Đường Hân Nghiêng nhìn những tin tức về Cảnh Tử Sâm và Tô Nhược, từng cuốn tạp chí để trên bàn không khác gì ngàn vạn con dao cứa vào trái tim của cô ta.
Nước mắt rơi nhòe trên mặt, cứ ngỡ khi cô ta đòi chết đòi sống, Đường Chấn Quang và Bạch Đình sẽ tìm cách đứng về phía cô ta mà gây sức ép cho Tô Nhược.
Thế nhưng Đường Chấn Quang chỉ biết im lặng giữ lấy cái ghế ngồi vững chắc của mình, mặc kệ ai sống chết ra sao.
Đường Hân Nghiêng cắn chặt hàm răng,ánh mắt nhìn qua ngọn nến thơm đang cháy còn dang dở.Cô ta đứng dậy đi đến ném hết đống tạp chí xuống một cái thau dùng nến lửa đốt cháy, ngọn lửa nhanh chóng bén lấy, ánh mắt hận thù của Đường Hân Nghiêng nhuộm rực ánh lửa. Cô ta cầm tờ báo có hình ảnh Tô Nhược đưa vào ngọn lửa hừng hực, từng đường nét trên mặt Tô Nhược bị thiêu cháy đổi lại nụ cười phấn khích của cô ta.
- Tô Nhược tao hận mày,tao hận mày..
Rầm..rầm..rầm..
Có lẽ bị sự đau lòng và thù hận nhấn chìm, Đường Hân Nghiêng chẳng còn quan tâm mọi thứ xung quanh, lúc này khói bay mù mịt trong phòng.Từ bên ngoài ngọn khói theo khe cửa bốc ra.Người giúp việc vội chạy đi gọi vợ chồng Đường Chấn Quang..
Cạch..
- Tiểu Nghiêng..Tiểu Nghiêng con làm gì thế..?
Có chìa khóa dự phòng, Đường Chấn Quang lúc mở cửa xông vào, ông ta thấy Đường Hân Nghiêng như kẻ điên dại ngồi trước thau lửa đốt cháy nhiều tạp chí, căn phòng mù mịt hung khói.Nếu Bạch Đình hốt hoảng lo lắng thì ông ta phừng phừng lửa giận..
Đi đến đẩy Bạch Đình qua một bên, ông ta mạnh tay lôi kéo Đường Hân Nghiêng ra khỏi cửa phòng, có chút tức giận hất tay ra Đường Hân Nghiêng ngả ngồi dưới sàn chết lặng..
- Chấn Quang.. anh làm gì con vậy?
- Tiểu Nghiêng con có sao không?
Bạch Đình ngồi xuống che chắn cho cô ta..
Đường Chấn Quang chỉ vào căn phòng đầy khói đang được người giúp việc dập lửa.
- Con muốn làm gì? muốn chết thì ra ngoài mà chết, đừng làm ô uế Đường gia..
- Chấn Quang sao lại nói với con như vậy..
Đường Chấn Quang mặc kệ Bạch Đình khuyên ngăn,ông đanh mắt nhìn qua Đường Hân Nghiêng, lạnh giọng cảnh cáo.
- Ba nói cho con biết đừng tưởng ba không biết trong đầu con suy nghĩ chuyện gì.Dù con có làm mình làm mẩy,đòi sống đòi chết thì cũng không có lợi ích gì.Con có được như ngày hôm nay nên nhớ là nhờ ai, cố mà sống cho tốt vào nếu không đừng trách sao ba nhẫn tâm. Nếu để ba biết vì chuyện cá nhân của con mà gây ảnh hưởng đến Đường gia, thì đừng trách sao ba không nói đến tình nghĩa.
Nói rồi ông ta tức giận rời đi, cả người Đường Hân Nghiêng như chết lặng, sắc mặt tái mét, bàn tay cô ta nắm chặt vào nhau, khớp hàm cứng ngắt đến đau nhức..
Bạch Đình vội an ủi cô ta..
- Ba con vì quá tức giận mới nói ra những câu vô tình như thế này thôi.Con đừng để trong lòng..
Đường Hân Nghiêng không trả lời,cô ta chống tay vào tường đứng dậy..
- Con muốn vào nghỉ.
Rồi thoát khỏi tay của Bạch Đình thẩn thờ đi vào phòng đóng cửa lại..
Bạch Đình nhìn theo mà lòng dạ không yên,bà đi về phòng nhìn thấy Đường Chấn Quang đang ngồi ở sopha.
Bạch Đình đi đến, thở dài nói với ông.
- Sao anh lại đem những lời đó nói với Tiểu Nghiêng, anh làm thế con bé sẽ tổn thương.
Đường Chấn Quang cau mày vẫn còn chưa nguôi giận.
- Tôi không cần biết,sống không biết an phận làm ảnh hưởng đến Đường gia thì dù có là ai, tôi cũng sẽ không tha thứ..
Ông im lặng một chút, rồi nhìn Bạch Đình.
- Hai ngày nữa buổi từ thiện do Trác Ân tổ chức, bà nói nó lo mà chỉnh đốn lại thần sắc đừng làm mất mặt Tôi.
Trác Ân chính là thị trưởng thành phố,còn một năm nữa ông ta sẽ về hưu. Trác Ân là một trong những nhà chính khách hết lòng vì dân, ông ta cũng không theo đuổi hào quang, một trong những nhà chính khách cương trực.
Cho nên Đường Chấn Quang luôn phải giữ hình ảnh đẹp trong mắt Trác Ân.Hôm nay ông ta ngồi ở vị trí này cũng là nhờ sự giúp đỡ của Trác Ân không ít, cứ dè dặt lấy lòng chắc chắn chiếc ghế Thị Trưởng thành phố không sớm thì muộn cũng thuộc về ông ta..