Ông Cảnh Vũ nghe được a nương tới, vui mừng bao phủ toàn bộ khuôn mặt.
Từ trong phòng ra ngoài, được Minh Nguyệt nâng, đi lại vội vàng từ hành lang đi qua.
Minh Nguyệt khuyên nhủ: " Nương tử đừng vội, đại nương tử đã đến phủ, sẽ không quay người về Vân huyện "
Nghĩ nghĩ, lại khuyên: " Cẩn thận hài tử chút "
Ông Cảnh Vũ nghe vậy, bước chân chậm dần, đáp: " Là ta nóng nảy, ngược lại quên mất "
Mặc dù nói như vậy, nhưng mắt hạnh sớm đã mỏi mắt chờ mong.
Tất cả mọi người cho là nàng chỉ mấy tháng không gặp qua song thân, chỉ có nàng mới hiểu được, nàng đã hai năm rồi chưa từng gặp qua a nương.
Loại sốt ruột này, chỉ có lâu không được gặp người thân mới có thể hiểu được.
Từ Trử Ngọc Uyển đi ra, Phồn Tinh vừa đem ô mở ra, liền thấy bước chân chủ tử ngừng lại, nhìn về phía trước nhìn lại, hốc mắt dần dần hồng nhuận.
Ông Cảnh Vũ cách tầng mưa phùn mịt mờ nhìn qua thân ảnh quen thuộc.
Cảm thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Đầu kia Liễu đại nương tử xa xa hất lên áo choàng, nhìn thấy nữ nhi chải búi tóc phụ nhân đang đứng ở cửa thuỳ hoa, cũng không lo được trời còn mưa, bước nhanh mà đến.
Tỳ nữ miễn cưỡng đều kém chút không đuổi kịp theo bước chân của nàng.
Khắp khuôn mặt Liễu đại nương tử đều là ý cười, bước nhanh đi tới trước mặt nữ nhi.
Ở chỗ nữ nhi nghe được một tiếng "a nương", nàng bận bịu lôi kéo tay của nữ nhi nhìn phải nhìn trái, cuối cùng ánh mắt rơi trên phần bụng có phần nhô lên.
Không biết làm sao tròng mắt liền đỏ, trong lòng xông lên một trận cảm xúc phức tạp.
Cảm khái nói: " Trong nháy mắt, từng ở trong ngực a nương nũng nịu, tiểu a Vũ cũng muốn làm nương thân rồi "
Đã lâu không gặp mẫu thân, lại nghe được một tiếng tiểu a Vũ, đoạn thời gian này nàng củng cố xây dựng tường cao trong khoảnh khắc đều đổ xuống, nước mắt trong hốc mắt chỉ một cái chớp mắt liền dâng lên, trực tiếp rúc đầu vào trong ngực mẫu thân.
" A nương, nữ nhi rất nhớ người ". Nàng thanh âm hơi nghẹn ngào.
Liễu đại nương tử sửng sốt chớp mắt, nhưng vẫn vỗ nhẹ lưng nữ nhi: " A nương cũng nhớ tiểu a Vũ "
Mẫu nữ gặp nhau, để cho người ta cũng nhịn không được hốc mắt hơi ửng đỏ.
" A Vũ muội muội "
Lúc này, thanh âm quen thuộc truyền vào trong tai, Ông Cảnh Vũ từ trong ngực a nương ngẩng đầu lên, thấy được nghĩa huynh thân như huynh trưởng.
Đời trước, vẫn luôn là nghĩa huynh từ Vân huyện đến Kim Đô đưa thư nàng nhớ nhung a cha a nương, cũng là nghĩa huynh từ Vân huyện mấy ngàn dặm mang a cha a nương đến.
Rời khỏi ngực a nương, đứng thẳng thân lau đuôi mắt ướt át, cười kêu lên: " A huynh "
Ông Minh Tuyển cười một tiếng, đáp lại.
Lúc này Minh Nguyệt ở một bên nói: " Bên ngoài trời lạnh, trước tiên về phòng sưởi ấm đã "
Ông Cảnh Vũ vội vàng đem a nương cùng a huynh mời đến trong viện.
Lần lượt vượt qua cánh cửa, từ hành lang đi vào trong sảnh.
Vừa vào trong sảnh, còn chưa có thích ứng được sự rét lạnh ở Kim Đô thì Liễu đại nương tử cùng Ông Minh Tuyển đều lập tức ấm áp không ít.
Có người chuyển đến lò sưởi, lại có hạ nhân nhanh nhạy mang lò sưởi đến tay Liễu đại nương tử.
Gặp a nương mặc không đủ dày, lạnh cóng đến sắc mặt trắng bạch, Ông Cảnh Vũ lại rối rít để người đem áo choàng mình mới lấy mang tới phủ thên cho a nương.
Áo choàng mang tới, lại có tỳ nữ bưng lên trà nóng cùng canh nóng.
Hầu phủ khí phái cùng hạ nhân chen chúc, đến cùng khiến Liễu đại nương tử cảm thấy câu nệ, vội vàng nói với nữ nhi: " Chớ có bận rộn "
Ông Cảnh Vũ liền kêu hạ nhân lui ra ngoài, chỉ giữ lại Minh Nguyệt cùng Phồn Tinh ở trong hầu hạ.
Liễu đại nương tử thấy sắc mặt nữ nhi hồng hào, hạ nhân cũng rất kính trọng, nữ nhi cũng không có chút hoang mang, một đường lo lắng rốt cục mới rơi xuống.
Cùng mẫu thân ngồi chung một chỗ, Ông Cảnh Vũ hỏi: " A nương a huynh các ngươi làm sao lại tới đây? "
Liễu đại nương tử uống ngụm canh nóng, thân thể ấm áp không ít.
Bởi vì trong sảnh không ngoại nhân, cũng liền chi tiết nói: " Ta cùng phụ thân con đều nhớ con, cũng không biết con ở Kim Đô trôi qua thế nào, liền để ta tới nhìn một chút, như thế mới có thể an tâm "
Hai phu thê bọn họ cũng chỉ có nữ nhi duy nhất này.
Nữ nhi gả tới tận Kim Đô, làm sao có thể yên tâm được?
Gần như từ khi nữ nhi rời Vân huyện, bọn họ ngày đêm lo lắng.
Nghe vậy, Ông Cảnh Vũ ở trước mặt mẫu thân tháo xuống vẻ ngụy trang kiên cường, ỷ lại vây ở cánh tay mẫu thân.
" Là nữ nhi bất hiếu, khiến cha nương lo lắng "
Liễu đại nương tử vỗ nhẹ mu bàn tay của nàng, ôn nhu nói: " A nương nhìn thấy con ở Kim Đô trôi qua tốt, cũng yên lòng "
Ông Minh Tuyển cười nhìn dưỡng mẫu cùng muội muội tình thâm, cũng không tiện quấy rầy.
Nói một lúc lâu, Liễu đại nương tử cũng nhân tiện nói: " Ta mới tới hầu phủ, trước tiên vẫn cần đi bái phỏng hầu phủ lão phu nhân mới được "
Mẫu nữ hai người lần lượt đứng lên, Liễu đại nương tử hơi lo lắng: " Cũng không biết lão phu nhân có chê chúng ta là từ huyện nhỏ tới, lại càng không biết có chê ta ăn mặc lộ ra thấp kém không? "
Ông Phụ làm quan thanh liêm, một tháng lĩnh không nhiều bổng lộc, cho nên cách ăn mặc cũng đều là mộc mạc.
Mà lần này đến đây, vì không để cho nữ nhi mất mặt, liền dùng vải vóc nữ nhi gửi về làm hai bộ đồ mới.
Dù không so được với kiểu dáng Kim Đô, nhưng cùng với keo kiệt cũng không có chút quan hệ nào.
Ông Cảnh Vũ nói: " A nương tuổi trẻ mỹ mạo, mặc kệ mặc gì đều dễ nhìn "
Liễu đại nương tử chẳng qua là ba mươi lăm tuổi, nhưng lại bởi vì dung mạo diễm lệ mà giống như hơn hai mươi tuổi.
Cùng nữ nhi đứng một chỗ, không giống mẫu nữ ngược lại giống như tỷ muội.
Nghĩ nghĩ, Ông Cảnh Vũ lại nói: " Cha là ân nhân của phu quân, cũng là ân nhân của hầu phủ, Ông gia chúng ta không cần phải đem tư thái hạ thấp "
Đời trước chính là đem tư thái hạ quá thấp, cho nên mới sẽ để cho người ta chà đạp, đã như vậy, bây giờ cần gì phải ủy khuất chính mình?
Liễu đại nương tử ngược lại là cảm thấy không hợp thích lắm: " Có thể đến cùng cũng là tổ mẫu của con, về sau con còn phải ở hầu phủ sinh hoạt, ân tình hay không ân tình đều không quan trọng, quan trọng là con về sau có thể trôi qua thư thái ở hầu phủ "
Một bên Phồn Tinh không khỏi nhỏ giọng thầm thì: " Có thể ngay từ đầu, lão phu nhân cũng không có đem nương tử chúng ta... "
" Phồn Tinh "
Ông Cảnh Vũ không vui hô nàng một tiếng, đánh gãy lời nói của nàng.
Mặc dù đã bị đánh gãy, Liễu đại nương tử vẫn là nghe ra được ý tứ khác, lông mày nhau lại hỏi: " Đến cùng chuyện gì xảy ra? "
Nhìn về phía nữ nhi: " Nếu muốn để ta yên tâm, đừng giấu diếm ta "
Ông Cảnh Vũ nói: " Đều là chuyện đã qua, hiện nay nữ nhi ở hầu phủ cũng trôi qua vô cùng tốt, không người nào dám bắt nạt nữ nhi "
Lời này đã nói ra được trước kia là nhận qua bắt nạt.
Không chỉ có Ông Minh Tuyển nghe ra được ý tứ khác, ngay cả Liễu đại nương tử cũng nghe ra được.
Phu thê hai người nâng khuê nữ bảo bối ở trong tay, nay lại bị người khác bắt nạt, dù là chuyện đã qua, Liễu đại nương tử tính tình vốn ôn hoà cũng không khỏi đen mặt.
Nàng thấy nữ nhi không chịu nói, liền nhìn về phía Phồn Tinh: " Ngươi nói tiếp "
Lại cùng nữ nhi nói: " A Vũ con đừng đánh gãy lời nàng "
Phồn Tinh đóng chặt miệng mắt nhìn đại nương tử, lại nhìn chủ tử, ánh mắt dò hỏi có thể nói hay không.
Ánh mắt Ông Cảnh Vũ khẽ nhìn nàng một chút.
Nghĩ đến mẫu thân về sau vẫn là sẽ tìm Phồn Tinh nói bóng nói gió đề ra nghi vấn, hiện tại giấu diếm cũng vô dụng.
Còn nữa, nàng không nghĩ để mẫu thân bởi vì nàng mà ở trước mặt lão thái thái hạ thấp tư thái, liền cũng gật đầu.
Phồn Tinh có được sự đáp ứng, dù là sau đó sẽ chịu giáo huấn, nhưng vẫn là mở miệng: " Nương tử mới vừa vào hầu phủ, lão thái thái không có thích, an bài hai bà tử đến chèn ép nương tử "
Phồn Tinh đến cùng vẫn biết nặng nhẹ, không dám nói ra việc nương tử suýt nữa sinh non, nếu là như vậy, nói không chừng đại nương tử trong cơn tức giận sẽ trực tiếp tìm lão thái thái hỏi cho ra lẽ.
Nhưng Liễu đại nương tử cũng không phải loại phụ nhân dễ dàng bị bắt nạt, mơ hồ cảm giác Phồn Tinh còn có điều giấu diếm không nói ra.
Âm thầm phân tích một lượt.
Từ lúc nữ nhi mang thai đến nay, tất nhiên là từ lúc rời Vân huyện đã mang thai rồi.
Nếu là mới vào hầu phủ còn không biết có thai, trùng hợp bị lão thái thái gây khó xử, vậy hài tử rất có thể liền động thai khí.
Nếu đúng như vậy, hài tử đầy ba tháng, nàng mới viết thư trở về thông báo cho bọn họ, cái này cũng có thể!
Nghĩ đến điều này, sắc mặt Liễu đại nương tử đột nhiên trầm xuống, khuôn mặt ẩn ẩn tức giận.
" Cha con cứu tôn nhi nàng một cái mạng, hầu phủ lão phu nhân vậy mà đối xử với con như thế, đây còn coi ra thể thống gì "
Thanh âm chìm xuống dưới, tiếp tục nói: " Chúng ta sớm ở lúc A Diệp trở về hầu gia cũng đã từng nói, nếu là ngại môn không đăng hộ không đối liền có thể hòa li, từ đây từ biệt hai phương. Nhưng là hắn không chịu hòa li, hiện tại ngược lại làm cho Ông gia chúng ta giốngnhư trông ngóng hầu phủ bọn hắn! "
A Diệp, là danh tự Tạ Quyết khi còn mất trí nhớ.
Nhìn qua mẫu thân vì bảo hộ mình mà lộ ra thần sắc tức giận, Ông Cảnh Vũ hai mắt lại bắt đầu chua xót.
Nàng nghẹn ngào một tiếng "a nương...".
Liễu đại nương tử đem nàng kéo vào trong ngực an ủi, vỗ nhẹ lưng của nàng: " A nương đã tới, chính là làm chỗ dựa cho con "
" Con nói đúng, chúng ta thế nhỏ, nhưng lại là ân nhân hầu phủ bọn hắn, đã là ân nhân vậy liền không thể đem tư thái hạ thấp! "
Nói đến lời cuối cùng, ngữ khí đều rất là kiên định.
Liễu đại nương tử cũng không tiếp tục vội vã đi bái kiến lão thái thái, mà là cùng nữ nhi đi nghỉ ngơi nửa canh giờ sau mới đi.
*
Lão thái thái nghe nói thân gia từ Vân huyện đến, tới là mẫu thân Ông thị, cũng không có cảm giác gì.
Đến liền đến, hầu phủ còn có thể bạc đãi họ?
Nhưng đợi trái đợi phải cũng không thấy bà thông gia tới gặp, trong lòng có chút không vui, thầm nghĩ thật không hiểu lễ nghĩa.
Ước chừng hơn một canh giờ, nghe hạ nhân nói thân gia bái phỏng, cũng để cho người mời vào trong sảnh.
Lão thái thái ngồi ở vị trí bên trên, nhìn qua tôn tức dẫn theo một phụ nhân tuổi trẻ mỹ mạo, còn có một nam tử vào trong sảnh.
Nghĩ đến hẳn là mẫu thân tôn tức cùng nghĩa huynh nàng.
Liễu đại nương tử mặc dù tức giận, nhưng lễ vẫn làm lễ vãn bối gặp trưởng bối: " Vân huyện Liễu thị gặp qua lão phu nhân "
Lão thái thái thần sắc lạnh nhạt, nói: " Thân gia không cần đa lễ, mời ngồi "
Ông Cảnh Vũ lại cùng lão thái thái giới thiệu: " Vị này là nghĩa huynh của tôn tức được phụ thân thu dưỡng làm nghĩa tử, cũng là a huynh của tôn tức "
Lão thái thái liếc nhìn nam tử một cái, nhẹ gật đầu.
Liễu đại nương tử ngồi xuống uống một hớp trà, lão thái thái khách sáo: " Thân gia từ Vân huyện đến, sao không nói trước một tiếng, cũng để Quyết ca nhi ở trong phủ tiếp đón mới phải "
Liễu đại nương tử buông cốc xuống, cười nhạt: " Ta chẳng qua là từ biên thuỳ tiểu huyện tới, sao dám làm phiền hầu gia tới đón "
Trong lời nói tỏ rõ hàm ý, nghe vào trong tai lão thái thái có chút chói tai.
Vân vê chuỗi phật châu trên tay cũng hơi dừng lại.
Nhìn tôn tức lại liếc nhìn người tuy ý cười nhàn nhạt, nhưng lại không chạm tới đáy mắt của thân gia, liền lập tức sáng tỏ.
____Đây là đến làm chỗ dựa cho nữ nhi.
Bà xem như hiểu vì sao chậm chạp không tới gặp bà.
Hóa ra là ra oai phủ đầu.
Trên mặt lão thái thái không thay đổi, sắc mặt nhàn nhạt không nhanh không chậm: " Bà thông gia nói đùa, hai nhà là thân gia, thân là tế tử sao có thể xem như làm phiền "
Liễu đại nương tử cười cười, lại hít vào một tiếng: " Dù sao cũng là môn không đăng hộ không đối "
Nói đến lời cuối cùng, lại nói: " Nhưng khi tế tử chuẩn bị trở về Kim Đô, ta cùng phụ thân A Vũ cũng cùng hắn thương nghị qua, nếu là ghét bỏ Ông gia chúng ta, hôn sự này không có cũng không sao, chỉ là tế tử nói cái gì cũng không chịu, cũng đáp ứng sẽ chiếu cố thật tốt A Vũ "
Nói xong nhìn về phía lão thái thái, ý cười nhẹ nhàng: " Nếu không phải khi đó tế tử khăng khăng, chỉ sợ hiện cũng không làm được thân gia "
Nói gần nói xa đều là không phải Ông gia chúng ta trông ngóng hầu phủ các ngươi, mà là hầu phủ các ngươi trông ngóng Ông gia chúng ta.
Lão thái thái đều sống đến tuổi này, làm sao có thể không hiểu ý tứ của Liễu thị?
Cảm thấy không vui, nhưng đến cùng không có năng lực phản bác, chỉ nói: " Hầu phủ tất nhiên sẽ chiếu cố tốt A Vũ, bà thông gia không cần quá lo lắng "
Liễu đại nương tử nhìn về phía nữ nhi, mắt lộ ra từ ái: " Làm sao có thể không lo lắng? "
" Ta cùng phụ thân A Vũ cũng chỉ có một nữ nhi này, nếu biết được có người phụ nàng, đừng nói là ở nơi ngàn dặm xa xôi như Vân huyện, cho dù là vạn dặm, phu thê chúng ta cũng tới làm chỗ dựa cho nàng, sức liều hết thảy đòi lại công bằng cho nàng "
Lão thái thái lập tức nghẹn lời, nhất thời cũng không biết nói cái gì.
Những lời này nói cho bà nghe đấy à?
Ông thị đã gả vào hầu phủ, sao mọi chuyện đều nói với mẫu thân nàng?
Liễu đại nương tử hình như có thể đoán được tâm tư lão thái thái, quay đầu nhìn về phía bà.
" Trượng phu lúc cứu hiền tế trong tình thế nguy kịch, vốn dĩ không biết thân phận của hắn, cũng không chê hắn không còn trí nhớ về người nha, đem hòn ngọc quý trong tay gả cho hắn. Về sau mới biết hắn là hầu gia, nhìn qua là chúng ta trèo cao, nhưng nói đến cùng nếu không phải là trượng phu ta, chỉ sợ hiền tế sớm đã mất mạng. Một mạng cứu mạng, giống như phụ mẫu tái sinh, như thế cũng không có tính là trèo cao "
Nói đến cuối cùng, ý cười thu lại, nghiêm túc nói: " Ta tin lão phu nhân là người hiểu chuyện, sẽ không bởi vậy mà khó xử A Vũ, có đúng hay không? "
Ông Cảnh Vũ vào trong phủ chưa bao giờ nhắc tới ân cứu mạng, dần dà lão thái thái cũng làm lơ chuyện này. Hiện tại chợt nghe, trên mặt lão thái thái dần dần nhiều thêm vẻ lúng túng.
Liễu thị nói không sai.
Nếu không phải là Ông tri huyện, tôn nhi quả thực không giữ nổi mạng.
Lão thái thái không khỏi bị nàng nghẹn đến ho một tiếng, nói: " Đương nhiên sẽ không "
Nói đến lời này, cũng bất tri bất giác nhiều thêm một tia quẫn bách.
Toàn bộ hầu phủ gần như đều biết chuyện của hai bà tử kia, bà không tin tôn tức chưa hề nói tới.
Cho nên Liễu thị rõ ràng là đến gõ cửa viện bà, nhưng đến cùng là bà đuối lý, cho nên cũng nói không có một lời phản bác.
Liễu đại nương tử gõ đủ rồi, cũng vì nữ nhi thở dài một hơi.
Ý cười trở lại trên mặt, thanh âm ôn hòa: " Nếu vậy, ta cùng phụ thân A Vũ cũng yên lòng "
Ông Cảnh Vũ nhìn qua a nương, cười nhẹ nhàng.
Có a nương che chở, cảm giác thật tốt.
Nếu nàng trực tiếp phản bác, hoặc bày ra ngôn từ tỏ ra bất kính với lão thái thái, chỉ có thể rơi vào cái tội danh bất hiếu.
Nhưng với a nương, lại không gọi là bất hiếu.
Dù biết được lão thái thái sẽ không quá vui, ngày sau mặc dù có thể có thể sẽ cho nàng chút sắc mặt, nhưng nàng lại không thèm để ý.
Nàng chỉ biết tâm tình của mình bây giờ rất tốt, cũng rất vui.
Ông Cảnh Vũ tâm tình tốt, cũng bắt đầu đứng ra hoà giải.
Nhìn về phía lão thái thái, hơi có vẻ áy náy: " A nương thực tế là do quá để ý tôn tức, cho nên mới nói nhiều như vậy, còn xin tổ mẫu chớ có để ý "
Lão thái thái: ...
Có lời nào mẫu thân ngươi đều đã nói hết, bây giờ lại bảo bà đừng để ý?
Lão thái thái cảm thấy ngực bỗng bị đè.
Dù cảm thấy bị đè, nhưng trên mặt vẫn phải duy trì ý cười: " Làm cha làm nương, để ý đến nữ nhi cũng là chuyện bình thường, lão thân như thế nào lại để ý "
Dứt lời, bưng nước trà lên uống một hớp, đè khó chịu xuống đáy lòng.
Cảm thấy Liễu thị không hề giống phụ nhân của quan nhỏ, cái miệng ép người khác thực công phu, không có chút nào kém so với cái đám phụ nhân kia.
Lão thái thái buông cốc xuống, bỗng nhiên hạ nhân đến truyền tin hầu gia trở về.
Lão thái thái sửng sốt trong chớp mắt.
Còn tưởng rằng là tôn tức biết mẫu thân của nàng tới, sớm đã đi truyền tin vào trong quân, nhưng nhìn thấy thần sắc sững sờ giật mình của nàng, hiển nhiên là không biết, nghĩ đến cũng là trùng hợp.
Không bao lâu, đầu tóc cùng áo khoác đều hơi ướt át, Tạ Quyết từ bên ngoài phòng sải bước tiến vào, hiển nhiên là đội mưa trở về.
Thời tiết lạnh như vậy, lại đội mưa trở về, cũng không sợ lạnh.
Ông Cảnh Vũ cảm thấy buồn bực.
Nàng cũng là hôm nay mới biết mẫu thân tới Kim Đô, hắn quả thực cũng không biết, mà cách thời gian hắn trở về vẫn chưa tới một tháng đâu, hắn sao bỗng nhiên trở lại rồi?
Dừng bước ở trong sảnh, trước hướng phía lão thái thái thi lễ, sau đó quay người hướng nhạc mẫu bên trái cúi đầu: " Tiểu tế gặp qua nhạc mẫu "
Liễu đại nương tử mặc dù đáy lòng tức giận tế tử, nhưng bởi vì lão thái thái là trưởng bối A Vũ, lão thái thái cũng là tổ mẫu của hắn, cho nên đến cùng cũng không cho Tạ Quyết sắc mặt không tốt.
Đứng lên khách khí nói: " Tế tử là hầu gia cao quý, lễ này quả thực quá mức, mau mau đứng dậy "
Tạ Quyết thẳng eo, ánh mắt từ trên thân nhạc mẫu lướt qua, nhìn về phía thê tử.
Có lẽ là nhận ra hắn của ánh mắt, Ông Cảnh Vũ hướng hắn nhìn lại, ý cười nhàn nhạt gọi "phu quân".
Một tiếng phu quân, ánh mắt thê tử lại không lưu luyến chút nào nhìn về phía nhạc mẫu.
Hơn nửa tháng không gặp, sao cảm giác nàng giống như không nhớ hắn?