Trở Về Phương Bắc

Chương 6



ương 6


Sau này Nhĩ Nhĩ hồi tưởng lại, nếu như không có Đường Tử San và Ân Hàm và cả người bạn phương xa Khương Tố Lạp vẫn thường xuyên “gửi thư” đến thì có lẽ đời sinh viên của cô sẽ mãi tẻ ngắt như thế. Dù cho chỉ là đứng phơi chăn ngoài ban công, lười biếng đứng dưới ánh nắng nhàn nhạt, những mịt mờ nơi đáy lòng dường như cũng chậm rãi tan đi.

Ngoại trừ chương trình học nhàm chán ra thì hoạt động câu lạc bộ cũng không năng nổ lắm, đấy là đối với người chỉ đăng ký duy nhất một câu lạc bộ là cô. Đường Tử san và Ân Hàm tham gia tận mấy câu lạc bộ liền, ngoài giờ học thì chẳng có chút thời gian rảnh nào cả. Chim chóc bay ra từ rừng, tìm tự do trên không trung. Khi Nhĩ Nhĩ rảnh rang vẫn hay ghé đến thư viện như mọi lần, thỉnh thoảng nhìn thấy Tịch Hữu Dương cũng chỉ tránh đi, không muốn gợi nhớ chuyện phiền phức kia. Nhĩ Nhĩ đã tìm tòi nghiên cứu cái tên Tịch Hữu Dương này từ Hàn Bái, cô chắc chắn sẽ nhớ cái tên này, và cả hàm răng trắng sáng kia nữa.

Về sau Tịch Hữu Dương không gặp được Triệu Nhĩ Nhĩ ở thư viện nữa, khi ấy anh còn chưa biết Nhĩ Nhĩ đang tránh mặt mình. Vào một hôm nào đó của tháng sau, Tịch Hữu Dương vô tình chạm mặt cô ở bàn bi-a của trung tâm hoạt động sinh viên.

Triệu Nhĩ Nhĩ rất không tình nguyện bị Đường Tử San kéo đến bàn bi-a, gần đây Đường Tử San đột nhiên lại hứng thú với bi-a. Ở khía cạnh nào đó, tính cố chấp của cô ấy giống hệt chị em ruột của Khương Tử Lạp. Nhác thấy Nhĩ Nhĩ đúng là tay mơ, Đường Tử San bắt tay vào dạy cho cô, học phải đi đôi với hành.

Nhưng điều bất ngờ chính là Nhĩ Nhĩ dường như có năng khiếu trời cho, chỉ cần dạy một lần đã để cho Đường Tử San đứng một bên ngẩn tò he, mấy ván sau hết sức trôi chảy chuyên nghiệp.

“Nào, mình xếp bóng, cậu mà bắn bi xuống lỗ thì mình chặt đầu đưa cho cậu bắn luôn.” Dứt lời, cô ấy đặt bóng vào thế hiểm.

“Được! Chơi luôn!” Hiếm khi Nhĩ Nhĩ không chịu thua như này, chẳng do dự mà đồng ý ngay.

Kết quả, chỉ một gậy đã cho bóng xuống lỗ.

Nhĩ Nhĩ cười nắc nẻ, hưng phấn ôm chầm Đường Tử San đã dại ra đấy. “Đến đây cho mình kiểm tra cái đầu của cậu nào, nhớ chăm cho kỹ nha!”

Lúc bấy giờ, Tịch Hữu Dương vừa mới vào ván, con gái chơi bi-a vốn đã không nhiều nhặn gì, ngay từ chớp mắt đầu tiên anh đã trông thấy Triệu Nhĩ Nhĩ, hiếm khi gặp được khoảnh khắc cô vui đến vậy, nét thỏa mãn thể hiện hết trên mặt. Đây là một mặt khác của cô, sự chân thật ẩn sau bức màn mông lung mờ mịt. Anh ngồi ở khu nghỉ ngơi, vờ như đang quan sát bạn mình chơi nhưng thật ra lại lén lút nhìn sang bàn của Nhĩ Nhĩ, ngắm nụ cười vô tư của cô gái, ấy là sự thoải mái thả lỏng anh chưa từng thấy.

Về sau Tịch Hữu Dương nhắc tới chuyện này này, Nhĩ Nhĩ còn cười bảo rằng vì đấy là lần đầu chơi nên cô mới may mắn đến vậy. Tịch Hữu Dương vẫn còn lời không nói ra, còn may mắn của anh chính là đã để cho anh gặp được cô.

Theo phương hướng học tập, độ khó của dự án không ngừng tăng lên. Nói đến sức khỏe, tố chất của Nhĩ Nhĩ tốt hơn nhiều so với Đường Tử San và Ân Hàm, khi chạy buổi sáng ở trường cấp ba, cô không hề thấy có gì mệt mỏi. Nên so với họ, ưu thế của cô trội hơn thấy rõ.

Phạm vi phương hướng lúc này là khuôn viên trường và lưng núi sau trường, đường đi quanh co khúc khuỷu, ngoại trừ cỏ mọc quá cao thì còn phải vòng qua sân bóng rổ mới đến được sau núi. Bản đồ vừa được phát ra, thành viên câu lạc bộ đã than trời than đất, chỉ có Hàn Bái là cười suốt.

Còn biết làm gì giờ? Đi thôi chứ sao!

“Nhĩ Nhĩ, cứu mình, mình chịu hết nổi rồi!” Đường Tử San thở hổn hển, vất vả lắm mới bắt kịp Nhĩ Nhĩ, rướn người tóm lấy tay của Nhĩ Nhĩ.

“Thể lực của cậu kém quá đi, bảo cậu chạy bộ buổi sáng với mình thì cậu lại không chịu.” Nhĩ Nhĩ đỡ cô ấy, chậm rãi tiến lên phía trước.

“Thôi đi, chẳng ai lại biến thái như cậu với Ân Hàm đâu, mới sáng sớm đã dậy chạy bộ!” Đến bây giờ mà Đường Tử San vẫn không quên móc mỉa: “Học đại học mà không ngủ nướng thì còn gì là đại học nữa chứ?”

“Sinh viên mà không vận động cũng chẳng phải sinh viên.” Nhĩ Nhĩ nhân cơ hội chế nhạo cô sinh viên luôn tự xưng là “thiếu nữ xinh đẹp ngập tràn hơi thở thanh xuân”.

“Đừng có đòi làm bạn tốt của mình nữa nhé! Ahh!!” Đường Tử San gầm rú.

Nhĩ Nhĩ buông tay, “Nghỉ ngơi đủ rồi phải không? Thế thì đi tiếp thôi!” Nói xong liền chạy lên phía trước.

“Ơ kìa nài nàiii???” Để lại Đường Tử San vẫn hoang mang đứng như trời trồng.

Lúc Nhĩ Nhĩ trở về, trạng thái cũng chẳng khác gì Đường Tử San ban sáng, thể lực cạn kiệt, khi tới gần sân bóng rổ, một quả bóng rổ lăn đến trước mặt, dừng ngay bên chân cô. Nhĩ Nhĩ ngừng bước, tựa vào lưới sắt nghỉ ngơi.

Một chai nước khoáng đột nhiên xuất hiện trước mắt.

Nhĩ Nhĩ ngẩng đầu, chỉ thấy Tịch Hữu Dương mặc áo bóng rổ, mái tóc ướt sũng mồ hôi cười với cô, chìa chai nước về phía trước.

“Cảm ơn!” Cô nói lời cảm ơn theo phép lịch sự nhưng cũng không nhận lấy, đứng dậy rời đi.

Chai nước lại chặn đứng đường đi của cô.

“Chỉ là một chai nước thôi mà, chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ, bạn học Triệu?”

“Tôi đang thi đấu nên không rảnh tay đâu, cảm ơn cậu nhé!”

“Cầm mỗi chai nước không ảnh hưởng tới trận đấu đâu! Cậu không lấy thì tôi ép cậu lấy!!” Giọng điệu Tịch Hữu Dương dần ngang ngược hơn.

Nhĩ Nhĩ tức giận trừng mắt nhìn anh.

“Wow~” Mấy chàng trai trong đội bóng rổ thấy bọn họ liền bắt đầu trêu đùa.

Nhĩ Nhĩ đỏ mặt, cầm lấy chai nước khoáng rồi vội chạy đi.

“Gặp lại sau nhé bạn học Triệu!” Giọng nói của Tịch Hữu Dương truyền đến từ phía sau.

Tốt nhất là không bao giờ gặp nữa! Nhĩ Nhĩ vừa chạy vừa thầm nghĩ, hễ gặp Tịch Hữu Dương là cô luống cuống tay chân, lờ mờ sinh ra một loại cảm giác khó hiểu, đấy là cảm xúc xa lạ cô chưa từng tìm hiểu, sau cùng lại bị cô dằn xuống.

Tịch Hữu Dương đã trông thấy Nhĩ Nhĩ lúc cô còn đang nói chuyện với Đường Tử San, cô vừa nói vừa vén tóc, những lọn tóc rối bời bết dính cả vào mặt nhưng tinh thần cô vẫn rất hăng hái, cả người như bừng sáng. Anh không quấy rầy cô, gọi điện hỏi Hàn Bái xem hôm nay họ sẽ thi đấu ở tuyến đường nào, biết cô sẽ sớm trở về nên cố ý mua nước sẵn, âm thầm chờ Nhĩ Nhĩ đi qua. Thua mấy trận bóng liền cũng chẳng buồn bận tâm, mấy anh em cùng đội đều nói anh không giống mọi ngày. Tịch Hữu Dương cũng chả quan tâm, anh đã từng gặp Triệu Nhĩ Nhĩ lặng lẽ ngại ngùng, Triệu Nhĩ Nhĩ vui vẻ hoạt bát, Triệu Nhĩ Nhĩ không chịu từ bỏ.

Từ nhỏ đến lớn, Tịch Hữu Dương hiểu rõ mình muốn gì thì phải cố để đạt được. Chỉ như vậy, bố mẹ mới có thể thường xuyên đến thăm anh hơn, ông bà nội mới chịu quan tâm đến anh. Mà hiện tại, anh cuối cùng cũng đã tìm được người mình muốn chiếm lấy.

Triệu Nhĩ Nhĩ không hiểu tại sao nhưng tần suất Tịch Hữu Dương xuất hiện trong cuộc sống của cô ngày càng nhiều hơn. Khi ăn cơm ở căng tin, anh ngồi ở bàn cạnh cô, bị phát hiện cũng chỉ nở một nụ cười tự tin; khi chạy thể dục buổi sớm, anh giảm tốc độ để chạy song song với cô cho đến khi kết thúc; khi ở thư viện, anh luôn ngồi ở vị trí gần cô nhất. Nói khó nghe thì Nhĩ Nhĩ thấy anh cứ bám dai như đỉa cắt đuôi cũng chẳng được.

“Bám dai như đỉa??” Đường Tử San vừa nghe câu than phiền của cô bèn ném ngay cái gối ôm qua. “Cái đồ chậm tiêu nhà cậu, cậu không nhận ra người ta đang theo đuổi cậu đấy à??”

“Mình đâu có cần.” Nhĩ Nhĩ hết sức kháng cự, bật thốt trong vô thức.

“Tịch Hữu Dương khá được đấy! Lúc ăn cơm mình còn nhìn cậu ta vài lần, cực chói sáng nha!” Cố Nhan hiếm khi chen vào một câu.

“Mình cũng nghĩ vậy!” Ân Hàm đang đọc sách cũng nêu ý kiến.

“Vậy chúng ta xem xem, cậu thắng hay cậu ta thắng, hahaha!” Đường Tử San nở nụ cười kỳ quái làm Nhĩ Nhĩ mất ngủ cả đêm hôm đó.

Hoặc có lẽ vì một lý do khác.