Trói Buộc Em Bên Anh!

Chương 46: Niềm hy vọng nhỏ nhoi





Tuyết Chi sau khi thoát ra được căn nhà, cô cứ chạy mãi, chạy mãi. Ngoài trời vẫn còn tuyết rơi, mặc dù sắp hết tháng 2 rồi. Có vì mải chạy trốn mà chưa kịp lấy đủ quần áo ấm mặc vào cho mình. Người run lẩy bẩy, làn da cũng xanh xao đi vì cái rét. Nhưng Tuyết Chi vẫn cố gắng chạy, chạy thật xa hơn nữa để thoát khỏi căn nhà đã giam giữ cô ấy.

Chạy được một lúc, tưởng chừng như nó sắp đến thành phố London nhộn nhịp đông người, nhưng nó lại dẫn cô đến một nơi vắng vẻ. Xung quanh chẳng có nhà, chỉ có cây cối, cỏ cao đến chân.

Tuyết Chi bất lực, nhưng vẫn cố gắng chạy càng xa càng tốt. Mãi cho đến tận chiều, có vẻ như rất xa căn nhà rồi nên cô mới ngồi xuống tạm một gốc cây lớn gần đó.

Chân cô vì không mang theo dép nên nó đã tím tái lại, tiếp xúc với mặt đường gồ ghề nên có nhiều chỗ bị chảy máu. Nhìn bàn chân mình như vậy, Tuyết Chi chỉ cảm thấy đau một ít, còn lại là sợ hãi..

Cô ngồi xuống thở hổn hển, xung quanh chẳng có lấy một người để giúp đỡ, coi như một phần của tia hy vọng đã bị dập tắt.

Tầm giờ này là có thể Minh Khang đã về nhà rồi, vì anh nói rằng chỉ đi công tác sáng nay, sau đó sẽ bay về với Tuyết Chi. Nếu anh mà biết cô chạy trốn rồi thì rất đáng sợ, vì vậy mà cô lại tiếp tục đứng dậy chạy tiếp..

Đến tối, cô lại càng kiệt sức hơn. Cả ngày nay chưa ăn được một tý gì mà toàn lấy sức để chạy. Như vậy rất mệt mỏi! Chợt ánh mắt của Tuyết Chi hướng sang một ngôi nhà sáng đèn gần đó. Tia hy vọng của cô lại được thắp sáng!

Tuyết Chi cố gắng dùng chút sức lực yếu ớt của mình để chạy đến căn nhà đó, cố gắng mà cầu cứu một cách nhanh nhất.

Ngay khi gọi cửa được chủ nhà, Tuyết Chi vì quá mệt mỏi và mất hết sức lực nên cô đã ngất đi. Xung quanh chỉ là một màu đen. Cô ngất ngay khi người chủ nhà vừa kịp ra mở cửa...

Bình thường, sức của cô cũng gọi là vừa đủ, không yếu hay cũng không quá mạnh. Nhưng bây giờ vì đói, vì lạnh mà sức bị giảm đi, Tuyết Chi trở nên yếu đuối hơn. Cô cố gắng chạy xa nhất có thể cũng là 1 kì tích rồi. Đến khi thấy được niềm hy vọng nhỏ nhoi thì lại ngất mất...

Lúc Tuyết Chi tỉnh dậy thì cũng là nửa đêm. Mở mắt ra, cô thấy mình đang ở một nơi xa lạ. Căn nhà gỗ ấm cúng với tone màu chủ yếu là màu vàng. Nhìn xung quanh, Tuyết Chi thấy có một nam một nữ đang ngồi bên cạnh cô.. Trên người cô đang đáp một chiếc chăn bông ấm và dày, nó để giữ ấm cơ thể cô ngay trời lạnh lúc này. Hai chân trầy xước vết thương của cô cũng đã được băng bó lại.

“She woke up!” (Cô ấy đã tỉnh) Daria Harvey nhìn thấy thì nói lớn

“Oh. Are you okay? (Ồ, bạn có ổn không?) Lucasta Martin hỏi

“Tôi.. tôi không sao. Đây là đâu?” Tuyết Chi ngơ ngác nhìn hai người

“Đây là nhà của bọn tôi. Tôi thấy cô gọi cửa, nhưng khi vừa ra ngoài thì cô đã ngất nên chúng tôi không biết làm như thế nào cả. Đành đưa cô vào trong đây nằm tạm để hỏi thăm tình hình.” Người con gái ấy nói

“Tôi... cảm ơn hai bạn nhiều! Tôi thật sự rất cảm ơn!” Tuyết Chi nghe thấy thì cảm động, cô rất biết ơn 2 người họ, nếu không có họ thì có lẽ cô đang nằm ngoài đường rồi

“Không có gì đâu. Cô chưa ăn cơm phải không? Tôi có sắp sẵn thức ăn rồi. Cô ra ăn cơm cùng chúng tôi..” người con trai bên cạnh nói

“Vâng.. vâng.. cảm ơn anh nhiều. Cảm ơn 2 người.”

Nói rồi họ đưa cô đến bàn ăn ngay gần đó. Mặc dù đã nửa đêm nhưng họ vẫn cố đợi cô tỉnh lại để hỏi chuyện và ăn cơm cùng. Thức ăn trên bàn vẫn còn ấm nóng, mùi thơm nghi ngút khiến chiếc bụng nhỏ của cô kêu lên “òng ọc”. Cô ái ngại nhìn hai người họ, nhưng họ cũng rất tinh ý, lấy cơm để Tuyết Chi ăn liền..

“Cô tên là gì?” Daria hỏi cô

“À.. tôi tên là Calista Harris”

“Ồ, cái tên rất đẹp!”

Hai người họ muốn hỏi thăm sự tình của Tuyết Chi. Vì sao cô lại như thế này, nhưng lại thôi. Vì họ muốn giữ cho tinh thần của cô được tốt lên, thoải mái hơn, sau đó mới hỏi sau.

“Vâng, cảm ơn anh. Mà... hai người là người yêu của nhau hả?” Tuyết Chi thắc mắc

“À không. Chúng tôi chỉ là bạn thân của nhau thôi. Chúng tôi muốn làm việc riêng nên dọn nhà mới để ở cùng nhau..” cô gái Daria lắc đầu phủ nhận

“Ồ, thì ra chỉ là bạn thân. Nhưng tôi lại thấy hai người rất hợp nhau đó.” Cô nháy mắt một cái

“Không.. không.. không có đâu. Chúng tôi chỉ là bạn mà thôi!” Anh chàng Lucasta đỏ mặt mà nói

“Ồ!”

Trong bữa ăn sau câu nói đấy, Tuyết Chi để ý rằng hai người có vẻ ngượng ngùng hơn.. Có lẽ 1 trong 2 đang thích thầm đối phương rồi..

Coi như đây là niềm vui nho nhỏ!

Ăn xong, cô cũng biết ý mà đi rửa bát. Nhưng 2 người đó lại một mực không cho phép.. Tuyết Chi cũng biết ái ngại mà..

Cuối cùng, Tuyết Chi có ý định rời đi, nhưng hai người lại một mực giữ cô ở lại, vì bây giờ cũng là tối muộn rồi..

“Không được. Cô có thể ở lại đây một đêm. Giờ tối muộn rồi, bên ngoài rất nhiều yếu tố xấu, cô lại là con gái nữa nên tuyệt đối không được!” Daria giữ chặt tay cô

“Tôi... nhưng tôi..”

“Không nhưng nhị gì cả. Cô cứ ở đây cho an toàn, ngày mai rồi cô có thể đi.” Lucasta cùng Daria giữ cô ở lại. Cuối cùng Tuyết Chi đành gật đầu đồng ý. Vậy là tối nay cô ở lại đây cùng hai người họ, ngày mai sẽ tính tiếp chuyện sau

_________________

Cùng lúc đó, tại nhà của hai người. Minh Khang trở về, sau khi biết tin Tuyết Chi đã trốn thoát thì căn nhà náo loạn hết lên. Anh điên cuồng đập phá đồ đạc bên trong phòng.

Vốn dĩ anh biết được chuyện đó là vì cái khoá bằng mật mã. Khi cô mở khoá thành công thì bên điện thoại của anh có vang lên thông báo.

Nhìn thấy được thông báo, Minh Khang đã siết chặt lấy điện thoại, liền lên trực thăng riêng của mình để trở về nước. Nhưng Minh Khang muộn rồi, Tuyết Chi đã trốn thoát được. Mà anh càng hối hận hơn khi không lắp kịp những chiếc camera, để rồi bây giờ không có chút manh mối tìm Tuyết Chi..

Minh Khang tức giận, những người giúp việc, quản gia John, trong đó có cả cô Gloria cũng ở đó. Cô lo sợ vô cùng, sợ rằng chuyện mình giúp Tuyết Chi chạy trốn sẽ bị bại lộ ra, lúc đó cô phải nhận hậu quả tương đối nặng nề.. Cô phải tìm cách giải quyết nhanh!

“Cô Gloria” Minh Khang bỗng kêu tên cô lên