Vào lúc vị khách áo choàng rút kiếm, Kim Kim Ngọc tưởng như nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ của nữ tử mặt đầy sẹo vang lên từ trong ký ức xa xôi.
Y nhận ra thanh kiếm vị khách áo choàng đang cầm, đó là Hi Vi kiếm, kiếm linh của sơn chủ Doanh Châu tiên sơn Liên Hề Vi, cũng là Thập Nhị Nương mà y xem như người thân. Là kiếm của nàng.
Nhiều năm qua, Kim Ngọc vẫn luôn tìm kiếm tung tích của Thập Nhị Nương, còn bí ẩn của sự việc năm đó, dưới sự đeo bám dai dẳng của y Tam sư huynh Tắc Tồn và sư tỷ Chiêu Nhạc đã giải thích rồi, y còn lẻn vào cấm địa Tử Tịch của Doanh Châu truy hỏi nhị sư huynh Tắc Dung.
Sau biến Hàm Dương bí cảnh trên Đông Hải năm đó, nhị sư huynh Tắc Dung tự nhốt mình trong Tử Tịch. Hồi còn nhỏ Kim Bảo từng đến nơi đó, ở một hai ngày còn được, ở lâu dài một mình thật sự sẽ phát điên mất. Thế nhưng tinh thần của Tắc Dung sư huynh vẫn còn tốt lắm, Kim Bảo cạy miệng y ba năm trời cũng không moi được chút tin tức gì. Mãi đến sau này, y đến bái phòng một đan sư của Thiên Hoa Bách Thảo điện, có được một món đồ thú vị nên mới dựa vào đó gặng hỏi được Tắc Dung sư huynh nội tình chuyện năm xưa.
Đương nhiên sau này y không dám bén mảng vào Tử Tịch nữa, nếu không để Tắc Dung sư huynh sau khi tỉnh lại biết mình bị hạ dược thì sẽ đánh chết y mất.
Thông qua chứng cứ và suy đoán từ nhiều phương diện, Kim Ngọc chắc chắn, nếu Thập Nhị Nương chưa chết thì rất có khả năng nàng đang ở cạnh đại sư huynh Chấp Đình. Cho dù không phải thì tìm được đại sư huynh Chấp Đình cũng có thể biết được nhiều hơn. Nhưng nhiều năm qua, y chẳng tìm được chút tin tức nào của bọn họ, giống như hai người đã chìm dưới sóng biển Đông Hải.
Bất ngờ gặp được vị khách áo choàng, ban đầu Kim Ngọc không nghĩ nhiều, nhưng trên đường về Doanh Châu, y bắt đầu nhớ lại một số điểm đáng ngờ. Trong trận đấu lần đầu với vị khách áo choàng, một kiếm chiêu hắn sử dụng trông rất quen, ngẫm kỹ lại thì khá giống với kiếm chiêu mà Tắc Tồn sư huynh hay dùng.
Nghe nòi kiếm pháp của Tắc Tồn sư huynh là do đại sư huynh Chấp Đình truyền dạy. Nghĩ vậy, Kim Ngọc không ngồi yên được nữa. Y động não suy nghĩ, nằm bắt liên hệ mông lung trong đó, nảy ra không ít suy đoán. Thế là, nóng ruột chạy đi tìm vị khách áo choàng và tiểu sư điệt Thẩm Vô Cô, một phần vì lo lắng cho Thẩm Vô Cô, một phần cũng vì y nghi ngờ vị khách áo choàng nên muốn đi kiểm tra một phen.
Người đã tìm kiếm bấy lâu, cho dù chỉ có một tia hy vọng nhỏ nhoi cũng phải bất chấp tất cả điều tra bằng được. Kim Ngọc chính là như thế.
Nhưng đến khi sự thật bày ra trước mắt, y vẫn ngẩn ngơ chưa kịp phản ứng, cứ ngây ngốc đứng nhìn thanh kiếm đó.
Lúc này, Kim Ngọc bắt đầu hận cái đầu thông minh của mình, bởi vì sau khi bình tĩnh lại, y nhận ra rằng Thập Nhị Nương không thể quay về được nữa rồi. Nàng trong mắt của nhiều người là hình tượng say mê kiếm đạo. Y từng hỏi Tắc Tồn sư huynh, Tắc Tồn cười đáp, “Cả đời sư huynh yêu nhất là kiếm, ngoài ra chính là đại sư huynh.”
Một người yêu kiếm như nàng sao có thể bỏ lại thanh kiếm của mình và… đồ đệ mình yêu thương nhất? Thế nên, kết luận chỉ có một.
Mắt Kim Ngọc đỏ lên rồi bật khóc. Lúc nhỏ ở Doanh Châu tiên sơn, mỗi khi muốn khóc, y thường an ủi bản thân là chắc chắn Thập Nhị Nương sẽ quay về, một ngày nào đó nàng ở bên ngoài chán quá rồi sẽ trở về, có phải chết rồi đâu mà khóc lóc cái gì. Nay, y không thể khống chế cảm giác bi thương đè nén trong lòng bấy lâu nữa.
Nếu như không có Thập Nhị Nương, có lẽ đời này của y chỉ có thể là thằng ăn mày không thân không thích, vội vã sống hết cuộc đời này. Là Thập Nhị Nương thu nhận y, đưa y đến tu tiên giới mà y chưa bao giờ dám nghĩ đến, trở thành Kim Ngọc của hiện tại. Nhưng y chưa kịp báo đáp gì cả, thậm chí giây phút ly biệt năm đó còn gấp gáp biết mấy, y chưa kịp nói một tiếng tạm biệt với Thập Nhị Nương, nói với nàng rằng y sẽ trở thành một người xứng đáng để nàng tự hào.
Nỗi tiếc nuối lấn át bi thương trong lòng, trái tim như bị thứ gì đè chặt.
Tiếc là bây giờ không phải thời gian thích hợp khóc lóc, người có thể là đại sư huynh Chấp Đình đã bắt đầu đánh nhau với Cù Vân Thăng, đánh đến kinh thiên động địa, khó phân thắng bại. Bên cạnh y còn một ma hồn đang không ngừng đập đầu vào kết giới.
Kim Ngọc miễn cưỡng ép mình vực dậy tinh thần, hít một hơi, đến gần ma hồn. Cù Vân Thăng kia chẳng biết ăn trúng thứ gì mà khí tức trên người rất nguy hiểm, từ sau khi hắn mở mắt ra, tu vi tăng hẳn một bậc. Kim Ngọc nhìn vị khách áo choàng không biết nên gọi là cha hay đại sư huynh, máu chảy ra thấm ướt y phục, Kim Ngọc nhất thời lo lắng liệu hắn có bị Cù Vân Thăng đánh chết.
Tuyệt đối không thể nào! Y không thể đứng nhìn nữa, dù cho không giết được Cù Vân Thăng cũng phải kiếm chuyện quấy nhiễu hắn.
Từ phản ứng của Cù Vân Thăng, ma hồn trong kết giới kia xem ra rất quan trọng với hắn. Nếu vậy, thử thả nó ra xem sao. Về việc sau khi thả ma hồn nguy hiểm này ra, mình có thành mục tiêu của nó không thì… Kệ nó chứ, thả trước tính sau.
Kết giới đó thật sự quá mạnh, lần đầu tiên Kim Ngọc nhìn thấy kết giới kiên cố như thế, chém hết mấy kiếm cũng không phá nổi. Trái lại, động tĩnh bên này đã gây sự chú ý với Cù Vân Thăng. Cù Vân Thăng thấy vậy thì điên tiết lên, định giết y, nhưng vừa đến trước mặt y thì vị khách áo choàng cũng bám theo.
Kiếm của Cù Vân Thăng dừng ngay trước mũi của Kim Ngọc, vị khách áo choàng lập tức tiến lên, hất thanh kiếm của Cù Vân Thăng ra. Kim Ngọc thừa cơ thoái lui, nghĩ thầm trong bụng, hên quá, suýt nữa là bay mất tiêu cái mũi cao của mình rồi.
Nhìn bộ dạng như không chém chết y thì không cam tâm của Cù Vân Thăng, Kim Ngọc lại nảy ra ý tưởng xấu xa. Y trốn quanh kết giới của ma hồn, muốn dụ Cù Vân Thăng chém nát kết giới, chém không được thì dùng làm bia đỡ đạn cũng được. Hành động này của y chẳng khác gì vị khách áo choàng lấy cây hòe làm bia đỡ đạn cho mình lúc nãy.
Một người giết, một người né, một người bảo vệ, ba người đánh loạn xạ cả lên. Vị khách áo choàng hiểu ra hành động của Kim Ngọc, cũng làm theo y ép Cù Vân Thăng chém về phía ma hồn.
Cù Vân Thăng nhìn thấu ý đồ của hai người, bỗng nhiên ngẩng đầu lên trời gào lên một tiếng, đồng thời, chiếc bóng dưới chân hắn biến thành bóng người đen kịch, bổ nhào về phía Kim Ngọc. Không dừng lại ở đó, nhiều bóng trắng khác nối đuôi nhau chui ra từ mặt đất xung quanh, tất cả đều là quỷ hồn được luyện chế, từng con thì không đáng sợ nhưng xuất hiện đông như kiến thế này làm da đầu Kim Ngọc tê rần, không khỏi nhìn sang vị khách áo choàng.
Kim Ngọc phát hiện hắn không có biểu cảm gì cả, giống y như lúc trước, thế nên cũng yên tâm. Mà khoan, cũng không đúng, gương mặt này của hắn chắc là giả nhỉ, nhìn không ra biểu cảm là vì hắn đeo mặt nạ giả ư?
Kim Ngọc thấp thỏm lo âu, vừa thấp thỏm vừa phải đối phó với đám quỷ hồn ùn ùn chui ra. Đại sư huynh uy vũ của y đã chặn đứng bóng ma Cù Vân Thăng vừa tách ra.
Hai người rơi vào thế giằng co, không ai thắng được đối phương, cứ thế duy trì thế cân bằng vi diệu, chờ đợi đột phá. Cù Vân Thăng nhập ma, tính cách cũng bị ảnh hưởng, hắn thấy day dưa quá lâu mà không chiến thắng vị khách áo choàng, ánh mắt càng điên cuồng, mất hết lý trí, bày ra tư thế đồng vu quy tận.
Kiếm của hắn không hề tầm thường, vị khách áo choàng cầm Hi Vi kiếm đối phó từng đợt công kích, từng đợt trôi qua đôi mắt hắn càng thêm lạnh lẽo. Trông hắn có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra hắn cũng đanh rơi vào tình trạng giống như Cù Vân Thăng, càng đánh cành điên cuồng. Cù Vân Thăng điên lên thì biểu cảm cũng trở nên cường loạn, còn vị khách càng điên cuồng biểu cảm càng rõ ràng. Hai người đánh đến cuối cùng, ai cũng bị trọng thương.
Cù Vân Thăng vướng bận quỷ hồn và cây hòe, còn vị khách vướng bận Kim Ngọc nên chẳng ai dám dùng uy lực quá mạnh hay chiêu thức ảnh hưởng quá rộng, nhưng cứ kéo dài thế này có thể cả hai đều sẽ bỏ mạng tại đây.
Kim Ngọc loay hoay giữa biển quỷ hồn, thấy hai người không ai chịu nhường ai, cảm thấy cứ thế này thật không ổn.
“Liều vậy!” Kim Ngọc nghiến răng, dốc hết túi đồ tùy thân của mình, vừa lăn lộn giữa đám quỷ hồn vừa dùng thuật pháp ném những món đồ mình có lên kết giới.
Y ném hết lần này đến lần khác, cuối cùng tạo ra chấn động giống như lần cho đổ sập trạch viện. Bản thân y đứng gần kết giới nên bị đánh bay ra ngoài, quỷ hồn xung quanh bắt đầu tan ra như tuyết dưới ánh mặt trời. Vị khách áo choàng và Cù Vân Thăng cũng bị ảnh hưởng, hai người đồng thời lui ra. Vị khách áo choàng nhảy qua đón lấy Kim Ngọc sắp đập mặt xuống đất.
Một tiếng gào thét đáng sợ vang lên, ma hồn kia đã thoát khỏi trói buộc. Kết giới lúc trước có thể ngăn cách âm thanh, nay kết giới đã mất, tiếng thét đinh tai nhức óc của nó khiến người ta sắp điếc đến nơi. Nghe thấy tiếng thét, Cù Vân Thăng khôi phục chút thần trí.
Kim Ngọc nghe Cù Vân Thăng hét lên, gọi ma hồn đó.
“Nhân Nhi! Nhân Nhi nàng thế nào rồi!”
Sau đó, Kim Ngọc nghe thấy tiếng cắn xé. Bản năng của ma hồn là ăn mồi, nó không còn chịu sự khống chế của hồn thể, nó thích hồn phách, thích máu thịt tươi sống. Kim Ngọc nổi hết da gà, thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh Cù Vân Thăng nhào qua rồi bị ma hồn xem như con mồi.
Cù Vân Thăng đánh với vị khách áo choàng một trận, máu thấm toàn thân, người còn mang ma khí, không phải món ăn yêu thích của ma hồn thì còn là gì.
Kim Ngọc rụt cổ lại, không biết mình nên làm gì bây giờ. Y bèn ngoái đầu nhìn vị khách áo choàng. Hắn cũng máu me khắp người, tay áo bị chém đứt một miếng, hắn đang dùng miếng vải đó lau máu trên Hi Vi kiếm. Thật ra Hi Vi kiếm không dính máu, có lau hay không cũng không có gì khác biệt, nhưng hắn vẫn nhíu mày như nhìn thấy món đồ mình yêu thích bị dính bẩn.
Kim Ngọc nhìn vết máu trên người hắn, có một khoảnh khắc y rất muốn nói hay là huynh xử lý vết thương của mình trước cái đã, đừng để máu cứ mặc sức chảy vậy chứ. Hoặc là, không xử lý vết thương thì huynh cũng nên xem xem ma hồn và Cù Vân Thăng tương ái tương sát bên kia chứ. Đánh tới giữa chừng rồi bỏ cuộc không hay cho lắm nhỉ, vả lại ai mà biết ma hồn đó ăn xong Cù Vân Thăng có đủ no chưa, lỡ nó tiếp tục mò qua đánh thêm hai chén nữa thì sao.
“Cha… ừm… đại… ừm…” Kim Ngọc há mồm không biết nên gọi cái gì mới phải, y chỉ cảm thấy gọi thế nào cũng sai sai, thế là hàm hồ nói: “Cù Vân Thăng đó sao im luôn rồi, chắc không phải bị ma hồn cắn chết rồi chứ? Chả phải hắn lợi hại lắm à, đánh nhau với ngươi đến mức độ này, đối phó một ma hồn phải nhẹ nhàng hơn chứ, không lẽ đứng đó cam chịu để nó cắn?”
Vị khách áo choàng không lên tiếng, lau kiếm xong, hắn ngẩng đầu nhìn bụi trần mờ mịt phía bên kia. Cát bụi bay đi, cảnh tượng cũng hiện ra trước mắt.
Cù Vân Thăng thương tích đầy mình đang ôm ma hồn hung tợn. Vai hắn đã bị ma hồn cắn đến máu me đầm đìa, thấy cả xương, nhưng hắn không hề giãy giụa mà chỉ ôm chặt lấy ma hồn, đôi mắt đã mù chảy xuống hai hàng huyết lệ. Nét mặt hắn bi thương, cánh môi còn mấp máy như muốn nói điều gì.
Nhìn cảnh đó, Kim Ngọc chợt hiểu ra. Y cũng rơi vào im lặng.