Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Hotboy

Chương 70: Chương 70:




Lục Yên ôm đầu gối ngồi trên ghế sô pha, mở to đôi mắt ướt sũng, nhìn qua Thẩm Quát.
 
Thẩm Quát dọn dẹp tàn tích dưới mặt đất, nhặt hộp giữ ấm và bánh táo đỏ lên: “Cái này còn ăn được không?”
 
“Đều bị bẩn rồi.”

 
Lục Yên cướp lấy bánh táo đỏ ném vào trong thùng rác, cầm hộp giữ ấm lên muốn rời đi: “Anh ăn không khí đi.”
 
Tức giận lên cũng rất đáng yêu.
 
“Thẩm Quát, tuần này đừng liên lạc với em nữa, không, tháng này, chia tay một tháng!”
 
Lục Yên bỏ hộp giữ ấm vào trong giỏ xe đạp, giận đùng đùng dắt xe rời đi.
 
Thẩm Quát đè xe đạp của cô lại, đi vào bên trong, dùng khăn ướt tỉ mỉ lau sạch bùn đất dính trên xe đạp, không nói một lời.
 
Lục Yên nhìn bóng dáng xoay người của anh, trong lòng chua chát.
 
Xe đạp sáng bừng lên, Thẩm Quát đứng bên cạnh cửa nhìn bóng lưng cô, hơi mở miệng, lại không nói gì.
 

Lục Yên cố ý đi rất chậm, lúc đến chỗ rẽ thì quay đầu nhìn bóng dáng anh một cái.
 
Anh vẫn luôn đưa mắt nhìn cô, vẫn không hề rời.
 
*
 
Hai ngày này, Lục Trăn và Lương Đình tập hợp ở một quán cà phê tên là “Ngẫu Ngộ” thương lượng đối sách.
 
“Biết được thời gian rồi, hai ngày sau.” Lục Trăn nhỏ giọng nói: “Hôm qua bà ta nói với bố tớ hai ngày sau muốn về quê thăm người thân.”
 
Lương Đình gật gật đầu: “Chúng ta tìm ứng cử viên khác đi.”
 
“Tớ còn quen biết mấy người bạn, mặc dù quan hệ không vững chắc như vậy nhưng hẳn là sẽ đồng ý hỗ trợ.”
 
“Cậu có định nói với đối phương chuyện của Lục Yên sao.”
 
“Đương nhiên là không thể nói.”
 
“Không nói thì người ta giúp thế nào?”
 
“Thì nói là em gái bà con xa của tớ.” Lục Trăn bực bội gãi gãi đầu: “Con mẹ nó thật là phiền chết rồi.”
 
Ngoài cửa sổ sát đất, Diệp Già Kỳ đi đến.
 
Lương Đình trông thấy anh ta thì giận, Lục Trăn đương nhiên là giận không có chỗ phát tiết, ánh mắt nhìn anh ta giống như ma ma nhìn Tử Vi, vung tay vung chân nghĩ làm sao để đâm kim lên lưng anh ta.
 
“Cậu tới làm gì!”
 
Diệp Già Kỳ mặc kệ các thiếu niên có lòng căm thù anh ta sâu bao nhiêu, ngồi xuống gọi một ly cà phê, thong dong nói ra: “Tớ tới hỗ trợ.”
 
“Không có ý tốt.”
 
“Cút cút cút!”
 
Lục Trăn xách áo anh ta lên, muốn đuổi anh ta ra ngoài, Diệp Già Kỳ lấy một tấm vé xe ra, nói: “Vé xe mùa xuân không dễ mua, một vé này nhờ quan hệ mới cướp được, không cần thì không còn nữa.”
 
Lục Trăn cướp lấy vé xe nhìn một cái, là ghế ngồi cứng từ Bắc Thành đến huyện A.
 
Khi đó mua vé xe lửa cũng không cần thẻ căn cước, cũng không có quy định tên thật, cho nên dẫn đến bọn cơ hội hung hăng ngang ngược, nhất là vào mùa xuân, vé xe qua tay bọn cơ hội đều muốn tăng gấp mấy lần, hơn nữa là một vé khó cầu.
 
“Huyện A?”
 
“Không sai, tớ kéo bạn bè hỗ trợ, tra được Thi Tuyết Nhàn và em trai của bà ta mua vé xe đi huyện A, buổi tối hai ngày sau xuất phát.”
 
Mấy ngày nay Lục Trăn vẫn luôn lén lén lút lút muốn trộm vé xe của Thi Tuyết Nhàn, thế nhưng Thi Tuyết Nhàn giấu kỹ càng, mặc cho anh dùng tất cả vốn liếng cũng không có cách nào lấy được, anh thậm chí hoài nghi Thi Tuyết Nhàn vốn chính là mang vé xe theo bên người.
 
Lục Trăn không biết Diệp Già Kỳ rốt cuộc có bản lĩnh phi thường gì, thế mà tìm được tin tức vé xe của Thi Tuyết Nhàn.

 
“Thật hay giả, cậu xác định bà ta đi huyện A?”
 
“Chín mươi phần trăm.” Diệp Già Kỳ khá chắc chắn: “Sẽ không sai.”
 
“Còn mười phần trăm kia đấy.” Lương Đình nói ra: “Cơ hội cũng chỉ có lần này, nếu như bỏ qua rồi thì sẽ không có nữa.”
 
“Ai cũng không thể cam đoan một trăm phần trăm.” Diệp Già Kỳ nói: “Nếu như cậu không tin tôi thì đến lúc đó cũng chỉ có thể tự mình theo dõi Thi Tuyết Nhàn, đi theo bà ta lên xe lửa, như vậy thì có thể có tỷ lệ trăm phần trăm.”
 
Lục Trăn biết, phương pháp này vốn dĩ không thể được, không nói đến việc không có vé không thể lên được xe lửa, cho dù đến lúc đó mua vé của bọn cơ hội ở hiện trường thì cũng không nhất định có thể mua được, mạo hiểm quá cao rồi.
 
Lục Trăn nhét vé xe lửa vào trong túi: “Tớ… tớ tạm thời tin cậu lần này.”
 
“Các cậu tìm được ứng cử viên thích hợp rồi sao?” Diệp Già Kỳ lại hỏi.
 
Nhắc đến chuyện này, Lục Trăn chứa một bụng lửa: “Cậu còn không biết xấu hổ mà nói, muốn tìm Thẩm Quát là cậu nói, chọc cậu ấy giận đi mất cũng là cậu làm, có phải cậu không nhìn nổi con gái tớ sống tốt không! Cậu và nó đời trước có thù oán à mà phải làm như vậy với nó!”
 
Diệp Già Kỳ bình tĩnh nói: “Lục Trăn, nói lời này không có ý nghĩa, tớ thích Lục Yên, tự do cạnh tranh.”
 
“Cái rắm chứ tự do cạnh tranh, cậu đây là đang đào chân tường!”
 
“Cậu khi nào thì có thể hiểu được, chuyện này cho dù tớ không vạch trần thì tương lai sớm muộn gì Thẩm Quát cũng sẽ biết, nếu như cậu ấy cảm thấy sự kiêu ngạo của mình quan trọng hơn Lục Yên thì Lục Yên cũng không cần phải thích cậu ấy.”
 
Lời này mới nghe thì thấy có đạo lý, Lục Trăn cũng sắp bị thuyết phục rồi nhưng không thuyết phục được Lương Đình, anh lạnh lùng nhìn anh ta: “Cậu dựa vào cái gì mà quyết định thay Lục Yên, cậu có tư cách gì.”
 
“Tôi chỉ biết là, tư cách dựa vào chính mình tranh giành lấy, một vài người ngay cả tranh giành một chút cũng không dám, lại có tư cách gì nói tôi.”
 
Lục Trăn rốt cuộc không nghe nổi nữa: “Hai người các cậu có thể đừng ồn ào không! Hiện tại việc cấp bách là em gái tớ có được không!”
 
Gặp mặt thì rùm beng lên, giống như đổ bình giấm vậy.
 
Lương Đình lạnh lùng nói: “Chờ chuyện này kết thúc rồi, tìm thời gian, solo.”
 
“Đánh, ai sợ ai.”
 
Mấy phút sau, điện thoại của Lục Trăn vang lên, anh liếc nhìn màn hình, lập tức đứng lên, quát: “Đừng ồn ào nữa! Câm miệng hết cho tớ!”
 
Lương Đình và Diệp Già Kỳ đồng thời nhìn về phía anh, anh cầm điện thoại nhìn hồi lâu, nói ra: “Thẩm Quát gọi tới.”
 

 
Ngoài cửa sổ quán cà phê tuyết rơi bay lả tả như lông ngỗng, hai mươi phút sau, Thẩm Quát mang theo một thân gió tuyết đi vào quán cà phê.
 
Lục Trăn lập tức giơ tay lên về phía anh: “Ở đây!”
 
Thẩm Quát đi tới, Lục Trăn nhường chỗ cho anh, lại giúp anh gọi một ly cà phê nóng làm ấm cơ thể, ân cần đến mức suýt chút nữa đút từng muỗng cà phê đến miệng Thẩm Quát rồi.
 
“Quát Quát, cậu thật sự đồng ý hỗ trợ?”
 
Thẩm Quát im lặng một lúc, nói với Lục Trăn: “Tôi chưa từng gặp mẹ kế nhà các cậu, cậu đưa hình bà ta cho tôi cùng với thông tin chuyến xe của bà ta.”
 
“Có có, đều có, vé xe chúng tôi cũng mua cho cậu rồi!”
 
Diệp Già Kỳ hoài nghi nhìn anh: “Thẩm Quát, cậu thật sự đồng ý giúp đỡ?”
 
Đầu ngón tay xinh đẹp của Thẩm Quát vuốt vuốt một cái bật lửa tinh xảo: “Cô ấy là cô nhỏ của Lục Yên không phải sao.”
 
Diệp Già Kỳ nói: “Không trách Lục Yên giấu giếm cậu nữa?”
 
“Đây là chuyện giữa tôi và cô ấy, có liên quan gì tới cậu?”
 
“Không liên quan gì đến cậu ta, không liên quan.”
 
Lục Trăn hiện tại chỉ suýt chút nữa cung phụng Thẩm Quát như Long vương, chỉ cần anh đồng ý giúp đỡ thì mọi thứ dễ nói rồi, anh ta đối với Thẩm Quát có sự tự tin say mê, chỉ cần là chuyện cậu ta đồng ý làm thì nhất định có thể thành công.
 
Lục Trăn lấy cái bật lửa ra, châm thuốc cho Thẩm Quát: “Người anh em, chuyện của em gái tôi, liền… giao cho cậu.”
 
Thẩm Quát tránh đi, thản nhiên nói: “Cai rồi.”
 

Lục Trăn biết Thẩm Quát nghiện thuốc rất nặng, trước kia lúc thức suốt đêm viết chương trình, một đêm phải hết một gói, lúc này lại cai thuốc, chẳng trách cậu ta cầm điếu thuốc lại không hút, ngửi hương đây mà.
 
“Đang yên đang lành cai làm gì.”
 
“Còn không cai nữa thì sẽ trở nên thối.” Thẩm Quát nhìn về phía Lục Trăn: “Cả người đều sẽ thối, từ bên trong ra bên ngoài.”
 
Trước kia chỉ có một mình thì không quan trọng, bây giờ có bạn gái rồi thì phải có cái gọi là.
 
Lục Trăn nghe thấy cả người run lên một cái, lập tức đè tắt điếu thuốc trong tay đi.
 
Lúc còn trẻ anh ta cảm thấy hút thuốc rất ngầu, trong tay mang theo một điếu thuốc đối với học sinh cấp 3 mà nói khá là có mùi vị đàn ông.
 
Nhưng anh ta cũng không muốn Dao Dao nhà anh bịt mũi hôn anh.
 
Thẩm Quát nhận lời đề nghị của Lục Trăn, đứng dậy chuẩn bị rời đi, Lục Trăn có chút không yên lòng, gọi anh lại: “Chuyện này, cậu không có gì khác muốn hỏi sao?”
 
Thẩm Quát biết anh ta nói đến chuyện của Lục Yên.
 
Thẩm Quát thản nhiên nói: “Tìm em gái của cậu về trước đã.”
 
“Đúng đúng! Đây mới là việc cấp bách trước mắt.”
 
Diệp Già Kỳ nhìn biểu tình bình tĩnh của Thẩm Quát, nhưng anh ta biết, trong lòng Thẩm Quát cũng không bình tĩnh.
 

 
Ngày hôm sau, Lục Yên muốn gọi điện thoại cho Thẩm Quát, xoắn xuýt nửa ngày vẫn là nhịn xuống.
 
Dựa vào cái gì, rõ ràng là anh không đúng, dựa vào cái gì mà muốn mình chủ động.
 
Cô ôm điện thoại, bực bội nằm trên giường, cơ thể cong thành hình con tôm, không làm được gì cả, sách cũng đọc không vào, dứt khoát đi đến trước gương bắt đầu tự mình ngẫu hứng diễn trò---
 
“Xin lỗi Yên Yên, anh thật sự không khống chế nổi chính mình.”
 
“Không, không được, anh không thể đối với em như vậy được.” Lục Yên ôm lấy mình, biểu lộ thống khổ nói: “Anh muốn thì có thể nói với em, em sẽ đồng ý với anh.”
 
“Đừng sợ anh, anh không muốn nữa.”
 
“Không để ý tới anh nữa, đơn phương chia tay!”
 
Cô đang diễn high, mở mắt liền nhìn thấy trong gương, Lục Trăn ngậm bàn chải đánh răng, nhìn cô giống như nhìn đồ ngốc, ngay cả bọt kem đánh răng cũng chảy ra rồi.
 
Lục Yên ôm đầu thét lên: “Đệt! Bố tới lúc nào! Bố nghe được bao nhiêu rồi!”
 
Lục Trăn phình bụng cười to, cười đến mức nuốt cả bọt kem đánh răng: “Từ khúc anh thật sự không khống chế nổi chính mình…”
 
Đều nghe thấy hết rồi.
 
Lục Yên tiến lên dùng sức đóng cửa lại: “Không lịch sự! Tới cũng không lên tiếng, không biết tôn trọng sự riêng tư của người ta!”
 
Cả người Lục Trăn kẹt ở cạnh cửa, cười nói: “Con vừa rồi… trúng gió gì vậy? Bệnh thần kinh à ha ha ha ha!”
 
“Con luyện tập diễn xuất không được à!” Lục Yên không ngừng đẩy anh ra ngoài: “Đi ngủ đi ngủ!”
 
“Chờ một chút, bố có việc hỏi con.” Lục Trăn đưa tay đè cửa phòng lại: “Hai ngày nay, con và Thẩm Quát không làm sao chứ.”
 
“Chia tay rồi.” Lục Yên hời hợt nói.
 
“Chia chát cái gì?”
 
“Chia tay rồi! Tên khốn kiếp đó.”
 
“Thật hay giả.” Lục Trăn có chút không thể tin được, nhìn dáng vẻ này của Lục Yên không giống như thật sự chia tay.
 
Lúc trước khi cô thật sự chia tay, nhốt mình trong phòng ngủ một ngày một đêm, tỉnh lại thì bắt đầu rượu chè ăn chơi quá độ, vừa ăn vừa khóc…

 
Dáng vẻ đáng thương đó làm cho Lục Trăn rất đau lòng, hận không thể bắt cóc Thẩm Quát về để cô ra sức phát tiết.
 
Thật sự chia còn có thể có tâm tư một mình nổi điên sao?
 
Hơn phân nửa chính là người yêu giận dỗi nhau.
 
Thẩm Quát đã đồng ý giúp đỡ rồi, hẳn là đã suy nghĩ rõ ràng. Lục Trăn không quá lo lắng, xoa xoa đầu Lục Yên: “Đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”
 
“Hừ.” Lục Yên nghiêng đầu đi.
 
Vừa nằm lên giường, cô liền nhận được một tin nhắn của Thẩm Quát: “Đêm nay trăng cũng rất đẹp.”
 
Lục Yên nhếch miệng lên, nhưng mà lập tức khống chế lại mình, xem lịch một chút.
 
Hôm nay là đêm rằm tháng giêng, trăng đương nhiên là đẹp rồi!
 
Cô đi đến bên cạnh cửa sổ, chống cằm, nhìn vầng trăng tròn ảm đạm trong màn đêm kia.
 
Thẩm Quát có lẽ cũng ngắm cùng một vầng trăng với cô.
 
Mới không muốn để ý tới anh đâu.
 
Mấy phút sau, điện thoại của cô rung vù vù lên, Thẩm Quát lại gửi một tin nhắn tới ---
 
“Em đẹp hơn trăng.”
 
“…”
 
Lời tâm tình thật là sến! Siêu cấp vô địch sến không gì sánh được.
 
Nhưng khóe miệng cô cong lên, cười như một đồ ngốc.
 
*
 
Đêm đã khuya, Lục Yên vẫn chưa ngủ, nằm trong chăn dùng mp4 đọc tiểu thuyết, cô quen thức khuya rồi, ngủ sớm ngược lại sẽ không ngủ được.
 
Lúc này, cô nghe thấy dưới tầng có tiếng ô tô, bởi vì xung quanh yên tĩnh cho nên tiếng ô tô vô cùng rõ ràng.
 
Lục Yên tò mò thò người ra ngoài cửa sổ nhìn, chỉ thấy Thi Tuyết Nhàn xách hành lý lên một chiếc taxi.
 
Hả?
 
Cô biết hai ngày nay Thi Tuyết Nhàn phải về quê thăm người thân, nhưng không nghĩ tới bà ta chọn đêm khuya để rời đi, lén lén lút lút…
 
Lục Yên cảm thấy có chút kỳ lạ, cô xoay người đứng dậy đẩy cửa phòng Lục Trăn ở bên cạnh ra.
 
Lục Trăn ngủ trên giường giống như một con chó, ngáy khò khò rất nhỏ. Lục Yên nhảy lên giường, dùng sức lắc lư anh: “Bố, mau tỉnh lại!”
 
Trong lúc Lục Trăn mơ màng đập một bàn tay tới, đè đầu cô ở bên giường: “Tránh ra, còn sớm mà.”
 
“Ôi, dậy đi, Thi Tuyết Nhàn đi rồi!”
 
“Đi thì đi chứ sao.” Lục Trăn nói mê: “Tốt nhất là đừng về nữa.”
 
“Không phải, đây này, bố nói xem bà ta sao lại đi ban đêm, thật là kỳ lạ.”
 
Bỗng nhiên, Lục Trăn chợt mở mắt, bật dậy như cá chép nhảy.
 
“Con nói gì! Ai đi!”
 
“Thi Tuyết Nhàn! Lén lén lút lút, lên một chiếc taxi rồi.”
 
Lục Trăn vội vàng hấp tấp đứng dậy, mặc quần lót màu đỏ chạy ra ngoài, Lục Yên vội vàng gọi anh lại: “Này, bố… mặc quần vào.”
 
Cay mắt.
 
Lục Trăn chạy ra cửa lớn thì xe taxi của Thi Tuyết Nhàn đã đi xa rồi, anh ôm đầu đứng trên đường cái, có vẻ bất lực lại sụp đổ!
 
Cái tên Diệp Già Kỳ hố hàng kia! Vé xe lửa cậu ta mua cho Thẩm Quát là chuyến 21:00 tối mai, Thi Tuyết Nhàn lúc này rời đi rồi, rõ ràng vé xe lửa là tối hôm nay!
 
Hơn nữa bà ta lựa chọn ban đêm lén lén lút lút rời đi cũng là không muốn kinh động đến bất cứ ai.
 
Đây là cơ hội duy nhất, cơ hội duy nhất có thể tìm em gái về… Lục Trăn mắt thấy niềm hy vọng dần dần đi xa, anh sa vào trong một loại tâm tình tuyệt vọng nào đó.
 
Lục Yên chạy đến, bị hành vi của Lục Trăn hù dọa: “Đêm hôm khuya khoắt bố nổi điên cái gì vậy!”
 
Lục Trăn không trả lời cô, chạy đến giữa đường cái gọi một chiếc taxi, quay đầu nói với cô: “Về nhà đi ngủ!”
 

“Bố, bố đi đâu vậy!”
 
Xe taxi đã chạy đi, Lục Trăn không nghĩ được nhiều, lấy điện thoại ra gọi điện cho Thẩm Quát.
 
Đừng tắt máy, nhất định đừng tắt máy…
 
Tút, tút, tút, điện thoại gọi được rồi.
 
Nửa phút sau, giọng nói chây lười của Thẩm Quát vang lên ---
 
“Có bệnh à?”
 
Gọi điện thoại cũng không nhìn xem mấy giờ rồi.
 
Lục Trăn gấp rút nói: “Kế hoạch có biến, bây giờ… cậu lập tức thu dọn đồ đạc, đến ga xe lửa, người phụ nữ kia đã đi rồi!”
 
“Không không không, cậu không cần thu dọn đồ đạc, không còn kịp nữa rồi, mang theo thẻ căn cước là được.”
 
Thẩm Quát ngừng hai giây, cúp điện thoại.
 
Nửa tiếng sau, nhà ga Bắc Thành, Lục Trăn đứng ở cửa siêu thị hai mươi tư giờ ở đối diện đường cái, lo nghĩ lấy một điếu thuốc ra.
 
Rất nhanh, Thẩm Quát từ trên xe bước xuống.
 
Anh mặc một chiếc áo lông màu đen, bên trong chỉ có một chiếc áo len cổ chữ V, khóa kéo áo khoác cũng chưa kéo lên, tóc cũng hơi lộn xộn.
 
Rõ ràng là mới từ trên giường bò dậy.
 
“Đi chưa?”
 
“Không biết, không có cách nào vào ga được, không mua được vé.” Tay Lục Trăn cầm thuốc lá không ngừng run rẩy, giọng nói cũng đang run: “Bọn cơ hội cũng không có vé, đã hết vé rồi…”
 
Thẩm Quát nhíu mày, nhìn về phía nhà ga, cổng nhà ga ồn ào còn chặn lại không ít hành khách.
 
Anh chạy đến cửa soát vé hỏi nhân viên công tác, quay lại nói: “Xe lửa đến huyện A nửa tiếng sau xuất phát, bây giờ đang soát vé, bọn họ vẫn chưa đi...”
 
Tay Lục Trăn run rẩy lấy điện thoại ra: “Nhân lúc bà ta còn chưa đi, báo cảnh sát.”
 
Thẩm Quát đè anh ta lại: “Báo cảnh sát thì chẳng khác nào bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển.”
 
Nếu như bọn họ cắn chết không thừa nhận, cảnh sát cũng không cách nào bắt họ lại, lại không thể giống như cổ đại mà nghiêm hình bức cung.
 
Hơn nữa đã đánh rắn động cỏ, nếu như bọn họ chuyển em gái Lục đến nơi khác, đời này cũng đừng nghĩ đến tìm lại nữa.
 
Lục Trăn gấp đến mức dồn sức ném điện thoại đi: “Cái gì cũng không được, cậu nói xem làm sao bây giờ! Bây giờ vốn không vào ga được.”
 
Trong gió lạnh, Thẩm Quát xoa xoa cái mũi, nói ra: “Chỉ có thể đánh cược một lần.”
 
Anh nói xong, xoay người băng qua đường cái, đi vào một cửa hàng bột gạo mở cửa suốt đêm xung quanh nhà ga, sau đó từ cửa sau của cửa hàng bột gạo đi ra ngoài, cửa sau là một con hẻm nhỏ u ám ẩm ướt, thông thẳng đến bên cạnh đường ray trang bị lưới sắt.
 
Lục Trăn đi theo anh, không hiểu hỏi: “Đánh cược cái gì!”
 
“Cược bọn họ ngồi chuyến xe tiếp theo.”
 
Cược tình báo của Diệp Già Kỳ hẳn là đúng một nửa, mục đích của bọn họ là huyện A, chỉ là thời gian của cậu ta không chuẩn.
 
Thẩm Quát tìm tới một chỗ lưới sắt bị hỏng, cúi người chui vào, đứng một bên đường ray, nhíu mày nhìn ra nơi xa.
 
Tiếng gió rít gào, hình như có đoàn tàu đang đi về phía bên này.
 
Lục Trăn vội vàng hỏi: “Này, cậu… cậu mau quay lại, cậu đứng ở đó rất nguy hiểm.”
 
Thẩm Quát quay đầu nhìn anh ta một cái, con ngươi đen nhanh giống như bóng đêm dày đặc không tan, anh thản nhiên nói: “Lục Trăn, tôi không thích nợ người ta, hôm nay tôi giúp cậu làm chuyện này, mọi thứ trước kia liền xóa bỏ.”
 
Lục Trăn gấp rút hô hấp: “Cậu muốn làm gì!”
 
Xe lửa ầm ầm đã tới, từ phía sau anh lướt qua, làm hỗn loạn tóc anh.
 
Tốc độ xe dần dần chậm lại, cuối cùng ngừng hẳn, Thẩm Quát trực tiếp leo lên lan can cửa xe của đoàn tàu, nhanh nhẹn trèo vào một toa xe trống dùng để trang bị hàng hóa.
 
Hai thiếu niên cách bóng đêm dày đặc, xa xa đối mặt nhau.
 
Lục Trăn máu nóng xông lên đầu, hô to về phía Thẩm Quát: “Thẩm Quát, giúp tôi tìm con bé! Nhất định phải mang con bé về!”
 
Rất nhanh, xe lửa khởi động, Thẩm Quát đứng một bên lan can, trong bóng đêm, anh dần dần biến thành một cái bóng mơ hồ.
 
Lục Trăn có thể nghe được anh nói hai chữ cuối cùng ---
 
“Yên tâm.”