Tuyết Chi hiện sự mệt mỏi rõ rệt. Minh Khang đã hỏi rất nhiều lần nhưng cô chỉ nói rằng do mình ôn thi nên có hơi mệt. Thật ra cô đã suy nghĩ rất nhiều về bệnh tình của cô, phải làm sao để thuận tiện cả hai bên. Cuối cùng cô đã đưa ra một quyết định!
______________________
Đến ngày thi cuối cấp của Tuyết Chi
Cô làm bài một cách nhanh gọn lẹ đúng. Tuyết Chi quyết định mình sẽ đi du học chứ không học đại học nữa. Dù sao mấy cái trường gần nhà cô cũng không hợp với cô cho lắm, đi du học sang nước khác sẽ được học tập nhiều kinh nghiệm của họ hơn
Ra ngoài, cô cùng Đan Hi và Thưởng Xuyên xuống canteen cùng nhau ăn. Thưởng Xuyên bây giờ đã trở thành một người bạn tốt của hai cô gái. Cậu cũng đã cố gắng buông bỏ tình cảm của mình dành cho Tuyết Chi, nhưng cố gắng lắm cũng không được. Lúc nào cô cũng luôn vui vẻ và hoà đồng với mọi người, lúc nào cô cũng nở nụ cười dịu dàng tỏa nắng. Nụ cười ấy và cả gương mặt xinh đẹp luôn xuất hiện trong tâm trí của Thưởng Xuyên thì làm sao mà từ bỏ được? Đã nhiều lần Thưởng Xuyên muốn chuyển sang thích Đan Hi, vì cô ấy vừa đang độc thân, cũng vô cùng xinh đẹp tài giỏi. Nhưng cậu không thể...
“Thưởng Xuyên! Cậu ăn gì?” giọng Tuyết Chi nhẹ nhàng nói với cậu
“H..hả? À mình.. ăn mì trộn nha” anh đang mải nghĩ đến cô, bị cô gọi làm giật mình
“Đan Hi thì sao?”
“Tao ăn pizza nha. Nhớ một cốc hồng trà nữa”
“Oke! Cô ơi cho cháu một bát mì trộn, một miếng pizza cùng một cốc hồng trà và một hộp tteokbokki với một cốc trà chanh nha”
Tuy cô là tiểu thư của nhà Lục, địa vị quyền cao hơn những bạn khác. Nhưng cô không cậy quyền, không khinh thường người khác hay tự cao về mình cả. Cả trường ai ai cũng quý Tuyết Chi, biết cô là con gái cưng của Lục Dạ Tuấn thì khống ai dám động vào cả. Nếu động vào thì chỉ có bay màu nhà mà thôi. Mặc dù mọi người đang xếp hàng để đợi đến lượt mình lấy đồ ăn, khi thấy Tuyết Chi thì bác quản gia canteen đã muốn cô đến lấy nhanh trước bọn họ. Nhưng cô nhất quyết từ chối và đợi cho họ lấy trước, mình lấy sau. Vì vậy mà mọi người càng mến Tuyết Chi hơn
Sau khi ăn xong, Thưởng Xuyên và Đan Hi muốn đưa Tuyết Chi về tận cổng nhà. Hôm nay, cả ba người không muốn đi xe oto, đi bộ để cùng nhau trò chuyện, tâm sự hơn. Trên đường đi, Minh Khang có đi qua con đường, vô tình thấy được ba người như vậy. Bên cạnh còn có Thưởng Xuyên đi nhưng mắt cứ nhìn chằm chằm vào cô làm máu trong người anh sôi sùng sục lên
Minh Khang đỗ xe ngay vỉa hè ba người đang đi. Xuống xe, nhìn Tuyết Chi rồi mỉm cười dịu dàng. Nhận ra anh, Tuyết Chi chạy đến ôm lấy anh
“Aaaaaa... Minh Khang”
“Cục cưng của anh thi có tốt không?” Minh Khang xoa đầu cô
“Có ạ!”
Thấy anh, Thưởng Xuyên thoáng có chút buồn..
“Chào Âu Tổng” Đan Hi và Thưởng Xuyên cùng lên tiếng
“Chào hai người! Cảm ơn hai người đã hộ tống bảo bối của tôi về” anh cố tình nhấn mạnh hai chữ ‘bảo bối’ để cho Thưởng Xuyên biết thế nào là lễ độ. Nghe xong, cậu cố gắng bớt cơn buồn đi, thay vào đó là vẻ mặt vui vẻ
“Không có gì đâu Âu Tổng. Chúng tôi là bạn nên cũng hay giúp đỡ nhau là chuyện bình thường thôi!” Nhận ra thái độ của Minh Khang, Thưởng Xuyên nói vậy
“Ừm! Tôi đưa Tuyết Chi về đây”
“Baiiiii hai cậu nha! Ngày mai chúng ta cùng đến trường”
“Byeee Chi!” Đan Hi vẫy tay cô, không quên thả một nụ hôn gió
“Byee cậu!” Thưởng Xuyên cũng giơ tay lên chào
Nhìn chiếc xe phóng đi mất hút mà lòng anh đau vô cùng. Thật sai khi mình đã lỡ thích Tuyết Chi sâu đậm. Cậu cần phải bỏ ngay đoạn tình cảm này, nếu không về sau cậu sẽ khó kiểm soát được bản thân mình.. Rồi cả hai người Đan Hi và Thưởng Xuyên cùng đi về..
Trên đường đi, cả hai cô cậu không nói với nhau câu nào. Đan Hi im lặng, Thưởng Xuyên yên lặng. Nhìn kĩ mới thấy mặt Đan Hi có chút đỏ đỏ...
“Này! Thưởng Xuyên!” Đan Hi lên tiếng
“Hửm?”
“Cậu... cậu vẫn còn thích Tuyết Chi đúng không?”
“À... ừm... nhưng tôi quyết định từ bỏ cô ấy thôi. Dù gì nó cũng không có kết quả” cậu nở nụ cười hiền lành sang Đan Hi. Bên trong chứa đầy sự đau khổ, chưa xót, buồn bã
“Cậu.. cậu có ý định thích ai chưa?”
“Chưa! Rồi tôi sẽ cố gắng từ bỏ Tuyết Chi thôi” anh khẳng định chắc nịch
“Vậy thì tốt” Đan Hi nói thầm trong miệng
“Hả? Sao cơ?” Dù vậy nhưng Thưởng Xuyên lại nghe rõ mồn một. Tốt? Sao lại tốt chứ?
“Không có gì”
Rồi hai bóng người cùng nhau trở về trên con đường...
__________________
Trên xe oto
Bầu không khí có hơi ngột ngạt một chút. Tuyết Chi biết rõ Minh Khang đang rất ghen. Vì tính anh chiếm hữu cao vô cùng. Vì vậy mà cô dùng rất nhiều cách để dỗ anh
“Minh Khang yêu dấu của em ơiiiii! Em với cậu ấy chỉ là bạn thôi mà”
“....”
“Em sẽ không yêu ai khác ngoài anh cả! Đối với em anh là nhất, đẹp trai nhất!”
“....”
“Nhìn Thưởng Xuyên chẳng đẹp trai bằng anh tý nào. Em không thích đâu! Nhưng mà hình như Đan Hi thích cậu ấy hay sao ấy. Nên em đang cố gắng để cho hai người ấy nên đôi đó”
“.....”
“EQ em cao lắm nên em nhận ra ngay. Nhìn biểu hiện của Đan Hi là em biết luôn. Nhưng IQ em hơi thấp tý thôi. Hì!”
“....”
“Dạo này trong Minh Khang của em đẹp trai quá! Đúng là người yêu em. Người yêu số 1 luôn, chỉ đứng sau bố mẹ em thôi. Minh Khang của em đừng giận nữa. Em nói thật sẽ không để ý ai khác ngoài anh đâu. Với lại trong tương lai em với anh là vợ chồng cơ mà”
Thật sự! Anh đã chịu hết nổi với cô rồi! Cô cứ dễ thương như này làm sao mà giận được lâu cơ chứ! Minh Khang đỗ xe gần đó, sau đó quay sang hôn lấy Tuyết Chi. Cô đáp lại nụ hôn ngọt ngào này, vòng tay qua ôm lấy cổ anh...
“Lần sau không được đi gần hắn ta nữa?” Anh buông cô ra, sau đó nói với chất giọng trầm
“Dạ! Em hứa mà. Chỉ yêu anh thôi! Hì” Tuyết Chi ngước lên nhìn Minh Khang, nở nụ cười
Minh Khang quay ra lái xe tiếp. Lúc này không khí đã trở nên ngọt ngào hơn sau nụ hôn vừa nãy. Chợt cô lại nghĩ đến bệnh tình của mình.. có nên nói cho anh không? Hay là không nói?
“Anh này! Sau khi thi xong em sẽ nói cho anh cái này nhé!”
“Hửm? Cái gì bí mật lắm à?” Minh Khang quay qua cô nhướng mày
“Ừm! Lúc đó em sẽ nói cho anh một bất ngờ”
“Được! Anh sẽ đợi”
Cô đã suy nghĩ rất nhiều lần rồi... cần phải nói cho anh nghe quyết định này của mình!