao.”
 
Lục Giản ngẩng đầu nhìn Lục Trăn một cái, quả nhiên phát hiện ra khác thường: “Con có tật xấu gì vậy.”
 
Lục Trăn khóc không ra nước mắt xin con gái ruột giúp đỡ, con gái ruột mỉm cười, hỏi lại anh: “Đúng thế Lục Trăn, đàn ông mà trang điểm cái gì, anh có phải cũng muốn làm con gái không?”
 
“Anh… em…” Lục Trăn á khẩu không trả lời được, chỉ vào Lục Yên, sắc mặt ửng hồng: “Không phải em…”
 
“Em không hề làm gì cả.” Lục Yên duỗi hai tay ra, liên tục tỏ vẻ trong sạch: “Không phải em làm!”
 
“Chính là em! Rõ ràng chính em nói…”
 
“Em không nói gì cả, cũng không làm gì cả, anh cũng đừng oan uổng người tốt.”
 
Lục Giản xoa xoa trán, thấy rõ đây cũng là trò đùa dai giữa con trai con gái.
 
Hai người này ở trong nhà suốt ngày cãi nhau ầm ĩ, không có lúc nào yên tĩnh, có lẽ lại là Lục Yên thừa dịp Lục Trăn ngủ mà giở trò trên mặt anh.
 
Nhưng mà Lục Giản là một người cưng chiều con gái tuyệt đối, cũng không trách cứ Lục Yên, chỉ căn dặn Lục Trăn: “Lát nữa cơm nước xong xuôi thì đi rửa mặt.”

 
“À… được.”
 
Lục Trăn không nghĩ tới dễ như vậy đã lừa gạt qua ải rồi, anh nhìn về phía Lục Yên, Lục Yên trừng mắt nhìn anh.
 
Rõ ràng, cô cố ý giải thích, ngược lại khiến Lục Giản cho rằng đây là trò đùa dai của cô, không tra cứu thêm nữa.
 
Cơ thịt trên mặt Thi Tuyết Nhàn hơi co rúm lại.
 
Bà ta không quá cam tâm, dù sao thì trong khoảng thời gian này quan hệ cha con ấm áp trở lại, đối với bà ta mà nói tuyệt đối là bất lợi to lớn, hiện tại bà ta phải nắm bắt được tất cả cơ hội để ly gián quan hệ của hai cha con.
 
“Nhìn không ra nhỉ, khuôn mặt này của Lục Trăn…..”
 
Bà ta còn chưa dứt lời, Lục Yên nhai bánh bao, hững hờ nói: “Bà nội kế, thời gian này chi bằng bà quan tâm Thi Nhã nhiều một chút đi.”
 
Thi Tuyết Nhàn giống như nuốt phải xương cá, sắc mặt chợt biến, nhìn về phía Lục Yên: “Nhã Nhã làm sao vậy!”
 
“A, thậm chí bà vẫn không biết, cô ta và Ngô Thiên Hàn yêu đương, mọi người trong trường học chúng tôi đều biết.”
 
“Con… con nói lung tung cái gì vậy!”
 
Lục Yên nhún nhún vai, im lặng.
 
Chuyện này ngược lại khiến cho trong lòng Thi Tuyết Nhàn giống như có mèo cào, lại hỏi Lục Yên: “Con nói… nó với ai?”
 
“Tôi nói lung tung thôi.” Lục Yên lại không nói cho bà ta biết.
 
Lục Trăn thuận miệng nói một câu: “Ngô Thiên Hàn, hạng nhất từ dưới đếm lên của trường chúng tôi, tuần trước nghe nói hai người họ vào giờ tự học buổi tối ở phía sau lớp học hôn môi.”
 
Âm cuối của anh lại còn mang theo uốn lưỡi, suýt chút nữa làm Lục Yên cười nghẹn.
 
Thi Tuyết Nhàn tức giận đến mức giống như một ấm nước nóng sôi lên: “Các con… nói thật?”
 
“Bạn học cả trường đều biết.” Lục Trăn nói: “Đã sớm truyền ra rồi, ôi, thật là biết chơi.”
 
Lục Giản liếc nhìn anh một cái: “Chơi cái gì mà chơi, ăn cơm của con đi.”
 
Tay Thi Tuyết Nhàn siết chặt cái bát, khớp xương trắng bệch, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Mà Lục Giản cũng không nói gì về chuyện này, đối với Thi Nhã, xưa nay ông không để trong lòng, toàn bộ sự quan tâm và nhớ mong của ông đều buộc trên người đôi trai gái của ông.
 
Bà ta tức giận nhìn Lục Yên một cái, sâu sắc cảm nhận được, con nhóc này…. Thật sự sắp đùa bà ta chết rồi.
 
Là lẽ trời luân hồi sao, sau khi bà ta làm việc trái với lương tâm kia, bây giờ cô một lần nữa quay về, muốn trừng phạt bà ta?
 

 
Buổi tối, Lục Yên dựa theo địa chỉ mà lương Đình cho cô đi tới quán bar Lục Đằng.
 
Nghe nói cô gái mà bố vẫn luôn theo đuổi đóng quân hát ở quán bar này, cô rất tò mò, muốn biết cô gái lần này bố vừa ý như thế nào.
 
Quán bar Lục Đằng không tối tăm rối loạn như những quán bar khác, hoàn toàn ngược lại, quán bar tương đối yên tĩnh, khách khứa ngồi bên hàng ghế dài của mình yên lặng nghe ca nhạc, rất có cảm giác hiện đại.
 
Lục Yên đi vào quán bar Lục Đằng, liếc mắt liền trông thấy cô gái ôm đàn ghi-ta biểu diễn trên sân khấu.
 
Cô ấy mặc một chiếc áo len cao cổ nhạt màu phối với quần dài cao bồi rộng rãi, tóc dài tới eo, dáng người thật sự rất tốt.
 
Ánh sáng truy đuổi rơi trên khuôn mặt trang điểm đậm của cô ấy, trong khoảnh khắc Lục Yên nhìn thấy rõ ngũ quan góc cạnh của cô ấy, máu huyết toàn thân đều sôi trào!
 
Khi còn bé, cô từng vô số lần vào phòng của bố, vụng trộm lấy cái hộp nhỏ màu lam đặt ở dưới cùng trong ngăn tủ thứ nhất bên giường, bên trong cái hộp nhỏ chính là ảnh chụp lúc còn trẻ của mẹ.
 
Ảnh chụp được bố giữ gìn rất tốt, mặc dù hơi ố vàng nhưng vẫn có thể thấy được dung mạo lúc còn trẻ của mẹ.
 
Trong tấm hình, mẹ ghé vào trên lưng Lục Trăn, để ông cõng bà, mở hai tay ra giống như bay lượn, hình ảnh chụp lại cái lúm đồng tiền trong nháy mắt đó, xinh đẹp như tuyết đầu mùa.
 
Khi còn bé, cô vô số lần nhìn ảnh chụp mà lau nước mắt, cô không rõ, vì sao người khác đều có mẹ, thế nhưng cô lại không có.
 
Lục Trăn rất ít khi kể chuyện liên quan tới mẹ với cô, Giản Dao là nỗi đau ngầm nơi sâu nhất trong đáy lòng ông, không thể nói, cũng không dám nói.
 
Cô gái trên sân khấu phảng phất như bước ra từ trong tấm hình, tươi mới, sinh động đứng trước mặt Lục Yên như thế.
 
Lục Yên đứng ở hàng thứ nhất, nhìn cô ấy, trong mắt dường như có ánh nước.
 
Đương nhiên, Giản Dao cũng chú ý tới cô gái dưới sân khấu, ánh mắt cô nhìn mình, cảm xúc rất sâu, cũng rất phức tạp.
 
Trong lòng Giản Dao có chút khó chịu, không nói được đó là loại cảm giác gì, tóm lại… rất kỳ diệu, cô gái đối diện với cô lại sinh ra một loại trìu mến không tên.
 
Sau khi kết thúc biểu diễn, ban nhạc của Giản Dao đến phòng quản lý nhận tiền lương. Lúc đi ra nhìn thấy cô gái nhỏ ngồi một mình trên ghế dài góc hẻo lánh lau nước mắt.
 
Cô ấy hình như khóc rồi.
 
“Tiền lương lại tăng rồi, Giản gia, ban nhạc chúng ta toàn bộ nhờ em đó.” Kiều Nam mang theo ghita bass đi tới, trong mắt tỏa ra ánh sáng, phấn chấn nói: “Tin anh đi, một ngày nào đó em sẽ trở thành minh tinh.”
 
Giản Dao dường như không nghe thấy anh ta nói chuyện, thất thần nhìn qua Lục Yên.
 
Lục Yên lau lau khóe mắt, cảm thấy bộ dạng này của mình giống như đồ ngốc, có lẽ là cận hương tình khiếp*, cô không đến quấy rầy Giản Dao như Lục Trăn, quay người rời khỏi quán bar.
 
(: Cận hương tình khiếp (近乡情怯): một thành ngữ tiếng Trung, nói về cảm xúc phức tạp, không bình tĩnh được khi đi du lịch về quê nhà. Ý ở đây là Lục Yên càng gần mẹ hơn thì càng không bình tĩnh.)
 
“Nhìn ai vậy?”
 
Kiều Nam thuận theo ánh mắt của Giản Dao nhìn tới, chỉ thấy bóng lưng mảnh mai của một cô gái.
 
Giản Dao lo cái gì được chứ, ném ghi-ta trong ngực một cái, bước nhanh đuổi theo Lục Yên.
 
Kiều Nam vội vàng ôm lấy ghi-ta: “Đồ để kiếm sống, em nhẹ một chút có được không! Ôi… chạy cái gì!”
 
Anh ta chưa từng nhìn thấy dáng vẻ xúc động như vậy của Giản Dao.
 
Cô gái đó… là ai vậy.