Trở Về Trước Khi Phu Quân Chết Trận

Chương 28



Ở trong sảnh nói chuyện một lúc, hai phu thê cũng liền cáo lui.

Từ sân lão thái thái đi ra, hai người không nói chuyện sóng vai về Trử Ngọc Uyển.

Trên đường về Trử Ngọc Uyển, Ông Cảnh Vũ nhớ tới ánh mắt hai tỷ muội Nhị phòng vừa rồi, đến cùng vẫn là mối tai hoạ ngầm.

Thôi Văn Cẩm bên ngoài giả vờ hiền lương thục đức, nhưng lại vô ý thức đem đáy lòng u ám đặt hết lên người hai nữ nhi.

Hai tỷ muội vốn là bị Thôi Văn Cẩm dạy đến nỗi không phân biệt được thị phi.

Hiện giờ dĩ nhiên cũng không khác lắm, rất khó nắn lại được tam quan các nàng.

Để cho hai người các nàng an phận chút, cùng các nàng nói lý là không được. Chỉ có thể đi tìm Thôi Văn Cẩm, từ trên xuống dưới nói rõ ràng một lần.

Trong lúc suy tư, đã về tới Trử Ngọc Uyển.

Hạ nhân đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng.

Đồ ăn sáng trên bàn, Ông Cảnh Vũ ngẩng đầu, lơ đãng nhìn Tạ Quyết đang trầm mặc, trong chớp mắt, ánh mắt của hắn còn mang theo đánh giá.

Chỉ một lát, từng tia đánh giá biến mất, chỉ còn lại sắc mặt đen xì.

" Sáng nay ta sẽ ra ngoài một chuyến ". Hắn nói.

Ông Cảnh Vũ giả vờ không nhìn thấy tia đánh giá không bình thường kia, cười nhẹ: " Phu quân có muốn giữ lại cơm trưa không? "

Tạ Quyết lắc đầu: " Không cần "

Nhớ tới buổi đêm hơn một tháng trước, nàng vẫn không giữ lại cơm cho hắn, hắn chần chờ, lại nói: " Giữ lại bữa tối "

Ông Cảnh Vũ gật đầu đáp ứng.

Rồi sau đó hai phu thê giả vờ bình thường dùng nốt bữa sáng.

Đồ ăn sáng cũng đã ăn xong, Tạ Quyết đổi một thân kình y liền ra khỏi cửa.

Ông Cảnh Vũ đưa hắn ra sân, nhìn thân ảnh hắn rời đi hơi đăm chiêu.

Tuy Tạ Quyết giống như không có thay đổi gì, nhưng Ông Cảnh Vũ hơi cảm thấy hắn có chút không thích hợp.

Nhưng lại không đoán không ra là không thích hợp ở đâu, hay là vì chuyện gì dẫn đến không thích hợp.

Là vì buổi sáng nàng nói lời kia với hắn?

Hay là chuyện tối ngày hôm qua?

Chuyện tối ngày hôm qua, nàng còn tưởng rằng đã qua rồi chứ.

Suy nghĩ một lúc lâu, nàng đoán là vì nàng gần đây chuyển biến khiến hắn nảy sinh nghi ngờ.

Nàng đời này không nghĩ để mình quá mức nghẹn khuất, tất nhiên sẽ có chỗ thay đổi, hắn có nghi ngờ cũng tránh không khỏi.

Hắn hoài nghi, cứ việc.

Nàng lại không đổi tim, chẳng qua là có nhiều thê vài năm kinh nghiệm thôi, vẫn như cũ là nữ nhi Ông gia đến từ Vân huyện.

Ông Cảnh Vũ thu hồi tâm tư, phân phó Minh Nguyệt cùng Phồn Tinh đem thuốc bổ lúc trước Thôi Văn Cẩm đưa tới từ khố phòng lấy ra, sau đó mang đến Thế An Uyển.

Đến Thế An Uyển, trùng hợp thấy Tạ nhị thúc.

Tạ nhị thúc biết được thê tử mình không chỉ tại lúc làm đương gia vài năm nay tham không ít bạc. Hơn nữa còn nhắm tới đồ hoàng hậu nương nương cố ý thưởng cho cháu dâu, cho nên nhìn thấy cháu dâu, trên mặt lộ ra tia quẫn bách.

Biết được là đến thăm thê tử mình, tuy không biết là một lòng hảo tâm hay vẫn là dụng tâm kín đáo, nhưng lại không có mặt mũi ngăn cản, đành phải kêu hạ nhân dẫn đến phòng thê tử.

Thôi Văn Cẩm ngày đó mất mặt, mất bạc, còn mất cả quyền, trượng phu cả ngày ở chỗ tiểu yêu tinh kia.

Lại thêm bọn nhỏ cũng bị bức chuyển đến sân lão thái thái, nàng ta gặp cũng khó.

Luân phiên chịu đả kích, làm sao có thể không bệnh?

Giường nhiều thêm mấy tiếng rên rỉ, hạ nhân nói Ông đại nương tử mang thuốc bổ đến thăm nương tử.

Thôi Văn Cẩm vừa nghe, vội vàng "phi*" một tiếng, mắng: " Mèo khóc chuột giả từ bi, làm bộ làm tịch cho ai nhìn! "

(*Phi 呸: Âm thanh phỉ nhổ, hoặc thán từ "hứ, hừ, ô hay, chà, úi chà....).

Ông Cảnh Vũ mơ hồ nghe được trong phòng có tiếng mắng mỏ, thản nhiên mỉm cười không chút để ý.

Nàng đi lên trước, tại ngoài phòng đã mở miệng: " Cháu dâu có ý tốt đến thăm thẩm thẩm, thẩm thẩm lại mắng cháu dâu, nếu truyền đến tai tổ mẫu... "

Thanh âm vừa dứt, trong phòng truyền ra tiếng đồ sứ rơi xuống đất vỡ vụn.

Thật lâu sau, thanh âm Thôi Văn Cẩm cắn răng gọi người truyền ra: " Hà mụ mụ, ta không cẩn thận đánh rớt chén thuốc, phân phó hạ nhân tiến vào thu dọn, sau đó lại mời đại nương tử vào phòng "

Hà bà tử ngoài cửa nghe vậy, đem cửa phòng mở ra, trước hết để cho tỳ nữ vào phòng thu dọn chén thuốc vỡ, sau đó mới mời Ông Cảnh Vũ vào phòng.

Ông Cảnh Vũ vượt qua cửa, liền ngửi thấy một mùi thuốc nhàn nhạt.

Thôi Văn Cẩm thật sự bị bệnh, cũng không phải là giả.

Thôi Văn Cẩm đầu đội khăn bịt trán, ốm yếu ngồi ở trên giường, mắt lạnh nhìn về phía Ông Cảnh Vũ, châm chọc nói: " Đến thăm ta? Là xem ta bệnh chết chưa mới là thật đi? "

Đánh chủ ý nên gấm Tứ Xuyên rồi làm giả danh sách xong, hai người cũng xé rách mặt, Thôi Văn Cẩm tự nhiên sẽ không ở trước mặt Ông Cảnh Vũ bưng một bộ mặt ôn hoà dối trá.

Không có người đưa ghế đến, Minh Nguyệt liền thẳng đưa đến một cái ghế, đặt ở gian ngoài phòng trong.

Trong phòng có thêm Minh Nguyệt, còn có bà mụ trước mặt Thôi Văn Cẩm.

Ông Cảnh Vũ chậm rãi ngồi xuống, cũng chậm rãi mở miệng: " Cháu dâu đến, tự nhiên không phải đến thăm thẩm thẩm "

Cười cười, lại nói: " Chỉ là sáng nay đi qua sân tổ mẫu, thấy ma ma trong cung đến giáo dưỡng muội muội lễ nghi "

Hạ nhân của Thôi Văn Cẩm cũng không dám tùy ý tới gần sân lão thái thái, cho nên chưa nghe được người trong cung đến rốt cục là ai.

Thôi Văn Cẩm trừng nàng: " Ngươi đến cùng muốn nói gì, đừng thách thức ta, có chuyện nói mau, không nói liền cút "

Ông Cảnh Vũ mở miệng: " Người đến là người bên cạnh thái hậu, Thẩm thượng nghi "

Lúc nghe được cái tên Thẩm thượng nghi, Thôi Văn Cẩm sửng sốt, con mắt chuyển động, giống như là nghĩ tới có thể giáo dưỡng tốt nữ nhi.

Như thế cũng tốt, hai nữ nhi cũng xem như trong hoạ gặp phúc, nhưng lập tức lại ngước mắt nhìn về phía Ông thị.

" Thì tính sao, có liên quan gì tới ngươi? "

Nàng ta khẩu khí rất là không tốt.

" Chẳng qua là sáng sớm ánh mắt hai vị muội muội nhìn cháu, giống như thẩm thẩm bây giờ vậy, cứ như muốn đem cháu lột da rút gân, cho nên cháu nghĩ tới thẩm thẩm, cho nên tới đây "

Thôi Văn Cẩm cười lạnh: " Hài tử của ta tự nhiên là giúp ta "

Nói xong, ánh mắt dời xuống, dừng ở trên bụng Ông thị, âm hiểm cười một tiếng: " Ngược lại không biết đứa nhỏ trong bụng cháu dâu có thể bình an sinh ra hay không? "

Ông Cảnh Vũ cũng không giận, thần sắc vẫn như cũ đạm nhạt: " Hài tử của ta có gì ngoài ý muốn, hài tử của nhị thẩm cũng sẽ ngoài ý muốn, mặc kệ việc này có quan hệ đến nhị thẩm hay không "

Thôi Văn Cẩm chống lại ánh mắt của nàng, cười nhạo: " Ngươi không dám "

" Nhị thẩm làm sao biết cháu không dám? ". Nói đến đây, bên miệng lộ ra ý cười.

" Chỉ cần ngày ấy ta nói nhiều một câu, thẩm thẩm cảm thấy Du muội muội có thể chịu nổi lời đồn mà tự vẫn? "

Ánh mắt Thôi Văn Cẩm ngay lập tức sắc bén: " Ngươi thu bạc của ta, nếu ngươi dám nói ra, ta liền lôi ngươi xuống địa ngục! "

Thôi Văn Cẩm ngoan độc mắng, nàng nhẹ giọng ung dung nói: " Hoàng hậu lại đưa cho ta một thất gấm Tứ Xuyên, thẩm thẩm cảm thấy hoàng hậu nhìn không ra là thẩm thẩm tham? "

Thôi Văn Cẩm sắc mặt đại biến.

" Hoàng hậu không chỉ nhìn ra, lại đưa cho ta gấm Tứ Xuyên, chính là an ủi ta, thuận đường nói cho cháu biết, của ta thì cuối cùng vẫn là của ta, người khác đoạt không có được "

Ý cười mở rộng, nàng chuyển đề tài: " Phu quân lúc trước gặp chuyện, sau này ta có thai, hài tử nếu cũng gặp chuyện ngoài ý muốn, được lợi nhất hẳn là thẩm thẩm đi? "

" Ta nếu thuận thế đẩy thuyền một chút, người khác sẽ hoài nghi ai, tin tưởng thẩm thẩm sẽ không thể không biết? "

Thôi Văn Cẩm ngẩng đầu nhìn về phía nàng, ánh mắt độc ác.

Ông Cảnh Vũ lại nói: " Nếu ta một mình ở cùng hai muội liền động thai khí, thẩm thẩm cảm thấy phu quân cùng lão phu nhân sẽ xử lý ra sao, người bên ngoài sẽ nhìn hai muội muội ra sao? "

Nghe vậy, Thôi Văn Cẩm sắc mặt trắng bệch.

Không đợi Thôi Văn Cẩm lên tiếng, nàng lại tiếp tục nói: " Tất nhiên, muội muội không phạm ta, ta mới không thèm nhằm vào các nàng "

" Phu quân là hầu gia, ta là chính thê. Nhiều năm sau, tóm lại sẽ không đến phiên thẩm thẩm làm đương gia chủ mẫu. Nếu ta động tay chân một chút, hầu phủ không biết còn có muốn che chở hai vị muội muội cùng hai vị đệ đệ không? "

Nhìn Thôi Văn Cẩm sắc mặt chuyển từ trắng sang đỏ, Ông Cảnh Vũ liền nhớ tới đời trước khi nàng biết phu quân cùng nhi tử vô duyên với tước vị đã suy sụp như nào.

Còn có Thôi Văn Cẩm dùng thủ đoạn độc ác hại nàng không thể có thai. Cho nên nàng dùng chút biện pháp khiến thái hậu cùng hoàng hậu biết được việc này.

Sau này Thôi Văn Cẩm bị hoàng hậu kêu vào trong cung.

Ở trong cung đợi gần nửa ngày, không biết kích gì, bị dọa đến mất cả hồn.

Từ trong cung đi ra, Thôi Văn Cẩm sợ hãi đến mức ngay cả Thế An Uyển cũng không dám bước ra nửa bước, còn bởi vậy bệnh nặng một trận, cả người suốt ngày nghi thần nghi quỷ.

Trong chớp mắt, Ông Cảnh Vũ tâm tình xác thật thoải mái.

Đời trước, Tạ Quyết chết trận hơn một năm sau nàng mới biết Thôi Văn Cẩm từng hạ thuốc tránh thai cho nàng.

Cho nên đây cũng là lý do nàng cùng Tạ Quyết tuy chưa bao giờ dùng biện pháp tránh thai, nhưng vẫn luôn không có hài tử.

Thôi Văn Cẩm so với lão thái thái, đáng ghét ác độc hơn gấp trăm lần.

Thôi Văn Cẩm giật mình hoàn hồn, đôi mắt đột nhiên bình tĩnh, cao giọng nói: " Ngươi không thể làm như vậy, bọn chúng là huyết mạch Tạ gia, Tạ gia phải bảo hộ bọn chúng! "

Ông Cảnh Vũ thu lại ý cười, khóe miệng san bằng, thanh âm nhẹ nhàng chậm rãi: " Sao lại không thể, nếu các ngươi dám tổn hại bọn ta, ta tuyệt không để các ngươi sống không yên ổn "

Minh Nguyệt nhìn chủ tử nhà mình.

Nương tử thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu, nhưng lại khiến người ta sợ.

Ông Cảnh Vũ đứng lên, đi về phía trước vài bước, nhìn Thôi Văn Cẩm, nhẹ giọng thì thầm: " Các ngươi nếu có thể an phận thủ thường, không làm việc không nên làm, ta liền để các ngươi sống tốt. Nhưng nếu không chịu sống an phận, tất cả mọi người đừng nghĩ được sống dễ chịu "

Thôi Văn Cẩm lần đầu tiên cảm thấy trên người Ông thị có cảm giác áp bách như vậy.

Cảm giác áp bách kia, nháy mắt khiến nàng ta nhớ tới mình đang ở trước mặt đại tẩu, cũng như thế không ngóc đầu lên được, không thở nổi được.

Lời đã nói xong, Thôi Văn Cẩm nếu có vài phần thông minh, tất nhiên biết nên làm như thế nào mới là lựa chọn tốt nhất.

" Thẩm thẩm dưỡng bệnh cho tốt, cháu dâu liền không quấy rầy "

Gật nhẹ đầu, Ông Cảnh Vũ xoay người từ trong phòng đi ra ngoài.

Thẳng đến khi Ông Cảnh Vũ ra ngoài, Thôi Văn Cẩm vẫn là một bộ dạng thất thần.

Hà bà tử lo lắng gọi vài tiếng "nương tử", nàng ta mới hoảng hốt hoàn hồn.

Nàng nhìn về phía Hà bà tử, hỏi: " Hà mụ mụ, ngươi nói xem ta có nên cùng Ông thị đấu đến cùng không? "

Hà bà tử mới vừa rồi cũng nghe được những lời kia, cho nên bà ta cũng không có mù quáng khuyên, chỉ nói: " Nương tử cảm thấy cùng Ông thị đấu nữa, cuối cùng có thể có được chỗ tốt gì? "

Thôi Văn Cẩm sững sờ, đúng nha, có thể có chỗ tốt gì?

Nang ta căn bản là khinh thường xuất thân của Ông thị. Đối phó nàng, cũng làm lão thái thái càng khinh thường nàng, do đó quyền quản gia liền vẫn luôn ở trong tay mình.

Nhưng đợi lão thái thái trăm tuổi, đỉnh đầu không có trưởng bối cưỡng ép Ông thị nữa.

Giống như lời nói của Ông thị, quyền quản gia còn có thể qua tay nàng ta, tiếp tục nắm ở tay nàng ta sao?

Nhìn thấy bộ dạng này của chủ tử, Hà bà tử cũng biết đại khái chủ tử sắp nghĩ thông.

Nhớ tới lời Ông thị nói, còn bổ sung thêm: " Nương tử quả thật không thể động đến hài tử của Ông thị, lúc trước hầu gia xảy ra chuyện, tuy thật sự không có liên quan gì với chúng ta, nhưng là chờ hài tử Ông thị xảy ra chuyện, người khác khó mà không hoài nghi nương tử "

" Lại có vì tiền đồ của các vị tiểu chủ tử đang chặt buộc ở hầu phủ, hầu phủ nếu không giúp, chỉ sợ khó một bước đi lên "

Suy nghĩ một chút, lại nói: " Tết Trùng Cửu ngày ấy, hầu gia che chở Ông thị như thế, nghĩ đến cũng là thủ đoạn của Ông thị, không thể không đề phòng "

Cuối cùng, Hà bà tử nói: " Cùng Ông thị tiếp tục đấu nữa, không thể nghi ngờ là lưỡng bại câu thương, người ngoài sẽ nhìn hầu phủ chúng ta thành trò cười "

Hà bà tử nói lời này, cũng là lời Thôi Văn Cẩm vừa nghĩ đến.

Nhưng người vốn là đang đau đầu, lại bị Ông thị uy hiếp một trận, đầu lại càng đau hơn.

Nàng khoát tay: " Ngươi ra ngoài, để ta yên lặng một chút "

Hà bà tử khom người, từ trong phòng rời khỏi.

Lúc lui đến cửa, Thôi Văn Cẩm bỗng nhiên nói: " Qua hai ngày, đi sân lão phu nhân, kêu hai vị cô nương trở về một chuyến "

Hà bà tử hiểu được là nương tử đã nghĩ thông suốt, liền "vâng" một tiếng, sau đó thối lui ra khỏi phòng, đem cửa phòng đóng lại.

Tạ Quyết rời phủ mang theo Thạch giáo úy đi cùng.

Trong đầu hắn chẳng những nhớ tới nhiều chuyện, chính mình bị thương, ban đầu vẫn là phi thường lo lắng, mà thê tử tự mình bôi dược cho hắn, lại chẳng biết tại sao, qua mấy ngày liền dần dần lãnh đạm.

Hắn phát giác được nàng lãnh đạm, nhưng nàng lại giống như không có thay, vẫn như trước xuống bếp làm đồ ăn cho hắn.

Trừ lúc đó ra, Tạ Quyết còn nghĩ tới thái độ sáng nay của thê tử đối với tổ mẫu.

Tạ Quyết có thể cảm giác được, thái độ nàng đối với tổ mẫu cũng không quá thân thiết, nhưng vẫn như trước sẽ tốn tâm tư lấy lòng tổ mẫu.

Lên ngựa trước, hắn mở miệng hỏi Thạch giáo úy bên cạnh: " Cùng là một người, dùng mọi cách đối tốt với ngươi, nhưng ngươi gần đây phát hiện, thái độ đối với ngươi trước giờ đều tốt hình như bây giờ đã thay đổi, đối tốt với ngươi không phải xuất phát từ chân tâm, ngươi cảm thấy là nguyên nhân gì? "

Thạch giáo úy cũng không nghĩ ngợi, thốt ra: " Này không phải là trong kịch thường hát "phụ lòng lang quân" sao! Trừ bỏ thay lòng, còn có thể có nguyên nhân gì? "

Tạ Quyết trầm tư suy nghĩ.

Thay lòng đổi dạ với hắn?

Thay lòng?

Thạch giáo úy bỗng nhiên phản ứng lại, hầu gia ngày thường hứng thú với quân sự, nay bỗng nhiên hứng thú với chuyện khác, hắn ta lập tức cả kinh, nhịn không được tò mò: " Hầu gia bỗng nhiên hỏi vậy, có phải hay không bên cạnh...? "

Tạ Quyết liếc hắn một chút, lập tức xoay người lên ngựa, đáp qua loa lấy lệ một tiếng: " Chẳng qua là bằng hữu gây rắc rối mà thôi "

Dứt lời, liền thúc ngựa mà đi.

Thạch giáo úy nhấm nuốt lời này, còn chưa tỉnh táo lại vị bằng hữu kia của hầu gia là ai, liền thấy hầu gia rời đi, cũng liền bận bịu xoay người lên ngựa, thúc ngựa đuổi theo.