“Anh vào đây...” Minh Khang đưa vật nam tính của mình vào. Lúc này, Tuyết Chi cảm nhận được một nỗi đau khủng khiếp. Đã rất lâu lâu rồi hai người mới bắt đầu làm chuyện này, lâu như vậy nên cô cảm nhận đau là đúng
“Anh.. em xin lỗi.. em chỉ đùa thôi.. áaaaa... hức” bây giờ, một nửa của vật cứng đang nằm bên trong cô. Bên dưới co bóp, ôm chặt lấy ‘bé Khang nhỏ’ khiến cho Minh Khang rạo rực hết người lên. Anh đã bị trúng xuân dược do cái trò chơi ngu ngốc của cô rồi, bên dưới còn ôm chặt lấy anh như vậy, ai mà chịu nổi?
*Bốp*
Anh đánh mạnh vào mông Tuyết Chi, giận dữ mà nói:
“Thả lỏng ra. Nhanh lên!” Đối mặt với sự tức giận của anh như vậy, Tuyết Chi đành làm theo lời của anh thôi. Cái đau dần dần thấu tận bên trong, cô đau quá nên hai hàng nước mắt đã rơi ra
“Đau quá... xin anh..ưm”
Không nghe theo lời của cô, anh bắt đầu chuyển động theo nhịp, bàn tay thon dài ôm lấy eo nhỏ gọn của cô. Vật nam tính dí lút cán sâu bên trong ‘bé Chi’. Từng đợt di chuyển từ chậm dần, chậm dần, sau đó tốc độ nhanh hơn.
“Á..á...a... ưm.. xin anh... xin anh tha cho em..” khuôn miệng Tuyết Chi rên to, cô co chân lại và đùi giật liên tục, cả người giật liên tục, rung chuyển theo nhịp của Minh Khang. Hai tay bị trói chặt bởi chiếc thắt lưng của anh, vậy nên cô không thể chống cự nổi. Mà nếu không bị trói thì sức con thỏ nhỏ như cô cũng chẳng chống đỡ lại nổi sức của một con mãnh thú đang trong thời kì động dục đâu!
Minh Khang di chuyển mỗi lúc một nhanh hơn, vật cứng càng lúc đi sau vào trong tử c*ng của cô hơn, trên bụng cô còn hiện lên một phần dài của cự v*t. Cái miệng nhỏ cứ thế mà rên la lên, đau đớn vô cùng. Ấy vậy mà trước khi làm cái hành động ngu ngốc đấy lại không hề nghĩ đến hậu quả gì cả!
Hai tay của Minh Khang ôm lấy 2 quả đào lớn. Mặc dù người cô nhỏ nhắn, nhưng hai đôi gò bồng lại vô cùng to, nó trắng xoá như tuyết, có một mùi thơm vô cùng dịu nhẹ khiến Minh Khang thích thú không thôi. Anh úp mặt xuống dưới chỗ đó mà cắn mạnh, hai đầu nhũ hoa cứng nổi lên chọc vào mặt anh. Nó hồng hào nhè nhẹ, tức mình, Minh Khang cắn mạnh xuống chỗ đó khiến Tuyết Chi đau quá mà kêu lên oai oái.
“Aaaaa... đau.. emm....”
“Tuyết Chi... thả lỏng ra..” anh nói với một giọng lạnh, có vẻ như đang rất kiềm chế.
“Nhưng.. em.. em.. đau... aaa... anh tha... cho em”
Càng nói, anh càng ấn mạnh sâu vào bên trong cô, cơ thể bông tuyết uốn éo, hai tay bấu chặt lại với nhau chỉ muốn phá vỡ cái dây trói mình kia ra.
“Đừng... đừng... em xin anh.. tha.. cho em”
Bên trong ấm áp, nhầy nhụa nước của cô. Nó co bóp chặt lấy vật c***g c**g khiến cho anh bứt rứt không thôi..
“M* kiếp! Chỉ muốn hành hạ cơ thể của em mãi thôi.”
“Hức.. đừng mà” hai hàng nước mắt của Tuyết Chi tuôn ra ướt hết lấy gương mặt xinh xắn, Minh Khang khó chịu, nhìn mặt cô lại chỉ muốn mềm lòng, nhưng vậy thì anh sẽ phải tự xử sao? Rất khó chịu! Không được không được!
“Tuyết Chi!” Anh đột nhiên bế thân người cô lên, để cô ngồi lên người mình, mặt anh nhìn thẳng vào đôi mắt long lạnh nước, gương mặt ửng đỏ lên..
“Dạ... hức” hai tay cô đang dần thál chiếc thắt lưng ra được rồi. Cô choàng tay ra ôm lấy cổ anh, miệng nức nở mà cầu xin tha
“Em.. em cố chịu nốt đêm nay nhé!” Anh hôm vào trán cô, nói nhẹ nhàng
“Nhưng... em.. em đau... hức”
“Yêu em”
Nói rồi anh lật người cô lại, đưa mông cô lên, vật cứng vẫn ở trong đó. Nó vẫn phồng to bên trong cô, càng ngày kích thước càng lớn dần chứ nó không yếu xỉu đi chút nào. Kiểu này Tuyết Chi chỉ có dỗ dành nó chếc!
Minh Khang quỳ trên chiếc drap giường, từng đợt tấn công vào sâu bên trong cô. Chợt anh dừng lại, hay tay luồn xuống đến hai quả đào to tròn, anh cứ thế bóp liên hồi..
“Mềm thật!”
“A.. anh.. nhẹ..nhẹ tay một chút”
“Tuyết Chi!” Anh lật người cô lại đối mặt với mình, còn anh thì nằm xuống
“Dạ.. hơ..”
“Em đừng rời xa tôi nhé?” Minh Khang xoa mặt cô mà nói. Anh lại sợ giống như lần trước, cô nói lời chia tay với mình. Lúc đó anh rất sợ, rất sợ cô rời bỏ mình, xa mình. Tim thắt lại, đau vô cùng! Lần này anh nói để cùng Tuyết Chi hứa, mong rằng cô sẽ không rời xa mình nữa.
Chợt, cô khựng lại. Tại sao anh lại nói vậy nhỉ?
“Sao.. sao anh lại nói vậy?” Cô đưa bàn tay nhỏ bé của mình sờ lên gương mặt của anh, nhẹ nhàng mà hỏi.
“Tôi.. Tôi sợ em rời xa tôi.. Sợ như lần trước” nhắc đến lần trước, cô lại lo lắng về chứng bệnh của mình. Càng ngày hình như nó càng nặng, cô đau đầu bất cứ khi nào. Rõ ràng là cô đã bảo vệ và cẩn thận lắm nhưng không hiểu sao nó lại vậy!
“Vâng.. em sẽ không rời xa anh đâu!”
Nghe được câu trả lời đúng theo ý mình, anh mỉm cười với cô. Nụ cười của anh vô cùng đẹp, đúng là trai đẹp có khác!
Xong, anh lại lật người cô xuống dưới thân mình. Anh lại tiếp tục luân động, hông của anh đập mạnh vào bụng cô, Tuyết Chi đau đớn, mãi mà những tinh binh bé nhỏ chẳng xuất ra, để cho cô phải hứng chịu những trận ‘đòn roi’ của anh như thế này!
“Đừng..đừng... hức... tha cho em... tha cho em”
Cuối cùng, anh cũng xuất ra những dòng trắng đục vào sâu bên trong cô. Nó chảy cả ra grap giường, tạo thành một mảng ướt. Tuyết Chi hứng chịu cơn đòn đó, vừa đau vừa mỏi mà chẳng sung sướng như lời anh nói gì cả!
“Anh... xong rồi..” cô định di chuyển chân mình xuống dưới giường, thì bị anh ôm lại, mặt cô đập vào lồng ngực săn chắc của anh.
“Bé con.. em nghĩ là xong rồi sao?” Anh vuốt ve gương mặt nhỏ, nhìn cô mà cười lưu manh
“Em..”
“Chưa xong đâu, trong đêm nay còn phải làm nữa, cứ đợi đấy đi”
Và cuối cùng đêm đó, ai kia bị hành lên bờ xuống ruộng, không chịu nổi mà ngất, để người kia vẫn đang hì hục làm.