Trời Ban Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi

Chương 39: Ba lên hot search? Đúng là người đàn ông vô đạo đức!



Edit: Thư

Nghe được ba chữ Phó Trạch Ngôn, Miên Miên mở to hai mắt lúng liếng, cả người kích động, chạy nhanh đến bên Tần Hoài Dữ, nghểnh cổ muốn nhìn màn hình iPad.

Giọng nói non nớt để lộ vẻ gấp gáp: “Phó Trạch Ngôn ạ? Có thật là Phó Trạch Ngôn không? Anh ấy có đẹp không ạ? Anh Hoài Dữ có ảnh không?”

Tần Mục Dã kinh ngạc nhìn em gái nhà mình: “Gì thế? Không phải em thích anh Khương Khương à, sao mới buồn vì anh Khương Khương và ba không đến được một giây thôi vậy? Chuyển sang anh trai khác luôn? Yêu từ cái nhìn đầu tiên hả?”

Miên Miên không thèm để ý đến cái miệng chuyên nói linh tinh của anh hai.

Cô bé nghiêm túc cầm iPad, vội vội vàng vàng xem mặt nam chính trong cuốn ghi chép trần gian.

Dù sao đây cũng là định mệnh của Linh Linh, cô bé phải xem người này có xứng với Linh Linh hay không.

Tần Hoài Dữ không biết em gái muốn làm gì, nghĩ giống như Tần Mục Dã, bật cười tìm ảnh giúp cô bé, mỗi khách mời đều có thông tin cơ bản, kèm theo một tấm ảnh tuyên truyền làm sẵn nhưng chưa được công bố.

Tần Hoài Dữ chỉ cho bé con: “Đây là chú Phó Sâm và anh Phó Trạch Ngôn. Chú Phó Sâm là một đạo diễn rất giỏi.”

Tần Mục Dã lầm bầm: “Cũng không giỏi lắm, ông ấy suốt ngày quay mấy bộ phim nghệ thuật đau đớn quằn quại, tham gia mấy giải thưởng quốc tế rồi có được giải nào đâu.” 

Tần Hoài Dữ bật cười: “Hai năm trước em đi thử vai không được nên giờ ghi thù chứ gì?”

Mười bảy tuổi Tần Mục Dã ra mắt, chưa đủ chững chạc, ba mẹ lại quá bận nên Tần Hoài Dữ là anh cả, phải đứng ra gánh vác trách nghiệm làm người giám hộ, đoạn thời gian đó Uông Xuyên đều báo cáo hết công việc của Tần Mục Dã cho anh.

Mặc dù đã lâu nhưng với trí nhớ siêu phàm của Tần Hoài Dữ, anh nhớ rõ lúc đó em hai đang chuẩn bị chuyển sang mảng đóng phim, do có độ nổi tiếng cao nên không ít nhà làm phim đưa lời mời thử vai.

Phó Sâm là đạo diễn có tiếng trong nước chuyên trị dòng phim nghệ thuật, mười năm trước đã đạt bao nhiêu giải thưởng quốc tế, có thể gọi là hình mẫu ra mắt đỉnh cao, nhưng ông ấy rất phản đối các bộ phim thương mại và nghệ sĩ đi cửa sau. Lúc ấy Tần Mục Dã chưa có kinh nghiệm diễn xuất nên Phó Sâm không quan tâm mặt mũi của nhà đầu tư, cho cậu next luôn sau 3 phút thử vai.

Tần Mục Dã nhún vai: “Không phải là thù dai hay không, lần đấy em không có kinh nghiệm thật, với cả vai cũng không phù hợp với em, không muốn em diễn thì em không diễn thôi, chẳng sao cả. Em chỉ đang nói sự thật thôi, mọi người cứ thổi phồng ông Phó Sầm này quá, có mỗi mười năm đầu tiên là đỉnh thôi, mấy năm nay toàn quay mấy thứ kỳ cục, em xem còn không hiểu.”

Tần Mục Dã không phải là người kiêu ngạo, ở bên ngoài cậu ngông cuồng là thế nhưng khi về nhà mới dám thoải mái chê bai.

Cậu được đào tạo bài bản, tuy không phải cực khổ luyện tập nhưng bất cứ khi nào rảnh cậu sẽ cố gắng cải thiện kỹ năng diễn xuất của mình. Các thầy cô trong học viện điện ảnh đều sùng bái Phó Sâm, cậu cũng dành thời gian nghiên cứu thử.

Cuối cùng cậu chỉ thấy buồn ngủ, cảm giác mỗi thước phim ẩn chứa nhiều thứ, tuy phim điện ảnh mang chiều sâu không xấu nhưng Phó Sâm quay quá tối tăm và khó hiểu, bảo sao doanh thu phòng vé không cao.

Tần Hoài Dữ không nghiên cứu mảng điện ảnh nhưng anh vẫn nhắc nhở em trai thận trọng lời nói: “Dù em thấy tác phẩm của ông ấy thế nào thì quay show cũng chỉ để giải trí, không liên quan đến vấn đề đóng phim, ông ấy là tiền bối trong nghề, em phải khách khí một chút, đừng để antifan lại có cơ hội bới móc.”

“Đã biết, đã biết.” Tần Mục Dã nói, “Em đâu phải trẻ con, giờ em biết làm người lớn rồi.”

Gần đây, Tần Mục Dã bình tĩnh nghĩ lại những điều mình đã trải qua, quả thật cậu cậy tuổi trẻ lông bông, nhiều phát ngôn quá trớn, bị chửi cũng là điều đương nhiên.

Lúc trước, cậu chẳng care mấy thứ chửi bới này nọ, bản thân mình thích làm là được nhưng bây giờ cậu đã thay đổi.

Một phần vì cậu lo lắng cho em gái, nếu hình tượng xấu của cậu ảnh hưởng đến em thì làm sao em ấy tung hoành ở nhà trẻ được?

Một phần khác vì cậu trưởng thành hơn, tính cách của cậu thật ra ai cũng lý giải được nhưng nếu cậu đã chấp nhận là người của công chúng thì phải suy xét hơn người bình thường, không nên để bản thân đi quá xa, kẻo chính tính cách ấy trở thành thanh kiếm đâm ngược lại cậu.

Phải khiêm tốn, thận trọng hơn, vừa bảo vệ bản thân, vừa bảo vệ gia đình.

Bé con yên lặng, chăm chú quan sát Phó Trạch Ngôn.

Đây chính là nam chính của thế giới này, người mang số mệnh lớn, tương lai sẽ là ảnh đế nổi tiếng.

Sổ ghi chép miêu tả quá mức phóng đại khiến Miên Miên mong chờ tò mò nhìn.

Đến khi thấy ảnh… khuôn mặt cô bé rũ xuống như đưa đám.

Tần Mục Dã chú ý biểu cảm ấy, giơ tay véo má cô bé: “Sao lại thế này? Không hài lòng với bạn mới à?”

Tần Hoài Dữ cũng tò mò gu thẩm mỹ của em gái, mặc dù em ấy mới ba tuổi rưỡi nhưng việc biết trước kiểu con trai hợp gu bé con là điều không tồi. 

Anh dịu dàng hỏi: “Anh này đẹp trai mà, Miên Miên không thích sao?”

Khuôn mặt của đứa nhỏ viết đầy hai chữ: “Thật ạ?”

Trong poster, bé trai sáu tuổi nắm tay ba, tóc xoăn nhẹ, da rất trắng, có lẽ do bẩm sinh sắc tố đen ít nên tóc không đen tuyền mà màu nâu hạt dẻ, trông đẹp trai kiểu tây tây.

Nhưng dù sao đó cũng chỉ là đứa trẻ sáu tuổi…

Hoàn toàn không đủ trình so với anh Thanh Hành mười tuổi.

Miên Miên nghĩ như vậy.

Bé con nói: “Anh Phó Trạch Ngôn có một gương mặt đứng đắn, vầng trán cao, nhiều may mắn, nhưng lông mày và đôi mắt lại hơi hẹp, có thể phải chịu khổ khi còn bé.”

Tần Mục Dã cười to, xoa đầu bánh bao nhỏ: “Lại lên cơn gì rồi? Nói linh ta linh tinh, em chuẩn bị làm thầy bói được rồi đấy.”

Miên Miên tránh khỏi tay của anh hai, dựa vào lòng Tần Hoài Dữ.

Tần Hoài Dữ cảm thấy biểu cảm của em gái có chút sai sai, “Sao vậy Miên Miên, em lo không có ba Khương Khương thì sẽ không được ăn đại tiệc à?”

Bé con lắc đầu.

Tần Mục Dã vỗ ngực nói: “Anh thuộc lòng công thức rồi, lúc ấy để anh thể hiện cho xem! Lần trước do không có công thức, anh nhường người khác trổ tài trước thôi.”

“Em nên tận dụng thời gian học cách mổ cá trước tiên đi.” Tần Hoài Dữ đáp lại không chút lưu tình, trong đầu hiện ra hình ảnh em hai đứng đấu mắt với con cá mười mấy phút liền, khiến anh không cạn lời.

Miên Miên kéo tai của Tần Hoài Dữ, nói thầm: “Mạo hiểm lắm em mới tin anh hai, anh Lục cũng biết nấu cơm, em nghĩ em sẽ tìm Linh Linh để xin ăn chùa.”

***

Buổi chiều hôm sau, cả ba anh trai đều không có nhà, Miên Miên ngủ trưa dậy, đi tìm mẹ để chơi cùng.

Miên Miên tìm ở phòng khách nhưng không thấy, phòng ngủ cũng không, đoán mẹ ở trong thư phòng.

Đôi chân ngắn lon ton chạy vào thư phòng của Lê Tương, bé thấy mẹ buồn buồn, ngồi ngẩn người trước máy tính.

Bé vào một lúc lâu, Lê Tương không phát hiện ra.

Đứa nhỏ ngọt ngào gọi: “Mẹ ơi, mẹ đang làm gì đấy?”

Bé đi vòng ra sau lưng Lê Tương, thấy trên máy tính đang mở bức ảnh chụp một cô gái mặc cổ trang xinh đẹp, cùng kiểu trang phục với những người xung quanh.

Lê Tương từ từ lấy lại tinh thần, bế con gái lên chân mình, bà chỉ diễn viên trong bức ảnh, hỏi: “Miên Miên thấy cô này đẹp không?”

Miên Miên suy nghĩ một lúc, gật đầu: “Dạ, đẹp lắm ạ, nhưng nếu mẹ mặc bộ váy ấy thì còn đẹp hơn!”

Lê Tương đối diện với ánh mắt ngây thơ xen lẫn ngưỡng mộ của con gái, trong lòng không nén nổi ngỡ ngàng.

Đây là một bộ phim bom tấn về đề tài lịch sử.

Nửa năm trước bà dừng đóng phim, những bộ phim đã ký kết không thể thực hiện theo đúng kế hoạch nên đành lỡ hẹn.

Những bộ phim khác thì tốt nhưng có một bộ về đề tài bà đợi chờ từ lâu.

Ở tuổi 30, Lê Tương trở nên nổi tiếng, giành giải thưởng với mấy bộ phim nghệ thuật, sau đó bà quay thêm phim thương mại, thống trị doanh thu phòng vé nhưng hầu hết đều mang hơi hướng hiện đại.

Bà mơ ước được đóng phim cổ trang, vào vai một nữ anh hùng váy áo tung bay, hiên ngang oai hùng.

Nhưng kịch bản hay thì khó tìm, nhiều năm qua, vô vàn kịch bản cổ trang được gửi đến nhưng Lê Tương luôn tìm một bộ phim phù hợp nhất, không muốn gượng ép bản thân vào nhân vật.

Nửa năm trước, bà nhận được kịch bản này nhưng con gái xảy ra chuyện bất ngờ, khiến bà đau đớn tận cùng, không thể tham gia đoàn phim nên đành từ bỏ.

Lúc đó, sự nghiệp, gia đình, tiền tài, danh vọng hóa thành cát bụi trong mắt bà.

Miên Miên không còn nữa, bà chỉ còn một nửa sinh mạng thôi, sống chỉ như cái xác không hồn.

Khi Miên Miên trở lại, bà vô cùng vui mừng, tập trung điều dưỡng thân thể để chăm sóc bé con, thầm thề trong lòng sẽ không bao giờ bỏ bê nghĩa vụ làm mẹ nữa, nhưng khi thấy diễn viên khác vào vai nhân vật mình mong đợi nhiều năm, bà vẫn cảm thấy mất mát.

Bé con nhìn mẹ buồn buồn, mơ hồ đoán ra gì đó.

Bé nhỏ giọng hỏi: “Các cô chú đang đóng phim phải không ạ?”

Lúc đầu bé không phản ứng kịp nhưng nghĩ kĩ một lúc, bé đoán chỉ có diễn viên mới mặc trang phục cổ trang ở thế giới này.

Miên Miên biết mẹ đã từng là một diễn viên rất giỏi và diễn xuất là tất cả sự nghiệp của mẹ.

Lê Tương gật đầu: “Đúng vậy, trước đây mẹ hay làm việc ở chỗ này.”

Bé con tinh tế quan sát biểu cảm thay đổi rất nhỏ của Lê Tương. Tuy nhiên cô bé cũng chỉ mới ba tuổi rưỡi, không thể hiểu hết lý tưởng tưởng sự nghiệp sâu sắc của người người lớn.

Cô bé nhạy cảm nên mới hiểu nhanh.

Anh Hoài Dữ làm tổng giám đốc, phát triển tập đoàn Tần thị chính là lý tưởng của anh.

Anh hai xác định theo con đường ca hát, nhảy múa, đóng phim và lên show truyền hình, các tác phẩm nghệ thuật và sự nổi tiếng lý tưởng của anh ấy.

Trong tương lai anh Tiêu Nhiên sẽ phát triển trong mảng game, áp dụng kỹ năng của bản thân để dẫn đội đến chiến thắng chính là mục tiêu của anh.

Chắc chắn mẹ… cũng có lý tưởng của riêng mình.

Đôi tay nhỏ của Miên Miên ôm eo Lê Tương, giọng nói thơm mùi sữa: “Mẹ sớm khỏe lại để tiếp tục đóng phim nhé, anh hai nói, mẹ là diễn viên siêu siêu giỏi, đã từng đóng nhiều phim điện ảnh.”

Lê Tương rất ngạc nhiên.

Bà nhìn bánh bao nhỏ vừa ngoan ngoãn vừa ngọt ngào trong lòng, không nghĩ đến dưới tình trạng bà ốm yếu, xanh xao như này, con gái vẫn khen bà.

“… Nhưng mẹ đã lui về ở ẩn được một thời gian rồi, mẹ sẽ không đóng phim nữa.”

Miên Miên mở to mắt: “Mẹ không muốn làm diễn viên nữa ạ?”

Lê Tương muốn nói lại thôi.

Bà luôn cảm thấy mình sắp xếp nhịp sống không phù hợp, hai con trai đầu còn tốt, nhưng đến khi Tiêu Nhiên ra đời, bà bắt đầu bận rộn, không quan tâm Tiêu Nhiên đầy đủ, đến Miên Miên, bà chỉ tự mình chăm sóc con bé một năm đầu tiên,… sau đó lại giao cho bảo mẫu và người giúp việc.

Lê Tương cảm thấy chính mình hại chết con gái. 

Bé con thông minh đoán được suy nghĩ của Lê Tương, mạnh dạn hỏi: “Mẹ muốn chăm sóc Miên Miên nên mới dừng đóng phim đúng không ạ?”

Lê Tương gật đầu: “Mẹ làm mẹ không tốt, không có cái gì bù đắp cho con, chỉ biết cố gắng bên con càng lâu càng tốt.”

Bé con ra sức lắc đầu: “Nhưng Miên Miên mong mẹ có thể làm điều mình thích và có được hạnh phúc, mẹ đừng quên, Miên Miên là thần tiên lợi hại, Miên Miên có thể tự bảo vệ chính mình.”

Hốc mắt Lê Tương ửng đỏ, mũi cay cay.

Bà có đức hạnh gì mà sinh được một cô con gái hiểu chuyện cùng với ba đứa con trai giỏi giang xuất sắc thế này.

Miên Miên dụi đầu vào lòng mẹ, kiên định nói: “Lúc nào mẹ khỏe mẹ nhất định phải đi đóng phim tiếp nhé, các anh cũng hy vọng mẹ tiếp tục theo đuổi lý tưởng của mình ạ.”

Miên Miên nhớ trong giấc mơ, anh ba bị thương tay phải, buộc phải từ bỏ đam mê đã tuyệt vọng thế nào.

Cả lúc anh hai mất đi sự nổi tiếng chán nản tột cùng.

Miên Miên phải bảo vệ các anh, cũng phải bảo vệ cả mẹ.

Chỗ đứng của mẹ phải ở trên sân khấu, tỏa sáng xinh đẹp trong vòng vây người hâm mộ.



Dưới sự động viên của Miên Miên, Lê Tương cân nhắc tương lai trở lại.

Bà tìm lại điện thoại công việc đã sập nguồn từ lâu, sạc điện, mở máy lên, nhận được rất nhiều lời mời làm việc trước đó.

Trong lòng Lê Tương bồi hồi nhưng bà quyết định bàn lại với chồng, nếu ông ấy ủng hộ sẽ hỏi tiếp ý kiến của ba con trai.

***

Bữa tối chỉ có Miên Miên, Tần Tiêu Nhiên và Lê Tương.

Tần Hoài Dữ tăng ca, Tần Mục Dã có thông báo, Tần Sùng Lễ tham gia tiệc xã giao nên không thể về kịp.

Chín rưỡi, sau khi Lê Tương tắm cho Miên Miên, thay cho bé bộ quần áo ngủ, hai mẹ con chuẩn bị lên giường, kể chuyện đi ngủ.

Tần Tiêu Nhiên đi ra khỏi phòng gym, cả người ướt đẫm mồ hôi, chuẩn bị lên tầng tắm rửa.

Vừa đến chỗ cầu thang, cậu thấy Tần Hoài Dữ và Tần Mục Dã lần lượt đi vào huyền quan, sắc mặt cả hai đều không tốt.

Tần Tiêu Nhiên hỏi theo bản năng: “Anh cả, có chuyện gì sao?”

Tần Mục Dã giận dữ nói: “Em tự lên hot search xem đi.”

Tần Tiêu Nhiên: “Anh lại làm cái gì mà lên hot search?”

“Không phải anh, là ba!”

Tần Tiêu Nhiên: “???? Ba lên hot search á?”

Tần Tiêu Nhiên mở Weibo, lướt mục tìm kiếm, thấy được từ khóa.

#Doanh nhân giàu có họ Tần ngoại tình#

#Hôn nhân của ảnh hậu đang ở ẩn Lê Tương lục đục#

Hot search đính kèm một hình ảnh mờ mờ trong tiệc rượu, Tần Sùng Lễ và một ngôi sao nữ váy đỏ ngồi sát cạnh nhau, hành động rất mập mờ.

Tần Mục Dã không nhịn được chê trách: “Tuyệt lắm, biết rõ mẹ không khỏe mà ông ấy còn không kiềm chế một chút… ngồi gần người phụ nữ khác thế này, đúng là vô đạo đức!”

Tần Tiêu Nhiên bình tĩnh hơn nhiều, cậu phóng to, nhìn kỹ bức ảnh, chỉ cho hai anh: “Cái này hơi bất thường, cái ghế sô pha ba ngồi có chỗ gấp khúc, chắc ở giữa hai người vẫn có khoảng cách nhưng do sao nữ này đứng lên, vừa đúng che đi chỗ đấy nên đánh lừa thị giác.”