"Nhớ kỹ mặt ông ấy, sau này đi đòi thể diện lại cho sư phụ"
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
"Sư phụ, sao kiếm của người trở nên chậm thế?" Chấp Đình đến Vân Sinh đài trên Vân Sinh Gian thấy Liên Hề Vi đang luyện kiếm, động tác chậm chạp, thấy lạ bèn hỏi.
Liên Hề Vi dừng tay, nhìn đụn mây dưới chân, đáp: "Bởi vì kiếm của con rất chậm, ta mà nhanh thì lần sau sẽ làm bị thương đến con."
Chấp Đình hiểu ngay, "Sư phụ còn để tâm cuộc tỷ kiếm hôm qua sao?"
Liên Hề Vi cắm thanh kiếm lên Vân Thạch cứng cáp trên Văn Sinh đài, ngồi đối diện với biển mây ngợp trời, tà ào rũ xuống đất.
Chấp Đình đi tới gần nàng, vén tay áo lên để nàng xem một vệt màu đỏ trên cánh tay.
"Sư phụ, chỉ là vết thương nhỏ thôi, người xem này, đêm qua đã lành rồi, chỉ còn lại một đường màu đỏ thế này thôi."
Liên Hề Vi cụp mắt nhìn, nét mặt nghiêm túc không dao động nhưng thầm đau lòng vì nhiều vết thương cũ còn trên người đồ đệ.
Chấp Đình quỳ một gối bên cạnh nàng, nói: "Thật ra không liên quan tới sư phụ, là tại Chấp Đình quá vô dụng, không theo kịp kiếm của sư phụ, lần sau tỷ kiếm với người con sẽ cố gắng hơn, tuyệt đối không để sư phụ làm bị thương con."
"Người làm sư phụ như ta vô dụng đến nhường nào mới phải để một người làm đồ đệ như con an ủi ta?" Liên Hề Vi hậm hực nói: "Con tiến bộ quá nhanh, ta phải đánh nghiêm túc, nhất thời không thu tay được đả thương con.
Chuyện này vốn dĩ cho thấy hiểu biết của ta về kiếm trong tay mình còn chưa đủ, nếu ta nắm vững thành thạo thì đã không bị dục vọng chiến đấu trong lòng khống chế, thế thì làm sao làm bị thương con được."
Chấp Đình luyện kiếm mấy năm đã có chút thành tựu, Liên Hề Vi tỷ kiếm với đồ đệ với mục đích là muốn chỉ điểm.
Dạo gần đây Chấp Đình tiến bộ thần tốc, thỉnh thoảng có vài chiêu khiến Liên Hề Vi cũng phải tán thưởng, đặc biệt trong trận tỷ kiếm của hai người hôm qua, một chiêu biến hóa tuyệt diệu của Chấp Đình làm Liên Hề Vi nổi hứng đánh nghiêm túc, sau đó thì không khống chế được kiếm thế của mình nên đả thương Chấp Đình.
Vết thương tuy nhỏ nhưng đối với người yêu đồ đệ như mạng sống và yêu kiếm cuồng nhiệt như Liên Hề Vi mà nói thì chẳng khác nào hai tầng đả kích.
Đó là lý do vì sao hiện tại nàng đang luyện kiếm ở Vân Sinh đài.
"Sư phụ."
"..."
Thấy nàng không đáp, Chấp Đình chuyển hướng sang chuyện khác: "Sư phụ, Chấp Đình có một chuyện muốn hỏi."
Liên Hề Vi: "Chuyện gì?"
Chấp Đình không nhắc đến chuyện tỷ kiếm hôm qua mà chỉ một cây quế bên Vân Sinh đài, hỏi: "Sư phụ, cây quế này hình như là quế Ngân Luân?"
Liên Hề Vi không hiểu sao đột nhiên đồ nhi lại để ý tới cây quế này nhưng vẫn đáp: "Đúng là quế Ngân Luân, năm xưa lúc ta mới đến Vân Sinh đài luyện kiếm thì đã nó đã ở đây rồi, cũng coi như đã chứng kiến cả đoạn đường kiếm pháp của ta.
Nhưng không biết là do kiếm khí của ta hay do mây khói thay đổi làm ảnh hưởng mà mấy năm nay nó khô héo hẳn, năm nay rụng hết cả lá, chắc sống không nổi rồi.
Đáng tiếc."
Chấp Đình nghe vậy, nói: "Hôm trước con đọc được trong một cuốn sách linh đạo miêu tả về Ngân Luân Nguyệt Quế nên có chút hứng thú, sư phụ có thể để con đưa cây quế này về Thanh Trúc Lý trồng thử không? Có lẽ có thể làm cho nó sống lại."
Liên Hề Vi luôn rất hào phóng với đồ đệ, song đồ nhi rất ít khi thỉnh cầu nàng điều gì, nay với yêu cầu nhỏ xíu này của hắn nàng đồng ý rất nhanh.
"Con muốn thì cứ đào đi đi." Liên Hề Vi nói: "Nếu trồng mà nó không sống thì cũng không sao cả, lần sau sư phụ xuống núi tìm cho con mấy cây tốt hơn."
Chấp Đình lắc đầu, "Con thấy cây này rất tốt rồi."
Hắn chuẩn bị mang cây quế trụi lá về Thanh Trúc Lý, quay sang nói với Liên Hề Vi: "Sư phụ, hay là người đi với con xem trồng cây quế này ở đâu thì thích hợp?"
Liên Hề Vi còn muốn luyện kiếm nhưng đồ đệ đã thỉnh cầu thế thì người làm sư phụ như nàng cớ đâu lại từ chối.
Thế là nàng theo hắn về Thanh Trúc Lý, sau đó chọn một vị trí cho cây quế héo rồi nhìn Chấp Đình cẩn thận trồng nó xuống.
Chấp Đình trồng cây xong, kéo sư phụ qua uống trà, "Đây là trà con mới pha, mùi vị khá ổn, mời sư phụ thưởng thức."
"Ừm, không tệ." Liên Hề Vi uống hết ly trà đắng, ngửi hương thơm thanh mát của trúc xanh, cảm thấy ưu phiền trong lòng từ từ tan biến.
Chấp Đình lại mang một hộp bánh quy thơm phức ra, "Buổi sáng Chấp Đình đến bái phỏng Mộc đan sư, ông ấy tặng bánh hoa này, ăn với trà thì đúng chuẩn, dù sư phụ không thích loại thức ăn thế này nhưng mùi vị thật sự không tệ đâu, Chấp Đình muốn chia sẻ với sư phụ, hy vọng sư phụ…"
Hắn chưa nói dứt câu Liên Hề Vi đã cắt ngang: "Cho sư phụ ăn thì cứ nói thẳng, sư phụ không giữ thể diện cho người ta chẳng lẽ còn không giữ thể diện cho con, ăn cái bánh thôi mà." Nàng nhón một miếng bánh trong hộp ăn với trà, cảm thấy mùi vị quả thật không tầm thường, còn có linh khí lưu chuyển, đánh tan mọi thương tích tích lũy trong cơ thể nàng lúc tỷ kiếm với người ta dạo trước.
"Hửm?" Liên Hề Vi nhìn đồ đệ đang rót trà cho mình, hỏi: "Cái này chắc không phải của Mộc đan sư tặng mà là con làm cho sư phụ nhỉ?"
Chấp Đình cười nói: "Quả nhiên không giấu được sư phụ.
Mấy hôm trước con thấy sức khỏe sư phụ không tốt lắm, hôm qua tỷ kiếm sư phụ bị thương nên không thu tay kịp, con càng chắc chắn suy đoán của mình nên mới nhờ Mộc đan sư làm bánh này."
Liên Hề Vi ăn hết miếng bánh, "Con có biết vì sao sư phụ không thích đến Đan phong, cũng không muốn ăn những thứ đan dược đại loại thế này không?"
Chấp Đình lắc đầu: "Con không biết, nhưng nếu sư phụ không muốn ăn thì không ăn là được, thứ có tác dụng trị thương cũng đâu chỉ có đan dược, giống như món làm thành đồ ăn thế này, hay chế thành trà rượu, hẳn là sư phụ không bài xích nữa."
Liên Hề Vi cảm động, lại thấy chuyện mình không chịu ăn đan dược trị thương ở Đan phong bị đồ đệ phát hiện thật là mất mặt, "Lúc nhỏ sức khỏe vi sư không tốt, ngày nào cũng phải uống thuốc, có lẽ uống nhiều rồi nên bây giờ sinh ra bài xích những đan dược đó.
Tóm lại chút thương tích nhỏ này cứ để mặc nó thì cũng nhanh khỏi thôi."
"Ra là thế." Chấp Đình gật đầu, nghiêm túc nói: "Vậy ngày sau đồ nhi sẽ nghiên cứu tạo ra một số linh tửu linh trà có thể trị thương để sư phụ uống là được rồi, sư phụ yên tâm, tuyệt đối không còn mùi thuốc đâu."
Liên Hề Vi: đồ nhi của ta thật hiếu thuận với sư phụ mà!
Ôm tâm trạng vừa cảm động vừa tự hào về Vân Sinh Gian, Liên Hề Vi chợt nhận ra hình như mình được đồ đệ xoa dịu cơn giận rồi.
Lại một lần sau khi vân du xuống núi trở về, Liên Hề Vi đến Thanh Trúc Lý, thấy đồ nhi đang chuyên tâm chăm sóc cây quế Ngân Luân đó.
"Cái cây này khô héo tới vậy, đã chết mất rồi, con còn chưa chịu bỏ cuộc hả?" Liên Hề Vi hỏi.
Chấp Đình chào hỏi nàng rồi vuốt ve thân cây đáp: "Đồ nhi chỉ cảm thấy họa chăng nó vẫn còn sống được, nếu bị từ bỏ thì đáng tiếc quá, thử cứu sống nó cũng chẳng hề gì, con tiện tay nên làm thôi."
"Phải rồi, lần này sư phụ xuống núi có thuận lợi không?"
Liên Hề Vi bỏ kiếm xuống, ngồi dưới cây quế khô, than thở: "Gặp vài chuyện không hiểu nổi."
"Ồ?" Chấp Đình dâng trà và điểm tâm lên, "Sư phụ không ngại nói với con chứ?"
Liên Hề Vi nhíu mày như đang nghĩ đến điều gì đó, "Ta bị một lão giả trên đỉnh núi Vọng Nguyệt đánh bại, ông ấy không hề xuất kiếm, chỉ dùng một nhánh cây khô."
"Chúc mừng sư phụ." Chấp Đình nói.
Liên Hề Vi ngước mắt lườm hắn: "Sư phụ bị người ta đánh thảm như vậy mà con còn chúc mừng sư phụ là sao?"
Chấp Đình cười nói: "Con biết, thứ sư phụ theo đuổi không phải thắng thua mà là đỉnh cao của kiếm đạo.
Nếu con người chỉ luôn bước đi trên con đường không có trở ngại thì chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Nay sư phụ gặp được tảng đá rèn kiếm trên đường, hẳn nên vui mừng mới phải, không thể nào tức giận vì thua cuộc, nên Chấp Đình đoán sư phụ mặt mày u sầu không phải vì bị đánh bại mà vì có nguyên nhân khác."
Liên Hề Vi cười, "Bị con đoán trúng rồi, con thông minh thế này thì cả đời sư phụ cũng không gạt nổi con."
Nàng cười cười rồi thở dài, "Vị lão giả không biết tên ấy hỏi ta một vài vấn đề.
Bởi vì ông ấy thấy ta giúp đỡ kẻ yếu đánh bại kẻ mạnh ức hiếp người khác nên bèn hỏi ta, kiếm của ta tại sao lại động."
"Vì thiện ác và chính nghĩa, ta luôn cho rằng như thế, giống như cha ta vậy." Liên Hề Vi hơi tức giận, "Nhưng ông ấy nói kiếm của ta múa may bừa bãi mà thôi, căn bản không có phương hướng, bàn chuyện thiện ác chỉ là trò đùa, còn nói kiếm của ta chẳng đáng một xu, tiện tay là có thể bẻ gãy! Còn nói ta không nên cầm kiếm, nếu không đến cuối cùng kiếm gãy người vong."
Chấp Đình trầm ngâm giây lát, hỏi: "Lão giả đó ở đâu? Diện mạo ra sao, sư phụ có thể nói rõ cho con biết không?"
Liên Hề Vi tò mò: "Con muốn biết những cái đó làm gì? Con biết ông ấy à?"
Chấp Đình: "Không, con nhớ kỹ người này để mai sau khi kiếm đạo của con đạt thành thì có thể đánh bại ông ấy, để ông ấy phải xin lỗi về lời đánh giá của mình đối với sư phụ ngày hôm nay."
Liên Hề Vi chưa từng thấy đồ đệ tức giận như vậy bao giờ nên thấy lạ, lại thấy hắn không giống nói đùa, nàng bèn nói: "...!Chấp Đình, dù ta nghe thế cũng hơi giận thật nhưng ta không thể phủ định rằng lời ông ấy nói cũng có đạo lý.
Ta còn thiếu sót rất nhiều, kiếm cũng ta càng không hoàn mỹ.
Huống chi đối với đánh giá của người khác, không chấp nhận thì thôi, không nên ôm hận trong lòng rồi có ý định báo thù, ta nên xem lại bản thân mình, có thì sửa chữa không thì trau dồi thêm, sau này mới làm tốt hơn được."
Chấp Đình gật đầu nghe dạy dỗ: "Con hiểu rồi.
Vậy sư phụ, lão giả đó trông như thế nào?"
Liên Hề Vi: "...!Chấp Đình, sư phụ bị người ta ăn hiếp mà cần đồ đệ đi giúp lấy lại thể diện thì mất mặt lắm đó."
Chấp Đình: "Con sẽ ghi nhớ không để lộ thân phận của mình, sư phụ cứ yên tâm."
Liên Hề Vi: "Vấn đề nó không phải ở chỗ này."
Nàng nói xong thì thấy đồ nhi tự nhiên bật cười vui vẻ, nàng lập tức ngộ ra, giơ kiếm gõ nhẹ mấy cái lên tay đồ nhi, giận dữ nói: "Con đem sư phụ ra tìm thú vui đó hả?"
"Không phải ạ, Chấp Đình thật lòng muốn biết diện mạo của lão giả ấy, sau này nếu may mắn được gặp con cũng muốn thỉnh giáo ông ấy vài điều.
Hoặc lúc ấy sư phụ đã tìm thấy đạo thuộc về mình, con sẽ nói với ông ấy, ông nhìn nhầm sư phụ rồi, sư phụ ta tuyệt đối không bao giờ lầm đường lạc lối."
"Sư phụ ta luôn kiên trì theo đuổi thiện ác và kiếm đạo của mình, không phụ sơ tâm."
Liên Hề Vi nghiêm túc nói: "Chấp Đình, con mà khen nữa là sư phụ không uống nổi nữa đó.
Con nói coi con bỏ bao nhiêu mật ong trong trà hả, sao uống vào ngọt tới vậy?"
Chấp Đình hùa theo nói: "Xem ra lời ngon tiếng ngọt không hợp với trà rồi, làm sư phụ mất khẩu vị là lỗi của Chấp Đình, lần sau sư phụ uống trà, Chấp Đình sẽ ngậm miệng."
Liên Hề Vi: "Ta thấy gần đây con biết nói chuyện hơn nhiều rồi đó, chẳng còn đâu bộ dạng như cục đá lúc đầu.
Con xem tượng đá lúc trước ta đặt ở đây nè, giờ khác con hoàn toàn rồi."
Nói rồi, nàng chỉ tượng đá bên rừng trúc.
Tượng đá nằm cách chỗ hai người không xa, biểu cảm cứng đờ của tượng đá giống y như Chấp Đình không nói chuyện trước kia.
Bức tượng này là Liên Hề Vi tình cờ thấy được bên đường lúc ra ngoài tỷ thí với người ta.
Nàng liếc một cái đã thấy bức tượng này giống với đồ nhi nhà mình, thấy vui vui nên mua luôn bức tượng này của người ta, sau đó vượt ngàn dặm xa xôi mang nó về đặt trong Thanh Trúc Lý của Chấp Đình.
Lúc đó, nàng đặt đồ nhi còn chưa khôi phục bình thường bên cạnh tượng đá, hai gương mặt không có biểu cảm như nhau khiến người ta nhìn mà buồn cười.
Nhưng bây giờ, Chấp Đình thay đổi rất nhiều, ngồi bên cạnh tượng đá cũng khiến người ta cảm nhận được hắn thay đổi rất lớn.
Liên Hề Vi khoai khoái từ Thanh Trúc Lý về Vân Sinh Gian, đột nhiên nhận ra hình như mình lại được xoa dịu cơn giận nữa rồi.
- Hết chương 73 -
NNPH lảm nhảm:
Lão giả đó sẽ xuất hiện trong phần hậu truyện nha.
Một nhân vật ít đất diễn nhưng rất quan trọng, không thể thiếu..