Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Hotboy

Chương 87: 87





Buổi tối, Lục Yên tiễn Thẩm Quát đến bãi đậu xe dưới đất ở trung tâm thương mại đối diện trường học, anh sắp phải đến nơi khác công tác một khoảng thời gian, cho nên hai người chậm chạp không ai nói tạm biệt trước.
Hôm nay ánh mắt Thẩm Quát nhìn cô không giống như bình thường, Lục Yên biết hóa trang Trần Bạch Lộ của mình kinh diễm đến anh, có người đàn ông trưởng thành nào không thích "Trần Bạch Lộ", người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, cực kỳ phong tình kia.
Trong lòng cô cũng rõ ràng, trong ánh mắt nhìn cô của Thẩm Quát lẫn lộn với một loại suy nghĩ nào đó.
Sau khi Thẩm Quát lên xe thì trực tiếp kéo cô vào trong xe, lại là một trận hôn nghiêng trời lật đất, anh dồn dập hô hấp lấy, hỏi cô: "Năm nay em bao nhiêu tuổi?"
"Em bao nhiêu tuổi anh không biết sao?"
Lục Yên nắm thật chặt góc áo của anh, cũng không dám nhìn mặt anh, hô hấp cũng có chút gấp gáp: "Em mười chín tuổi..."
"Mười chín tuổi lẻ sáu tháng mười tám ngày."
"Anh biết à..."
"Mỗi một ngày." Anh cầm tay của cô lên, rơi xuống vị trí lồng ngực mình: "Đều nhớ kỹ."
Cách áo sơ mi mỏng manh, Lục Yên cảm nhận được nhịp tim nóng hổi của anh, gò má cô đỏ bừng: "Vậy...!anh còn hỏi em."
"Không biết." Thẩm Quát cũng đã sắp nói năng lộn xộn rồi, lý trí cuối cùng vẫn khiến anh giữ lại được vẻ tỉnh táo.
"Anh Thẩm, em...!thật ra em có thể rồi." Cô căng thẳng nói: "Em là người lớn rồi."
Thẩm Quát cúi đầu hôn một cái vào lòng bàn tay cô, dịu dàng nói: "Em là người lớn cái rắm, xuống xe đi."
Lục Yên không nhúc nhích.
"Xuống xe, đừng thử thách anh."
"Được thôi, vậy em chờ anh về." Lục Yên xuống xe, vẫy tay với người đàn ông phía trong cửa sổ xe: "Mỗi ngày đều gọi điện thoại cho em nhé!"
"Ừm."
Lục Yên rời khỏi bãi đỗ xe, Thẩm Quát đưa mắt nhìn bóng lưng cô biến mất ở cuối con đường, lúc này mới khởi động xe rời đi.
Ngô Ngọc Kỳ đứng dưới tàng cây, lạnh lùng nhìn chiếc Mercedes kia, ánh mắt u ám mà ác độc.
Cuối cùng cũng bắt được cô rồi.
*
Mấy ngày sau, diễn đàn trường học có đăng một nhóm ảnh chụp, ảnh chụp là hình ảnh Lục Yên và một người đàn ông ngồi trong xe Mercedes hôn nhau, góc độ cũng cực kỳ gian xảo, Thẩm Quát không có chính diện, nhưng mà mấy sợi tóc trắng bên tóc mai lại có thể thấy rõ ràng.
Tóc mai của Thẩm Quát quả thật có tóc trắng, nhưng mà cũng không phải là tóc trắng tuổi tác, mà là năm đó sau khi Lục Yên rời đi, anh chưa qua hai mươi ba tuổi, trong vòng một đêm, tóc mai đã nhiễm sương trắng.
Tấm hình này vừa xuất hiện, cả trường trong khoảnh khắc sôi trào, bài viết đó trong nháy mắt trở nên hot, độ nóng kéo dài không hạ.
"Trời ạ, Lục Yên thế mà làm loại chuyện này?"
"Người đàn ông đó không phải là bạn trai cô ấy sao!"
"Đương nhiên là không phải, bạn trai cô ta không phải là rất nghèo sao, mỗi lần tới đều chỉ đạp xe đạp."
"Cho nên, Lục Yên là đanh bắt cá hai tay sao? Còn là cùng mới một ông già như thế!"
"Chiếc Mercedes mà ông già lái ít nhất sáu trăm vạn."
"Cho nên cô ta là đang làm tình nhân cho một lão già có tiền rồi ~"
"Ha ha ha, không phải vì nuôi bạn trai mới làm loại chuyện này chứ, bạn trai cô ta có vẻ rất mộc mạc."
"Không ghê tởm sao, thật là buồn nôn."
"Bạn trai của cô ta cũng rất đẹp trai, mặc dù lúc nào cũng đeo khẩu trang."
"Ha ha ha đổi lại là tôi tôi cũng bằng lòng nuôi."
"Tôi nói các cô mất não đúng không, Lục Yên vốn dĩ gia cảnh cũng không kém, cô ấy cần phải ở bên cạnh mấy ông già sao!"
"Lầu trên cô là Lục Yên sao vội vàng tẩy trắng như vậy?"
...
Kiều Sênh Sênh tức giận đập bàn phím, "chiến đấu kịch liệt" cùng mấy anh hùng bàn phím trên diễn đàn này, bởi vì diễn đàn của trường học là diễn đàn ẩn danh, yêu ma quỷ quái gì cũng có, bạn học bình thường trông thấy cười tủm tỉm, trên diễn đàn khoác lên cái áo ẩn danh, lập tức khôi phục diện mạo vốn dĩ dữ tợn, đỏ mắt, ghen tỵ,...!loại người gì cũng có.
"A a a! Tức chết tôi rồi!" Kiều Sênh Sênh gào lên, hận không thể bắt mấy anh hùng bàn phím này tới đánh một trận tơi bời.
Lục Yên đi tới, trượt con chuột nhìn bình luận một chút, ngược lại không quá để ý, nhưng những tên kia mở miệng một tiếng "lão già" khiến trong lòng cô có chút ghê tởm.

Kiều Sênh Sênh hỏi Lục Yên: "Cho nên người đàn ông trong tấm hình này, rốt cuộc là ai?"
"Bạn trai tớ."
"Không phải chứ, tóc anh ta làm sao lại trắng rồi?"
"Tớ bảo anh ấy đừng có dùng thuốc nhuộm tóc." Lục Yên hững hờ nói: "Không tốt cho tóc."
"Anh ta là...!thiếu niên bị bạc tóc sao?"
"À không, anh ấy chỉ là lớn tuổi mà thôi." Lục Yên bình tĩnh uống một ngụm nước.
Kiều Sênh Sênh a a a kêu lên: "Cậu nói đùa sao! Bạn trai cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
"Dáng vẻ ngoài bốn mươi, cụ thể thì tớ không hỏi, hẳn là cùng tuổi với bố tớ."
"Trời ạ! Tớ mù sao!" Kiều Sênh Sênh khó mà tin được nói: "Tớ bình thường nhìn thấy anh ta còn tưởng rằng anh ta và chúng ta không chênh lệch nhiều đâu!"
Lục Yên cười: "Cậu thật sự là mù rồi, anh ấy chính là người đàn ông trung niên thích giả bộ nai tơ."
Kiều Sênh Sênh nhìn nụ cười mỉm cưng chiều này của Lục Yên, nuốt ngụm nước bọt: "Cậu làm sao, cậu làm sao lại yêu đương với người đàn ông lớn tuổi như thế!"
"Tớ thích anh ấy."
"Thật hay giả?"
"Đúng vậy, chờ tốt nghiệp rồi, tớ muốn gả cho anh ấy."
Kiều Sênh Sênh suýt chút nữa bị nước bọt của mình làm bị nghẹn, đẩy đầu Lục Yên: "Cậu không bị bệnh chứ, bỏ mặc soái ca chồng chất trong trường chúng ta không cần, cùng người đàn ông lớn ngang bố cậu..."
"Kiều Sênh Sênh, chờ cậu thấy dáng vẻ của anh ấy rồi thì cậu sẽ không nói lời như vậy nữa."
"Cho nên anh ta rốt cuộc là ai?"
"Anh ấy..."
Lục Yên suýt chút nữa nói ra, nhưng mà vẫn kịp thời phanh lại, tấm hình bị chụp lén trên bản chân đã tính là bê bối rồi, cũng may cô bây giờ vẫn chưa có danh tiếng gì, nhưng Thẩm Quát không giống, chuyện này sẽ làm liên lụy đến anh, thậm chí là liên lụy đến tập đoàn Tinh Thần.
May mà trong khoảng thời gian này Thẩm Quát đi công tác ở nước ngoài, không biết những chuyện này, chờ đến khi anh quay về, sóng gió chắc chắn đã lắng lại rồi.
Hai ngày sau, Lương Đình gọi điện thoại cho cô, bảo cô lập tức đến quán cà phê "Ngẫu Ngộ" ở đối diện trường học gặp mặt.
Trong lòng Lục Yên đã có dự đoán trước, thấp thỏm đi vào phòng của quán cà phê.
Lục Yên ngồi bên bàn trà, đang làm trà đạo, thấy cô tiến đến, chỉ chỉ ghế sô pha bên cạnh, bảo cô ngồi.
Lục Yên nhẹ chân nhẹ tay đi tới, đặt cặp sách bên đầu gối, nghiêm chỉnh ngồi xuống, hoàn toàn là tư thái ngoan ngoãn chờ đợi bị mắng.
Ngón tay thon dài thanh tú của Lương Đình giơ ấm trà lên, dùng nước pha trà đổ vào bộ trà cụ tử sa*, sau đó rót cho Lục Yên một chén trà --- (*: Tử sa là một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô.

Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen.

Chủ yếu dùng làm đồ trà.)
"Nếm thử xem."
Lục Yên ngoan ngoãn cầm lấy chén trà, nhàn nhạt nhấp một miếng: "A, ngon."
Mùi thơm tinh khiết xông vào mũi, dư vị kéo dài.
Chú Lương Đình của cô cùng bố cô và chú Diệp Già Kỳ của cô khác biệt, tính tình anh ta trầm tĩnh ôn hòa, Lục Yên thích ngồi uống trà cùng anh ta, cảm giác giống như thời gian đều trở nên chậm lại.
Hai người chú một ngụm cháu một ngụm, uống được gần nửa ấm, Lương Đình mới chậm rãi mở miệng: "Cảm thấy Thẩm Quát thế nào?"
"Hả?"
Cô suýt chút nữa không cầm vững chén trà.
"Cẩn thận, bộ trà cụ này của chú là cực phẩm trong cực phẩm, thiếu một thứ cũng không được."
Lục Yên cẩn thận buông trà cụ xuống, thấp thỏm nói: "Chú Lương, chú biết rồi."
"Server của hệ thống thông minh máy tính trường cháu dùng là của Tinh Thần, cháu cảm thấy thế nào?"
"A!" Lục Yên bừng tỉnh hiểu ra: "Chẳng trách, bài viết kia đăng chưa được một ngày liền bị xóa bỏ, tất cả những người nói xấu cháu đều bị đóng IP cấm bình luận, hóa ra là chú đang giúp cháu à!"

"Nếu không, chẳng lẽ lại là bạn trai bên kia bờ đại dương của cháu đang giúp cháu à."
Lục Yên le lưỡi: "Anh ấy không biết, cháu giấu mà."
"Chuyện khi nào?"
"Chính là...!một hai tháng gần đây..." Cô nhìn con ngươi đen nhánh của Lương Đình, lại đổi lời nói: "Ba bốn năm sáu...!tháng đi..."
Lương Đình khẽ vuốt cằm, đầu ngón tay điều khiển chén trà, trầm giọng nói: "Cháu cuối cùng vẫn...!vẫn thích cậu ta."
Lục Yên không rõ lắm nhìn anh ta, cô có chút nhìn không hiểu vẻ mặt phức tạp hiển hiện trên mặt Lương Đình.
"Bố cháu...!vẫn không biết chứ?"
"Nửa năm này, Thẩm Quát ở công ty quả thật giống như biến thành người khác, tinh thần diện mạo rực rỡ hẳn lên, bố cháu cũng không phải ngốc..."
Hô hấp của Lục Yên căng thẳng.
Lương Đình hơi dừng lại, đỡ trán nói: "Được rồi, cậu ta chính là đồ ngốc, dù sao...!không giấu được bao lâu nữa đâu."
Lục Yên nắm lấy cánh tay anh ta: "Chú Lương, lần này chú đứng về phía cháu chứ?"
Lương Đình bất đắc dĩ đưa tay nhéo nhéo cái mũi của cô: "Chú lúc nào không đứng về phía cháu?"
"Cháu biết mà! Chú quá tốt với cháu rồi!" Cô ôm cổ Lương Đình một cái: "Nếu chúng ta lớn bằng nhau, cháu liền nhận chú làm anh em!"
Lương Đình đẩy đầu cô nhóc ra: "Không biết lớn nhỏ."
"Ha ha, chính là phải làm phiền chú Lương Đình, chuyện này tuyệt đối đừng để cho bố cháu biết, còn có, chuyện ảnh chụp, cũng tuyệt đối đừng nói với Thẩm Quát."
"Để bất kỳ ai trong bọn họ biết được, chuyện còn có thể yên tĩnh sao?"
Lương Đình từ trong túi lấy laptop ra, lạch cạch gõ mấy cái, sau đó nói với Lục Yên: "Người đăng bài viết chú đã tra ra được rồi, là trong trường học của cháu, tên là Ngô Ngọc Kỳ."
"Cháu biết ngay là cô ta!" Lục Yên tức giận nói: "Lần trước sau khi gặp mẹ của cô ta, cô ta vẫn nhằm vào cháu, đáng ghét chết rồi."
"Bố cô ta là Ngô Thiên Hàn của tập đoàn Ngô thị, mẹ của cô ta và chúng ta, bạn bè cũ." Lương Đình lạnh lùng nói ra: "Những chuyện này cháu cũng không cần quan tâm, giao cho chú xử lý."
"Hả? Chú Lương Đình chú muốn xử lý như thế nào?"
"Đừng để ý, trở về đi học cho tốt, chuyện này, giấu giếm bố cháu không khó, nhưng cháu tốt nhất vẫn là tốn tâm tư xem làm sao mà giấu giếm bạn trai cháu đi."
Lục Yên chớp chớp mắt mấy cái, mờ mịt nhìn anh ta: "Hả?"
"Cháu mãi mãi sẽ không biết cậu ta tức giận lên thì sẽ đáng sợ cỡ nào đâu."
*
Khoảng thời gian đó, mạch điện của trường học luôn không quá ổn định, nhất là ký túc xã nữ bên này, thỉnh thoảng sẽ ngắt điện.
Nhưng ngắt điện này nhắc tới cũng khéo, phòng khác không bị ngắt, hết lần này tới lần khác phòng của Ngô Ngọc Kỳ bọn họ gần như mỗi lúc trời tối đều mất điện, hơn nữa mỗi lần đều là nửa đầu của buổi tối vẫn tốt, đến nửa sau buổi tối sau khi tất cả mọi người ngủ, máy điều hòa không khí liền ngừng chạy.
Lúc này đã vào hạ rồi, nhiệt độ không khí nóng bức, mỗi lần đến sau nửa đêm, phòng Ngô Ngọc Kỳ bọn họ luôn luôn bị nóng mà tỉnh, suốt đêm đều không có cách nào chìm vào giấc ngủ.
Bọn họ cũng từng đi tìm trường học, thế nhưng không tra ra được nguyên nhân, thiết bị phòng ngủ của trường đều là hệ thống thông minh, muốn điều tra nguyên nhân nhất định phải mời lập trình viên chuyên nghiệp tới làm, cho nên đứt quãng như vậy kéo dài hơn nửa tháng.
Mỗi ngày Ngô Ngọc Kỳ mang quầng thâm mắt, có vẻ tiều tụy không thôi, cuối cùng dứt khoát trực tiếp chuyển về nhà ở.
Lục Yên đã đoán được, phía sau chắc chắn là chú Lương Đình của cô đang giúp cô trút giận đây.
Lục Yên gửi một tin nhắn cho Lương Đình: "Chú, được đó, cháu đã hả giận rồi!"
Làm như vậy nữa, nói không chừng sẽ bị người ta phát hiện, đến lúc đó cái danh tốt đẹp một đời quân tử khiêm tốn này của Lương Đình sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Lương Đình trả lời lại: "Ok."
...
Chạng vang tối hai ngày sau, máy bay của Thẩm Quát hạ xuống sân bay Bắc Thành, Lục Yên giống như fan hâm mộ tiếp ứng, bỏ ra cả một buổi chiều để trang điểm, sau đó ngon lành ra cửa.
Sau khi máy bay hạ cánh, Thẩm Quát trả lời tin nhắn Lục Yên: "Bảo bối, anh tới rồi."
"Em cũng tới rồi, đang ở cổng B quốc nội."
"Ừm."

"Anh Thẩm, em nhớ anh, không thể chờ đợi được mà muốn nhanh nhìn thấy anh." Lục Yên mặt đỏ tới mang tai gửi xong tin nhắn này, nhanh chóng tắt Wechat đi.
Thẩm Quát nhìn tin nhắn, khóe miệng giương lên, anh cũng thế, không kịp chờ đợi...
Đúng lúc này, tin nhắn của Lục Trăn đến: "Anh Thẩm, tôi tới đón cậu rồi! Đang ở cổng B, đi ra ngoài liền có thể nhìn thấy, lát nữa đi ăn cơm đón gió tẩy trần cho cậu!"
Thẩm Quát:...
Lục Yên đứng ở một bên lan can inox ở cổng B, hưng phấn lại thấp thỏm chờ đợi, Thẩm Quát rất nhanh trả lời tin nhắn nói nhớ anh của cô, một chữ ----
"Chạy."
Lục Yên giật mình một cái, đột nhiên ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy bố cô và Lương Đình hai người vừa nói vừa cười đi vào phòng chờ máy bay, đâm đầu đi về phía cô.
"Mẹ kiếp!"
Lục Yên vội vàng dùng túi xách che mặt, co cẳng chuồn đi, nhanh nhẹn trốn vào trong nhà vệ sinh nữ.
Nguy hiểm thật...
Cô dựa vào tường hít sâu, cúi đầu há miệng run rẩy gửi tin nhắn: "Anh Thẩm, an toàn rồi, em trốn ở trong nhà vệ sinh nữ..."
Nhưng tin nhắn của cô vừa gửi đi, bỗng nhiên quay đầu, nhìn thấy bên cạnh lại là chỗ đi tiểu của con trai!
Cái này con mẹ nó, cái này là cái quỷ gì...
Phòng bên truyền đến tiếng xả nước, Lục Yên mở to hai mắt, trong nháy mắt người đàn ông mở cửa ra, Lục Yên giống như con sóc, "vèo" một cái, hỗn loạn xông ra khỏi nhà vệ sinh nam.
Đối diện cửa lớn nhà vệ sinh nam chính là cổng B quốc nội, lúc này, vừa vặn có một đám đàn ông vừa mới hạ cánh tràn vào nhà vệ sinh, cô ở dưới ánh mắt kinh hãi của đám đàn ông, nhếch nhác chạy ra khỏi nhà vệ sinh nam.
Nhưng mà, đối diện liền đụng phải Lương Đình Thẩm Quát và....
Lục Trăn đang xách hành lý cho Thẩm Quát.
Lục Trăn thấy được con gái bảo bối của anh ta lỗ mãng lao ra từ nhà vệ sinh nam, cái cằm đều sắp rơi xuống mặt đất rồi ----
"Con! Con ở đây làm gì!"
Lục Yên mất hồn*: "Con...!ở đây làm gì?" (*: Gốc là 灵魂出窍: Trải nghiệm ngoài cơ thể/linh hồn xuất ra ngoài (Một hình thức khác của trải nghiệm ngoài cơ thể xảy ra khi một người sắp chết.

Hiện tượng trải nghiệm cận tử (NDE) bao gồm các yếu tố thể chất, tâm lý và siêu nhiên.

Ví dụ, ấn tượng chủ quan của việc khuất mắt, chứng kiến ​​một người thân hoặc tôn giáo đã qua đời, vượt qua ranh giới của bản thân và không gian và thời gian và những trải nghiệm siêu việt khác (Lukoff, Lu & Turner, 1998; Greyson, 2003).

Trải nghiệm này thường tuân theo một mô hình hoặc quy trình cụ thể.

Đầu tiên, bạn sẽ cảm thấy lơ lửng bên trên cơ thể của chính mình, nhìn thấy những thứ xung quanh bạn, sau đó bạn sẽ cảm thấy thông qua một đường hầm, gặp gỡ những người thân yêu đã qua đời và cuối cùng cảm thấy nhẹ nhàng.

(Morse, Conner & Tyler, 1985).)
Thẩm Quát xoa xoa thái dương, đang muốn mở miệng, Lương Đình bỗng nhiên nói: "Là tớ gọi Tiểu Yên tới, không phải nói buổi tối cùng nhau ăn cơm sao, ăn ngon có thể thiếu con bé à."
"Đúng đúng đúng!" Lục Yên liên tục gật đầu: "Chú Lương gọi con đến đón chú Thẩm."
Lục Trăn chỉ vào nhà vệ sinh nam ---- "Ý bố hỏi là, con vì sao từ trong đó chạy ra."
Mắt trần có thể thấy được Lục Yên đều sắp khóc rồi: "Bởi, bởi vì vệ sinh nữ quá nhiều người, con...!con không nhịn nổi."
Lục Trăn:...
Thẩm Quát:...
*
Trong nhà hàng Tây, bốn người mỗi người một phần bò bít tết, vẫn luôn nói chuyện công việc, Lục Yên nghe không hiểu, dứt khoát yên lặng ăn cơm, bò bít tết trong đĩa bị cô ăn sạch sẽ.
Lục Trăn và Lục Yên ngồi một bên, Thẩm Quát và Lương Đình ngồi một bên, lúc Thẩm Quát nói chuyện, ánh mắt sẽ vô tình hay cố ý rơi xuống trên người Lục Yên, nhìn nhiều lần.
Cô nhóc giống như có tật giật mình, vốn không dám ngẩng đầu nhìn anh, cắm đầu ăn, thịt bò ăn hết sạch rồi liền dùng nĩa nhúng tương liếm.
Lục Trăn nghiêng đầu, ghét bỏ nói với Lục Yên: "Con đói mấy ngày rồi?"
Lục Yên bĩu môi: "Còn không cho người ta ăn cơm nữa?"
"Ăn nhiều như vậy, để các chú của con chế giễu."
Anh ta tận lực nhấn mạnh chữ "chú", sau đó ý tứ sâu xa nhìn sang Thẩm Quát.
Thẩm Quát vốn dĩ không đón nhận ánh mắt của Lục Trăn, tỉ mỉ cắt thịt bò trong đĩa mình thành từng miếng từng miếng, cũng không ăn, giống như là thích thú.
Nhân lúc Lục Trăn đứng dậy đi vệ sinh, Thẩm Quát lập tức xiên toàn bộ thịt bò trong đĩa của mình vào trong đĩa của Lục Yên, thấp giọng nói: "Mau ăn!"
Lục Yên hé miệng cười một tiếng với anh, nhân lúc Lục Trăn vẫn chưa quay lại, nhanh chóng ăn sạch thịt bò trong đĩa.

Lục Trăn quay lại, nhìn thấy thịt bò trong đĩa của Thẩm Quát cũng hết rồi, anh ta có chút khó hiểu, vừa rồi không ăn, lúc này lại không còn lại gì cả.
Chỉ có Lương Đình liếc mắt, làm bộ không thấy gì cả.
Buổi tối về nhà, Lục Trăn ngồi ở vị trí lái xe phía trước, Lương Đình biết tâm tư của cô nhóc Lục Yên này, thế là chủ động ngồi ở vị trí kế bên tài xế.
Lục Trăn còn ghét bỏ anh ta, nói ra: "Cậu ngồi đằng sau đi, để con gái tớ ngồi ở ghế phụ."
Lương Đình xoa xoa đầu, nói ra: "Vừa rồi uống rượu, ngồi hàng sau say xe."
Lục Trăn lộ ra vẻ ngờ vực: "Cậu uống rượu sao?"
"Chú ấy có uống!" Lục Yên vội vàng ngồi vào chỗ ngồi phía sau: "Con nhìn thấy chú Lương Đình uống rượu."
Lục Trăn không hỏi nhiều nữa, cũng không suy nghĩ nhiều, ngồi ở vị trí lái khởi động động cơ, sau đó mở bản đồ hướng dẫn, dẫn đường về nhà Thẩm Quát.
Lương Đình nói: "Đưa tớ về nhà trước đi."
"Nhà cậu ta gần."
"Đầu tớ choáng, đợi chút nữa sẽ nôn trên xe của cậu."
"Được, cậu là ông lớn, không thể trêu vào." Lục Trăn dẫn đường về nhà Lương Đình, lái xe chạy ra ngoài.
Lục Yên và Thẩm Quát ngồi ở hàng sau, ở giữa cách vị trí của một người.
Thẩm Quát nới lỏng cà vạt, mở một cái cúc áo sơ mi ra, thuận tiện cũng cởi áo khoác âu phục ra, tiện tay đắp lên chỗ ngồi giữa hai người.
Lục Yên chú ý tới động tác vô cùng cố ý này của anh, nhìn về phía anh.
Ánh sáng đèn neon ngoài cửa sổ xe chiếu lên trên khuôn mặt anh tuấn của anh, khóe mắt anh giương lên, giống như cười mà không phải cười.
Lục Yên hiểu được ý tứ trong ánh mắt anh, yên lặng đưa tay nhỏ vào trong áo, sau đó được bàn tay lớn ấm áp của anh nắm chặt, hai người ở dưới áo âu phục may đo sẵn giá trị không nhỏ của anh, hai tay nắm chặt lấy nhau...
Lục Yên có thể cảm nhận được cường độ của anh, cùng với nhớ mong mà anh truyền đi...
Trái tim cô ầm ầm ầm ầm đều sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.
Thẩm Quát nắm chặt lấy cô một hồi, sau đó buông ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng đảo qua mu bàn tay cô, giống như lông vũ, vuốt ve...
Lục Yên bị anh trêu chọc đến hơi nhột, khuôn mặt càng ngày càng đỏ hồng.
Lúc này, Lục Trăn hững hờ mở miệng nói: "Thẩm Quát, Âu Dương Nguyệt gần đây vẫn luôn hỏi cậu khi nào trở về."
Lương Đình nhìn Lục Trăn một cái, suy nghĩ xem có phải anh ta cố ý nhắc đến Âu Dương Nguyệt hay không.
Thẩm Quát hững hờ hỏi: "Cô ấy có chuyện gì sao?"
"Cô ấy có chuyện gì, cậu có thể không biết sao." Lục Trăn nở nụ cười, nói với Lục Yên ở trong gương chiếu hậu: "Dì Âu Dương Nguyệt, đại mỹ nữ của công ty chúng ta, theo đuổi chú Thẩm của con rất nhiều năm rồi."
Lục Yên không đáp lại, ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Lục Trăn tiếp tục nói: "Chú Thẩm của con kiêu căng tự mãn, cô gái bình thường sao có thể lọt vào được mắt của cậu ta, đúng không Lương Đình."
Lương Đình không đáp lại anh ta.
"Thẩm Quát, tôi đề nghị cậu nếu không thì vẫn cân nhắc đến Âu Dương Nguyệt một chút, cô ấy thật sự không tệ, điều kiện cũng rất xứng đôi với cậu, cậu nhìn xem cậu độc thân nhiều năm như vậy, gieo họa cho bao nhiêu cô gái trẻ tuổi trong công ty chúng ta..."
Lời còn chưa dứt, Thẩm Quát lạnh lùng nói: "Tôi đề nghị cậu ngậm miệng."
Lục Trăn rốt cuộc ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Nhưng mà mấy phút sau, Lục Trăn lại không nhịn được hỏi: "Thẩm Quát, nếu không cậu nói một chút xem, thích loại hình gì, tôi giúp cậu để ý?"
Lục Yên cũng nhìn về phía anh.
Phía dưới âu phục, Thẩm Quát nắm chặt tay cô, tách bàn tay nắm chặt của cô ra, sau đó nhẹ nhàng biết chữ vào lòng bàn tay của cô ---
"Em."
Lục Yên lại muốn rút tay về, Thẩm Quát siết chặt cô, tiếp tục viết chữ ---
"Em."
Lục Yên tức giận làm khẩu hình miệng với anh: "Em cái gì mà em."
Tay của Thẩm Quát nhẹ nhàng gõ mu bàn tay của cô, sau đó dùng khẩu hình miệng nói với cô: "Anh thích người giống như em vậy."
Anh còn vẽ lên một hình trái tim nhỏ vào lòng bàn tay cô.
Tay Lục Yên run rẩy, cô cúi thấp đầu xuống, gương mặt như thiêu như đốt mà nóng lên...
Đây đã là thời đại nào rồi còn có người sến như vậy, vẽ trái tim nhỏ cái gì.
Nhưng mà khóe miệng của cô lại không kìm lòng được mà nhếch lên, cho dù rất muốn giả bộ nghiêm túc, nhưng mà không giả bộ được.
Lương Đình nhìn Lục Yên ở trong gương chiếu hậu, cô tâm tư đơn thuần, trong lòng nghĩ gì đều hiện lên mặt, cũng chỉ có đồ ngốc Lục Trăn kia vẫn không nhìn ra tình cảm cuồn cuộn sóng ngầm giữa hai người.
Trong xe đều sắp ngọt đến mức nổi bong bóng rồi có được không!.