Trở Về Trước Khi Phu Quân Chết Trận

Chương 35



Bữa tối đi đến đến viện lão thái thái dùng cơm.

Lão thái thái hôm nay bị tôn tức cùng mẫu thân nàng chọc đến phát bực, tư vị phức tạp xông lên đầu.

Ngực một trận phiền muội, nhưng nói đến cũng phải nói lại, người ta là ân nhân tôn nhi.

Tôn tức cùng bà thông gia khác nhau quá lớn. Một người là tiểu bối có thể răn dạy, một người là thân gia cũng là ân nhân, bà nếu chiêu đãi không chu đáo, sẽ chỉ bị người khác đâm cột sống nói vong ân phụ nghĩa.

Càng nghĩ, vẫn là quyết định khách khí chiêu đãi.

Ở trong viện bày cơm, để người đi Trử Ngọc Uyển mời, lại kêu người gọi cả Nhị phòng cùng tới.

Toàn bộ quá trình dùng bữa tối, đều yên tĩnh không có một chút vui mừng.

Liễu đại nương tử nhìn ra chút mánh khóe, nhưng ở bữa tối cũng không có biểu hiện ra ngoài.

Sau bữa tối, bên ngoài lại mưa phùn tí tách.

Từ thiện sảnh đi ra liền cảm thấy một trận mưa rét lạnh, gió rét thổi tới, không khí lạnh đến kinh người.

Từ sân lão thái thái về, Ông Cảnh Vũ phân phó hạ nhân đưa a huynh trở về viện, cũng nói một tiếng với Tạ Quyết, muốn cùng mẫu thân trò chuyện, rồi theo mẫu thân đi tây sương phòng.

Trong phòng, Liễu đại nương tử xì khẽ nói: " Người hầu phủ thật kỳ quái, từng người đều giống như chim cút, một lời cũng đều không nói "

Ông Cảnh Vũ châm chước nói: " Nhị thẩm nàng ta lúc trước quả thực cùng nữ nhi có nhiều chỗ không hợp nhau, nhưng bây giờ bị con nắm được thóp, nên không dám quá vọng động "

Nghe vậy, Liễu đại nương tử thở dài: " Nếu sớm biết A Diệp là hầu gia, ta cùng cha ngươi tình nguyện để ngươi cùng Minh Tuyển thành thân tránh Lương tri phủ, cũng không để cho ngươi gả cho hắn "

Trong phòng chỉ còn lại mẫu nữ hai người, nhưng Ông Cảnh Vũ vẫn khuyên nhủ: " A nương chớ nói những lời này, con cùng a huynh dù không phải thân sinh, nhưng lại giống như thân huynh muội, những lời này nói ra khó tránh khỏi gây khó chịu "

Nghe vậy, Liễu nương tử cũng bất đắc dĩ.

Lúc trước thành thân nhiều năm cũng không có thai, nghe người bên ngoài nói mới thu nuôi một tiểu cô nhi ba tuổi.

Hai đến ba năm sau trôi, mặc dù còn chưa có động tĩnh, nhưng đã coi đứa bé kia như thân sinh.

Về sau có nữ nhi, xác thực có nghĩ tới đem nghĩa tử nuôi thành tế tử.

Thời gian lâu như vậy, lại cũng chỉ là tình cảm huynh muội, không còn gì khác.

Liễu đại nương tử bất đắc dĩ nói: " Chuyện đã thành kết cục này, ta còn nói được cái gì... "

Lời nói dừng một chút, nàng hỏi: " A Diệp đâu, nó ngày thường có quan tâm đến con không? "

Chuyện của hầu phủ cũng đã khiến a nương lo lắng, cũng không cần thiết đem chuyện của Tạ Quyết nói ra.

Ông Cảnh Vũ cười một tiếng: " Phu quân chỉ là tính tình lạnh nhạt, ngày thường có thời gian về phủ đều ở bên cạnh nữ nhi "

Liễu đại nương tử nhìn chằm chằm nữ nhi, hoài nghi nói: " Thật chứ? "

Ông Cảnh Vũ làm mấy năm chủ mẫu, trên mặt sớm đã không còn vẻ lúng túng, đối với việc a nương hoài nghi, chỉ ung dung gật đầu: " Tất nhiên là thật, nữ nhi nếu lừa gạt a nương, a nương người còn có thể nhìn không ra "

Liễu đại nương tử nhìn thấy nữ nhi không giống vì muốn mình an tâm mà nói dối, cũng bán tín bán nghi.

Mắt liếc xuống nhìn phần bụng nữ nhi, chợt nhớ tới lúc còn trẻ, mình một mực không mang thai bị bà mẫu bức bách ép trượng phu nạp thiếp.

Dù về sau có thai, lại lấy lý do đang có thai không thể hầu hạ để nhét người vào, cũng may trượng phu đều cự tuyệt.

Nghĩ đến điều này, Liễu đại nương tử thử hỏi: " Lão thái thái không có nhét người cho tế tử chứ? "

Ông Cảnh Vũ hiểu mẫu thân đang lo lắng gì, cười nói: " Lão thái thái mặc dù không dễ sống chung, nhưng sẽ không tùy tiện ép phu quân nạp thiếp "

Cẩn thận nhớ lại, lão thái thái cũng chỉ có điểm tốt này.

Đời trước ba năm nàng đều không có thai, bởi vì hổ thẹn cũng bởi vì hắn không nạp thiếp, cho nên tận đến khi hắn chuẩn bị xuất chinh mới nhắc tới.

Mặc dù lão thái thái không nhắc qua, nhưng trong ấn tượng của Ông Cảnh Vũ, giống như có mấy người nhắc tới, hoặc là khuyến khích lão thái thái nạp thiếp cho Tạ Quyết.

Thoạt đầu Tạ Quyết ở trong quân, không biết những việc này, về sau những lời này lọt vào tai hắn, hắn sắc mặt đen xì trực tiếp cho người đuổi khách.

Trải qua việc này, cũng không ai dám ở trước mặt nàng hay là trước mặt hắn nhắc đến chuyện nạp thiếp.

Liễu đại nương tử thấm thía lời nữ nhi: " Không quá phận, có thể lui một bước, nhưng nếu là chuyện nạp thiếp, con nửa bước cũng không thể lui "

" Phu quân kính trọng con, sẽ không nạp thiếp. Nhưng nếu ngoài miệng nói kính trọng con, bên ngoài lại có nữ nhân khác, như vậy cũng quá mức giá rẻ, thà không cần "

Lời a nương nói, mặc kệ đời này hay đời trước, đều đã sớm khắc sâu ở trong lòng Ông Cảnh Vũ.

Cũng bởi vậy, cho nên đời trước dù Tạ Quyết không thích nàng, nàng cũng không cùng hắn ầm ĩ quá mất mặt. Dù sao cũng không phải dựa vào tình ái mới có thể sống chung.

Ranh giới cuối cùng của nàng chính là việc Tạ Quyết không được nạp thiếp, không được có nữ nhân khác.

Cho nên lúc Anh Nương nhập phủ, nàng mới không kiềm chế được.

....

Sắc trời dần tối, gió lạnh thổi đến mức cây cối trong viện khẽ lay động.

Tạ Quyết ngồi ngay ngắn ở trước bàn nhìn binh thư, ngẩng đầu nhìn cửa phòng.

Trời cũng đã dần tối, hiển nhiên đèn bên trong rất nhanh sẽ cháy hết, cho nên gọi tỳ nữ bên ngoài vào trong thắp thêm dầu.

Cửa phòng mở ra, Tạ Quyết cách bóng đêm lãnh lẽo nhìn hướng tây sương phòng.

Thu tại tầm mắt, chỉ nhìn thấy gió lạnh cùng mưa phùn bay vào bên trong hành lang, mái hiên dưới mặt đất ngoài cửa phòng đã bị hắt ướt.

Hắn nhíu mày, hỏi tỳ nữ: " Nương tử vẫn còn ở tây sương phòng? "

Tỳ nữ trả lời: " Bẩm hầu gia, cũng không thấy nương tử đi ra từ tây sương phòng "

Đợi tỳ nữ lui ra khỏi phòng, Tạ Quyết trầm mặc mấy giây, khép lại binh thư, đặt ở trên bàn, đứng dậy ra khỏi phòng.

Ông Cảnh Vũ thật lâu không gặp mẫu thân, nói cũng nhiều hơn mấy câu, nên không muốn trở về, dự tính đêm nay ở tây sương phòng ngủ với mẫu thân.

Đang muốn gọi Minh Nguyệt tiến vào, để Minh Nguyệt về phòng chính nói với hầu gia là nàng đêm nay không về.

Nhưng lúc này Minh Nguyệt từ ngoài phòng bỗng nhiên chào một tiếng "hầu gia".

Mẫu nữ hai người nhìn nhau một chút, ngay sau đó Liễu đại nương tử liếc nhìn cửa phòng, mơ hồ nhìn thấy trên cửa chiếu phản chiếu thân ảnh cao lớn.

Có thể tới đón, vẫn còn xem như có chút lương tâm.

Nàng nhìn về phía nữ nhi: " Con có thai, chớ có tùy ý di chuyển nhiều, tránh khỏi ngủ không ngon giấc, cho nên vẫn là về phòng chính đi "

Minh Nguyệt từ ngoài phòng đẩy cửa vào: " Hầu gia nói, đến đón nương tử trở về "

Liễu đại nương tử đứng lên, vịn tay nữ nhi: " Trở về ngủ đi, ta còn muốn ở hầu phủ ít ngày, mẫu nữ chúng ta vẫn có dư dả thời gian chung đụng "

Vì không muốn để cho a nương lo lắng, Ông Cảnh Vũ cũng đứng lên, nàng nói: " Sáng mai nữ nhi lại để người đến mời a nương đến viện dùng bữa sáng "

Liễu đại nương tử đáp một tiếng, sau đó bảo nữ nhi ra ngoài.

Tạ Quyết nhìn thấy nhạc mẫu, gật đầu một cái.

Ông Cảnh Vũ đi tới bên cạnh Tạ Quyết, lưu luyến không rời nhìn mẫu thân, lúc này mới cùng hắn quay người rời đi.

Tạ Quyết đỡ nàng, nói một tiếng: " Cẩn thận trượt, nhìn kỹ chút "

Ông Cảnh Vũ ngước mắt nhìn hắn một cái.

Là ảo giác sao?

Sao cứ cảm thấy Tạ Quyết hai lần trở về, hình như càng coi trọng đứa nhỏ trong bụng nàng?

Trở về phòng cũng ấm áp lên, Ông Cảnh Vũ cởi bỏ áo choàng cùng áo ngoài, mang áo ngủ ra đến tấm bình phong sau phòng thay đồ.

Đổi áo ngủ xong liền trực tiếp ngồi thẳng lên giường, chui vào trong chăn, lúc này Tạ Quyết mới tiến đến, cũng đổi áo.

Nhìn hắn cởi bỏ quần áo, hai tay để trần, ánh mắt Ông Cảnh Vũ rơi vào tấm lưng phía sau hắn.

Không có gì ngoài những vết thương cũ, Tạ Quyết không thể nghi ngờ là có một bộ da tốt.

Vai rộng eo hẹp, cơ bắp trên cánh tay rắn chắc cân xứng, bờ mông đầy đặn, đôi chân cũng rất thon dài có lực.

Dáng người Tạ Quyết cũng thực tốt, lại thêm tuổi còn trẻ, nàng đã trải qua cả một đời, cũng có thể khẳng định hắn chưa từng có nữ tử khác.

Không cùng hắn nói chuyện tình cảm, chỉ nói chuyện phu thê trên giường, nhìn như thế nào cũng thấy nàng không lỗ vốn.

Tạ Quyết là người nhạy cảm, sao không biết được nàng đang quan sát hắn?

Trong lòng có một chút quái dị.

Nàng thay đồ hắn còn tránh, nhưng sao nàng sao lại ngày càng lớn mật rồi?

Hiện tại như thế, lần trước lúc trở về nàng ở trên giường nắm lấy vật kia cũng như vậy.

Vốn dĩ tính đi nhĩ gian đổi áo ngủ, nhưng lại nhớ tới khoảng thời gian này nàng tỏ ra lãnh đạm, không biết vì sao, cũng không đi nhĩ gian thay đồ nữa.

Hắn là trượng phu nàng, nàng muốn nhìn thì đi.

Đem áo cởi ra, cũng chỉ đổi một thân áo ngủ, liền lập tức lên giường.

Ông Cảnh Vũ yên lặng thu hồi ánh mắt, nhắm hai mắt lại giả vờ ngủ.

Âm thầm phỉ nhổ mình suýt chút nữa bị sắc đẹp mê hoặc.

Chỉ là do thân thể còn trẻ thôi, cũng không phải lần đầu nhìn thấy, làm sao đến mức nhìn chằm chằm không dời mắt nổi?

" Ta có một chuyện muốn nói với nàng "

Tạ Quyết bỗng nhiên mở miệng.

Ông Cảnh Vũ mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía Tạ Quyết đang ngồi xếp bằng.

Nàng suy nghĩ rồi cũng vịn giường ngồi dậy.

Tạ Quyết đỡ nàng, đợi nàng ngồi dậy mới mở miệng: " Lúc trước về Kim Đô, ta cố ý muốn dìu dắt nhạc phụ, nhưng nhạc phụ kiên quyết cự tuyệt, về sau thư từ qua lại không nhiều, mỗi lần gửi cũng nhắc qua việc này nhưng nhạc phụ vẫn cự tuyệt triệt để "

Ông Cảnh Vũ nghe vậy, giả bộ kinh ngạc: " Phu quân lúc trước sao không nói với thiếp? "

Đời trước, hắn cũng không có nhắc qua, mà là lúc a nương đến Kim Đô thăm nàng, a nương mới nói với nàng.

" Lúc trước... ". Liếc nhìn vẻ giật mình của nàng, trong lòng lại cảm thấy nàng không giống lúc trước nói với hắn hắn nhiều như vậy, nhưng đến cùng cũng không vạch trần.

Hắn nghiêm mặt nói: " Muốn để nàng trong khoảng thời gian nhạc mẫu còn ở hầu phủ, nhắn nhủ với người vài câu. Cũng bảo nhạc mẫu khuyên nhạc phụ đôi lời "

Ngoại trừ ân tình, Tạ Quyết ở chỗ nhạc phụ làm bộ khoái hơn nửa năm, tự nhiên biết nhạc phụ thanh liêm một lòng vì dân, nhưng khổ nỗi bên trên có tri phủ chèn ép.

Nhạc phụ làm quan đức hạnh không thiếu, thiếu chỉ là một tên tri phủ Man Châu không chịu đẩy một cái thôi.

Ông Cảnh Vũ hiểu rõ phụ thân của mình, ông không nhận phần nhân tình này, là không muốn để cho người khác xem thường nàng.

Nàng trầm ngâm một chút, mở miệng nói: " A nương bên kia thiếp sẽ nói, nhưng thiếp cảm thấy việc này không thể quá mức nóng vội "

Tạ Quyết ánh mắt hơi kinh ngạc: " Vậy nàng có ý gì, đều có thể nói ra "

Ông Cảnh Vũ liếc nhìn hắn, cân nhắc một chút: " Phụ thân công tích còn trống nhiều lắm, hiện giờ phải có một chút bút tích lập công. Đến lúc đó mới không có ai nói phụ thân thiếp là dựa vào chàng đi lên "

Nhìn thấy nàng lý giải, Tạ Quyết liền cảm thấy hứng thú, hỏi: " Vậy theo nàng, lúc nào thì thích hợp? "

Trải con đường hoạn lộ cho phụ thân, Ông Cảnh Vũ cũng không còn lấy lệ, mà nghiêm túc nói: " Cũng cần mất vài năm, dù sao việc này cũng không thể lập tức thực hiện được, phải đi từng bước từng bước một, chậm rãi lại dựa vào Kim Đô, phu quân nhìn xem như thế nào? "

Tạ Quyết trầm ngâm một lát, lại nói: " Nàng nói quả thực cũng có đạo lý, công tích không phải dễ dàng liền có thể ghi lại, còn phải có thật nhiều cơ duyên mới có được, nhưng nếu muốn tích từng chút một, thì cũng quá lâu rồi "

" Ý của chàng là... ? "

Tạ Quyết nói: " Không có cơ hội, vậy liền tự tạo "

Hắn nhớ lại một phen ở Vân huyện, sau đó phân tích: " Vân huyện là chỗ biên thuỳ, lại gần Ung Châu với Quế Châu, mấy chỗ này nhiều loạn tặc hoành hành làm càn. Ngẫu nhiên cũng sẽ có bọn loạn tặc gây sự, lâu dài cũng sẽ dẫn đến thương vong, nếu nam nữ già trẻ ở Vân huyện có thể tập được một thân khỏe mạnh, cũng có chút công phu quyền cước, thương vong giảm bớt, cũng có thể tóm được một chút giặc cỏ, ngược lại là có công tích "

Ông Cảnh Vũ nghĩ lại.

Tạ Quyết nói so với đồn điền, thuỷ lợi, càng có thể thành công hơn.

Nhưng cũng có chỗ nan giải.

" Đi chỗ nào tìm người dạy cho bọn họ công phu quyền cước? "

Tạ Quyết đuôi lông mày hơi nhíu lại.

Nàng không nghĩ tới hắn?

Ông Cảnh Vũ mặt ủ mày chau suy nghĩ, lâu không nghe được Tạ Quyết nói chuyện, liền nhìn về phía hắn.

Nhưng ngẩng đầu một cái liền bắt gặp con ngươi đen nhánh của hắn nhìn chằm chằm nàng, giống như muốn nói____ nàng chẳng lẽ quên phu quân nàng?

Ông Cảnh Vũ lập tức lĩnh ngộ, theo đó mà lộ ra ý mừng: " Phu quân tính dạy? "

Tạ Quyết lông mày dần dần thả, trầm tĩnh nói: " Sẽ không, nhưng trong quân có người "

Trước kia ngược lại là có đề nghị, nhưng nhạc phụ nói tri phủ Man Châu ức hiếp bách tính, cho nên sợ những người dân này luyện võ, không chịu quản giáo mà nổi tâm tư xấu, cho nên không cho phép.

Hiện nay hắn thân là tế tử, tri phủ Man Châu tự nhiên không dám quá mức làm càn.

Hắn suy nghĩ rồi đề nghị: " Nàng dự tính đến gần Tết là muốn sinh, nếu không để nhạc mẫu ở lại Kim Đô, đến ngày Tết, lại đón nhạc phụ vào Kim Đô, lúc đó bàn bạc kỹ hơn? "

Ông Cảnh Vũ nghiêm túc suy nghĩ một chút, đáp ứng: " Cái này để ngày mai thiếp nói một câu với a nương cùng a huynh "

Hai người đêm nay nói nhiều chút, khiến Tạ Quyết cảm thấy cực khác lạ.

Hóa ra, hắn cũng có thể nói nhiều với nàng như thế. Nàng cũng có thể nói nhiều với hắn như thế.

Ông Cảnh Vũ một lòng chỉ nghĩ đến con đường hoạn lộ về sau của phụ thân, ngược lại không có quá để ý người bên gối nghĩ gì.

Thời gian dần trôi qua, cơn buồn ngủ ập tới, ngáp mấy cái liền cũng chậm rãi lâm vào giấc ngủ.

Tạ Quyết ở trong mộng, nhìn thấy được tính tình thê tử so với hiện tại không khác lắm.

Không tự ti như xưa, càng không lo trước lo sau, nàng từ lúc sau khi hắn chết, đem hầu phủ xử lý từng chút một, càng được hoàng hậu thưởng thức.

Gặp phải phụ nhân khác khiêu khích, nàng càng lộ ra sự thong dong.

Mộng cảnh lại chuyển đổi.

Trời tối yên tĩnh, tay nàng cầm đèn dầu, một đường đi đến từ đường.

Đẩy cửa từ đường ra, cũng theo đó đóng lại đi tới trước bài vị của hắn.

Sắc mặt nàng trầm tĩnh nhìn bài vị hắn, sau một lúc lâu mới mở miệng: " Chờ nghĩa tử đến tuổi buộc tóc, ta cũng không còn gì phải luyến vị trí chủ mẫu nữa, sẽ cầu bệ hạ thu lại cáo mệnh, rời khỏi hầu phủ, từ đây cùng Tạ gia các ngươi không còn quan hệ "

Trong mộng Tạ Quyết khẽ giật mình.

Một cỗ gió lạnh xông vào phòng, thổi đến mức ánh nến lúc sáng lúc tối.

Lúc này, lại nghe nàng nói: " Ta vì ngươi thủ tiết năm năm, cũng đủ rồi "

Mộng cảnh đến đây liền dừng lại.

Tạ Quyết từ trong mộng tỉnh lại, trong phòng ánh nến mờ nhạt, ngoài phòng vẫn một màu tối tăm nặng nề như cũ, hiển nhiên mới là nửa đêm.

Mộng cảnh bỗng nhiên thoáng hiện, lúc ở trong quân ít càng thêm ít.

Chỉ có trở về phủ, mộng cảnh mới xuất hiện ồ ạt.

Trong phủ này, nhất định có thứ gì đó mới có thể gợi ra được những hình ảnh kia.

Trong lúc suy tư, thê tử có lẽ là lạnh, lúc này càng thêm ôm chặt cánh tay của hắn, theo đó mà phát ra tiếng hừ nhẹ.

Mơ một giấc như vậy, tâm tình Tạ Quyết không khỏi phức tạp, cúi thấp mắt xuống liếc nhìn thê tử đang ngủ say.

Mặc dù biết sau khi hắn chết, nàng không cần vì hắn thủ tiết, nhưng nghe được câu "từ đó rời hầu phủ, từ đây cùng Tạ gia các ngươi không còn quan hệ" trong lòng khủng hoảng một trận.

Ánh mắt lại thấp xuống chút nữa, rơi vào phần chăn đang che lấy bụng.

Trong mộng, nàng nói muốn nhận con thừa tự, vậy hài tử này quả thật không giữ được.

Tay kia từ trong chăn đưa ra ngoài, nhẹ đặt trên bụng nàng, ánh mắt dần dần tỉnh táo.

____hắn sẽ để hài tử này bình an sinh ra.

Không có gì ngoài hai cái này, còn có một chuyện khiến Tạ Quyết để ý.

Đó chính là thê tử thay đổi.

Mấy tháng trước còn ít nói, rất là câu nệ với hắn.

Chẳng qua là mấy tháng qua, thê tử làm việc càng thêm thành thục, cũng có rất nhiều ý kiến.

Về việc chuyển biến của thê tử, lại cùng giấc mộng kia trải qua việc mất phu quân cùng hài tử, cũng thực giống nhau.

Vừa nghĩ đến điều này, Tạ Quyết ngước lên ánh mắt, lần nữa rơi vào trên mặt nàng, ánh mắt tĩnh mịch.

_____ A Vũ đến tột cùng giấu diếm hắn cái gì?