Trong phủ lão phụ dẫn thái y đến Trử Ngọc Uyển, Minh Nguyệt đi vào trong bẩm báo.
Lúc vào trong phòng, trên mặt Minh Nguyệt lộ ra vẻ bối rối, giảm thấp âm thanh xuống ngồi bên giường chủ tử: “ Nương tử bây giờ phải làm sao, lão thái thái cho người mời thái y trong cung đến, hiện đang ở ngoài sân ”
Ông Cảnh Vũ vẫn bình tĩnh nói: “ Chớ có lo lắng, ta có biện pháp ứng phó, ngươi chỉ cần để người vào là được ”
Minh Nguyệt tuy lo lắng, nhưng vẫn đem màn giường buông xuống, xoay người mời thái y vào trong.
Thái y vào trong phòng, gối dùng để bắt mạch đặt ở đầu giường, hướng phía trong màn che nói: “ Nương tử, xin hãy đem tay đặt dưới gối ”
Một lát sau, một cách tay trắng nõn từ trong màn che lộ ra, đặt xuống dưới gối, âm thanh ôn hoà lễ độ: “ Làm phiền thái y ”
Thái y bắt mạch một lát, hỏi: “ Nương tử cảm thấy như thế nào? ”
Ông Cảnh Vũ đáp: “ Đêm qua đau bụng thấy máu cũng không có để ý, nhưng hôm nay bụng càng đau hơn, còn chóng mặt, đứng không được lâu liền ngất, ngủ cũng nửa ngày, bụng có chút đỡ đau hơn ”
Một bên Minh Nguyệt nhỏ giọng trả lời: “ Nương tử dạo này vì học quy củ, dẫn tới mất ăn mất ngủ ”
Thái y nghe được nguyên nhân là do mệt mỏi quá mức, tiếp tục hỏi: “ Những ngày gần đây nương tử ăn uống ngủ nghỉ cảm thấy như thế nào? ”
Minh Nguyệt đáp: “ Nương tử mỗi tối đều ôn lại bài học, thường hay đợi đến khi hầu gia về mới đi nghỉ, còn về ăn... Có lẽ do cả ngày đều nghĩ đến đem những quy củ kia học tốt, cho nên lúc ăn đều không có khẩu vị ”
Nghe vậy, thái y trong lòng cũng biết, thu tay lại đáp: “ Ta viết cho nương tử một đơn thuốc dưỡng thai, trước nghỉ ngơi mấy ngày thật tốt, sau đó ta lại đến bắt mạch cho nương tử ”
Ông Cảnh Vũ nói tạ ơn, để Minh Nguyệt dẫn thái y ra ngoài.
Chờ Hỉ Thước cùng tùy tùng đi ra, dẫn thái ý đến chỗ lão thái thái.
Ông Cảnh Vũ đem tay áo hạ xuống, nằm xuống thất thần nhìn màn che giường.
Gần như một ngày qua, nàng vẫn như cũ ở thời điểm tám năm trước.
Hồn phách nàng quay về tám năm trước. Tuy không biết tại sao lại về, nhưng đối với việc này, nàng vui nhiều hơn sợ.
Nàng đối với Tạ Quyết có oán, nhưng oán này cũng không có ý muốn hắn đi chết, hắn sống được tiếp cũng tốt.
Còn nữa, từ khi mất đi hài tử, ba năm liên tiếp nàng không có thai, đối với hài tử có hơi cố chấp. Lại thêm năm năm thủ tiết, cô đơn lẻ bóng, nhưng nếu có một đứa bé bầu bạn bên cạnh nàng, nàng cũng không đến mức không muốn sống tiếp ở hầu phủ.
Tóm lại, nàng muốn bảo vệ tốt đứa nhỏ này, không muốn bản thân giẫm lên vết xe đổ năm xưa.
Tinh thần căng thẳng nguyên một ngày, nghe thái y cùng đại phu nói đứa nhỏ an toàn, tinh thần mới chậm rãi hạ xuống.
*
Ngày thứ hai dùng đồ ăn sáng xong, Minh Nguyệt từ ngoài tiến vào: “ Nương tử, hai bà mụ đến đây, nói muốn bồi tội ”
Ông Cảnh Vũ cầm sách ngồi tại nhuyễn tháp, nghe Minh Nguyệt nói lời này, quay đầu nhìn qua song cửa hoa. Tuy mới sáng sớm, nhưng bây giờ là tháng tám nên nhiệt độ oi bức hơn so với bình thường.
Thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Minh Nguyệt: “ Để cho họ chờ, đợi đến khi mặt trời xuống núi, ta liền cho các nàng vào ”
Minh Nguyệt nghe vậy, sững sờ một chút.
“ Làm sao? ”. Ông Cảnh Vũ hỏi nàng.
Minh Nguyệt hoàn hồn, trả lời: “ Nô tỳ cho rằng nương tử sẽ không quá tính toán ”
Nương tử tính tình dịu dàng, rất ít cùng người khác so đo, cho nên có chút kinh ngạc.
Ông Cảnh Vũ hỏi nàng: “ Cảm thấy ta làm quá phận? ”
Minh Nguyệt lắc đầu liên tục: “ Nương tử một chút cũng không quá phận, có quá phận cũng là hai mụ kia. Lại nói, nương tử bây giờ lập uy, đỡ cho người trong phủ xem chúng ta là quả hồng mềm thích nắn thế nào thì nắn ”
Hôm nay nương tử giả bộ bất tỉnh, Minh Nguyệt cảm thấy Dương mụ đã nhìn ra.
Lúc đỡ nương tử về phòng. Nương tử dặn nàng lừa đại phu nói đêm qua thấy máu, còn chờ lão thái thái tụng kinh đi ra, đứng trước mặt Dương bà mụ cáo trạng.
Ban đầu Minh Nguyệt có chút khó hiểu, chờ tới lúc đại phu nói nương tử có thai, Minh Nguyệt liền hiểu vì sao nương tử nói phải đợi Dương bà mụ tố cáo trước rồi mới vạch trần khóc lóc kể khổ.
Đợi đến khi Dương bà mụ nói nương tử giả bộ bất tỉnh để hãm hại bà ta. Liền chạy vào khóc lóc kể rằng nương tử bị hại suýt sinh non, lão thái thái tuy có chút tình cảm với nô bộc bên cạnh mình, nhưng so với tằng tôn thì bên nào nặng bên nào nhẹ, vừa nhìn liền biết ngay.
Minh Nguyệt từ trong phòng đi ra, nhìn về phía hai bà mụ đang lo sợ ở trong viện.
Nghĩ đến nương tử hiểu được ở hầu phủ này, ác nhân muốn thoát tội là không thể, rốt cục cũng sẽ bị trừng phạt, đáy lòng liền thoải mái.
“ Nương tử đồng ý gặp mặt hai người các ngươi ”
Nghe vậy, hai bà mụ âm thầm thở nhẹ một hơi, nhưng lập tức lại nghe thấy Minh Nguyệt nói: “ Nhưng là đợi đến khi mặt trời lặn mới để các ngươi vào ”
Hai người không khỏi hít một ngụm khí lớn, Dương bà mụ nhìn mặt trời trên kia, kinh hãi: “ Tuổi của hai chúng ta cộng lại cũng đều hơn một trăm, phải đứng giữa thời tiết như này một ngày, đây không phải là muốn nửa cái mạng, nương tử không phải là muốn hai lão bà tử này đi chết sao! ”
Minh Nguyệt cười lạnh: “ Có mấy canh giờ mà các bà đã gấp, lúc nương tử học lễ nghi là đứng tận vài ngày, các bà so với nương tử tôn quý hơn? ”
Lập tức nghiêm mặt, lại nói: “ Các bà có thân phận gì, không còn nửa cái mạng thì sao? Nương tử trong bụng có tiểu chủ tử, nếu lúc đó xảy ra chuyện gì, chính là hai cái mạng tiện các bà đền cũng không có nổi ”
Hai bà mụ sao chịu nổi bị tiểu nha đầu mười sáu mười bảy tuổi trách mắng, trong lòng tuy lo lắng nhưng vẫn giận tím mặt, nghĩ tới lời lão thái thái nói, cuối cùng cũng không dám giận, liền âm thầm nghĩ đứng một lúc rồi giả vờ bất tỉnh, đợi đến ngày mai lại đến.
Minh Nguyệt hình như nhìn thấu tâm tư hai bà, lập tức nói: “ Đúng rồi, nếu các bà không đợi được đến lúc mặt trời xuống núi đã hôn mê bất tỉnh, đừng trách nương tử từ nay về sau không muốn nhìn thấy các bà ”
Hai bà tử thầm cắn răng, chỉ có thể nín nhịn đứng đến khi mặt trời lặn.
Ông Cảnh Vũ đứng ở phía trước cửa sổ nhìn hai bà tử, biểu tình trên mặt lãnh đạm, không có vui sướng gì.
Hai người này ỷ vào có lão thái thái chống lưng, càng ngày càng giày vò nàng, bây giờ bị thế này cũng không oan uổng.
Trong phủ hạ nhân đối với vị chủ mẫu là nàng có nhiều kinh thường, nàng từ Vân huyện đến đây nhận hết mọi xa lánh, sống đủ khổ.
Bây giờ cũng đến lúc để cho bọn họ chịu chút tội.
Nay liền mượn hai bà mụ này giết gà doạ khỉ một phen.
Thu hồi ánh mắt, xoay người trở lại trên giường xem sách.
Lão thái thái lúc nghe được tôn tức để hai bà mụ đứng đến khi mặt trời lặn, cũng chỉ hơi nhíu mày.
Tống bà tử hầu hạ bên cạnh nhiều năm cũng nói: “ Hai người kia dù có sai, nhưng phải đứng nguyên một ngày, đoán chừng mạng đều không còn ”
Lão thái thái mắt nhìn ngoài trời đang nắng gắt, sắc mặt thản nhiên: “ Ta để các nàng cho Ông thị mất mặt, nhưng các nàng làm cũng quá nặng rồi. Đến cùng cũng là chủ tử, nào đến phiên các nàng đứng trước mặt ta vu hãm Ông thị, cho các nàng chịu chút khổ mới ngộ ra được ”
Nói đến đây, cười một tiếng: “ Nhưng Ông thị lại nằm ngoài dự đoán của ta, ta cho rằng nàng vì lấy lòng ta, sẽ không đem chuyện này làm quá to, nhưng hình như giờ lại không muốn nhìn sắc mặt ta mà làm việc. Phạt họ tuy đắc tội ta, nhưng lại doạ được người khác, không biết nên nói nàng thông minh hay là ngu dốt ”
Tống bà tử nghe lão phu nhân không muốn xen vào việc này, cũng không dám nói gì thêm.
Tống bà tử cảm thấy so với việc tôn tức dịu dàng, lão phu nhân hình như đối với thủ đoạn của tôn tức xem càng thuận mắt hơn.
*
Lúc buổi chiều Ông Cảnh Vũ nghỉ ngơi nửa canh giờ, khi thức dậy liền ăn chút gì đó, mặt trời cũng dần dần lặn xuống.
Vốn dĩ là chỗ mát mẻ râm mát, cũng theo ánh mặt trời đi xuống, chiếu nắng cả khoảng sân.
Bên ngoài hai bà mụ phơi tới nóng cả da, miệng cũng lâu chưa uống nước, bây giờ cũng đã khô nứt, mồ hôi từ trên trán rơi xuống, người giống như lung lay sắp đổ.
Rốt cục nhịn được đến hoàng hôn, hai bà mụ chân đứng đều muốn phát run, miệng lưỡi khô khốc.
Minh Nguyệt đứng ngoài hành lang nói: “ Nương tử thiện tâm, để cho hai bà uống chút trà ”
Nghe tới lời này, hai bà mụ kém chút thổ ra một vũng máu. Để các bà đứng nắng mấy canh giờ, còn gọi là thiện tâm?
Miệng lưỡi khô khốc, hai chân run rẩy đi tới chỗ Minh Nguyệt uống nước.
Minh Nguyệt hướng mắt đến chỗ tỳ nữ, tiểu tỳ nữ liền mang đến cho hai bà tử chút trà.
Nước trà đến tay, cuống quýt đoạt lấy, một ngụm uống xuống vẫn còn khát, vội la: “ Lại muốn một ly nữa ”
Minh Nguyệt cưỡi giễu cợt một tiếng: “ Nương tử cho hai bà vào ”
Sau khi xoay người vào, hai người mắt nhìn ly nước, lại uống thêm vài ly nữa mới chịu buông xuống đi vào trong phòng.
Thấy Ông Cảnh Vũ nhã nhặn ngồi trên nhuyễn tháp đang lật sách, lại ung dung phe phẩy quạt tròn trên tay, nhìn vô cùng thích thú, nơi nào có dáng vẻ bị động thai khí?
Thái y đều nói là động thai khí, các bà hướng lão thái thái tố cáo, chỉ sợ chọc lão thái thái nổi giận, các bà gánh không nổi.
Minh Nguyệt nhắc nhở: “ Nương tử, hai bà mụ đã vào ”
Dương mụ thấy ánh mắt ung dung của Ông thị, mới giật mình phát giác hôm qua cảm thấy Ông thị khang khác cũng không phải là ảo giác, mà thực sự là không giống nhau.
Lúc trước mới vào hầu phủ, chú ý cẩn thận đã không thấy, hiện tại là ung dung lạnh nhạt.
Mới qua nửa tháng, sao lại thay đổi lớn như vậy, chả nhẽ trước kia là diễn?
Hai bà mụ lần lượt cúi đầu, Lý bà tử khàn giọng nói: “ Lúc trước lão nô đắc tội với nương tử, kính xin nương tử bỏ qua ”
Ông Cảnh Vũ ánh mắt nhìn Lý bà tử rồi dời qua Dương bà tử.
Dương mụ nuốt một ngụm nước miếng, thanh âm càng thêm khô khốc: “ Lão phụ bất kính với nương tử, kính xin nương tử giơ cao đánh khẽ ”
Ông Cảnh Vũ nghe vậy cười nhẹ, sau đó lặp lại bốn chữ “giơ cao đánh khẽ”, ung dung đáp: “ Ta ngược lại không muốn cùng các bà tính toán, cho nên ta không muốn thấy các bà còn ở trong hầu phủ ”
Nghe được lời này, ý tứ là muốn đuổi bọn họ ra khỏi phủ?
Làm quản sự cho phủ đệ quyền quý tốt biết bao, tổ tôn ba đời đều không cần phải lo lắng! Nếu bị đuổi đến thôn trang, sống cùng với đám thôn phụ hoang dã kia, đây quả thực là khác một trời một vực.
Hai bà mụn vội vàng quỳ xuống, bắt đầu khóc lóc.
“ Lão phụ đều đã ngoài năm mươi, con cháu cũng bất hiếu, nếu rời hầu phủ đi tới thôn trang, sau này biết làm sao mà sống ”
“ Lão phụ hầu hạ lão phu nhân nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, việc giáo dưỡng lễ nghi cũng là lão thái thái phân phó, nhưng lại không biết nương tử thân thể suy yếu, lại đang mang thai, cho dù có sai cũng không thể đuổi chúng ta ra khỏi phủ ”
Dương mụ không cam lòng: “ Lại nói tiểu chủ tử cũng không có mệnh hệ gì, nương tử cũng không cần đem chúng lão nô bức tử như vậy ”
Hai người khóc rống, bỗng nhiên một đạo âm thanh lãnh liệt trầm thấp vang lên: “ Xảy ra chuyện gì? ”
Thanh âm từ ngoài phòng truyền đến, khiến mọi người đều im bặt tiếng, không khỏi nhìn theo nơi phát ra âm thanh.
Chẳng biết lúc nào, Vĩnh Ninh Hầu Tạ Quyết đã khoanh tay đứng trước cửa, nghiêm túc uy nghiêm nhìn mọi người trong phòng, cuối cùng ánh mắt rơi xuống Ông Cảnh Vũ.
Hôm nay Ông Cảnh Vũ thấy Tạ Quyết, trước đó còn cho rằng bản thân nằm mơ, sau lại nghĩ là gặp quỷ, cho nên không có chăm chú nghiêm túc nhìn hắn.
Mà bây giờ nàng đang thanh tỉnh, nhìn thấy Tạ Quyết đã chết nhiều năm, không khỏi có chút thất thần.
Một thân vân phong trường bào, thân hình tuy cao ngất, nhưng mày kiếm mắt sáng, tuấn mỹ vô cùng.
Cho dù mới hơn hai mươi tuổi, nhưng lại trầm ổn sắc bén, làm cho người ta không dám nhìn qua dung mạo mà đánh giá.
Đối với Ông Cảnh Vũ mà nói, nàng đã năm năm chưa gặp qua hắn, nhưng nàng đến nay vẫn nhớ, cảnh tượng lần cuối cùng ở cạnh hắn.
Trên mặt hắn tràn đầy sắc dục, cùng hiện tại nghiêm túc chỉnh kinh hoàn toàn khác nhau.
Mà ở bên trong áo bào, trên tấm lưng màu đồng kia, không biết đã lưu lại bao nhiêu vết cào của nàng.