Ông Cảnh Vũ vẫn chưa ở trước mặt đám quyền quý nói Tạ Uyển Du cùng nhị thẩm tự tiện lấy đồ ban thưởng.
Ở Kim Đô sinh hoạt tám năm, Ông Cảnh Vũ đối với một ít tâm tư đám quyến quý không hiểu mười phần thì cũng biết tám phần.
Hôm nay nếu nàng thừa nhận, mẫu nữ Thôi Văn Cẩm từ đây sẽ bị toàn bộ Kim Đô thành xem không vừa mắt.
Không chỉ Tạ Uyển Du chưa bàn tốt việc hôn sự, chính là mấy huynh đệ tỷ muội khác cũng chịu vạ lây.
Qua một hai năm, Thôi Văn Cẩm sống đủ khổ, chuyện nghị thân của đám huynh đệ tỷ muội Nhị phòng cũng bị chậm lại.
Lão thái thái cùng tất cả mọi người Nhị phòng đều sẽ oán nàng, thậm chí toàn bộ người Kim Đô đều sẽ cảm thấy nàng làm quá phận.
Nàng từ một người bị hại biến thành ác nhân, vậy thì mất nhiều hơn được.
Lại nói, thưởng cúc là do Quốc Công phủ xử lý, ở trên yến ầm ĩ phá hỏng hứng thú mọi người, cũng là đánh vào mặt mũi Quốc Công phủ.
Người ta cũng mặc kệ ai đúng ai sai, đều sẽ nhớ kỹ chuyện này.
Nàng không tính hủy thanh danh Nhị phòng.
Nàng muốn là thứ khác.
Ông Cảnh Vũ nâng tay đặt trên cánh tay Tạ Quyết, dịu dàng khuyên nhủ: " Phu quân, thẩm thẩm có thể cũng là nhất thời hồ đồ, chàng chớ tức giận "
Thôi Văn Cẩm tuy không biết Ông thị vì sao bỗng nhiên nói giúp nàng ta, nhưng lập tức siết chặt tấm khăn, gạt lệ diễn trò khóc lóc: " Quyết ca nhi, thẩm thẩm thật sự do nhất thời hồ đồ, ngươi tha thứ cho thẩm thẩm lần này, thẩm thẩm lần tới sẽ không như thế nữa "
Tạ Quyết nhìn về phía thê tử, lại nghĩ đến nàng ở trên xe ngựa nói câu kia "chẳng qua là quần áo, ngàn lượng mặc cũng được, vài lượng mặc cũng được", trong lòng có cảm giác khó chịu.
Hắn có được vinh hoa, thứ tốt nhất nhị thẩm lại hưởng, mà thê tử lại không để ý, chỉ nhớ kỹ hắn cùng tướng sĩ ở phía sau trả giá bằng máu với nước mắt.
Nhớ đến đây, Tạ Quyết nhìn nhị thẩm, trầm giọng nói: " Hân nha đầu ở tháng trước nhiều lần bất kính A Vũ, sáng nay Du nha đầu cũng dám ở trước mặt A Vũ khoe khoang, các nàng là do thẩm thẩm giáo dục, hay vẫn là thẩm thẩm biết nhưng mặc kệ các nàng? "
Nói xong lời này, ánh mắt đột nhiên nghiêm túc, giọng nói đột nhiên thay đổi: " Cho nên dám hỏi thẩm thẩm, lời vừa mới nói ta có thể tin mấy phần? "
Ông Cảnh Vũ giật mình, chưa từng nghĩ tới lời này lại có thể nghe được từ miệng Tạ Quyết.
Nhưng ngẫm lại, hắn chính trực cực kì, có thể nói ra như vậy cũng là không quá kỳ quái.
Chỉ là đời trước nàng cùng hắn chung đụng ít mà xa cách thì nhiều, hiếm khi nghe được mà thôi.
Thôi Văn Cẩm gây tội bị chất nhi một lời nói toạc ra, nhất thời á khẩu không trả lời được, sắc mặt khó coi.
Nàng ta cho rằng, lấy tính cách của chất nhi một lòng nhào vào công vụ, tất nhiên sẽ không để ý chuyện hậu trạch.
Nào biết nàng ta ngấm ngầm làm việc, hắn lại nhìn ra hết!
Thôi Văn Cẩm bình thường nếu bị nhục nhã như vậy, chắc chắn vung tay rời đi.
Nhưng chuyện này chỉ có thể nhịn xuống, nghẹn giọng nhận sai.
" Quyết ca nhi, ngươi có thể không chừa mặt mũi cho thẩm thẩm, nhưng ngươi cũng xem như ta vì hầu phủ làm việc vất vả nhiều năm, xem ở phương diện Uyển Du là muội muội ngươi, tha thứ thẩm thẩm, giúp thẩm thẩm lần này đi được không? "
Tạ Quyết mím chặt môi, cơ thể kéo căng, không có nửa phần mềm lòng.
Ngón tay Ông Cảnh Vũ nhẹ vỗ cán quạt, suy nghĩ cũng không xê xích gì nhiều, liền nhẹ nhàng chậm rãi lên tiếng: " Du muội muội dù sao cũng chưa nghị thân, việc này quả thật không thích hợp nháo ra chuyện lớn "
Thôi Văn Cẩm khó có lúc tán thành mà liên tục gật đầu.
Mặt đầy mong chờ nhìn chất nhi nhà mình.
Tạ Quyết vẫn khoanh tay, mặt vẫn không có biểu tình như cũ, khiến Thôi Văn Cẩm thấy mà gấp.
" Không bằng như vậy, liền y như lời thẩm thẩm vừa mới nói, xài rồi sẽ bồi thường, trước đáp ứng bồi thường, mặt khác trở lại trong phủ lại tính sau "
Nhìn phía trượng phu cùng Thôi Văn Cẩm: " Có được không? "
Như vậy xem ra, hàng cùng hàng ở giữa, cũng là có sự chênh lệch.
Ông Cảnh Vũ giả vờ phản ứng lại, cũng nhìn phía Thôi Văn Cẩm: " Đúng nha, thẩm thẩm muốn bù thêm nhưng là thượng phẩm cống nạp gấm Tứ Xuyên, làm sao đi tìm? "
Thôi Văn Cẩm: ...
Vốn dĩ tưởng rằng là thật tâm giúp nàng ta, nhưng lúc này mới biết là muốn làm khó nàng ta.
Nàng ta nghe tiểu nữ nhi nói, Vinh An công chúa thuật lại, gấm Tứ Xuyên này chỉ tiến cống sáu thất, nàng ta có bạc đều đổi không được!
Thôi Văn Cẩm: " Gấm Tứ Xuyên còn dư nửa thất, ta sẽ trả lại, lại dùng gía tiền cao hơn giá thị trường gấp hai trả cho nửa thất còn lại, có được hay không? "
Ông Cảnh Vũ nghe vậy, lại là cười một tiếng, nhẹ nhàng ung dung nói: " Người khác dùng thừa lại, cháu dâu cũng không cần "
Dừng một chút, lại nói: " Giấm Tứ Xuyên hạ phẩm cũng đã năm trăm lượng, nhưng đây là dưới tình huống khó cầu, thượng phẩm cống nạp ngàn lượng, nửa thất năm trăm lượng... "
Nói đến đây, Ông Cảnh Vũ lại là cúi đầu nhẹ cười một tiếng.
" Nhị thẩm lần này là thành tâm, liền sẽ không tính toán như thế "
Thôi Văn Cẩm âm thầm nắm chặt lòng bàn tay, hỏi: " Vậy cháu dâu muốn như thế nào? "
Ông Cảnh Vũ mắt nhìn Tạ Quyết Mặt không có cảm xúc bên cạnh, lại nhìn về phía nàng ta, chậm rãi mở miệng: " Năm lần, gấp năm lần thị trường "
Biểu tình trên mặt Thôi Văn Cẩm dần dần cứng đờ, song mâu trừng lớn, giống như nháy mắt sau đó liền sẽ nói ra câu "sao ngươi không đi làm cướp luôn đi?".
Nhưng cứng rắn nhịn.
Nghẹn đỏ mặt, cương cổ nói: " Cháu dâu không cảm thấy quá đáng? "
Ngay cả Tạ Quyết cũng không nhịn được mắt nhìn thê tử bên cạnh.
Hai ngàn năm trăm lượng, là một con số kinh người.
Gấm Tứ Xuyên thật đúng là kim thạch khảm nạm?
Ông Cảnh Vũ: " Thẩm thẩm trong lòng hẳn là rõ ràng, gấm Tứ Xuyên này là đồ cống phẩm, là vạn người đều cầu, ra vạn lượng cũng có người muốn. Gấp năm lần thị trường đã là nhìn trên mặt mũi của thẩm thẩm "
" Này, hơn hai ngàn lượng bạc, thẩm thẩm làm sao có nhiều bạc như thế, này không phải muốn làm khó thẩm thẩm sao? "
Thôi Văn Cẩm không khỏi gạt lệ khóc than.
" Thẩm thẩm là nghĩ phạm sai lầm, lại muốn dễ dàng bỏ qua? ". Ánh mắt Tạ Quyết lại không vui.
" Thẩm thẩm không phải ý tứ này... "
" Nếu không phải, vậy liền gấp năm lần thị trường, thiếu một hai đều không được, giấy trắng mực đen viết xuống, ấn dấu đồng ý, ta cùng với A Vũ liền nhận thiệt thòi này ". Tạ Quyết nói.
Xưa nay Tạ Quyết chính trực, nay thay đổi rồi?
Vậy mà chịu đàm phán?
Hắn lại nói: " Nếu không muốn, ta cũng không bắt buộc thẩm thẩm, nhưng người khác hỏi Du nha đầu mặc gấm Tứ Xuyên có phải A Vũ cho hay không, A Vũ sẽ không phủ nhận "
Thôi Văn Cẩm: ...
Tạ Quyết nhìn về phía thê tử bên cạnh: " Hình như muốn mở yến, chúng ta rời đi thôi "
Ông Cảnh Vũ thật kinh ngạc.
Không tồn tại, nàng có loại một loại ảo giác là Tạ Quyết hình như phối hợp với nàng.
Hơi trầm ngâm, gật đầu, theo hắn từ trong đình đi xuống.
Mới ra khỏi đình, nghe được sau lưng truyền đến âm thanh Thôi Văn Cẩm.
" Được, nhị thẩm đáp ứng "
Tạ Quyết bước chân chậm một nhịp, phản ứng lại, để cho Ông Cảnh Vũ càng thêm tin tưởng hắn đang phối hợp cùng nàng.
Thực kỳ quái, Tạ Quyết thương thế là ở tay, sao lại cảm thấy đầu óc hắn giống như cũng bị thương?
Nhưng không thể không nói, thương thế này vô cùng tốt.
Tạ Quyết xoay người, nhìn về phía nhị thẩm đang trong đình.
Thôi Văn Cẩm hạ thủ, gần như muốn đem tấm khăn xé rách.
" Không có miễn cưỡng, chỉ là cần phải có chút thời gian để ta gom bạc "
Ông Cảnh Vũ biết nàng ta có thể nói ra số này, liền biết trong thời gian ngắn có thể lấy ra được, cũng lại sợ trì hoãn không muốn đưa qua.
Như bây giờ, hình như có tâm kéo dài thời gian.
Nàng nhìn về phía Tạ Quyết, hy vọng hắn chớ có đồng ý.
Nhìn đến Tạ Quyết gật đầu, Ông Cảnh Vũ mày trầm xuống, nhưng lập tức lại nghe hắn nói: " Ba ngày, vậy là đủ rồi "
Ông Cảnh Vũ lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thôi Văn Cẩm còn muốn nói gì đó, lại nhìn thấy bộ mặt chất nhi, lời cò kè mặc cả liền nuốt trở lại trong bụng.
Hai ngàn năm trăm lượng, gần như đều là bạc vài năm nay lừa gạt qua mắt lão thái thái cùng mọi người âm thầm nhét vào tay.
Nàng ta tuy có thể lấy ra được, nhưng liền tương đương bạc nàng ta tham bạc vài năm nay đều trắng tay!
Nhưng chuyện đã đến nước này, đôi phu thê kia cũng nói như vậy rồi, sao có thể không cắn răng lấy ra?
Tạ Quyết nhìn về phía bà mụ Thôi Văn Cẩm, phân phó: " Ngươi đi đến chỗ quản sự Quốc Công phủ lấy bút mực cùng giấy đến, mực đóng dấu cũng mang tới, liền cùng quản sự nói là chủ tử ngươi dùng "
Ước chừng một khắc, bà mụ lấy bút mực cùng giấy từ lối nhỏ lặng lẽ mang đến.
Bà ta dọc theo đường đi đến đây liền phát hiện dưới núi giả có người đang đứng gác, không cho người ngoài đi vào.
Bút mực mang tới, Thôi Văn Cẩm chỉ có thể cắn răng nuốt vào trong bụng, đem giấy nợ viết xuống, ấn lên dấu tay của mình.
Thủ tục làm xong, Tạ Quyết cầm lấy giấy.
Nhìn thoáng qua, bỏ vào vạt áo bên trong.
" Ba ngày sau, ta liền tự mình đi tìm thẩm thẩm "
A Vũ tính tình dễ mềm lòng, để nàng đi lấy sợ rằng sẽ bị nhị thẩm gây khó dễ.
Dứt lời, Tạ Quyết nhìn về phía thê tử hiện còn đang mờ mịt, nói: " Đi thôi, chúng ta đi xuống "
Ông Cảnh Vũ phản ứng lại, nhẹ gật đầu.
Tên Tạ Quyết này, có thật là bị thương ở đầu không?
Mang tâm tư hồ nghi cùng hắn xuống núi giả, xuống đến một nửa chợt nhớ tới việc gì đó.
Đời trước Tạ Quyết cũng không có ở lại dùng yến.
Lúc này, hắn không nên ở trong hòn giả giúp nàng, mà là rời khỏi Quốc Công phủ mới đúng.
Là vì nàng biến hóa, cho nên đem chuyện phát sinh đều đảo loạn?
Hay vẫn là hắn lần này ra ngoài gặp được biến cố gì?
Đến chân núi giả, Tạ Quyết ở bên cạnh thấp giọng mở miệng: " Đợi bạc thu lại, ta sẽ đưa cho nàng "
Ông Cảnh Vũ cũng tỉnh lại, giả vờ lo lắng: " Nhưng dù sao cũng là nhị thẩm, đối với nàng như vậy có quá phận hay không? "
Tạ Quyết nhíu mày, nói: " Gấm Tứ Xuyên vốn là hoàng hậu nương nương thưởng cho nàng, sai là ở nhị thẩm, quá phận cũng nàng ta "
Nếu Tạ Quyết đều cảm thấy sai là Thôi Văn Cẩm, vậy kế tiếp về phủ liền không cần cố kỵ gì.
Lúc này, bọn họ vào trong đình viện, mọi người liền sôi nổi hướng bọn hắn quẳng ánh mắt.
Chuyện này xảy ra chỉ gần nửa canh giờ, nhưng đã truyền khắp toàn bộ yến thưởng cúc.
Việc trộm đồ của đường ca biểu tẩu, Tạ Uyển Du không còn lời để chối cãi, đều sẽ phải tự làm tự chịu.
Có người tới mời bọn họ ngồi xuống ghế, chuẩn bị dùng yến.
Nam nữ phân ra chỗ ngồi, khách nam ở trong sảnh thiết yến, nâng ly cạn chén, nói chuyện rôm ra.
Lão thái thái ở chỗ Lục gia lão thái thái bày cơm.
Mà các nữ quyến thì ở trong đình viện bày mười hai cái bàn.
Thân phận thấp chút, thì lại bố trí tại tiểu đình khác.
Thôi Văn Cẩm cùng hai cái nữ nhi cùng ngồi một bàn.
Chuyện xảy ra tại tiểu đình giữa hồ, hốc mắt Tạ Uyển Du vẫn còn phiến hồng, hiển nhiên là đã khóc qua.
Ở trên bàn, một chút cũng không dám nhìn Ông Cảnh Vũ.
Mà trên người nàng ta cổ tay bộ áo từ gấm Tứ Xuyên đã hơi bị nhăn, muốn cởi ra cũng không được.
Mười hai đĩa trên bàn bày các loại món cua mỹ vị, nhưng Ông Cảnh Vũ lại không thể dùng.
Có hạ nhân bưng tới chút mỹ thực khác, bày ở trước mặt nàng.
Trên bàn có nữ quyến cười hỏi: " Sao nào, Ông nương tử ăn không được cua? "
Có người ăn cua phát mẩn đỏ, cho nên có người hỏi.
Ông Cảnh Vũ yếu ớt mỉm cười, trả lời: " Đoạn thời gian này đúng là ăn không được "
Nữ quyến ở trên bàn sôi nổi nhìn nhau, sớm chút nghe nói Ông nương tử mẫu bằng tử quý, hóa ra là thật sự.
Lúc này, có người không chê chuyện lớn, mắt nhìn quần áo trên người Tạ Uyển Du.
Mở miệng hỏi: " Nghe nói quần áo Tạ tứ cô nương mặc là gấm Tứ Xuyên, mà gấm Tứ Xuyên này là hoàng hậu nương nương thưởng cho Ông nương tử, Ông nương tử sao liền đưa cho nàng ta? "
Ông Cảnh Vũ hơi nhíu mày.
Lời này là muốn đem nàng cùng kéo vào, muốn một cái đáp án.
Cường điệu là hoàng hậu nương nương thuơng, nói nàng dễ dàng tặng đi, ngôn ngoại ý liền là không đem hoàng hậu nương nương để vào mắt.
Ngẩng đầu nhìn lại, chống lại ánh mắt phụ nhân, ý cười dần dần thu lại.
Nàng hỏi lại: " Người nhà tặng lẫn nhau, Sao lại xem thành dễ dàng tặng đi? Chẳng lẽ ở trong lòng Tô nương tử, cảm thấy thúc bá của trượng phu đều là người ngoài, không đáng tặng lễ vật trân quý? "
Lời này nói ra, liền muốn chụp mũ nên đầu người khác, há có ai có thể phản bác?