Tạ Quyết hàng năm tập võ, trên thân thể mỗi một nơi đều là cơ bắp cường tráng, gậy gộc bình thường cũng khó làm hắn bị thương, huống chi hàm răng của Ông Cảnh Vũ.
Ông Cảnh Vũ dùng toàn lực, một ngụm cắn xuống đến nỗi răng đau buốt tê dại, khó khăn lắm mới cắn vào da thịt hắn.
Tạ Quyết tuấn nhan không có thay đổi, giống như dừng lại tại trước thời điểm chết trận.
Không, giống như so với trước lúc chết trận còn muốn trẻ hơn, giống với thời điểm nàng quen biết hắn, hai mươi mốt tuổi giống nhau như đúc.
Ông Cảnh Vũ sắc mặt tái nhợt cực không thích hợp, Tạ Quyết hơi hơi nhíu mày, trầm mặc mấy phút sau đó mới mở miệng: " Có chỗ nào không thoải mái, liền thỉnh đại phu vào phủ nhìn một chút, quy củ học sau "
Quy củ lễ nghi..?
Ông Cảnh Vũ nhìn khuôn mặt hắn, dường như nghĩ tới điều gì đó, hít một hơi thật sâu.
Nàng nhớ tối hôm qua tại từ đường, cửa sổ đóng chặt bị gió thổi bay, đồng tử chợt phóng đại, sắc mặt tái nhợt, đầu óc trở lên trống rỗng, ngây ngốc nhìn về phía "quỷ phu", run sợ đến nỗi không thét lên được câu "có quỷ"
Ông Cảnh Vũ sắc mặt càng lúc càng không đúng, Tạ Quyết nhíu mày suy nghĩ một lúc, ngược lại hướng ngoài cửa gọi: " Minh Nguyệt "
Nghe được tiếng này, Ông Cảnh Vũ ngẩn người.
Minh Nguyệt đi theo hầu hạ nàng từ nhỏ, từ Vân Huyện đi theo tới Kim Đô, vẫn bầu bạn bên cạnh nàng, thẳng tới hai năm trước mới xuất giá.
Nhưng tại thời điểm này, Minh Nguyệt hẳn là chuẩn bị sinh mới đúng, sao lại có thể ở trong phủ?
Đang lúc hoài nghi, cánh cửa liền mở ra.
Ông Cảnh Vũ thần sắc ngây ngốc nhìn qua, vốn dĩ Minh Nguyệt chuẩn bị sinh, thân thể lúc này lại nhẹ nhàng đi vào trong phòng, đứng ở sau bình phong hướng hai người hành lễ: " Hầu gia, nương tử "
Ông Cảnh Vũ ánh mắt nhìn bụng bằng phẳng của Minh Nguyệt, khuôn mặt lúc này nhìn qua trẻ hơn bảy tám tuổi.
Nàng mơ hồ.
Cả người ngơ ngơ ngác ngác không phân biệt được đang ở trong mộng hay ở thực tại.
Nàng đến tột cùng là gặp quỷ, hay vẫn đang nằm mơ?
Tạ Quyết quay đầu nhìn thấy ánh mắt mơ hồ của thê tử, cũng không có nhiều thời gian hỏi nàng vì sao lại cắn hắn.
Hắn ngược lại phân phó tỳ nữ: " Chờ đến lúc trời sáng, thỉnh đại phu đến cho nương tử "
Phân phó xong, liền xoay người đi sang phòng bên mặc nhuận giác.
Minh Nguyệt đi đến bên giường, lo lắng hỏi chủ tử của mình: " Nương tử, người bị sao vậy? "
Ông Cảnh Vũ mờ mịt nhìn về phía Minh Nguyệt, nhìn chằm chằm mặt nàng ta, hy vọng có thể nhìn ra chút manh mối, nhưng vẫn nhìn không ra được.
Sau một lúc lâu, lắp bắp nói: " Cho ta một ly trà "
Nàng muốn uống một ngụm trà định thần lại.
Minh Nguyệt lên tiếng, vội vàng đi châm trà.
Ông Cảnh Vũ nhìn bóng lưng Minh Nguyệt rời đi, nhìn chung quanh phòng, cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Từ lúc Tạ Quyết chết, nàng liền rời khỏi phòng này, rất ít khi quay lại đây.
Nàng thực sự không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Giống như bị chế ngự trong đám mây, chân đạp không tới, như mộng như ảo, nhìn không giống như thật, nhưng chạm vào lại như thật.
Minh Nguyệt quay về, đem trà đưa đến.
Chờ Ông Cảnh Vũ uống một hớp trà lạnh, tâm tình vẫn như cũ không trở lại bình thường được.
Không bao lâu sau, Tạ Quyết đổi một thân kỵ giáp từ phòng bên chậm chậm đi ra.
Ngước mắt nhìn, một thân giáp bạc mờ mờ ảo ảo đứng trước ánh nến, thân hình Tạ Quyết lúc này cao ngất đầy anh vĩ.
Dù cho có đẹp mắt đến đâu cũng không thể phủ nhận được hắn đã chết cách đây vài năm.
Ông Cảnh Vũ mơ hồ cảm thấy sống lưng phát lạnh.
Tạ Quyết nhìn kỹ ánh mắt mờ hồ của thê tử, trầm ngâm nói: " Hôm nay phải đi nhận chức, không thể chậm trễ được, mấy ngày nữa ta xem có thể trở về được hay không "
Tiếp đó lại quay đầu phân phó Minh Nguyệt: " Chiếu cố nương tử cho thật tốt "
Dứt lời, liền rời khỏi phòng.
Tạ Quyết vừa đi, cảm giác bí bách không còn, Minh Nguyệt thầm hô một hơi, bận bịu đi tới trước mặt chủ tử: " Nương tử, người cảm thấy có chỗ nào không khoẻ sao? "
" Nương tử, người nói vài câu với nô tỳ đi, đừng doạ nô tỳ nha ". Minh Nguyệt giọng nói tràn ngập lo lắng.
Bên tai đều là âm thanh của Minh Nguyệt, đầu óc đang hỗn loạn nay càng loạn hơn.
Ông Cảnh Vũ nhìn về phía Minh Nguyệt, ánh mắt có phần trống rỗng ngây ngốc: " Ngươi đi ra ngoài trước, có chuyện gì ta sẽ gọi ngươi "
" Nương tử... ". Minh Nguyệt nhìn vào thần sắc chủ tử, muốn nói gì đó lại thôi.
" Để ta yên lặng một chút được không? "
Thấy chủ tử đuổi mình ra ngoài, Minh Nguyệt đành phải lui ra.
Cửa phòng một lần nữa đóng lại, Ông Cảnh Vũ giống như bị rút toàn bộ khí lực, thân thể mềm nhũn, hư nhược nằm gục xuống, ánh mắt trống rỗng nhìn đỉnh giường.
Nàng vì Tạ Quyết thủ tiết năm năm, lo liệu mọi chuyện trong phủ suốt năm năm, trong lúc đó không có nuôi tiểu quan, càng không có nói đến chuyện thân mật, nàng bất quá là đứng trước bài vị hắn nói muốn rời hầu phủ, hắn vậy mà tính toán hiện thân hù doạ nàng?
Ông Cảnh Vũ nâng tay lên che hai mắt lại.
Ngủ say một giấc nữa, tỉnh lại hết thảy mọi chuyện lại quay về nguyên dạng ban đầu.
Trong đầu đều là Tạ Quyết, căn bản không ngủ được.
Năm năm nàng không nhớ hắn thì là dối gạt người cũng như dối gạt chính bản thân nàng.
Mỗi khi nhớ tới hắn, liền là nghĩ tới việc hắn lưu lại một mớ rắc rối cho nàng, oán oán niệm niệm đi theo bên cạnh nàng. Dần dà, nàng liền không nghĩ tới Tạ Quyết nữa, cũng cố gắng quên đi diện mạo hắn.
Đến hôm nay gặp lại, liền kinh hãi, ký ức theo đó lần lượt cứ thế ùa về trong đầu.
Cảnh tượng nàng gặp hắn lần đầu.
Cảnh tượng nàng cùng hắn thành thân.
Nàng cùng hắn mây mưa trên giường.
Trong đầu một mảnh ký ức hỗn tạp hiện lên, khiến nàng cực đau đầu.
Mà nhức đầu bụng lại ê ẩm thấy đau, không phải rất đau, mà là giống như nguyệt sự đến.
Nhưng nàng vài năm trước điều trị qua rất tốt, nguyệt sự đến nhiều lần cũng không còn thấy đau nữa, nay bỗng nhiện lại đau?
Đầu óc hỗn độn, bụng lại càng đau, nàng chỉ có thể cố gắng điều chỉnh hơi thở, để chính bản thân không suy nghĩ nhiều nữa, rồi dần chìm vào mộng.
*
Ông Cảnh Vũ không biết chính mình ngủ bao lâu, mơ hồ nghe thấy âm thanh chán ghét, nàng liền từ đó tỉnh.
" Mới học quy củ được vài ngày, nương tử tựa hồ lại muốn lười nhác, sau này làm sao có thể quản lý tốt hầu phủ? "
Ngay sau đó nghe được âm thanh Minh Nguyệt phản bác: " Thân thể nương tử không được khoẻ, hầu gia lúc nãy đã phân phó thỉnh đại phu tới. Dương mụ nếu ngươi còn nhiều lời nữa, trở về ta liền cáo trạng trước mặt hầu gia "
Bà mụ cười một tiếng: " Ta là người lão phu nhân phái tới, tiểu nha đầu như ngươi không biết thân biết phận, còn dám ở đây trách móc lão thân, quy củ học được đều ném hết vào bụng cẩu rồi? "
Dứt lời, không thèm để ý đến Minh Nguyệt đang tức giận, lại nói thêm: " Thân thể khó chịu? Nhưng là mấy ngày trước thân thể còn rất tốt, sao bỗng nhiên lại khó chịu? "
Nói một hồi, nhìn về phía bên cửa, âm lượng lại lớn hơn chút: " Nếu như nương tử ghét bỏ lão thân dạy dỗ hà khắc, có thể đến chỗ lão phu nhân nói một tiếng, đem ta đổi đi "
Dương mụ lấy lão thái thái ra. Hơn nữa nói tới nói lui đều là nương tử cố ý giả bệnh, tức giận đến nỗi Minh Nguyệt muốn dơ tay vả vào mặt bà ta, khổ nỗi bà ta có lão thái thái chống lưng, không ai dám động đến.
Ông Cảnh Vũ sắc mặt nặng nề.
Âm thanh văng vẳng bên tai cũng thực quen thuộc.
Những lời này hình như là nói lúc tám năm trước, lúc đó nàng mới nhập phủ được nửa tháng liền theo Dương mụ học quy củ, một lời này đều đã từng nghe qua.
Dương bà mụ là người bên cạnh lão thái thái, làm việc đều quá phận hết mức, dẫn đến nàng mệt nhọc sinh non.
Bởi vậy lão thái thái giận chó đánh mèo, đem Dương bà mụ cùng một bà tử khác đánh hai mươi gậy rồi ném tới thôn trang tự sinh tự diệt.
Ông Cảnh Vũ nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài ánh nắng chói chang, trong phòng ánh nắng dọi vào cũng cực sáng.
Trời đã sáng, nhưng nàng vẫn như cũ đang ở trong căn phòng lúc ở cùng Tạ Quyết, hết thảy đều không có biến đổi gì.
Nàng vén lên khâm bạc bước xuống giường, chân trần đi trên mặt đất, từng bước từng bước hướng đến phía gương đồng, mò mẫn nhìn mặt mình.
Trong gương đồng, bộ dạng chính mình không có thay đổi, nhưng lại ít đi vài phần ý nhị của thiếu phụ hơn hai mươi nên có, nhiều hơn vài phần tiểu tức phụ trẻ tuổi ngây thơ.
Trố mắt nhìn, bên ngoài lại truyền đếm âm thanh của Dương bà mụ hô lớn.
" Nương tử, nếu người thực cảm thấy lão phụ dạy không được, lão phụ liền hướng lão phu nhân nói một câu, để lão phu nhân thay nương tử lại một lần nữa an bài bà mụ khác "
Ông Cảnh Vũ nhìn phòng đang đóng chặt cửa, mày nhíu chặt.
Nếu Anh nương khiến nàng khó chịu, thì lời nói bên ngoài kia mở miệng một câu lão phu nhân để áp chế nàng thực khiến nàng chán ghét không kém gì Anh nương.
Vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nàng ở hầu phủ tám năm, sớm đã không còn là nàng dâu nhỏ không biết gì, dè dặt khi mới vào phủ nữa.
Suy nghĩ một lúc, nàng xoay người trở lại giường, hướng phía cửa phòng mở miệng nói: " Minh Nguyệt, để Dương bà mụ tiến vào "
Thanh âm ôn nhu, vừa nghe liền biết là một nữ tử tính tình cực tốt.
Dương bà mụ ngoài phòng nghe được âm thanh, nhấc cằm liếc xéo Minh Nguyệt, cười giễu cợt một tiếng.
Minh Nguyệt không quen nhìn bà mụ, nhưng tại hầu phủ thế lực đơn bạc, Dương bà mụ lại có chỗ dựa là lão thái thái, đắc tội ai cũng không thể đắc tội bà ta, cũng chỉ có thể đem khẩu khí nuốt xuống.
Minh Nguyệt không tình nguyện đẩy cửa phòng ra.
Dương bà mụ đi vào phòng, đi đến trước bình phong, buông mi xuống, nhưng đầu lại hướng nội gian bên trong hành lễ: " Lão phụ gặp qua nương tử "
Nhìn thấy Dương bà mụ của tám năm trước, không có chút biến hoá gì, Ông Cảnh Vũ bắt đầu hoài nghi tình huống đang xảy ra.
Nhưng biết bây giờ không phải lúc nghĩ ngợi lung tung, liền đè xuống tạp tư, nhìn về phía bà mụ không tôn kính.
Dương bà mụ hành lễ xuống liền gương mắt lên, nhưng ánh mắt hướng Ông Cảnh Vũ lại có chút kinh ngạc.
Là ảo giác, cảm thấy ánh mắt của đại nương tử hình như thay đổi?
Ánh mắt kia lạnh nhat lại trầm ổn, tựa hồ không giống nhút nhát như trước kia.
" Mới nghe Dương bà mụ bên ngoài nói, như thế nào, cảm thấy ta giống giả bệnh? "
Ông Cảnh Vũ nói ra lời này, trên mặt nhàn nhạt hiện lên ý cười, nhưng ý cười này lại tựa hồ có cảm giác áp bách.
Dương bà mụ chớp mắt sửng sốt, vội vàng hoàn hồn, ngầm bực chính mình tối qua uống nhiều rượu dẫn đến hồ đồ, thế nào đến tận giờ này chưa có tỉnh, không làm sao lại thấy khí chất của nương tử đại biến?
Hôm qua vẫn còn lo lắng sợ mắc sai lầm, khắp nơi cẩn thận, nay lại tự nhiên hào phóng, làm sao có thể?
Bà nhất định là còn say rượu nên mới sinh ra ảo giác.
Nghĩ tới đây, Dương bà mụ liền khôi phục bộ dạng ngày thường, trong lời nói tràn ngập thâm ý: " Lão phụ không có nói như vậy, nhưng thân thể là của nương tử, có phải bệnh hay không, nương tử là người rõ nhất. Cho dù thân thể có chút không thoải mái, quy củ cũng không thể bỏ xuống, không thì sau này nương tử làm sao quản tốt hầu phủ? "
Nghe vậy, Ông Cảnh Vũ cười một tiếng, tuỳ ý nhìn Dương bà mụ đến tiểu tỳ nữ, còn có một bên sắc mặt không vui của Minh Nguyệt.
Thu hồi ánh mắt, lại nhìn Dương bà mụ: " Thôi, Dương bà mụ nếu muốn ta học lễ nghi, ta liền không thể không tiếp thu, cũng phải dậy "
Nói xong liền xuống giường.
Minh Nguyệt đi tới đỡ nàng, khuyên nhủ: " Nương tử người chớ cậy mạnh, hầu gia nói quy củ có thể học sau "
Nói, liền hướng Dương bà mụ nổi giận: " Nương tử là chủ tử, bà là nô tỳ, thân là nô tỳ nhưng khí thế lại bức người như thế, nếu nương tử xảy ra chuyện gì, bà gánh nổi không? "
Ở bên cạnh lão thái thái nhiều năm, bà ta nào sợ một tiểu nha đầu uy hiếp, cười nói: " Lão phụ bất quá là phụng mệnh lão phu nhân đến dạy nương tử lễ nghi, sao lại biến thành bức bách người? Chẳng nhẽ nương tử cảm thấy lời nói của lão phu nhân có vấn đề, lão phụ không xứng dạy nương tử? "
Minh Nguyệt còn muốn nói thêm, Ông Cảnh Vũ vỗ nhẹ tay nàng, dịu dàng hỏi nàng: " Đại phu bao giờ thì tới? "
Minh Nguyệt thu hồi ánh mắt, trả lời: " Người đã ra ngoài mời đại phu, phỏng chừng chốt lát nữa liền về "
Ông Cảnh Vũ nhẹ gật đầu, sau đó hướng Dương mụ mụ: " Trước lúc đợi đại phu đến, ta liền trước học quy củ một chút, Dương mụ mụ thấy như thế nào? "
Dương mụ mụ cảm thấy đường đường là hầu phủ nương tử, vậy mà phải xem sắc mặt nàng làm việc, rũ mắt xuống, đáy mắt ngập tràn đắc ý kèm theo kinh thường.
Quả nhiên là từ biên cương tới đây, tính tình chỉ có vậy, sau này phỏng chừng cũng không làm nổi trò chống gì, khó trách lão phu nhân lại không vừa mắt nàng ta.