Trói Buộc Em Bên Anh!

Chương 62: Sợ hãi



“Tôi không có làm sao đâu. Em đừng sợ!” Azaria Richard ngồi bên cạnh Tuyết Chi, biết rằng cô sẽ sợ hãi mình nên mới nhẹ giọng lại đi một chút

“Anh.. anh là ai?”

“Tôi là người yêu em.”

“Người yêu? Lúc trước tôi cũng có người yêu ư? Mà hôm qua, anh Minh Khang cũng nhận tôi là người yêu nữa. Vậy ai mới là người yêu tôi trước đó?” Tuyết Chi ngơ ngác

“Tôi. Tôi mới là người yêu em. Vì em bị mất trí nhớ nên có thể không nhớ ra tôi. Nhưng em yên tâm nhé, tôi không làm gì em đâu. Em chỉ cần ngoan ngoãn yêu tôi là được rồi. Còn cái tên Minh Khang đấy, hắn chỉ là kẻ thừa, nhận em làm người yêu thôi. Thực chất, hắn không yêu em đâu!” Azaria cố gắng nói những lời dối như thật, để Tuyết Chi càng thêm tin tưởng mình hơn. Hắn đang cố gắng làm xấu hình ảnh của Minh Khang trước mặt Tuyết Chi, để cô ác cảm, sẽ ghét anh hơn.

“Không đúng. Hôm qua anh ấy đối xử rất nhẹ nhàng, tôi cũng cảm thấy anh ấy là người tốt, đâu có giống như lời anh nói đâu? Với lại, từng hành động, cử chỉ của anh ấy rất chân thành đối với tôi, làm sao tôi có thể nhầm lẫn được?” Tuyết Chi nói ra. Từ hôm qua, khi chỉ mới tiếp xúc với anh mỗi buổi tối ngày hôm ấy thôi, cô cũng cảm nhận Minh Khang không phải là người xấu xa. Với lại bố mẹ cô cũng cho phép Minh Khang đến thăm Tuyết Chi nữa, vậy mới thấy rằng hai ông bà cũng rất tin tưởng anh.

Và, cuối ngày hôm qua. Lúc Tuyết Chi đang ôm Minh Khang, cô cảm nhận được cảm giác này rất ấm áp, rất quen thuộc. Cứ nhớ như cô đã từng được ôm anh rất nhiều lần rồi. Mùi hương trên người anh bây giờ vẫn còn vương vấn trong lòng Tuyết Chi. Có một điều là, khi ôm anh đến ngủ quên, lúc đó Tuyết Chi vẫn nhớ mãi câu nói và nụ hôn của Minh Khang dành cho mình. Vì lúc đó, Tuyết Chi chưa vào giấc ngủ sâu. Nghe được câu nói “Anh yêu em!”, nhận được nụ hôn ấm áp từ môi anh, Tuyết Chi mới nhớ ra được một phần kí ức..

“Em.. Có phải em nhớ ra cái gì rồi đúng không?” Azaria bất chợt tức giận, lời nói của cô như một con dao cưa đâm sâu vào trái tim hắn. Hắn không muốn Tuyết Chi nhắc đến Minh Khang, không muốn Tuyết Chi nghĩ về Minh Khang, càng không muốn Tuyết Chi nhớ ra được cái gì hết. Điều hắn muốn bây giờ, chỉ cần Tuyết Chi yêu hắn!

“Tôi.. Không phải tôi nhớ ra cái gì cả. Tôi cũng rất muốn nhớ lại, nhưng trong đầu tôi trống rỗng, với lại khi nhớ lại thì đầu tôi sẽ rất đau. Nhưng tôi muốn hỏi anh thực sự, anh là ai? Tại sao tôi lại ở đây?” Tuy Tuyết Chi chỉ mới tỉnh dậy không lâu, nhưng lời nói của cô bây giờ rất chững chạc, không còn có phần trẻ con như hồi 18 tuổi nữa. Cô dần dần nhìn nhận thế giới bên ngoài với ánh mắt khác. Có lẽ Tuyết Chi đang dần thay đổi thành một con người mới

Azaria không nói gì, hắn không muốn tiết lộ bất cứ điều gì cho Tuyết Chi biết cả. Như thế chỉ càng tiến xa với cô hơn thôi.

“Sao lại không nói gì? Anh chột dạ à? Làm điều gì xấu xa với tôi nên không dám nói chứ gì?” Lời nói chững chạc, biểu hiện khinh bỉ, nó như một điều khiến Azaria càng thêm tức giận, càng muốn chiếm hữu lấy Tuyết Chi hơn.

Hắn cúi xuống, đè mạnh lên người Tuyết Chi. Cơ thể to lớn đang nằm trên một thân thể nhỏ bé của người con gái. Tuyết Chi có phần hơi hoảng sợ, nhưng cô dặn mình phải cố gắng giữ bình tĩnh, càng hoảng sợ, hắn càng được nước lấn tới mà làm hại cô thôi!

Hắn không nói gì, cúi xuống hôn lấy đôi môi của cô. Tuyết Chi cố gắng giãy giụa, nhưng hai tay hai chân đều bị xích vào rồi, làm sao mà thoát ra được. Hắn luồn chiếc lưỡi của mình vào Tuyết Chi, **** *** lấy hết mật ngọt. Nụ hôn này chẳng ngọt ngào như nụ hôn của cô với Minh Khang cả, nó càng đau lòng, càng ghê tởm hơn.

Hai tay hắn di chuyển xuống dưới, xé mạnh lấy chiếc áo mà cô đang mặc ra. Làn da trắng xoá hiện trước mặt hắn, cả một bầu ngực căng tròn lấp ló sau lớp áo ngực mỏng. Hắn thẳng tay bóp mạnh chúng, khiến Tuyết Chi đau đớn mà hét lên. Bị một người đàn ông không quen biết hôn mình, còn đụng chạm cơ thể nữa, khiến cô sợ hãi mà hét lớn, khóc ầm lên.

“Aaaaaaa.. bỏ tôi ra.. bỏ tôi ra.. aaaa... hức..”

Nghe tiếng kêu thảm thiết đó, Azaria Richard dừng mọi hành động của mình lại. Hắn nhìn gương mặt đẫm nước mắt của cô mà có chút mủi lòng. Từ vừa nãy là hắn mất bình tĩnh trước lời nói và hành động của Tuyết Chi. Hắn càng làm vậy, chẳng chứng minh được hắn yêu Tuyết Chi cả, chỉ khiến cô sợ hãi, ghê tởm hắn mà thôi!

Hắn luống cuống mặc lại áo vào cho Tuyết Chi. Cô sợ hãi mà co rúm lại, tiếng xích vang lên lách cách cả căn phòng âm u. Nhìn gương mặt thoáng sợ hãi mà Tuyết Chi nhìn mình, Azaria Richard thở dài. Tiến đến ôm Tuyết Chi vào lòng mình mà an ủi.

“Em nín đi. Tôi không làm gì em đâu. Tôi xin lỗi, vừa nãy là do tôi mất kiểm soát. Tôi sẽ không làm vậy nữa, xin lỗi em!” Người cô run run lên, sợ hãi những lời hắn nói. Có lẽ, Azaria Richard đã để lại một ấn tượng xấu trong mắt Tuyết Chi rồi!