Trói Buộc Nhân Tình

Chương 21: Đánh dấu chủ quyền



Biệt thự Ninh gia.

Xe của Tiêu Ân Tuấn rất nhanh đã đi đến biệt thự Ninh gia. Tài xế nhanh chóng đi qua mở cửa xe cho hai người.

Chỉ mới trải qua có mấy ngày rời khỏi Ninh gia để đến sống cùng Tiêu Ân Tuấn mà Ninh Gia Tuệ đã có cảm giác nhớ nhung nơi này tới lạ thường. Cô nhớ từng nhánh cây, từng ngọn cọ ở Ninh gia, nhớ tới chiếc giường lớn ấm áp quen thuộc trong căn phòng thân thương của mình.

Sau khi được người làm trong nhà thông báo cô đã trở về, cha mẹ cô là Ninh Gia Trạch và Trương Mẫn khẩn trương đi tới đón cô và Tiêu Ân Tuấn vào bên trong biệt thự.

- Hai con mau vào trong nhà đi.

Cô vội vàng chạy tới bên hai người, dang tay ra ôm lấy cả hai người bọn họ. Miệng còn không ngừng mếu máo.

- Cha, mẹ.... Con nhớ cha mẹ nhiều lắm.

Ninh Gia Trạch dơ tay lên xoa xoa đầu của cô, còn Trương Mẫn thì đưa tay vuốt ve dọc sống lưng Ninh Gia Tuệ. Đứa con gái nhỏ này, hai người bọn họ cũng hết mực yêu thương.

Tiêu Ân Tuấn nhìn một nhà ba người tình thương mến thương trước mắt, trong đáy mắt y chợt lóe lên một tia quỷ dị.

Ninh Gia Trạch chợt nhớ ra cậu con rể quý còn đang đứng ở kia một mình, ông lên tiếng gọi hắn.

- Ân Tuấn. Cha rất vui vì hôm nay con cũng tới.

Ninh Gia Tuệ bởi vì mừng rỡ khi trông thấy cha mẹ mình mà quên mất rằng Tiêu Ân Tuấn cũng trở về đây cùng với cô. Cô vội buông cha mẹ ra chạy tới bên cạnh, khoác tay của hắn.



- Cha mẹ. Con và anh Tuấn về thăm cha mẹ. Chúc mừng sinh nhật mẹ.

Hắn lúc này cũng lên tiếng chào hỏi.

- Rất vui vì được tới Ninh gia như thế này.

Ninh Gia Trạch và Trương Mẫn cảm thấy cậu con rể này chào hỏi thôi cũng rất kì lạ, nhưng vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười trên gương mặt hai người. Ông trước nay cũng đã từng được nghe kể nhiều về hắn là một kẻ ít nói, tính tình lạnh lùng khó gần cho nên ông cũng không để bụng, chỉ cần hôm nay hắn chịu tới đã là nể mặt Ninh gia lắm rồi. Ông nhìn hắn và cô rồi nói.

- Chúng ta nhanh nhanh, mau vào thôi. Mọi thứ cũng đã chuẩn bị xong hết cả rồi.

Khi cả bốn người đang tiến về phía cửa chính thì một bóng người đàn ông cao lớn cũng đang bước tới về phía bọn họ. Anh dừng lại, đôi mắt thâm tình nhìn người con gái anh ngày nhớ đêm mong, chỉ tiếc rằng hiện tại...

- Gia Tuệ...

Ninh Gia Tuệ bất giác nhìn lên người đàn ông cao lớn vừa gọi tên của mình. Cô không nghĩ anh lại tới đây sớm như vậy, cô đã rất lâu rồi mới lại được ngắm nhìn anh như thế này, cảm giác trong cô vẫn giống như ngày đó...Trình Trang anh vẫn luôn rất đẹp trai và ấm áp. Nhưng tiếc rằng...

Một thứ tình cảm trong cô chẳng dám gọi tên, cũng chẳng dám nói ra chỉ dám cất giữ vào nơi sâu thẳm nhất trong đáy lòng mình. Sợ rằng nếu như nói ra sẽ mất đi tất cả, mất đi cả mối quan hệ mập mờ anh trai nuôi và em gái nuôi tồn tại bao nhiêu năm qua giữa hai người bọn họ.

Cô nhìn anh có đôi chút ngượng ngùng, e thẹn, tay bất giác đưa ra vén vài sợi tóc mai đang xõa ra trước mặt vào bên trong mang tai mình. Cô nhẹ giọng lên tiếng trả lời.

- Trình Trang...

Dừng lại một lúc cô tiếp tục.

- Trình Trang. Giới thiệu với anh đây là anh Tiêu Ân Tuấn.



Trông thấy cô chào hỏi anh, lúc này Tiêu Ân Tuấn đi bên cạnh cũng đã có phản ứng, hắn ta vươn tay kéo lấy vòng eo con kiến của cô gần sát lại bên người của hắn. Ninh Gia Tuệ bỗng nhiên cảm thấy như có đôi chút mùi vị dấm chua tỏa ra từ trên người của Tiêu Ân Tuấn lúc này. Trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười.

Hắn lên tiếng ngắt lời cô.

- Tôi là chồng của em ý.

Đây chính là hắn đang muốn đánh dấu chủ quyền lên người cô trước mặt của người đàn ông khác. Nhưng lời này trong miệng Tiêu Ân Tuấn thốt ra lại không có một chút nào ngượng ngùng, nếu như không phải cô chính là người trong cuộc, thì cũng sẽ thầm nghĩ rằng hai người bọn họ chính là một đôi vợ chồng son hết sức hạnh phúc. Ninh Gia Tuệ quả thật rất hâm mộ tài nghệ diễn xuất này của hắn, có thể biến ra được cả những chuyện không thể thành có thể.

Trình Trang nghe thấy lời Tiêu Ân Tuấn tự giới thiệu về mình như vậy, trong đáy mắt anh hiện lên một chút sầu khổ, bi thương nhưng rất nhanh cũng đã biến mất. Anh đưa tay về phía hắn chào hỏi.

- Rất vui được gặp anh, anh Tiêu.

Tiêu Ân Tuấn nhìn anh một lúc, độ chừng năm giây, hắn cuối cùng cũng phản ứng đưa tay ra nắm lấy bàn tay Trình Trang, siết chặt.

Trình Trang giật mình không nghĩ hắn ta lại làm ra thứ hành động ấu trĩ tới như này, Trình Trang anh trước giờ cũng không phải loại người dễ dàng để bị kẻ khác uy hiếp, sao có thể không phản kháng lại hắn ta. Anh nghiến chặt hai hàm răng lại, dùng lực dồn tại năm đầu ngón tay bóp chặt nắm tay của mình lại, không để cho Tiêu Ân Tuấn có cơ hội bức người.

Ba người còn lại cũng không thể nào biết được giờ phút này hai người đàn ông này đang diễn ra một cuộc chiến vô cùng khốc liệt.

- Mấy người còn muốn chào hỏi tới khi nào nữa. Cơm canh sắp nguội lạnh hết cả rồi.

Tiếng nói truyền đến là của Ninh Gia Nhất, hắn đang đứng dựa vào thành cửa, hai tay của y đan trước ngực. Ninh Gia Nhất thành công gây được sự chú ý của tất cả năm người bọn họ.

Tiêu Ân Tuấn và Trình Trang cuối cùng cũng đã chịu buông tay nhau ra. Nhưng trong đáy mắt giữa hai người vẫn không ngừng tóe ra tia lửa điện chĩa thẳng về đối phương.